Cách đối phó của Quý Thù rất
đơn giản, chính là nhờ Cao Hưng đóng giả người yêu của Tằng Lam, dùng một phần
hai mươi mấy năm “tình bạn trong sáng” to lớn rõ ràng là có thể dọa lui Mạc Khiếu
Bạch, ý đồ này còn làm cho tiểu quái thú này nhận thức được rằng thứ anh ta đào
không chỉ là ngọn Dã Thảo mọc ở góc tường mà là một tòa núi đồ sộ ngay cả Ngu
Công cũng phải lực bất tòng tâm.
Không có quá nhiều đàn ông thật
sự có ý chí Ngu Công dời núi (1), suy cho cùng, người đàn ông cố chấp đối với
phụ nữ cũng chỉ là ngẫu nhiên hứng thú trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi. Làm gì có
người nào sống không thể thiếu nhau?
“Sự cố chấp của người đàn ông
không phải là nằm ở đàn bà, mà là kéo không xuống da mặt đó (2).” Quý Thù nói
như thế.
Mặc dù Tằng Lam từ chối cho ý
kiến về cái lý luận này của Quý Thù, thế nhưng đối sách đơn giản này được tiến
hành trước sau vẫn cảm thấy có khả năng. Cô đồng ý trọng điểm không nằm ở vấn đề
người đàn ông cố chấp với phụ nữ mà là nó có tác dụng trong thời gian nhất định.
Nhưng bất luận Mạc Khiếu Bạch có nhân phẩm như thế nào, lần này anh ta đưa ra
phương án hợp tác rõ ràng là cố ý, cho nên anh ta mới hi vọng có thể bảo đảm
hai người hợp tác để quan hệ không bị phá hủy, như vậy thì cô phải mau chóng giải
quyết vấn đề anh ta đối với cô có ý nghĩ không an phận, càng nhanh càng tốt.
Một khi phương án này được đưa
ra, lập tức nhận được sự đồng ý của nhân vật mấu chốt Happy ca. Cậu ấy chẳng những
mặt mày hớn hở vui vẻ nhận lời mà còn tích cực suy nghĩ kế hoạch, thậm chí vỗ
ngực, dõng dạc nói:
“Ở thời khắc quan trọng, tớ liền
vì Quốc Dân Đảng mà hiến thân.”
Đôi mắt Quý Thù sáng như tuyết
không ngừng đảo quanh trên người cậu:
“Cao Hưng, xảy ra chuyện gì? Cậu
sao lại có phản ứng tích cực như vậy?”
Cao Hưng không chút trốn tránh,
chân chính nói:
“Gì chứ, chỉ cần là chuyện của
Lam Lam chẳng phải tớ đều rất tích cực sao?" Ngược lại cậu còn cười híp cả
mắt mà nhìn về phía Tằng Lam: “Đúng không, Lam Lam?”
Tằng Lam sờ cánh tay nổi da gà:
“Cao Tiểu Hưng, tớ nói bao
nhiêu lần rồi, đừng gọi tớ là Lam Lam.”
Cho nên kế sách cứ quyết định
như vậy đi. Điều đầu tiên cần làm chính là Tằng Lam phải mời Mạc Khiếu Bạch đến
phòng thí nghiệm rồi nói về phương án sửa chữa của bản kế hoạch ngày hôm nay.
Buổi sáng hôm nay tâm tình của
Mạc Khiếu Bạch vô cùng tốt. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tằng Lam chủ động gọi
điện hẹn anh gặp mặt, tuy rằng địa điểm gặp là phòng thí nghiệm, cũng là nói
chuyện về công việc. Thế nhưng trong lòng lại có một chút rung động, cho nên thời
điểm anh nhìn chiếc caravat thứ ba mà anh thay ở trong gương, liền bất đắc dĩ
mà nở nụ cười.
Cô nếu đã biết chuyện anh đã ly
hôn, rốt cuộc là có suy nghĩ gì đây?
