Đối với hai ý kiến không có
chút tính toán của Quý Thù, Tằng Lam bất đắc dĩ không thể không cảm khái, bàn
chuyện binh trên giấy chỉ hại nước hại dân thôi. Nhưng chuyện này cũng không thể
trách Quý Thù được, nói cho cùng nếu chuyện này xảy ra trên người Quý Thù, thế
nào cũng xảy ra một trận long trời lở đất, biến bị động thành chủ động, đến lúc
đó vốn không cần bọn họ phải bàn bạc phương án giải quyết gì, mà đối phương sẽ
phải suy nghĩ cách nào để cầu phúc cho bản thân.
Giống như Quý Thù nói, có trách
thì trách kinh nghiệm của Tằng Lam cô kém quá xa Mạc Khiếu Bạch kia. Một cuộc
so tài không cân sức thì dù đấu thế nào cô cũng nắm chắc phần thua.
Về điểm này cô nhìn rất thoáng,
cô không yêu cầu bản thân mình phải giống như những nam chính dưới ngòi bút của
Kim Dung vừa bước chân vào giang hồ đã có thể bốn lượng đẩy ngàn cân, đánh bại
Bắc Đẩu võ lâm. Cho nên việc duy nhất cô có thể làm là lấy bất biến ứng vạn biến,
dùng vô chiêu thắng hữu chiêu. Nhưng điều không nằm trong sự dự liệu của cô đó
là Mạc Khiếu Bạch không dùng phương thức như Quý Thù đã nghĩ, tấn công toàn diện
suốt hai mươi bốn tiếng không ngừng. Lần gặp tiếp theo là hai ngày sau đó, anh
ta trở nên hòa hoãn không ít.
“Tiến sĩ Tằng, tôi hi vọng cô
có thể suy nghĩ lời đề nghị của tôi, trải qua lần thảo luận lần trước, tôi nghĩ
thỏa hiệp phương án giải quyết chính là hướng nhanh nhất để đôi bên cùng có lợi,
cô cảm thấy thế nào?” Khi Mạc Khiếu Bạch nói những lời này ánh mắt vô cùng tập
trung và nghiêm túc, giọng nói cũng ẩn chứa một sức mạnh không cho người khác
chất vấn, so với những cử chỉ lỗ mãng lần trước là hai người hoàn toàn khác
nhau.
Tằng Lam nhìn vào bản kế hoạch
trên tay mình, có thể trong thời gian hai ngày đem hai phương án hòa làm một, lại
còn có thể lập luận có căn cứ, có luận cứ như thế đúng là không đơn giản. Cô
nghiêm túc đọc một lần bản kế hoạch, vừa suy nghĩ vừa trả lời:
“Mạc tiên sinh, ý tưởng sử dụng
tế bào phủ lớp Polymer để cấy ghép này của anh không tệ, ở nước ngoài tôi cũng
từng làm qua một dự án ngắn hạn tương tự cái này. Nhưng lúc đó chúng tôi không
dùng Hydrogel, do nghĩ đến tính sưng tấy, chúng tôi đã chọn chuỗi Polymer
Silicone, nhưng sự dung hợp của tế bào không được lí tưởng.”
“Cho nên tôi mới đề nghị dùng
Hydrogel, tuy sẽ có vấn đề sưng tấy, nhưng tính tương thích của tế bào tốt hơn.
Nói cách khác, chỉ cần giải quyết được vấn đề tính năng cơ học của một loại vật
liệu, lập tức có thể thấy được hiệu quả của việc cấy ghép. Nên biết, công ty đầu
tư quan trọng nhất chính là thời gian sinh lời. Hơn nữa, khi có được khoản lợi
nhuận từ kì đầu tiên thì có thể nhanh chóng đầu tư vào giai đoạn tiếp theo của
việc nghiên cứu tế bào gốc, như vậy cũng giải quyết được vấn đề ngân sách cho đề
án này của các vị không phải sao?” Mạc Khiếu Bạch nhìn chằm chằm vào Tằng Lam
mà nói.
Lần này ánh mắt của Tằng Lam
không hề tránh đi, hai người bốn mắt giao nhau một lúc, sau đó không hẹn mà sắc
mặt cả hai đều dịu xuống rất nhiều.
“Mạc tiên sinh nói rất đúng, cứ
làm như vậy thì đúng là đôi bên cùng có lợi. Tôi tin việc thay đổi Hydrogel này
đối với tiến sĩ Tằng của chúng tôi mà nói thì chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng
thôi.” Chủ nhiệm Vương nhanh chóng mở miệng đáp. Nói xong cũng không quên ném
cho Tằng Lam một ánh mắt nóng bỏng.
Tằng Lam hiểu đây đã là thỏa hiệp
lớn nhất mà đôi bên có thể làm được:
“Tôi không dám đảm bảo rằng nhất
định sẽ thành công, nhưng tôi sẽ làm hết sức mình. Về việc thay đổi Hydrogel
này thật ra tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm, chúng ta có thể bắt đầu thử
nghiệm từ những vật liệu thường hay dùng nhất.”
“Tôi tin rằng tiến sĩ Tằng nhất
định sẽ không làm chúng tôi thất vọng. Chi bằng như thế này, chúng ta gia hạn
thời gian một tháng để làm một vài thử nghiệm trước xem sao. Nếu có thể có được
một vài kết quả, chúng ta có thể đem bản kế hoạch này hoàn thiện rồi đưa cho tập
đoàn Trình Thị, phó tổng của họ có lẽ sẽ rất có hứng thú với kế hoạch này.” Mạc
Khiếu Bạch nói.
Chủ nhiệm Vương lập tức nhìn về
phía Tằng Lam, Tằng Lam chỉ có thể gật đầu:
“Được, có kết quả tôi sẽ thông
báo anh ngay.”
