Cự Phách

Chương 107: Không làm không chết



Vương Thành và Chử Diệc Phong mới hẹn hò được hơn một tháng, nhưng bọn họ lại ở chung như là đã yêu nhau rất nhiều năm rồi vậy, không giống như những người mới yêu nhau thường muốn dính chặt lấy nhau, ngược lại rất ăn ý, cho nên chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì quan hệ của hai người vẫn mãi tiếp tục, nhưng trước hết là không nói gì ra ngoài, xã hội vẫn có cái nhìn thiếu thiện cảm về đồng tính.

"Ông chủ Chử, em thấy mẹ của em hai trăm phần trăm là sẽ không đồng ý chuyện của đôi ta, cho nên em có một ý kiến chỉ cần làm là không cần lo nghĩ gì nữa, anh có muốn nghe không?". Vương Thành đến bên cạnh Chử Diệc Phong, bỗng nói vậy.

Chử Diệc Phong nhìn cậu, "Nói nghe xem".

Vương Thành còn chưa nói đã cười tươi rói, giống như là ý kiến của cậu vô cùng tốt vậy, rồi lên tiếng: "Đơn giản lắm, hai ta chia tay thì không phải không có phiền não gì nữa sao?".

Im lặng...

Chử Diệc Phong đột nhiên dùng một tay khiêng cậu lên, sau đó vỗ mạnh lên mông cậu, "Em nói có lý lắm, chuyện này chúng ta có thể bàn bạc trên giường".

Vương Thành chỉ thấy mông nóng rực, xem ra cậu đã chọc trúng chỗ nhạy cảm của người đàn ông này rồi, không được không được, người này trên giường hung mãnh đến nỗi cậu có hơi không chịu nổi, nếu như bị anh bắt lấy cơ hội làm hết sức, ngày mai cậu đừng mơ xuống giường được, vội cuống quýt giải thích.

"Ông chủ Chử, em nói giỡn với anh thôi, nhìn vẻ mặt chân thành của em nè, sao em lại chia tay với anh được chứ? Có việc gì chúng ta từ từ thương lượng, đừng động tay động chân".

"Đã muộn rồi". Anh bước dài vào phòng ngủ.

Vương Thành thừa cơ nắm lấy khung cửa, sống chết không chịu buông tay.

Chử Diệc Phong bị cản trở, hai người giằng co trước cửa phòng.

"Buông tay".

"Chết cũng không".

"Không buông thì không phải hai ba lần là giải quyết xong đâu". Chử Diệc Phong không nhanh không chậm nói, một vẻ biết tỏng hết rồi.

Vương Thành suýt nữa bị sặc chết, sức kéo dài của anh trong một lần đã là biến thái lắm rồi, lại còn muốn hai ba lần nữa chứ, nghe nói có người đàn ông có thể một đêm bảy lần, nhưng cậu thấy một đêm với Chử Diệc Phong cũng chỉ đủ làm hai ba lần thôi.

"Có thể thương lượng lại được không?". Vương Thành biết mình không phải là đối thủ của anh, lúc này trừ thỏa hiệp thì không còn đường lui nữa.

"Nói đi, anh sẽ suy xét xem sao".

Vương Thành rất muốn cắn rớt lưỡi mình, ai bảo miệng tiện này, đang tốt lành thì nói chia tay làm gì cơ chứ, Chử Diệc Phong không thèm biết cậu nói giỡn hay không, thấy có cơ hội liền không do dự chiếm hời từ cậu là chuyện thường tình, vậy mà cậu còn tự dâng lên cửa nữa chứ, quyền chủ động đã bị anh chộp vào tay rồi.

"Anh biết là em cũng lớn tuổi rồi mà, chuyện này khó tiêu lắm, cho nên nhiều nhất là hai lần thôi".

"Hai lăm mà cũng là lớn tuổi hả?". Đã là lúc này rồi mà còn không quên ba hoa.

"Anh thì biết gì, ngày nào đó anh thử ở dưới mà xem, làm một lần em liền già đi một tuổi, bây giờ tuổi tâm lý của em đã lớn hơn anh rồi". Vương Thành thẹn quá hóa giận, đúng là không ở dưới thì không biết khổ của người ở dưới.

