Chương 982
Lục Hi nhìn thấy một miệng hang cực lớn trên bức tường đá đỏ thẫm ở trung tâm, bên trong lấp lánh ánh sáng rực rỡ tươi đẹp.
Lúc này Lục Hi mới chỉ vào miệng hang đó hỏi: “Đó là sào huyệt của mày à?”
“Đúng vậy chủ nhân, ta đưa ngài ta tới đó xem thử nhé?”, Donbakara vội vàng đáp.
Lục Hi gật đầu, anh chưa từng thấy qua hang ổ của rồng trông như thế nào nên cũng rất hứng thú.
Ngay lập tức, Donbakara lại nâng theo Lục Hi bay về phía ổ của mình.
Một lúc sau đã đến lưng chừng ổ rồng, nhiệt độ nơi đây càng cao khủng khiếp.
Donbakara xoay cả thân hình bay vào sào huyệt của bản thân, đáp xuống cửa hang.
Lục Hi phóng mắt nhìn chung quanh, đây là một cái động dài bốn mươi năm mươi mét, đường kính ba mươi mét đủ để Donbakara ra vào, bên trong chất thành đầy từng núi nhỏ báu vật khoáng thạch, phản chiếu những tầng sáng lộng lẫy khiến người ta nhìn ta lóa mắt.
“Đồ vật tên nhóc ngươi thu gom được cũng không ít đó chứ”, Lục Hi vừa cảm thán vừa leo xuống khỏi lưng Donbakara, trực tiếp đi vào bên trong.
Donbakara cũng lắc lư mông theo sát phía sau.
Khi tiến đến gần, chỉ thấy trên mặt đất chất đống khoáng thạch, tiền vàng, trang sức vàng… cao hơn đầu người.
Lục Hi nhìn đồ vật trước mặt với ánh mắt hiếu kỳ, hỏi Donbakara: “Mày lấy những thứ này ở đâu?”
Donbakara cuời nịnh nọt đáp.
“Chủ nhân à, ta đã sống ở đây hơn 3.000 năm rồi, lúc đó nơi đây không hề có bóng dáng của sinh vật sống, khi ta nhàm chán sẽ bay ra ngoài thu nhặt những thứ này về chơi, còn có những đồng tiền vàng này là do những kẻ không biết tự lượng sức mình muốn làm dũng sĩ săn rồng để lại, còn lại chính là hơn một trăm năm trước có một thằng nhãi, hình như tên là Zaka lặn lội đến xin ta giúp đỡ để giải trừ tai vạ cho bộ tộc của cậu ta nên đã dâng lên rất nhiều thứ, ta thấy cậu ta thành tâm thành ý, hơn nữa còn có vài phần thiên phú liền giúp đỡ, bây giờ năm nào cậu ta cũng sẽ tới đây tặng ta một vài thứ, đây đều là những thứ mà ta dần dần tích lũy trong vài ngàn năm nay”.
Lục Hi cười đáp: “Mày không dùng đến tiền, gom lại nhiều như vậy làm gì?”
“Chủ nhân, năm tháng cô đơn dài đằng đẵng, có những thứ này, ta có thể tiêu khiển những lúc buồn chán cũng có thể giải tỏa nỗi cô quạnh”, Donbakara ai oán đáp.
Lục Hi gật đầu, anh có thể hiểu được điểm này.
Ngàn năm cô độc trôi qua cũng chỉ có chủng tộc như loài rồng mới có thể chịu đựng được, nếu đặt trong thế giới loài người sợ rằng sớm đã phát điên rồi.
Đúng lúc này Lục Hi phất tay quét bay những thứ này vào trong dị không gian của chính mình cất đi.
Theo ước tính sơ bộ thì những thứ này cũng trị giá hàng trăm triệu, anh chẳng chút khách sáo chiếm làm của riêng.
Donbakara thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhưng nó lại không dám phản bác, chỉ có thể lặng lẽ nhìn Lục Hi quét sạch những đồ vật mình tích góp hàng ngàn năm qua.
Lục Hi nhìn dáng vẻ uất ức này của Donbakara thì phá lên cười ha hả: “Yên tâm, tao sẽ cho mày ở cùng với chúng”.
Donbakara nghe xong, sắc mặt lúc này mới khá hơn một chút.
Lúc này, Lục Hi lại nói: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài, tao có chuyện cần giao cho mày”.
Donbakara gật đầu, chở Lục Hi hạ xuống mặt đất.