Rạng sáng, kế hoạch cuối cùng
cũng hoàn toàn sửa xong. Mạc Khiếu Bạch đứng lên, vận động hai bả vai, mở cửa
thông gió. Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng. Tằng Lam dụi mắt, cảm
thấy cảnh này có chút quen thuộc.
Anh xoay người, nhìn cô, cười
nói:
“Buổi sáng tốt lành, Tằng Lam.”
Tằng Lam cười khẽ, gật đầu nói:
“Buổi sáng tốt lành, Mạc Khiếu
Bạch.”
“Cô đúng là lợi hại, nhịn suốt
một đêm như vậy mà vẫn còn tinh thần.” Anh nhìn cô, ánh mắt ôn hòa không mang
theo một tia tạp niệm.
“Anh chẳng phải nói nữ tiến sĩ
làm bằng sắt sao, chính là tôi đó.” Tằng Lam vậy mà lại cùng anh vui đùa.
“Nữ tiến sĩ làm bằng sắt muốn
đi ăn sáng không? Đi thôi, tôi mời cô.” Ngữ khí của anh rất tự nhiên, giống như
đối với bạn lâu năm vậy.
Tằng Lam suy nghĩ một chút rồi
lại lắc đầu nói:
“Quên đi, tôi nghĩ muốn về nhà
nhanh chóng để tắm rửa, thay quần áo và lên phòng thí nghiệm. Buổi sáng còn có
một vài thí nghiệm cần phải xử lý một chút.”
Anh cũng không miễn cưỡng:
“Vậy buổi chiều gặp lại, Tằng
Lam.”
Mạc Khiếu Bạch đứng ở cửa sổ, lặng
lẽ nhìn theo dáng người của cô đi ra khỏi cao ốc, thẳng đến chiếc xe kia rời
đi. Khóe miệng cong lên một cái sung sướng, đây là đêm thứ hai anh cùng với Tằng
Lam ở cùng nhau. Ít nhất lúc này so với lần thứ nhất hài hòa hơn rất nhiều, anh
vô cùng vừa lòng. Trong phòng giống như còn lưu lại hơi thở của Tằng Lam, cùng
với hương vị nhẹ nhàng trên người của cô. Anh nhắm mắt lại, trước mắt lập tức
hiện ra vẻ mặt của cô khi tra số liệu, khi gặp vấn đề lại không tự chủ mà nghịch
vài sợi tóc, cả lúc khi cô uống cà phê khóe miệng cười nhạt. Mạc Khiếu Bạch giật
mình phục hồi lại tinh thần, anh nới lỏng caravat, lắc đầu cười. Lời tiên đoán
của Sở Thần quả nhiên đúng, anh lần này là trồng cây si rồi.
Báo cáo buổi chiều làm vô cùng
thành công, Tằng Lam cùng Mạc Khiếu Bạch quần anh tụ hội (2), phối hợp ngay cả
một giọt nước cũng không lọt, thiên ý vô phùng (3). Anh luôn có thể ở thời điểm
cô giảng giải lý luận một cách sơ sài mà thêm vào một câu nói giúp cô tổng kết
trọng điểm, mà cô cũng nhiều lần tại lúc anh cùng đối phương tranh cãi kịch liệt
mà nói ngay một câu phản bác đánh trúng tim đen, giúp anh thiết lập một cái luận
cứ.
Lúc bài báo cáo kết thúc, hai
người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười:
“Vất vả rồi, Tằng Lam.” Anh nhẹ
giọng nói.
“Anh cũng thế, Mạc Khiếu Bạch.”
Cô thản nhiên trả lời.
“Tiểu Bạch, phương án này quả
thực cậu làm không tồi.” Trình Mạnh Tiều đi tới, vỗ vai Mạc Khiếu Bạch.
“Mạnh Tiều, có lời này của cậu
tôi an tâm.” Quả đấm của Mạc Khiếu Bạch đụng nhẹ vào Trình Mạnh Tiều.
“Trước kia cậu giúp Trình Trì
làm cái phương án kia, tôi đã rất tán thưởng, nghe nói hiện tại hiệu quả và lợi
ích phi thường tốt. Tôi chính là ghen tị đến hư hỏng mất rồi.” Trình Mạnh Tiều
nói.
“Cái kia đa phần đều là Nhị thiếu
toàn lực ủng hộ.” Mạc Khiếu Bạch cười nói.
“Bản thiết kế tái tạo xương cốt,
tôi không có dự định sẽ tặng cho người khác. Xem ra lần này cậu thật sự tìm được
một đội không tồi, vị Tằng tiến sĩ kia rất tốt.” Trình Mạnh Tiều nhìn phía sau
anh.
“Đó là dĩ nhiên, tôi đang tìm
phụ nữ.” Mạc Khiếu Bạch cười đắc ý.