"Theo lời em nói thì anh nên kiểm tra thật chính xác mới được". Chử Diệc Phong đặt tay lên mông cậu, mờ ám sờ soạng mấy cái.

Vương Thành rùng mình, tay đang túm lấy khung cửa hơi thả lỏng ra, bị Chử Diệc Phong sắc bén nhận thấy, không nói hai lời đã khiêng người vào phòng ngủ.

"Anh còn chưa trả lời đề nghị của em". Vương Thành la lớn.

"Hai lần không được, bốn lần".

"Anh muốn em chết hả, không được, hai lần".

"Bốn lần".

"Ba lần".

"Được".

Vương Thành thất bại, cậu không vui mừng chút nào, bị ném lên giường còn chưa kịp đứng lên thì quần đã bị lột xuống, nhưng cậu cảm thấy không chỉ hai cái đùi lành lạnh, mà nửa người dưới đều vậy hết. Quay đầu liền thấy Chử Diệc Phong nhìn mình chằm chằm, trong mắt lóe lên ánh lửa dục sục sôi, vậy mà cậu còn giang hai chân trước mặt Chử Diệc Phong, đây đúng là tìm đường chết mà.

Chử Diệc Phong nhìn cậu từ trên cao, tay cũng không rảnh rỗi, cởi từng cúc áo một, cơ ngực và bụng rắn chắc lộ ra từng chút một trước mặt Vương Thành, chính là cơ thể này luôn có thể bộc phát sức mạnh khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Có đôi lúc Vương Thành không hiểu nổi, một công tử nhà giàu sao lại mạnh như vậy, không giống những người sống an nhàn sung sướng kia chút nào, ngược lại như một người từng lăn lộn trong vũng lầy.

Ngay lúc cậu ngẩn người kia, Chử Diệc Phong đã cởi hết quần áo, cơ thể với sức bật dẻo dai đè lên, da thịt chạm vào nhau tạo thành sức nóng như là núi lửa phun trào vậy.

Tuy không thích lúc ân ái Chử Diệc Phong luôn xông lên ào ào dữ dội, nhưng Vương Thành không muốn phủ nhận rằng, rất nhiều lúc đúng là rất thoải mái, nếu không một người đàn ông như cậu sẽ không nguyện ý nằm dưới đâu.

Nụ hôn nóng rực khơi dậy tình dục trong cơ thể hai người, làm từ đầu giường đến cuối giường, từ đối mặt đến quay lưng đều nếm thử hết, đau đớn và vui sướng chính là cảm xúc hiện giờ của Vương Thành, rất muốn thoải mái, lại không muốn tinh tẫn nhân vong.

Hai ngày sau, ba Vương tìm được nơi làm nhà xưởng, nhưng không phải ở Thành Bình, mà là ở thôn Quan gia, cách nhà họ cũng không xa, đó là một căn nhà trệt, diện tích cũng lớn, phía sau còn có kho hàng của chủ nhà, bởi vì việc làm ăn không tốt nên đổi thành nhà cho thuê, mỗi tháng kiếm chút tiền thuê nhà. Hôm trước khách thuê nhà đã đến hạn hợp đồng, người nọ không thuê tiếp nữa, chủ nhà liền dán quảng cáo cho thuê, trùng hợp được ba Vương nhìn thấy.

Ba Vương đã hỏi thăm rồi, vì người thuê nhà không nhiều nên nhà trống, hôm qua ba Vương đã đến hỏi và nói qua, chủ nhà đồng ý cho họ thuê, nhà cũng có thể đổi thành nhà xưởng, nhưng cần bọn họ bỏ tiền ra, hơn nữa sau này sửa lại như cũ cũng là bọn họ bỏ tiền ra làm.

Ba Vương nói việc này cho Vương Thành, hai cha con bàn bạc rồi quyết định tìm thời gian đến xem, thật ra điều kiện của chủ nhà cũng đúng thôi, nhưng chỉ sợ sau này sẽ phiền phức, cho nên cần xử lý trước thì hơn.

