Chương 985
Lục Hi gõ Vân Khả Thiên một cái thật mạnh: “Anh nghĩ gì vậy, chỉ là ăn một bữa cơm mà, nào có nhiều chuyện như vậy, không đi thì thôi, tôi tự đi”.
Nói xong, Lục Hi đứng dậy đi ra ngoài.
Lore thấy vậy liền vội vàng nói: “Chủ nhân, có cần tôi phái xe cho anh không?”
“Không cần, vừa hay tôi nhân tiện muốn đi một vòng, hơn nữa sau này cứ gọi tôi là anh Lục, đừng gọi chủ nhân”, Lục Hi cũng không quay đầu lại nói.
Trong lòng Lore rét run, cũng không biết có phải chọc Lục Hi mất hứng hay không, hắn ta liền vội nói: “Vâng, anh Lục”.
Đảo mắt đã không thấy Lục Hi nữa, Vân Khả Thiên nhìn Lore và Congo rồi nói: “Các người đi làm việc đi, tôi ở đây là được”.
Ở trước mặt Vân Khả Thiên, đám người Lore cũng không dám lỗ mãng, bọn họ tạm biệt Vân Khả Thiên rồi rời đi.
Sau khi hai người đi, Vân Khả Thiên ngồi trong phòng Tổng thống sờ đông sờ tây, cảm nhận niềm thích thú của Tổng thống.
Khi Lục Hi ra khỏi phủ Tổng thống, anh vừa đi vừa hỏi thăm, Kotgarh cũng không lớn, nửa tiếng sau, Lục Hi đã đến khách sạn Lanny.
Chỗ ngồi café phía sau cửa sổ sát đất tại cửa đại sảnh, Đường Yên đang chăm chú nhìn từng người đi lại ở bên ngoài, vào lúc Lục Hi xuất hiện, Đường Yên liền phát hiện ra ngay.
Đường Yên nhìn thấy Lục Hi, cô ta vội vàng chạy đến vẫy tay với anh: “Anh Lục, tôi ở đây”.
Lục Hi theo tiếng gọi nhìn lại, anh khẽ mỉm cười gật đầu với Đường Yên, sau đó đi tới.
Hôm nay, Đường Yên cột tóc đuôi ngựa, mặc chiếc áo sơ mi trắng cao cổ, dưới mặc quần jeans bó sát màu cải trắng, kết hợp với đôi giày cao gót màu đen, để lộ ra vóc dáng khỏe khoắn tràn đầy sức sống,
“Anh Lục, tôi đã đặt chỗ xong rồi, chúng ta đi thôi”, Đường Yên cười nói.
Lục Hi gật đầu, hai người đi về phía phòng ăn phía tây.
Đi đến tầng hai, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người đến chỗ ngồi, sau khi gọi món xong, cả hai bắt đầu nói chuyện.
Thông qua một cuộc nói chuyện, Lục Hi càng bội phục Đường Yên, một cô gái hơn hai mươi tuổi có thể sống được ở đây quả thật không dễ.
Còn Đường Yên lại càng thêm khâm phục Lục Hi, cô ta phát hiện Lục Hi ăn mặc tùy tiện, trên người cộng lại còn chưa đến một ngàn tệ, điều đó gần như là không thể với một người có quyền thế.
Hơn nữa, Lục Hi rất hiền lành, nói chuyện không có gì kiêu căng, hoàn toàn không nhìn ra anh chính là người chỉ huy hai chiếc máy bay trực thăng trong nháy mắt dọa một cao nhân vênh váo như Hàn Kim Sinh sợ tè ra quần.
Hai người nói chuyện, cơn sóng lòng trong Đường Yên dâng trào, thỉnh thoảng cô lén nhìn về phía Lục Hi, mặt hơi ửng đỏ.
Không bao lâu, đồ ăn được đưa lên, hai người bắt đầu ăn.
…
Lúc này, ở trong phủ Niwan.
Niwan thân hình cao lớn ngồi trên ghế dựa lớn của mình, người ngửa về phía sau, ông ta hút xì gà, nhìn Hàn Kim Sinh hầu hạ bên cạnh mình rồi chậm rãi nói: “Ông nói người đó còn biết ma pháp?”