Ánh mắt Trình Mạnh Tiều lúc này
vừa chuyển:
“Hả? Thì ra là như vậy, cậu vừa
mới vứt bỏ Lâm Huân không lâu lại liền theo đuổi Tằng tiến sĩ? Nhanh thật!”
“Thật ra cũng không nhanh như vậy,
nữ tiến sĩ đó không dễ dàng theo đuổi, điểm này cậu so với tôi cũng có kinh
nghiệm đi?” Mạc Khiếu Bạch nói thẳng ra.
Trình Mạnh Tiều thần sắc tối sầm
lại:
“Tiểu tử cậu lại có thể dám giở
trò đùa với tôi, lá gan càng lúc càng lớn.”
“Tôi sai rồi, cơ mà nghe nói vợ
cậu mới sinh? Chị nhà tình hình có khỏe không?” Mạc Khiếu Bạch hỏi.
Trình Mạnh Tiều thở dài, nhíu
mày, lại vỗ vỗ vai Mạc Khiếu Bạch:
“Một lời khó nói hết. Tôi sẽ
cho người đến cùng cậu nói về hợp đồng, cậu trước hết đưa nữ tiến sĩ của cậu về
đi.”
Mạc Khiếu Bạch kiên trì muốn
cùng nhau ăn bữa cơm chúc mừng, lần này Tằng Lam cũng không cự tuyệt. Khi cô ngồi
ở vị trí ghế phụ, không lâu sau lại chìm vào giấc ngủ. Vì thế anh chạy xe trên
đường rất cẩn thận, sợ đánh thức cô. Khi tới nhà hàng, anh dừng xe, cũng không
có đánh thức cô, cứ như vậy ngồi ở một bên ngắm dung nhan tinh tế đoan trang
khi ngủ của cô.
Anh cho rằng sắc mặt của con
người khi ngủ sẽ không thể nói dối. Tằng Lam ngủ thật sự rất bình thản, hô hấp
đều đều, má lúm đồng tiền sâu, chẳng qua là mi tâm nhíu lại, phảng phất như
đang cất giấu tâm sự bí ẩn nào đó. Làn da của cô rất trắng, không có chút tỳ vết
nào, nhìn qua trông rất mềm. Anh không khỏi suy nghĩ muốn vươn tay chạm một
chút, nhưng rồi cánh tay dừng lại ở không trung, làm cách nào cũng không hạ xuống
được. Tầm mắt dừng trên miệng của cô, không có tô son để làm nổi bật hai cánh
hoa nở. Cô chẳng qua là khóe miệng hơi động, nhưng lại làm cho tim anh rối loạn.
Dòng cảm xúc bất ổn rối loạn
trong cơ thể, suy nghĩ của anh cũng càng ngày càng loạn, kiềm chế không được lại
hóa thành một dòng sóng nhiệt khiến toàn thân anh nóng lên, nhưng anh vẫn đang
cố giữ mình đem cái thứ xúc động kia đè ép xuống. Muốn Tằng Lam thật sự buông
xuống đề phòng đối với anh, anh phải kiên nhẫn, quyết không thể để bao nhiêu
công sức đổ sông đổ biển.
Bữa cơm tối diễn ra rất vui vẻ,
hai người lần đầu tiên mặt đối mặt cùng nhau ăn cơm, cũng không có bao nhiêu
lúng túng, không khí hòa hợp. Ăn cơm xong anh đưa Tằng Lam về nhà, còn bản thân
thì đến Zero, đem sự tình vui vẻ này kể lại cho Sở Thần.
“Tớ rất là tò mò, cùng một nữ
tiến sĩ ăn cơm thì có thể tán gẫu cái gì?” Sở Thần vuốt cằm hỏi.
“Cũng không tán gẫu gì, đều là
chuyện công việc.” Anh uống một ngụm rượu, nói.
“Phù, đừng nói với tớ là cậu
câu cô ấy lâu như vậy chính là để tán gẫu chuyện công việc?” Sở Thần nở nụ cười:
“Người anh em tớ tài hèn học ít, cậu nói cho tớ biết một chút theo cậu tư tưởng
cảnh giới của nữ tiến sĩ này là loại nào, có phải hay không đã muốn tiến hóa
thành Tiểu Long Nữ?”
“Cô ấy rất bình thường, không
phải như khác loài cậu nghĩ. Tiểu Long Nữ cái gì chứ?” Mạc Khiếu Bạch bất đắc
dĩ nói.
“Ô, không phải, cô ấy khẳng định
không phải là Tiểu Long Nữ, cô ấy mới bị vị hôn phu vứt bỏ, lúc này hẳn là Lý Mạc
Sầu.” Sở Thần nháy mắt, say mê ngay chính sự hài hước bên trong của mình.