Lúc này trên mặt Mạc Khiếu Bạch
mới lộ ra một chút ý cười như có như không:
“Được, vậy tôi đợi cô.” Giọng
nói cứ như vậy mà nhẹ nhàng.
Chân mày Tằng Lam hơi nhíu lại,
không phân rõ được hàm ý trong câu nói này của anh ta. Nhưng cô cũng không nghĩ
nhiều, liền tiếp lời:
“Trong bản kế hoạch này có vài
chỗ có thể cần sửa lại, tôi sẽ đem về sửa trước rồi mới giao cho anh.”
Ý cười của Mạc Khiếu Bạch càng
đậm:
“Vậy là tốt nhất, lúc nào cũng
sẵn sàng tiếp đón.”
Lần này Tằng Lam không hề tiếp
nhận ánh mắt của anh mà chỉ khéo léo quay đầu đi, thấp giọng nói với Tần Chinh
đang ở phía sau:
“Vật mẫu trong phòng vô trùng đến
lúc phải đổi môi trường nuôi cấy rồi, anh đi đem nhiệt độ nước điều chỉnh lại
cho thích hợp trước đi.”
Tần Chinh đồng ý rồi xoay người
rời khỏi. Sau đó Tằng Lam cũng nói với chủ nhiệm Vương:
“Chủ nhiệm, tôi còn có thí nghiệm,
phải đi trước đây.” Cô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Mạc Khiếu Bạch lấy một
cái.
Chủ nhiệm Vương lập tức phản đối:
“Vậy sao được, bữa cơm tối nay
nói thế nào cô cũng phải đến. Lần trước không đến đã là rất thất lễ rồi, chuyện
hôm nay cũng đã bàn xong, chúng ta tất nhiên phải cảm ơn Mạc tổng cho tốt.”
“Nhưng tôi có thí nghiệm, không
thể đi.” Tằng Lam vẫn như cũ không nhìn Mạc Khiếu Bạch.
“Nếu tiến sĩ Tằng có thí nghiệm
cần làm, vậy thì đừng miễn cưỡng nữa. Chủ nhiệm Vương, tối nay không cần làm
phiền, chúng ta để ngày khác tiến sĩ Tằng có thời gian rồi mới cùng nhau ăn bữa
cơm cũng được.” Mạc Khiếu Bạch mặt không biến sắc nói.
“Như vậy sao được, Mạc tổng
không cần phải khách sáo như thế.” Chủ nhiệm Vương vừa nói vừa đẩy đẩy lưng Tằng
Lam.
“Không phải là tôi cố ý khách
sáo, chỉ là dạo gần đây xã giao nhiều quá, rất nhiều ngày chưa về nhà ăn cơm rồi.”
Mạc Khiếu Bạch nheo mắt cười nói.
“Ồ, thì ra là Mạc phu nhân
không vui? Ha ha, vậy chúng tôi chắc chắn không dám giữ anh lại rồi.” Chủ nhiệm
Vương chợt hiểu ra.
Nghe đến Mạc phu nhân, Tằng Lam
đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa khéo gặp ngay ánh mắt của Mạc Khiếu Bạch.
Cô muốn xem xem trong mắt người đàn ông này có chút tính tự giác nào của một
người đàn ông đã kết hôn hay không.
Không như cô đã nghĩ, Mạc Khiếu
Bạch cười lớn hai tiếng, sau đó lắc đầu nói:
“Mạc phu nhân ở đâu ra chứ?”
Nói rồi cố ý đưa năm ngón tay lên lắc lắc trước mặt Tằng Lam: “Tôi đã li hôn rồi,
bây giờ là một tên đàn ông độc thân không ai cần.”
Rõ ràng là một câu nói tự giễu,
nhưng từ miệng anh nói ra lại mang theo một chút hàm súc đắc ý khoe khoang. Tằng
Lam sửng sốt, không kịp tránh né ánh mắt nóng rực trước mặt, sau đó mới hiểu một
điều, câu nói này là anh cố ý nói cho cô nghe.
Ngược lại khiến chủ nhiệm Vương
khó xử, vội vàng xin lỗi:
“Ai da thật là ngại quá, anh
xem tin tức của tôi thật là không nhanh nhạy, không cẩn thận chạm vào chuyện
không vui của anh, xin lỗi, xin lỗi.”
Phản ứng đầu tiên của Quý Thù
khi nghe thất chuyện này là ngửa mặt cười lớn, người đàn ông này quá thông minh
đi, đúng là một kỳ tài trăm năm khó gặp:
“Tằng Lam, cậu phải cẩn thận,
đây tuyệt đối là cao thủ, tớ sợ rằng không bảo vệ nổi cậu rồi.”
Tằng Lam nhìn ý cười không thể
ngừng được của Quý Thù, cứ cảm thấy trong nụ cười đó có phần ý vị anh hùng tiếc
anh hùng:
“Chị gái à, cậu chắc không phải
muốn đợi xem kịch hay đó chứ?”
Quý Thù le lưỡi một cái:
“Bị nói trúng tim đen rồi sao?
Tằng Tiểu Lam, người đàn ông này là một cực phẩm, nếu cậu muốn bảo toàn mạng
mình thì hãy tìm Cao Hưng giúp đỡ đi.”
“Happy? Cậu ấy có thể giúp tớ
thế nào? Cậu đừng có lại cho tớ cái kiến nghị không đáng tin như tìm đàn ông nữa
được không?” Tằng Lam nhéo Quý Thù đang cười một cái.
“Vẫn là phải tìm một người đàn
ông, hơn nữa người đàn ông này ngoài Happy ra thì ai cũng không được.” Quý Thù
xoa xoa chỗ vừa bị Tằng Lam nhéo rồi nói.