Tuy rằng trong lòng hồi hộp
nhưng thời điểm khi nhìn thấy Tằng Lam, Mạc Khiếu Bạch lại bày ra bộ dáng hết sức
chững chạc, ánh mắt thâm sâu, không để lộ một chút sơ hở nào, ngay cả nụ cười
cũng chỉ là nhẹ nhàng nhếch lên trên khóe môi mỏng. Thái độ “chuyên nghiệp” như
vậy dĩ nhiên là nhận lại được sự đáp lễ cũng “chuyên nghiệp” của Tằng Lam. Cho
nên hai người nói chuyện với nhau liền bắt đầu thuận lợi.
Tằng Lam kéo một chiếc ghế ý bảo
anh ngồi xuống, họ cùng nhau sánh vai ngồi ở phòng thí nghiệm của cô để bàn về
công việc, đối diện với các đồng hồ đo, còn cùng nhau thảo luận kế hoạch rất
chi tiết. Sườn mặt Tằng Lam trầm tĩnh xinh đẹp, trên người cô mặc một chiếc áo
khoác màu trắng, anh mơ hồ nhìn thấy được bên trong chiếc áo khoác ấy là một
chiếc áo thun sọc. Cổ áo thun khoét hơi sâu vừa đúng ẩn hiện khuôn ngực trắng
nõn của cô. Kỳ thật anh nhớ rõ bộ ngực của cô không quá lớn, nhưng rất đẹp. Cổ
của cô rất dài, làn da cũng trắng không tì vết. Điều này làm cho anh nhớ đến một
câu, vẻ đẹp của mỹ nhân là ở trên cổ. Cô không dùng nước hoa nhưng trên người lại
như có như không tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Nói đến cũng thấy lạ, lần trước
cô cởi hết toàn bộ cũng không khiến cho anh có nhiều hứng thú đến như vậy,
nhưng hiện tại bây giờ đang ở trong phòng thí nghiệm, ăn mặc cũng rất bình thường,
Tằng Lam lại chuyên tâm như thế, không khỏi làm tim anh đập thình thịch.
Sự hấp dẫn chân chính cũng là
trong lúc lơ đãng mà thoát ra.
“Chính là chỗ này, tôi thấy hẳn
là nên dùng tiêu chuẩn của FDA (3) chứ không phải là tiêu chuẩn của Châu Âu, bởi
vì số liệu tham khảo trước mắt cũng là theo FDA mà có được.” Tằng Lam đối với cảm
xúc cuồn cuộn của Mạc Khiếu Bạch hoàn toàn hồn nhiên không phát hiện ra, vì thế
cho nên không hề phòng bị. Cô quay qua, đem mấy sợi tóc rối trên trán vén ra
sau tai, nhìn anh.
Mạc Khiếu Bạch đưa mắt nhìn vào
khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, bỗng nhiên có cái ý định điên rồ, nếu
bây giờ anh cưỡng hôn cô, cô nhất định sẽ không kịp né tránh. Nghĩ vậy khóe miệng
không tự chủ mà nhếch lên, còn gật đầu nói:
“Được, theo ý cô.”
Ánh mắt Tằng Lam hơi khựng lại,
dường như đã nhận ra được cái gì đó, theo bản năng một bên đáp lại:
“Được rồi, tôi đánh dấu thử
xem.” Một bên yên lặng quay về hướng khác bấm di động một chút.
Mạc Khiếu Bạch lập tức hối hận
đứng lên, vẫn là anh có chút nóng vội rồi.
Bỗng nhiên tiếng chuông di động
reo lên đánh vỡ sự trầm mặc xấu hổ, Tằng Lam lấy điện thoại trong túi ra, nhìn
Mạc Khiếu Bạch:
“Thật xin lỗi, tôi nói chuyện
điện thoại một chút.”
Mặc Khiếu Bạch khoát tay làm ra
một tư thế xin cứ tự nhiên.
Tằng Lam đứng lên, đi tới một
góc của phòng thí nghiệm:
“A lô, Cao Hưng? Em đại khái
còn nửa giờ, anh không cần tới quá sớm. Nào có đâu, em đang ở phòng thí nghiệm.
Người đàn ông cái gì, anh đừng nghĩ lung tung. Được rồi được rồi, là em sai, buổi
tối em bồi thường cho anh.”
Mặc Khiếu Bạch nhíu chặt hàng
lông mày, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tằng Lam khi khép lại điện thoại mà tiến
đến, cười hỏi:
“Như thế nào, buổi tối có hẹn?”