Lý Mạc Sầu. Mạc Khiếu Bạch cũng
bị chọc cười, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy Tằng Lam có cái gì đó không
thích hợp. Bị vị hôn phu làm cho tổn thương như vậy, nhưng lại nhìn không ra bộ
dáng đáng thương. Bình thường thì những người phụ nữ gặp tình huống này dù cho
không khoa trương biến thành Lý Mạc Sầu, cũng khẳng định tinh thần sa sút một
trận. Nhưng biểu hiện của cô thật sự rất bình thường, ngược lại biến thành
không bình thường.
“Tiểu Bạch, cậu sao lại tự mình
rước thêm phiền toái? Mặc kệ là Tiểu Long Nữ hay là Lý Mạc Sầu, người nào cũng
không dễ chọc. Có thời gian và tinh lực như vậy, chơi đùa cùng mấy cô gái trẻ
tuổi xinh đẹp lại còn tốt hơn. Cậu xem trong quán bar này, từ tươi mát đến khẩu
vị nặng, từ Bạch Liên Hoa cho đến gái bán hoa, tùy cậu chọn lựa.” Sở Thần giơ
tay lên.
Anh lười nhác ngẩng đầu:
“Phụ nữ quá rẻ để mua bằng tiền.”
“Ồ, cho nên cậu tính tìm một
người không đáng để tiêu tiền? Ha ha, cậu cũng thật thông minh nha, cậu tìm người
phụ nữ này chẳng những không tiêu tiền mà còn giúp cậu kiếm tiền. Nhưng tớ nghe
nói, Trình Mạnh Tiều ban đầu cho cậu hai ngàn vạn. Cậu thật đúng là kẻ trộm gà,
tận dụng mọi bản lĩnh càng ngày càng cố chấp, biết là tiền của anh ta không thể
mua được sự nghiệp nghiên cứu cho bạn gái, lập tức như vậy mà làm ra một cái hạng
mục thay thế bổ sung.” Sở Thần nói xong ghé sát vào tai anh hỏi: “Thế nào, cái
chuôi này có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu không tớ cũng vào góp một ít?”
Mạc Khiếu Bạch đưa một ngón tay
lên:
“Nếu như đúng trong dự tính thì
con số này.”
“Đây chính là hạng mục thứ nhất,
chờ phần này làm xong, giai đoạn thứ hai khẳng định là nhiều hơn.” Mạc Khiếu Bạch
trong lòng đã có dự tính, nói.
“Ha ha, được nha, tiểu tử cậu sẽ
không phải hao tổn tâm cơ để tiếp cận nữ tiến sĩ chính là để làm cho cô ấy
khăng khăng một mực kiếm tiền cho cậu à? Lần trước vì thu mua nhà người ta mà cậu
lại độc quyền cưới Lâm Huân, vừa đảo mặt một cái lại làm cho người ta thành người
phụ nữ đã ly hôn, chẳng lẽ cái chuôi này còn chơi đùa mà tính toán như vậy?
Nhưng tớ xin khuyên cậu một câu, có thể sử dụng tiền mua được phụ nữ tuy là với
giá rẻ nhưng lại có thể dễ dàng xua đuổi, nữ tiến sĩ này không phải là loại có
tiền mà mua được, có thể đến lúc nào đó lại nghĩ muốn buông tay cũng khó khăn.”
Anh không muốn nói, chỉ là lười
giải thích. Kỳ thật chính mình cũng không biết phải giải thích rõ ràng ra sao.
Anh muốn Tằng Lam, muốn cô đến phát điên, càng lún sâu lại càng bỏng nặng hơn.
Nhưng anh cũng không có nghĩ sau này Tằng Lam muốn như thế nào. Có lẽ chính là
không dám nghĩ tới. Bởi vì người phụ nữ này có nội tình rất quái lạ, anh mặc dù
tin có chí thì nên nhưng lại thật sự không dám chắc là có thể bắt được cô chứ đừng
nói đến việc vứt bỏ.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ
cùng một người phụ nữ sống đến răng long đầu bạc.
* Chú thích:
(1) Lí Mạc Sầu: Lý Mạc Sầu là một
nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thần Điêu Hiệp Lữ của Kim Dung. Nổi tiếng mỗi
lần xuất hiện thường nhắc đến câu hát trong bài "Mô Ngư Nhi-Nhạn
Khâu" của Nguyên Hiếu Vấn: "Hỡi thế gian tình là gì?” (Nguyên văn: Vấn
thế gian tình thị hà vật?")
(2) Quần anh tụ hội: Đây là một
thành ngữ ẩn dụ tài năng vượt trội hoặc những điều tốt đẹp đi đôi với nhau. Ở
ngữ cảnh trên có lẽ chuyển sang tiếng Việt là trai tài gái sắc.
(3) Thiên ý vô phùng: Nguyên ý là chỉ quần
áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví
về sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào.