Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Chương 24: Hạnh phúc nhất



Đêm nay tất cả những gì anh đè nén lâu như vậy cuối cùng cũng được giải phóng. Tằng Lam ở dưới thân anh, ngoài ý muốn thuận theo một cách đáng ngạc nhiên. Tuy có chút run rẩy như một động vật nhỏ. Nhưng anh hiểu, đặc biệt vui mừng mà hiểu ra rằng, cô vẫn đang cố gắng phối hợp với anh. Thì ra cô chính là một con thỏ trắng chưa hiểu chuyện đời, mỗi một nơi tư mật trong cơ thể đều là một đóa hoa đang chờ nở rộ, chờ đợi kẻ làm vườn là anh đây cần cù vất vả đến khai phá. Anh đối với mỗi một phản ứng của cô đều rất thích thú, chuyện này so với bất cứ người phụ nữ nào từng chinh phục được anh trước đây hưng phấn hơn gấp cả trăm lần.

Nắng sớm ban mai chiếu qua rèm cửa tạo thành một vệt sáng, tia nắng yếu ớt mang theo một chút độ ấm. Tằng Lam thức dậy, nghiêng mặt nhìn người nằm bên cạnh, trên gương mặt say ngủ là biểu tình thỏa mãn. Người này, bây giờ là chồng của cô.Thật có chút không tin được.

Cô nhẹ nhàng trở mình, muốn xuống giường, eo lại đột nhiên bị giữ lấy, một khắc tiếp theo cô lại ngã vào lòng anh. Anh vẫn còn đang nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngủ, giống như chưa từng thức dậy qua. Cánh tay ôm chặt cô không buông.

“Anh đã thức sao còn giả ngủ?” Tằng Lam có chút bất đắc dĩ.

Anh không trả lời, cánh tay lại ôm chặt hơn.

“Anh đừng phá nữa, em muốn rời giường.” Tằng Lam cầu xin tha thứ.

Cuối cùng anh nhịn không được nở nụ cười, lười biếng mở mắt, lại hôn lên mặt cô một cái:

“Bà xã, buổi sáng tốt lành.”

Cô đột nhiên giật mình, chợt nhớ lại cách đây không lâu bọn họ cùng ở phòng làm việc của anh tăng ca đến trời sáng, lúc đó anh cũng mỉm cười nói với cô, Tằng Lam, buổi sáng tốt lành.

Vì thế khóe miệng bất giác cong lên:

“Buổi sáng tốt lành, Mạc Khiếu Bạch.”

Anh nhíu mày, dường như không hài lòng:

“Em yêu, em có thể đừng lúc nào cũng đem cả họ lẫn tên ra mà gọi anh được không? Dù sao bây giờ anh cũng là chồng em, không phải ngưởi ngoài.”

Cô cười nhạt một tiếng, không biết tại sao, lúc nào anh cũng nhắc nhở cô về mối quan hệ vợ chồng bây giờ của hai người:

“Buổi sáng tốt lành, ông xã.” Cô nói.

Anh vui vẻ hôn cô một cái, bàn tay vuốt ve làn da mềm mại của cô, dịu dàng nói:

“Bà xã, đột nhiên anh cảm thấy bây giờ mình chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.”

Hạnh phúc. Cô bị hai chữ này khiến cho kinh ngạc. Anh lại dùng hai từ “hạnh phúc” này với cô. Tại sao chứ? Hôn nhân của bọn họ rõ ràng chỉ là một cuộc thí nghiệm, anh thật sự cảm thấy hạnh phúc hay là chỉ thuận miệng nói ra thôi.

Cô rất muốn mở miệng hỏi anh, định nghĩa hạnh phúc anh vửa nói là thế nào. Nhưng cô vẫn không hỏi.

Cô làm bữa sáng, anh ăn rất vui vẻ. Anh cứ nhất quyết đòi đưa cô đi làm, nhưng cô từ chối. Có ba lí do, một là tự cô có xe không cẩn anh đưa, hai là nếu anh đưa đi thì anh sẽ phải đến đón, thí nghiệm của cô lại không có thời gian cố định, như vậy quá phiền phức, ba là trong hiệp nghị của họ có ghi rõ là mối quan hệ hôn nhân của họ phải giữ bí mật với công ty, cô không muốn bị người khác nhìn thấy rồi lại sinh ra phiền phức không cần thiết.

“Vậy buổi tối mấy giờ kết thúc thì gọi điện cho anh, chúng ta cùng đi ăn cơm.” Anh thỏa hiệp. 

Thật ra cô muốn nói với anh rằng bữa tối cô tùy tiện ăn một chút là được, vì ăn xong còn phải quay lại phòng thí nghiệm tiếp tục làm việc. Nhưng nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của anh, cô vẫn là gật đầu đồng ý. Dù sao cũng đã kết hôn rồi, nhất định phải có chút thay đổi. Cô đã giác ngộ ra điều này.