Buổi chiều sau khi Vương Thành về nhà liền đi với ba Vương nhìn căn nhà kia, Vương Thành thấy thật ra là nó dùng ván gỗ chia thành mấy gian, chỉ cần dỡ xuống ván gỗ là được, không phải vấn đề gì lớn, bọn họ liền tìm chủ nhà ký hợp đồng thuê một năm, vốn Vương Thành định ký hai năm nhưng chủ nhà không đồng ý, nên đành phải thôi.

Ký hợp đồng xong, Vương Thành lập tức tìm mấy người bắt đầu khởi công, việc dỡ bỏ và thu dọn chỉ mất có một ngày, trang hoàng thêm ba bốn ngày, không đến một tuần đã xong, lúc nào cũng có thể bắt đầu làm việc.

Buổi sáng, Vương Thành dậy sớm đi đến cửa hàng với ba Vương, ba Vương ở lại trông cửa hàng, Vương Thành thì chuyển hết công cụ lên xe, sau đó về thôn Quan gia, mẹ Vương đã chờ ở chỗ mới thuê rồi.

Hôm nay dì cả và anh họ lên Quả Sơn, mùa thu đã qua, rất nhiều quả đã qua mùa, nhưng ở Quả Sơn có một vài loại hoa quả một năm bốn mùa đều chín, ví dụ như cam quýt, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để họ dùng, trong đó loại quả có thể làm thành mứt quýt.

"Thành Thành, hiện ngày người mua mứt của chúng ta ngày càng nhiều, mùa thu lại qua rồi, trên Quả Sơn không hái được mấy nữa, con định làm thế nào?". Mẹ Vương vừa chuyển đồ, vừa trò chuyện.

"Chuyện này con cũng nghĩ rồi, thôn chúng ta và thôn lân cận có không ít người trồng cây ăn quả, chúng ta có thể thu mua của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ rất bằng lòng".

Ở đây nhà sống bằng nghề trồng cây ăn quả có không ít, có người mua chắc chắn họ sẽ rất vui, vừa không cần chạy vào thành phố bán, cũng không bị thương lái ép giá, có mấy thương lái lấy cớ hàng cạnh tranh gay gắt, tiêu thụ không tốt vân vân để đè thấp giá, chuyện này không chỉ có một hai lần.

"Được rồi, con xem sao rồi làm đi".

Bắt đầu sản xuất, ngoại trừ mấy công nhân ban đầu Vương Thành lại tuyển thêm ba người nữa, có nam có nữa, phân công hợp tác, từ chế biến đến đóng hộp tạo thành một dây chuyền sản xuất nhỏ, nhưng còn thiếu một người giao hàng, trước đó Vương Thành đã nghĩ tìm một người nhưng vẫn không tìm được, cậu muốn tìm người quen đường ở thành phố Sơn Hải, nếu không lúc giao hàng sẽ lạc đường.

Năm giờ rưỡi, công nhân tan tầm, Vương Thành và mẹ Vương khóa cổng lớn đi đến chợ, trời ngày càng tối nhanh hơn, lúc này bầu trời không còn sáng trong như mùa hè nữa, sau khi mua xong đồ ăn về nhà thì trời đã tối mịt rồi, ba Vương đến bảy giờ mới về nhà, trên bàn cơm đã dọn bát đũa ra.

"Ba về đúng lúc quá, mẹ đã nấu xong rồi, hôm nay có gà". Vương Thành bê một tô canh bí từ phòng bếp đi.

"Ba đi rửa tay". Ba Vương vừa nói vừa cởi áo khoác, tuy trong phòng không có hệ thống sưởi hơi nhưng ấm áp hơn bên ngoài.

Vương Thành đặt tô canh lên bàn, bỗng nghe thấy tiếng động nhỏ từ bên ngoài, ngó ra cửa, lập tức một một người lén lút đi tới đi lui ở cửa nhà cậu, dường như chưa quyết được có vào hay không, người đó chính là Trương thị.

Nhà mới của nhà bác hai đã trang hoàng xong rồi, cả nhà cũng đã vào nhà mới ở, tuy cách nhau không xa, gần như là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhưng kể từ những lúc đó hai nhà không lui tới nữa, lần này Trương thị tự dưng lại đến đây, Vương Thành đoán tám phần không phải là chuyện tốt gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.