Lần đầu tiên Mạc Khiếu Bạch đặt
chân vào nhà Tằng Lam, cảm giác chính là căn nhà này đơn giản giống hệt chủ
nhân của nó. Trừ những vật dụng trong nhà, những mặt bài trí khác cũng không
nhiều lắm, nhưng mọi thứ lại cực kỳ sạch sẽ, mỗi góc khuất đều không nhiễm một
hạt bụi. Ánh mắt anh dừng lại trên tấm khăn trải giường đang bay trong gió ở
ban công, dường như hiểu được điều gì đó.
“Thế nào, hôm nay ở nhà tổng vệ
sinh?” Anh hỏi.
Tằng Lam không phủ nhận, cũng
không lên tiếng.
“Ha ha, chẳng lẽ là vì chào đón
tôi đến đây sống sao?” Anh cười nói.
“Có lẽ là vậy.” Cô trả lời.
Anh lại ngạc nhiên, không khỏi
nhìn về phía cô:
“Hả? Cô nói thật à?”
Tằng Lam chỉ về tờ giấy trên
bàn phía trước ghế sô pha:
“Tôi định đưa ra một thỏa thuận,
anh xem đi. Nếu không có ý kiến gì thì hãy ký tên, sau đó chúng ta ngày mai đi
đăng kí.”
Anh cầm lên tờ giấy kia, “Thỏa
thuận thí nghiệm hôn nhân chớp nhoáng” những chữ rõ ràng này đập vào mắt. “Thứ
nhất, thời gian của cuộc thí nghiệm hôn nhân chớp nhoáng này là ba tháng, ba
tháng sau cuộc thí nghiệm chấm dứt, cả hai bên kết thúc mối quan hệ hôn nhân.”
Anh xem xong điều thứ nhất liền cảm thấy lạnh lòng, người phụ nữ này coi cuộc
thí nghiệm là một trò đùa. Anh cũng biết mình sẽ không dễ dàng thành công như vậy.
“Ba tháng có phải là quá ngắn
không?” Anh do dự hỏi.
“Ừm, ngắn sao?” Cô còn rất chân
thành mà tự hỏi bản thân mình.
“Đương nhiên là ngắn, ba tháng
căn bản còn không đủ thời gian để hai người tìm hiểu nhau. Ngay cả người bình
thường muốn tạo một thói quen mới trong cuộc sống thì cần ít nhất là sáu
tháng.” Anh nói.
Tằng Lam suy nghĩ rồi gật đầu,
cầm cây bút, xóa chữ “ba” ở trên giấy:
“Vậy sáu tháng.”
“Một năm thế nào?” Thật ra anh
muốn nói ba năm.
“Một năm lâu lắm, tôi không
nghĩ vì cái thí nghiệm này mà quấy nhiễu cuộc sống của hai chúng ta quá lâu.
Sáu tháng đi.” Cô nói.
Anh cảm thấy da đầu tê rần,
đành phải nói:
“Được, vậy sáu tháng.” Trong
lòng hơi nghẹn một tí.
“Điều thứ hai, trong lúc thí
nghiệm song phương bình đẳng được hưởng những quan hệ quy định của pháp luật
hôn nhân về quyền lợi và nghĩa vụ.” Anh đọc xong cái này, nở một nụ cười, sau
đó hỏi:
“Như thế nào là quan hệ quy định
của pháp luật hôn nhân về quyền lợi và nghĩa vụ?”
Cô cẩn thận giải thích:
“Chính làm những chuyện vợ chồng
bình thường nên làm.”
Anh cười, nghiêng đầu hỏi:
“Ý của cô là giai đoạn hôn nhân
này tuy rằng là thí nghiệm, nhưng vẫn muốn mọi chuyện là thật, đúng không?” Ánh
mắt anh chứa nhiều ý nghĩ sâu xa.
“Ừ.” Cô gật đầu.
Ý cười của anh ngày càng sâu:
“Nói đúng hơn là ngày mai tôi
chính thức là chồng của cô, còn cô chính là vợ của tôi, tôi sẽ làm trách nhiệm
của một người chồng, cô cũng sẽ tuân theo nghĩa vụ của một người vợ?”
Cô dường như hiểu được ý tứ của
anh, nhưng vẫn dùng ánh mắt nghiêm túc gật đầu nói:
“Chỉ có như vậy, tôi mới có thể
chứng minh mình có thể làm một người vợ tốt.”
“Được! Tôi cũng sẽ phối hợp với
cô, làm một người chồng tốt.” Anh cười tủm tỉm, nói.
“Điều thứ ba, tài sản của song
phương không tham gia vào cuộc thí nghiệm này, cả nền kinh tế.” Anh cũng đã
đoán trước sẽ có cái này nhưng vẫn chỉ cười, nói:
“Thế nào, cô sợ tôi nuốt tài sản
riêng của cô sao?”
Cô bình tĩnh trả lời:
“Đương nhiên không phải, tôi chỉ
là muốn giảm bớt nhân tố quấy nhiễu trong cuộc thí nghiệm.”
Người phụ nữ này đôi khi thật sự
làm cho anh dở khóc dở cười.
“Điều thứ tư, cuộc hôn nhân chớp
nhoáng là do đôi bên tự nguyện tham gia, song phương có nghĩa vụ là đem cuộc hôn
nhân chớp nhoáng này giữ bí mật.” Anh đọc xong rồi lại đọc thêm lần nữa, hỏi:
“Cô nói giữ bí mật tức là, không nói cho người khác biết hai ta đang làm một cuộc
thí nghiệm hôn nhân chớp nhoáng hay là không nói cho người khác biết chúng ta kết
hôn?”
“Anh cảm thấy cái nào có tính
khả thi hơn?" Cô hỏi ngược lại. Thật ra điểm này cô cũng có chút do dự.
“Nếu không nói cho người ngoài
biết chúng ta kết hôn, vậy thì cuộc hôn nhân này sẽ có kết quả gì chứ? Kết hôn
không phải là dùng pháp luật để bảo vệ quan hệ của hai người sao? Người ngoài
cũng không biết thì còn bảo vệ được cái gì?” Anh nói. Thật ra thì anh rất nóng
lòng muốn cho tất cả mọi người trên thế giới đều biết.
“Dù sao chúng ta kết hôn cũng
chỉ sáu tháng thôi mà, tôi không nghĩ vì chuyện ly hôn mà tạo thành những ảnh
hưởng không cần thiết sau này. Cho nên tôi tính chỉ nói cho vài người bạn thường
hay liên lạc hoặc bạn bè thân thiết. Tôi lo về quan hệ hợp tác của chúng ta,
chuyện này tốt nhất đừng nói cho đơn vị đồng nghiệp biết, anh thấy thế nào?”
Mạc Khiếu Bạch đành phải gật đầu:
“Được, tôi cũng chỉ nói cho bạn
của tôi biết. Nhưng để đảm bảo tính chân thực trong cuộc hôn nhân của chúng ta,
tốt nhất không cần nói cho họ biết hai ta kết hôn chỉ là làm thí nghiệm đi?”
“Nhưng tôi không muốn nói dối bạn
thân của mình, bởi vì chúng ta sáu tháng sau sẽ ly hôn mà.” Cô còn nói thêm một
lần thời hạn sáu tháng.
“Tằng Lam, tôi có thể thêm một
điều vào bản hợp đồng này không?” Anh bỗng nhiên nói.
“Anh muốn thêm cái gì?” Cô hỏi.
Trong khoảng thời gian chúng ta
kết hôn cô không nên đem kỳ hạn sáu tháng ra giắt nơi khóe miệng. Cô có cảm thấy
suốt ngày nghĩ tới việc sáu tháng sau sẽ ly hôn thì kết hôn còn có ý nghĩa gì?
Là cô nói muốn làm một cặp vợ chồng thật sự, vậy thì xin cô hãy nhập tâm một
chút đi, bằng không thí nghiệm này cũng sẽ thất bại giống như chuyện tình một
đêm cho xem.” Anh nói rất nhanh.
Mắt Tằng Lam khẽ động, sau đó
dường như mang theo tia áy náy, nói:
“Được, tôi đồng ý điểm này.”
“Về phần bạn bè của cô nếu cô
không giấu đi chuyện này cũng có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ
không thể lấy chuyện ly hôn của sáu tháng sau mà can thiệp vào cuộc sống hôn
nhân của chúng ta.” Anh bổ sung.
“Ừ, tôi hiểu ý của anh rồi.” Cô
một bên viết trên giấy, một bên đáp.
Thế là cả hai cứ như vậy mà ký
tên vào bản thí nghiệm hôn nhân chớp nhoáng, Mạc Khiếu Bạch sau khi kí tên xong
thì dường như nhớ đến điều gì đó, hỏi:
“Cô tính kêu tôi dọn đến nhà
này ở thật hả?”
Tằng Lam dừng bút, hỏi:
“Anh cảm thấy nơi này không tốt?”
“Thật ra không phải là không tốt,
nhưng ở đây cô không cảm thấy uất ức hay sao? Tôi không muốn cuộc sống hôn nhân
của chúng ta bị bóng dáng bạn trai cũ của cô làm loạn.”
“Không phải nhà anh cũng có
bóng dáng của vợ cũ à?” Cô hỏi.
Anh bật cười, người phụ nữ này
còn nhớ rõ cuộc hôn nhân trước kia của mình.
“Cô yên tâm, chuyện đó tuyệt đối
không có. Nhà của tôi hiện tại chưa từng có người phụ nữ nào tiến vào.”
Tằng Lam do dự:
“Được, nếu anh đã nghĩ không dọn
đến đây, vậy ngày mai chúng ta đi thăm quan nhà của anh một chút, sau đó sẽ bàn
bạc lại về vấn đề này.”
Anh vừa lòng, cười nói:
“Tôi đảm bảo cô sẽ thích nhà của
tôi.”
Chiều thứ hai, Mạc Khiếu Bạch đến
phòng thí nghiệm đón Tằng Lam, cả hai đều mang theo hộ khẩu cùng nhau đến Cục
Dân Chính. Tâm tình của Tằng Lam rất ổn định, nhìn không ra dấu hiệu của sự đổi
ý, điều này càng làm cho anh xác định hết thảy đều vô cùng chân thực. Chẳng qua
là lúc chụp ảnh, dường như cô có chút xấu hổ, biểu cảm hết sức mất tự nhiên.
Ngay cả chụp liên tiếp hai tấm vẫn thấy khó coi, mắt thấy nhiếp ảnh gia sắp nổi
điên lên rồi, Mạc Khiếu Bạch giả vờ tức giận nói nhỏ vào tai cô:
“Cô có còn muốn kết hôn nữa
không? Gả cho tôi miễn cưỡng như vậy thì cuộc hôn nhân này không cần cũng được.”
Tằng Lam thấy có lỗi nhìn anh:
“Thật ngại quá, tôi chỉ là có
chút hối hận, nhưng hôm nay hẳn là nên vui mừng mới phải.”
Anh nhìn thoáng qua chiếc áo sơ
mi trắng của cô, nhịn không được cười, nói:
“Cô không phải cứ căng thẳng là
mặc áo sơ mi trắng đó chứ? Không sao, tôi không chê cái phong cách nửa thành thị
nửa thôn quê của cô đâu.”
Vừa dứt lời, Tằng Lam rốt cục
cũng không nhịn được nở một nụ cười. Vì thế chiếc máy ảnh ở phía đối diện
“Tách” một tiếng, cuối cùng cũng giữ được một tấm tươi cười của hai người.
Lúc đi ra Cục Dân Chính, anh nắm
lấy tay cô, trong mắt chứa đầy ý cười:
“Bà xã, bây giờ anh lập tức đưa
em về nhà thu dọn hành lý.”
Cô lại trừng mắt, nói:
“Tôi còn chưa thấy nhà của anh,
chúng ta còn chưa quyết định là sẽ ở nhà của ai mà?”
Anh cười gian xảo, ngón trỏ nhẹ
nhàng lướt qua hai bên má cô:
“Ngoan, nghe lời, cho anh trải
nghiệm cảm giác làm chồng đi chứ.”
Hai má cô ửng đỏ, dù có muốn
tranh cãi đi nữa nhưng vẫn phải im lặng đi theo anh lên xe. Một lúc sau bọn họ
đến nhà cô, cô thông thạo lấy ra hai cái túi du lịch, đem theo một số quần áo
thường mặc cũng như vật dùng nhét vào.
“Oa, thân thủ của em cũng quá
thuần thục đấy chứ?” Anh cười nói.
“Ở nước ngoài thường xuyên chuyển
nhà, cho nên có thói quen dùng hai cái rương đóng gói toàn bộ cuộc sống.” Cô
nói.
Anh trong lòng bỗng nhiên cảm
thấy khó chịu, cho nên liền đứng lên rồi đột ngột ôm cô từ phía sau. Tằng Lam
ngạc nhiên, nhưng cũng không đẩy anh ra, chỉ là có chút căng thẳng nói:
“Mạc Khiếu Bạch, anh sao vậy?”
“Bà xã, sau này em không cần phải
phiêu bạt nữa, ông xã là anh đây sẽ đưa em về nhà.” Môi anh khẽ hôn lấy vành
tai cô. Vì vậy khuôn mặt cô càng thêm đỏ ửng.
Anh lại rất vui vẻ, lần đầu
tiên Tằng Lam vì anh mà đỏ mặt tim đập, anh làm sao có thể không vui chứ. Cho
nên càng ôm chặt hơn, đôi môi cũng theo đó mà tùy ý hôn.
Cuối cùng Tằng Lam cũng đẩy anh
ra:
“Tất cả đồ đều đã đóng gói kĩ rồi,
chúng ta đi thôi.”
Lúc cô khóa cửa, anh đột nhiên
hỏi:
“Ngôi nhà này em vẫn còn khoản
vay?”
Cô gật đầu:
“Ừ, nhưng mỗi tháng cũng chỉ có
tám ngàn, cho nên cũng không là gánh nặng.”
“Bỏ không thì tật tiếc quá, chi
bằng cho thuê đi?” Thói quen của một người quản lý, nhìn thấy tài sản không
dùng trong đầu tự dưng lại nảy ra ý này.
“Cũng không cần thiết, dù sao bỏ
trống cũng không lâu..” Thật ra cô muốn nói dù sao cũng chỉ không ở trong sáu
tháng.
Anh giống như rất nhạy cảm, lập
tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, tựa như giáo viên tiểu học nhìn chằm chằm học
sinh xấu dạy mãi không chịu sửa.
Cô đành giải thích:
“Thật xin lỗi.” Ánh mắt chuyển
đi hướng khác, không dám nhìn anh.
Anh hài lòng, cười nói:
“Về sau nếu còn tái phạm chuyện
này, anh sẽ phạt em đó.”
Cô có chút khó hiểu:
“Phạt như thế nào? Trên hợp đồng
chúng ta không…”
Còn chưa nói hết lời, miệng của
cô đã bị chặn. Anh dùng một phương thức bá đạo áp cô vào cửa, mạnh mẽ hôn cô, cứ
mãi lặp lại, kéo dài không dứt.