Sáng sớm đi đến phòng thí nghiệm, khi thay áo blouse trắng mới phát hiện ra trên cổ có một dấu ấn màu đỏ. Kiệt tác của người nào đó. Từ nhỏ da cô đã mẫn cảm, chỉ một vết thương do ma sát nào đó cũng sẽ bị đỏ cả một mảng lớn. Cô nhíu mày nhìn vào chiếc gương trong tủ quần áo, về đến phòng thí nghiệm tiện tay lấy một miếng băng cá nhân trong hộc tủ ra dán lên cổ.

“Tằng Lam, chào.” Tần Chinh bước vào, cười rạng rỡ chào cô.

“Chào, bản báo cáo hôm qua anh gửi tôi vẫn chưa xem xong, nhưng nhìn chung cũng không tệ.” Cô nói.

“Hắc hắc, thật sao? Tằng Lam cô đây là lần đầu tiên cô không xem hết báo cáo của tôi trong một đêm đó, có phải đi hẹn hò hay không?” Tần Chinh cười nói.

Cô mỉm cười, không phản bác lại.

“Tằng Lam, cô hình như... có chút thay đổi.” Tần Chinh nhìn chằm chằm vào mặt cô, không hề chớp mắt.

“Hả? Thay đổi gì?” Cô bị ánh mắt thăm dò của anh làm cho không thoải mái.

“Ừm, tôi cũng không nói rõ được, dù sao thì... ha ha... hình như có thêm chút vị nữ nhân. A, tôi nói vậy không phải có ý nói trước đây cô giống đàn ông đâu nha, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ đó. Tôi muốn nói, cô so với trước đây càng có vị nữ nhân hơn, chính là hấp dẫn hơn đó.” Tần Chinh nỗ lực giải thích.

Cô không để ý đến lời anh, những giả định không hợp logic không đáng để mất thời gian suy nghĩ:

“Đi thôi, đi xem thử phản ứng sưng tấy hôm qua thế nào rồi, anh đi tắt máy phản ứng trước đi, cần để nguội tự nhiên trong mười phút.”

Tần Chinh đồng ý, thần sắc vẫn còn có chút hoang mang. Vừa quay người lại liền nhìn thấy băng dán trên cổ Tằng Lam:

“Cổ cô bị làm sao vậy?”

“Trước khi tắt máy gia nhiệt phải giảm tốc độ quay trước.” Tằng Lam trực tiếp làm lơ câu hỏi của anh ta.

“... Tôi biết rồi.”

Cả một ngày sau đó, Tằng Lam không hề tán gẫu với Tần Chinh thêm một câu nào nữa. Cô cũng không biết làm sao, rõ ràng trước đây cô đối với hành vi không xem là nghiêm chỉnh của anh đều mắt nhắm mắt mở mà cho qua, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy vô cùng phản cảm.

Khi sắp đến giờ ăn cơm tối, Tần Chinh xách hai hộp cơm đi đến, cười nói:

“Thức ăn tôi gọi đã giao đến, là cơm cà tím mà cô thích.”

Tằng Lam đứng dậy, trong ánh mắt có chút áy náy:

“Tôi hẹn người khác ăn cơm rồi, sẽ trở về trước bảy giờ rưỡi, trong thời gian này anh có thể trông chừng máy phản ứng khí không?”

Ánh mắt Tần Chinh tối xuống, nhưng lại cười ngay, nói:

“Nếu đã có hẹn thì không cần quay lại đâu, một mình tôi trông cũng được mà. Hiếm khi cô có hẹn vào buổi tối thì chuyên tâm mà đi đi.”

Cô không muốn vì một bữa cơm tối gia đình với Mạc Khiếu Bạch mà phải làm phiền đến người khác như vậy, lập tức nói:

“Không sao, tôi chỉ là đi ăn bữa cơm rồi sẽ về ngay. Tần Chinh, thật ngại quá, anh còn giúp tôi đặt cả cơm.”

“Ha ha, không sao, một mình tôi ăn hai hộp cũng được.” Tần Chinh vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ: “Ồ, cô nhìn kìa, người đến đón cô tới rồi, mau xuống đi.”

Tằng Lam nhíu mày, đã nói anh ta không cần đến mà vẫn đến. Chuyện này phải trở về nói chuyện lại với Mạc Khiếu Bạch mới được.

Nhưng khi cô đến bên cửa sổ nhìn, cô ngây người ra. Vì người đến không phải Mạc Khiếu Bạch, mà là Cao Hưng.

“Tớ đến là muốn gặp riêng cậu, có một số chuyện muốn nói cho rõ.” Cao Hưng vừa vào đã đi thẳng vào vấn đề chính.

Mắt cậu đầy tơ máu, mắt thâm quầng, ánh mắt lại vô cùng cố chấp. Cả gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, có lẽ đêm qua không ngủ được ngon giấc.

Tằng Lam suy nghĩ một chút, ngồi lên xe của cậu. Tuy cô cảm thấy những gì cần nói đều đã nói trước mặt mọi người rồi, nhưng dù sao Cao Hưng cũng là bạn thân nhất của cô, cô không muốn thấy dáng vẻ suy sụp này của cậu.