Tằng Lam gật đầu:
“Ừ.” Sau đó lập tức ngồi xuống
mở miệng nói: “Vậy chỗ này sửa lại đi, tôi thấy được bộ phận tiếp theo phải sửa
không nhiều lắm.” Giống như không mấy muốn nói chuyện này với người xa lạ.
Mạc Khiếu Bạch cũng không hỏi
gì nhiều, trong lòng cũng đưa ra một cái chủ ý, những điều này không thể bàn luận
trong vòng một giờ. Quả nhiên nửa tiếng sau, điện thoại của Tằng Lam vang lên,
lần này cô trực tiếp ngồi tại chỗ mà bắt máy:
“Cao Hưng, anh tới rồi sao?” Cô
liếc thoáng qua Mạc Khiếu Bạch, nói tiếp: “Anh ở dưới lầu đợi em một chút.” Sau
đó cúp điện thoại, nhìn Mạc Khiếu Bạch, trên mặt mang vẻ áy náy: “Mạc tiên
sinh, thật ngại quá, hôm nay có thể dừng ở đây không? Người tôi hẹn đang đợi
tôi.”
Mạc Khiếu Bạch ảm đạm cười:
“Có thể gọi anh ta lên đây chờ
cô một chút, chúng ta ở đây xác định thêm một ít, khi nào xong rồi thì đi là được
không phải sao?”
Tằng Lam nghĩ một chút rồi cười
nói:
“Cũng được” rồi sau đó lại gọi
điện: “Anh lên đây trước đi, em ở trên đây một chút, đúng, ở phòng thí nghiệm.”
Cao Hưng mặt mày hớn hở. Nhìn
thấy Mạc Khiếu Bạch lại còn nhiệt tình chào hỏi:
“Ôi, ta nói là ai đây, chẳng phải
Mạc tổng đây sao? Hóa ra người đầu tư mà Lam Lam nói chính là ngài.”
“Tôi cứ nghĩ là ai hẹn tiến sĩ
Tằng, hóa ra lại là Happy ca? Thế nào, hai người quen biết đã lâu?” Anh cố nhấn
mạnh trong âm của bốn chữ “quen biết đã lâu”.
Cao Hưng và Tằng Lam nhìn nhau
cười:
“Ngài nói đúng rồi, tôi và Tằng
Lam quen biết đã lâu.” Nói xong một bàn tay khoác lên vai của cô.
Tằng Lam không có né tránh, rất
tự nhiên mà nhìn Cao Hưng, nhẹ giọng nói:
“Anh ở đây chờ một lát, em và Mạc
tiên sinh còn một số việc cần xác định một chút.”
“Được, hai người cứ việc bận rộn,
tôi không vội.” Cao Hưng vui vẻ nói. Ánh mắt cũng nhìn thoáng qua Mạc Khiếu Bạch.
Mạc Khiếu Bạch đem ánh mắt đánh
giá thu lại toàn bộ, sau đó dường như không có chuyện gì mà nhìn về phía Tằng
Lam nói:
“Tôi cảm thấy chỗ này suy nghĩ
của cô và tôi có chút không khớp, trọng tâm của dự án này không phải là đạt
tiêu chuẩn quốc tế, mà là giảm giá thành.”
Tằng Lam nhìn màn hình máy vi
tính, suy tư nói:
“Việc giảm giá thành chẳng phải
nên đưa vào ứng dụng chính thức sau đó mới cân nhắc? Chẳng lẽ kế hoạch này cần
phải thêm sự đầu tư?”
“Đương nhiên, ý của tôi là đại
khái tốt nhất nên có một dự thảo ước tính, dù sao đây mới là bộ phận người đầu
tư coi trọng.” Mạc Khiếu Bạch nghiêm trang nói.
“Anh nói rất có lý, chẳng qua
là tôi không am hiểu về đề tài phân tích, anh xem có thể hay không cho tôi chút
thời gian để tôi tìm người hỗ trợ xử lý một chút?” Tằng Lam hỏi.
“Cũng không cần thiết, dù sao
phương án này là chúng ta cùng nhau viết, bộ phận này giao cho tôi làm đi.” Mạc
Khiếu Bạch nói.
