Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Chương 28: Từ bỏ trị liệu



Tằng Lam bước xuống xe, mỉm cười vẫy tay với người đàn ông ngồi trong xe, sau đó nhìn theo chiếc xe rời đi, trong lòng mang theo một tia ấm áp. Cô cũng không biết có phải bị anh lây bệnh rồi hay không, khi nãy ở trong nhà hàng kia lại cứ thế ngoan ngoan để cho anh tùy ý hôn mình. Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy xấy hổ, nhưng kỹ thuật hôn của anh thật sự rất tuyệt, lúc nào cũng hôn đến nỗi khiến cô đầu óc mơ màng, mất đi cả sức phản kháng.

Khó trách sao mà những người yêu nhau lại thích hôn nhau, đến gần đây cô mới ý thức được sự tuyệt diệu của chuyện này.

Trước Mạc Khiếu Bạch, cô chỉ hôn qua một người đàn ông, chính là Dương Mâu. Nhưng nụ hôn của họ thường rất ngắn, chỉ như chuồn chuồn đạp nước rất hời hợt, cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Bây giờ nghĩ lại, trước đây mỗi lần Dương Mâu sắp hôn cô thì ánh mắt đều rất bối rối, giống như là không dám làm vậy. Đây chắc là khoảng cách mà anh ta đã nói tới.

Nghĩ đến việc lát nữa Mạc Khiếu Bạch sẽ đến đón cô, khóe miệng lại bất giác cong lên. Cô không phải là loại người bụng đang đói, có người mời ăn lại lấy lí do là no rồi mà từ chối, cô cũng như bao người phụ nữ khác, đối với hành động chăm sóc của người khác giới cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.Cô bây giờ có một loại cảm giác được anh nâng niu trong lòng bàn tay, tuy thật sự không phải như vậy, nhưng vẫn cứ chân thật như thế mà tác động đến cô. Hơn nữa mỗi một hành động của anh đều có một lí do chính đáng, đó là được sự bảo vệ của luật pháp, anh là chồng của cô, anh nói anh yêu cô. Thật ra vẫn sẽ cảm thấy chút mâu thuẫn, vì lí trí nói với cô rằng chuyện này không bình thường, hai tháng trước họ chỉ là người xa lạ, làm sao đột nhiên anh lại tốt với cô đến thế được.

Bọn họ đã thỏa thuận với nhau là phải nghiêm túc đối với cuộc hôn nhân này, có lẽ anh chẳng qua là quá nhập vai mà thôi. Nhưng anh lại nói, mục đích cuối cùng của anh là muốn cô yêu anh. Người đàn ông này tham lam biết bao.

Mạc Khiếu Bạch không về nhà mà lái xe thẳng đến Zero. Vừa vào cửa, bộ dáng không giấu nổi sự vui vẻ đã làm cho Sở Thần giật mình một cái.

“Ái chà chà, đây là ai thế? Tớ nhận không ra rồi! Cậu có phải Mạc Khiếu Bạch không vậy? Vui vẻ như một tên ngốc thế kia có phải là cậu không đó?” Sở Thần nói móc.

Mạc Khiếu Bạch không thể che giấu ý cười, ngồi xuống bên cạnh Sở Thần:

“Tiểu tử cậu thấy người ta tốt đẹp không muốn, cứ phải nhìn tớ khổ sở u ám thì cậu mới thấy vui sao?”

“Tiểu Bạch, đã mấy ngày cậu không ra ngoài rồi, tớ và đám bạn nhỏ của mình cũng sắp quên mất sự tồn tại của cậu luôn rồi. Tối nay làm sao thế, nhớ đám anh em bọ tớ nên đến hả? Cô vợ tiến sĩ thẹn thùng của cậu đâu rồi?” Sở Thần vẫn giữ dáng vẻ âm dương quái khí kia.

“Cô ấy vẫn còn ở phòng thí nghiệm, chiến đấu trên tiền tuyến của sự nghiệp nghiên cứu.” Mạc Khiếu Bạch cười nói.

“Hắc hắc, vậy sao cậu còn không ngoan ngoãn ờ nhà chờ đợi mà chuẩn bị nước rửa chân đi?” Sở Thần tặc lưỡi.

“Tớ đợi lát nữa, khi cô ấy làm xong thí nghiệm thì đi đón cô ấy về nhà.” Gương mặt Mạc Khiếu Bạch tràn đầy hớn hở.

“...” Sở Thần tức giận đạp một cái:

“Được lắm, bây giờ cậu chính là một người đàn ông tốt, một ông chồng tốt, đám lãng từ không đứng đắn như bọn tớ hiểu không nổi tư tưởng ở cảnh giới cao như thế của cậu. Tiểu Bạch tới hỏi cậu, cậu định tiếp tục cái đức hạnh đau đầu nhức óc này tới khi nào? Chơi trò gia đình chơi đến nghiện luôn rồi ư?”

Mạc Khiếu Bạch thu lại nụ cười, ánh mắt thâm thúy:

“Tớ muốn thu phục cô ấy một cách triệt để, đây chính là mục tiêu cuối cùng của tớ.”

“A? Không phải đã đến tay rồi sao?” Sở Thần không hiểu, tên nhóc này đã uống lộn thuốc gì rồi.

“Tớ không chỉ muốn thân thể, tớ còn muốn trái tim của cô ấy nữa. Tớ muốn khiến cho cô ấy yêu tớ, sau đó sẽ cầu xin tớ đừng li hôn.” Anh quơ lấy ly rượu trước mặt Sở Thần, một ngụm uống cạn.

“Này, đó là rượu của tớ!” Sở Tần đánh anh một cái: “Tiểu từ cậu đủ độc ác, muốn đem nữ tiến sĩ kia ăn đến không còn xương mới chịu sao? Đã cưới về rồi mà còn yêu cầu nhiều như thế. Cầu xin cậu đừng li hôn? Cậu thật sự muốn sống tiếp những ngày tháng như vậy sao?”

Anh mím môi, chỉ cười không nói. Cô nói không để tâm việc anh có yêu cô hay không, nhưng anh nhất định phải khiến cô yêu anh. Anh chính là muốn làm người thắng cuộc, cho dù là chuyện làm ăn, hay là chuyện tình cảm.

“Cậu có nghe nói chưa, lão già nhà họ Tần sắp không xong rồi, Tần Khải hình như vì chuyện gia sản mà rất buồn bực.” Sở Thần thấy anh không trả lời, rất biết điều mà đổi sang chủ đề khác.

“Tần Khải? Cậu ta thì có gì mà buồn bực? Gia sản của nhà họ Tần không phải đều là của cậu ta cả ư?” Mạc Khiếu Bạch hỏi.

“Lão già họ Tần có một đứa con riêng, nhỏ hơn Tần Khải sáu tuổi, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, rất có chí phấn đấu mà vào làm ở sở nghiên cứu gì đó. Lão già kia rất cưng chiều nên muốn đem một phần cổ phần của công ty bất động sản cho tên nhóc kia, gọi là Tần Chinh thì phải.” Sở Thần nói.

“Tần Chinh?” Mạc Khiếu Bạch cảm thấy cái tên này có chút quen quen, sau đó nhớ ra lời khi nãy Tằng Lam nói:

“Thì ra là tên nhóc đó!”

“Cậu biết nó sao?” Sở Thần gấp gáp hỏi lại.

“Cậu ta chính là trợ lí của Tằng Lam, suốt ngày cứ nhòm ngó vợ tớ.” Mạc Khiếu Bạch nhíu mày.

“Chuyện này cũng có thể? Nữ tiến sĩ của cậu có mê lực lớn như vậy à? Ha ha, phen này vui rồi! Anh chàng bỗng nhiên trở thành con nhà giàu, nữ thần chắc chắn chịu không được, cậu cứ việc chờ mà xem vợ mình hồng hạnh vượt tường đi!” Sở Thần nở nụ cười xấu xa.

“Cậu bớt nói bậy đi, vợ tớ có thể dễ dàng bị cướp đi như vậy hả? Giành với tớ, hắn còn non lắm.” Mạc Khiếu Bạch khinh thường cười một cái.

“Hắc hắc, cậu cần gì phải như thế, cũng không phải tuyệt sắc giai nhân gì!” Sở Thần bất đắc dĩ lắc đầu.

“Vợ tớ so với tuyệt sắc giai nhân đáng yêu hơn nhiều, ha ha.” Mạc Khiếu Bạch nhớ đến bộ dạng hai má ửng hồng của Tằng Lam.

“Hết thuốc chữa rồi, Tiểu Bạch, sao cậu lại từ bỏ trị liệu chứ!” Sở Thần vỗ vỗ vai anh.

Mạc Khiếu Bạch không thèm để ý mà liếc nhìn đồng hồ:

“Sắp tới giờ rồi, tớ đi đón vợ về nhà, gặp lại sau nha người anh em.”

Nói rồi như một cơn gió thoắt một cái đi mất. Để lại Sở Thần một mình đối diện với chiếc ly trống không, cô đơn lạnh lẽo. Anh không thể hiểu được Mạc Khiếu Bạch làm sao lại biến thành người như vậy, nhưng khi nhìn thấy gương mặt hạnh phúc đến ngu ngốc của cậu ta thì lại có một chút cảm giác ngưỡng mộ và đố kỵ.

Gần đây đám bạn trong nhóm không biết đều uống nhầm thuốc gì, hoàn lương tập thể rồi. Bỏ lại một mình anh ở lại trấn giữ trận địa, nhưng lại cứ như thế mà đứng núi này trông núi nọ, đến một món hàng nhìn vừa mắt cũng tìm không thấy. Đàn ông, đặc biệt là người đàn ông ở cấp độ này như anh, cho dù có lăng nhăng thì cũng rất kén chọn. Anh vẫn chưa sa sút tới mức đói bụng ăn quàng, đường đường là cậu chủ nhà họ Sở không thể làm cho mình mất mặt được.

Đang lúc chán nản muốn tính tiền, cửa lớn sau lưng bị đẩy ra, một cơn gió mang theo mùi thơm mê người bay vào mũi, khiến cả người anh căng lên. Mùi hương này, nhất định là hàng cao cấp. Vội vàng quay đầu, vừa nhếch môi cười gian thì lập tức cứng đơ lại.

Người vừa bước vào không phải ai khác, mà là Quý Thù.

Đúng thật là hàng thượng đẳng, người đẹp như thế, biết tìm đâu được. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia tinh tế như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo, trang điểm tuy đậm nhưng lại không lòe loẹt, đường kẻ mắt dài, lông mi dày cong vút nhưng lại không phải loại mi giả của nước ngoài bây giờ đang rất thịnh hành. Trên đôi môi gợi cảm kia là Chanel 39 vừa ra, hồng nhuận mê hoặc. Cổ áo sơ mi bó sát hé mở, ngực mềm mại như ẩn như hiện, bên dưới là chiếc váy ôm tới đầu gối, bao bọc lấy bờ mông tròn trịa. Nhưng thần sắc trên mặt cô lại không tốt lắm, lạnh lùng như băng, vẻ mặt cao ngạo. Dường như vừa gặp chuyện không vui.

Sở Thần ngây người vài giây liền đoán được chút ít, tối nay chắc cô vốn không có ý định đến quán bar, có lẽ công việc gặp chuyện gì đó nên mới tức giận mà đến chỗ này giải khuây.Cho nên Sở thần cười cười đi qua:

“Đây không phải người đẹp Quý Thù sao? Đã lâu không gặp!”

Quý Thù lạnh lùng liếc anh một cái:

“Tâm trạng tôi không tốt, tránh xa một chút.”

Rất thằng thắn. Sở Thần lấy lại tinh thần:

“Vậy thật đúng lúc, tâm trạng tôi cũng không tốt, hai chúng ta cùng phát tiết một chút, không phải đôi bên đều có lợi sao?”

Quý Thù lười để ý đến anh ta, đi thẳng đến ngồi bên quầy bar, nói với người phục vụ: “Một ly Lanson.”

Sở Thần cười hì hì đi tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, ngửi mùi thơm trên người cô, tâm trạng dễ chịu hơn nhiều. Nói với người phục vụ:

“Tôi cũng lấy một ly giống vậy.”

Quý Thù cả nhìn cũng không nhìn anh một cái:

“Anh muốn câu cá thì đi chỗ khác chơi, chị đây hôm nay tâm trạng không tốt, không rảnh chơi với anh.”

“Tâm trạng của cô vì sao lại không tốt? Ai chọc giận đại mỹ nhân Quý Thù của chúng ta vậy?” Sở Thần vui vẻ nói.

Quý Thù không để ý anh ta, uống một ngụm rượu. Cô đúng thật là tâm trạng không tốt, còn là vô cùng tệ. Cô vừa từ sân bay về đây, trên đường liên tục gọi điện cho Tằng Lam, nhưng điện thoại của cô ấy thì luôn ở chế độ chờ. Đúng là cô cần một người để kể lể, nhưng cô đưa mắt nhìn bộ dạng si ngốc tên họ Sở bên cạnh, chắc chắn không phải anh ta.

Sở Thần cũng không gấp gáp, cứ như thế mà nhìn cô, chớp chớp mắt, giống như chỉ cần nhìn như vậy cũng đủ làm anh cảm thấy thú vị rồi. Tiếng tăm của cô gái này anh cũng có nghe qua, nhưng nhìn một cách tỉ mỉ thì đây là lần đầu tiên. Vậy mà lại gặp ngay lúc tâm trạng cô không tốt, thật là trăm năm khó gặp, anh may mắn biết bao. Càng nhìn càng đẹp, ngay cả tức giận cũng có phong cách như vậy, khó trách Tần Khải bị đá rồi mà vẫn không thề quên được.

Quý Thù cứ thế điềm tĩnh uống hết ly rượu trước ánh mắt mê đắm của Sở Thần, cô đem ly đặt lên quầy bar:

“Thêm một ly nữa.”

Sở Thần đưa tay giành lấy chiếc ly:

“Một mình uống rượu giải sầu như thế thật vô nghĩa, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi.”

“Bớt giở trò này với tôi đi, muốn chơi với chị đây, anh còn chưa đủ tư cách.” Quý Thù trừng mắt với anh một cái.

“Vậy chúng ta cược một ván, tôi thắng thì cô phải nghe tôi, cô thắng thì tôi nghe cô.” Anh đập bàn một cái dứt khoát.

“Cược cái gì?” Cuối cùng Quý Thù cũng có chút hứng thú.

“Gì cũng được, dù sao thì tôi thua thì tôi cũng đều nghe cô, muốn tiền, muốn nhà hay muốn hiến thân, tùy cô chọn.” Sở Thần vỗ ngực khẳng định.

“Được, vậy thì cược một ván đi.” Khóe mắt Quý Thù cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.