Việc đầu tiên cô làm sau khi ngồi vào xe của Cao Hưng là gọi điện cho Mạc Khiếu Bạch, nói cho anh biết rằng tối nay không thể cùng anh ăn cơm. Lí do cũng là sự thật, cô phải gặp Cao Hưng, đem một số chuyện nói cho rõ. Phản ứng của Mạc Khiếu Bạch điềm tĩnh hơn dự liệu, vô cùng sảng khoái đồng ý. Nhưng điều kiện chính là cô nhất định phải về nhà trước mười giờ. “Bà xã, anh nhớ em.” Anh dùng một nụ hôn gió kết thúc cuộc gọi.

“Ừm, em biết rồi.” Tằng Lam bình tĩnh cất điện thoại.

Cô không nghĩ là Cao Hưng lại đưa cô đến nhà cậu.

“Tớ chỉ không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ này của tớ, nếu không thì anh Happy tớ đây làm sao tiếp tục lăn lộn ở thành phố A này được nữa.” Cao Hưng cười nhạt.

“Cao Hưng, cậu có chuyện gì muốn nói thì nói đi.” Tằng Lam nói.

Ánh mắt cô bình thản, không một gợn sóng. Bởi vì cô đối với tất cả đều đã chuẩn bị sẵn tâm lí. Cao Hưng ngồi bên cạnh cô, không chút giấu giếm thâm tình trong ánh mắt: 

“Tằng Lam, tớ đối với cậu mà nói thật ra là ai?”

“Cậu là bạn thân nhất của tớ, chúng ta thân như người một nhà vậy.” Tằng Lam trả lời đúng sự thật.

“Vậy thì tại sao khi cậu cần có người ở bên cạnh nhất, người cậu tìm đến lại không phải là tớ?” Đôi mắt Cao Hưng như có một dòng nước ấm lướt qua mặt cô.

“Cái gì mà khi cần có người bên cạnh nhất?” Tằng Lam không hiểu lắm.

“Quý Thù đã nói với mình rồi, cậu đã gặp Dương Mâu, biết được tin anh ta sắp kết hôn mà chịu đả kích, cho nên mới tìm đến tên tiểu tử Mạc Khiếu Bạch kia, bị hắn dụ dỗ kết hôn.” Ánh mắt Cao Hưng càng thêm nóng bỏng: “Tại sao lúc đó cậu không nghĩ đến tớ, mà cậu lại tìm anh ta?”

“Tớ không đi tìm anh ấy, là anh ấy gọi cho tớ, đêm hôm đó bọn tớ vốn định đi gặp phía đầu tư bàn bạc.” Tằng Lam nói sự thật, đột nhiên sững lại, sao lại quên mất chuyện này, đã qua nhiều ngày như vậy, việc Trình tổng muốn bàn bạc một vài chi tiết của bản kế hoạch mà Mạc Khiếu Bạch nói, sau đó sao lại không có tin tức gì nữa?

Chẳng lẽ đó chỉ là một cái cớ? Cô mơ hồ ý thức được, mọi chuyện vốn không đơn giản như cô đã nghĩ.

Cao Hưng lại buồn bã:

“Được, xem ra là tại tớ không gặp được vận may, ông trời cũng muốn giúp tên đàn ông kia! Nhưng mà Tằng Lam, cậu không phải là ghét anh ta sao? Trước đây anh ta dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận cậu, không phải cậu và anh ta đã giao ước là sau này chỉ làm bạn hợp tác trên công việc thôi sao? Sao vừa quay lưng lại đã gả cho anh ta?”

Tằng Lam sửng sốt, đúng vậy, sự việc sao lại phát triển thành ra thế này?

Cao Hưng nhìn thấy dáng vẻ do dự của Tằng Lam, kích động lay lay vai cô:

“Tằng Lam câu mau tỉnh lại đi, tất cả những chuyện này vốn là cái bẫy tên đó đã dày công thiết kế. Anh ta chính là muốn có được cậu đó!”

“Cao Hưng, cậu đừng kích động. Tuy tớ không thể loại trừ khả năng mà cậu đã nói, nhưng chuyện kết hôn là do tớ đề nghị. Hơn nữa gả cho anh ấy, tớ cũng không cảm thấy mình có tổn thất gì.” Tằng Lam đặt một tay lên tay Cao Hưng, đẩy tay cậu ra khỏi vai mình.

“Sao cậu còn nói như vậy được, cậu chính là đã bị anh ta lừa! Anh ta rắp tâm tính kế với cậu, chính là muốn lừa cậu về tay anh ta!” Cao Hưng lo lắng giậm chân.

“Nhưng lừa đến tay rồi để làm gì? Không phải cậu đã nói loại đàn ông này chỉ thích trêu ong ghẹo bướm, ghét nhất chính là bị hôn nhân ràng buộc hay sao? Vậy thì tại sao anh ấy lại muốn kết hôn với tớ?” Tằng Lam vẫn không thể lí giải được logic của Cao Hưng.

Đột nhiên Cao Hưng trở nên yên tĩnh, im lặng một lúc, vô cùng đau khổ mở miệng nói: 

“Tằng Lam, thật không may, tớ đoán là anh ta thật sự đã yêu cậu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.