“Tốt quá.” Tằng Lam lần đầu
tiên ở trước mặt anh lộ ra một nụ cười từ đáy lòng.
“Trước hết như vậy đi, qua hai
ngày tôi lại đến đây, sau đó chúng đem những bộ phận khác thống nhất một chút.”
Mạc Khiếu Bạch thức thời mà đứng lên.
Tằng Lam cũng đứng lên:
“Cảm ơn anh, Mạc tiên sinh.”
“Tiến sĩ Tằng không cần khách
khí.” Mạc Khiếu Bạch cười đáp.
Cao Hưng đứng ở một bên cười ha
hả tiến lại nói:
“Thế nào? Có thể đi rồi?”
Cánh cửa phòng thí nghiệm bị đẩy
ra, Tần Chinh trong tay cầm một lồng sắt đi đến, bên trong chứa một con chuột bạch
nhỏ lông xù. Anh nhìn thấy trong phòng có hai người đàn ông thì có chút giật
mình:
“Tằng Lam, tôi đưa hai con chuột
bạch trở về rồi đây, ngày mai có thể tách rời thân xương tế bào rồi. Thế nào,
có khách sao?” Cuối cùng là một câu hỏi yếu ớt.
Tằng Lam không để ý đến câu cuối
của anh, trực tiếp nhìn lồng sắt hỏi:
“Nếu ngày mai tách rời tế bào,
hôm nay phải tiêm vào một một mũi kháng sinh, anh đã tiêm chưa?”
“Hả? Không có, thì ra hôm nay
phải tiêm sao?” Tần Chinh gãi gãi đầu.
“Đi thôi, tôi với anh cùng đi.”
Tằng Lam không trách anh, đi hai bước thì quay đầu lại:
“Cao Hưng, anh đợi em một chút,
mười phút nữa em sẽ quay lại.”
Cao Hưng mặt mày méo mó:
“Đi đi, anh chờ em.”
Tằng Lam mỉm cười, nhìn về phía
Mạc Khiếu Bạch:
“Mạc tiên sinh, chúng ta hai
ngày sau gặp lại.”
Khóe miệng Mạc Khiếu Bạch cũng
cong lên:
“Được, tôi chờ cô.”
Đưa mắt nhìn theo Tằng Lam và Tần
Chinh mang theo chuột bạch rời khỏi phòng thí nghiệm, ý cười trên mặt của Mạc
Khiếu Bạch dần biến mắt, ngược lại còn nhìn về phía Cao Hưng vui vẻ hỏi:
“Cao tiên sinh, xin mạo muội hỏi
anh một câu, anh và Tằng Lam quen biết nhau khi nào?”
Cao Hưng vui sướng đáp:
“Chuyện đó cũng đã lâu, tôi
cũng không nhớ rõ. Dù sao thì lúc tôi còn mặc tã thì lúc ấy đã quen biết Lam
Lam rồi.”
“Này, cả hai chúng tôi có rất
nhiều loại quan hệ đấy.” Cao Hưng dường như chẳng hề để ý mà nói.
Mạc Khiếu Bạch trầm mặc, cười
mà không đáp.
“Mạc tiên sinh, anh nói con chuột
bạch nhỏ này khi còn sống mới là có ý nghĩa ha.” Cao Hưng bỗng nhiên đổi chủ đề.
“Nói như vậy là sao?” Mạc Khiếu
Bạch hỏi.
“Nói đúng hơn là nó bị con người
biến thành vật thí nghiệm vậy mà một chút cũng không biết, cái kiểu hiến thân
tinh thần này cũng thật buồn cười đi.” Cao Hưng dứt lời, nghiêng mặt đi đến,
hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Khiếu Bạch, lộ ra một nụ cười có ý tứ hàm xúc rất phức
tạp.
* Chú thích:
(1) Ngu Công dời núi: Truyền
thuyết xưa của Trung Quốc, khích lệ người khác đừng sợ khó khăn, chỉ cần có quyết
tâm, chuyện gì cũng làm được.
(2): Ý chỉ sỉ diện.
(3) FDA: Viết tắt của Food and
Drug Asministration, là cơ quan quản lý thực phẩm là dược phẩm của Hoa Kỳ.