Cự Phách

Chương 110: Trả thù



Đến tối, Vương Thành kể chuyện này cho người nhà mình nghe.

Ba Vương và mẹ Vương thấy thương thay cho Quan Gia Hòa, năm đó khi anh mới sinh thì ba đã qua đời, mẹ thì không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, ngay lúc anh vừa cai sữa thì liền bỏ theo một người đàn ông khác, cho nên từ nhỏ anh đã được ông bà ngoại nuôi lớn, lúc mẹ Vương chưa cưới chồng cũng chăm anh mấy năm.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Quan Gia Hòa không học lên đại học, anh cũng giống như Vương Thành, không muốn tăng gánh nặng cho người nhà, cho nên vừa tốt nghiệp đã ở lại Sơn Hải làm việc, tuy ít khi gặp nhau, nhưng ngày lễ tết đều về, sau khi kết hôn liền có con, hơn nữa là hai đứa cùng lúc, Quan Gia Hòa bận làm việc nên cũng ít trở về hơn.

Nghe nói chuyện xảy ra với Quan Gia Hòa lần này, ba Vương mẹ Vương không hề chỉ trích Vương Thành lỗ mãng, vợ của Quan Gia Hòa phải chăm lo cho con nên không có thời gian đi làm việc, nên chỉ dựa vào mình anh kiếm tiền nuôi gia đình, bây giờ lại bị nhà xưởng ác ý khất nợ tiền lương, nghĩ cũng biết bây giờ tình hình nhà anh không tốt rồi.

"Nó nói sao?". Mẹ Vương hỏi.

"Anh ấy đồng ý".

"Nói vậy là nó có bằng rồi hả? Vậy thì tốt rồi, chỉ là giao hàng khá mệt, chờ khi ổn định lại chúng ta lại thuê thêm một người là được".

Vương Thành bỗng đổ mồ hôi lạnh, "Nếu anh ấy đồng ý thì chắc là có rồi".

Ba Vương và mẹ Vương trừng cậu, "Lúc con hỏi không nghĩ là liệu nó có biết lái xe hay không sao?".

Đúng là Vương Thành quên thật.

Sáng hôm sau Quan Gia Hòa đã đến, Vương Thành hỏi mới chắc chắn là anh biết lái xe, lúc vừa tốt nghiệp cũng đã lái xe tải cho người ta, đúng lúc có mấy siêu thị đặt hàng, nên Vương Thành liền đưa địa chỉ cho anh, rồi cùng dọn hàng lên xe. Trước khi đi, Vương Thành dặn anh mấy câu.

"Anh Gia Hòa, chuyện giao hàng không vội đâu, đi từ từ là được. Trước làm quen xe cái đã, nhớ rõ an toàn là đầu".

"Yên tâm đi, anh có phải là con nít ba tuổi đâu".

Ba Vương đang trông cửa hàng, Vương Thành không cần lúc nào cũng ở đó, ngày bận rộn khắp nơi rốt cục cũng qua, hiếm khi được rảnh lại khiến cậu không quen lắm, vì thế đi kiểm kê lại hàng của Trịnh Kính Ân, làm xong thì đi đến chỗ mẹ Vương. Trong kho hàng trừ mứt ra thì còn chất đầy hoa quả, cam là nhiều nhất, vì hơi chua nên định làm thành mứt cam hết. Vương Thành chọn mấy loại hoa quả trong kho, lựu tuy đã qua mùa nhưng lúc này vẫn còn, cậu lấy đi bốn quả.

Vương Thành mang hoa quả đi đến nhà bà ngoại, bà ngoại thấy cậu thì rất vui, ông ngoại cũng bước từ trong phòng ra, "Là Thành Thành sao, mau vào đi".

"Ông bà, đây là hoa quả mà cháu chọn cho ông bà đấy, ngọt lắm, hôm nay cháu đến một là để thăm ông bà, hai là đón con lợn kia về nhà". Vương Thành ngồi xuống liền nói ngay.

"Cháu đến là được rồi, mang hoa quả đến làm gì, gần đây không bận sao?". Bà ngoại từ ái nói.

Bởi vì gần đây Vương Thành và ba mẹ cậu đều rất bận, không có thời gian chăm sóc cho con lợn thích nhảy loạn lung tung kia, nên đưa nó cho ông bà ngoại chăm sóc một thời gian, bây giờ cũng đã ổn định lại rồi, không còn bận lắm, nên Vương Thành định đón nó về.

"Không bận ạ, hôm qua cháu vừa tìm được người giao hàng, bà ngoại đoán là ai đi, người này bà cũng biết đấy". Vương Thành lấy quýt từ trong túi ra, vừa bóc vừa thần bí nói.

"Ôi, bà già rồi, không đoán được đâu". Bà ngoại khoát tay.

"Là anh Gia Hòa".

Ông bà ngoại kinh ngạc, "Đã có chuyện gì vậy?".

Vương Thành lập tức kể chuyện gặp Quan Gia Hòa thế nào cho ông bà nghe, nghe thấy nhà xưởng lừa gạt hãm hại cháu mình, hai lão đều rất tức giận, may mà gặp được Vương Thành nên mới không chịu thiệt, ông trời phù hộ, người tốt được đền đáp.

"Lần này may mà nhờ có Thành Thành, nhưng đi từ thành phố đến thôn Quan gia có xa quá không, nếu như trong nhà có chuyện gì, Lệ Lệ một mình chăm sóc hai đứa nhỏ liệu có mệt lắm không?". Trước vốn đã lo lắng rồi, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, hai lão càng không yên lòng hơn.

Trần Lệ là vợ của Quan Gia Hòa, cô cũng là người nông thôn, trong nhà có nhiều chị em đều đã kết hôn sinh con, hôm trước đứa em trai duy nhất trong nhà cũng đã cưới vợ, vợ đã có bầu rồi, muốn cha mẹ chăm sóc cũng không đến phiên cô.

Ông ngoại nói: "Thành Thành, cháu xem có khuyên được chị dâu cháu về thôn Quan gia ở không, bây giờ Gia Hòa đi giao hàng cho cháu, ở thôn Quan gia sẽ dễ hơn, mọi người cũng chăm sóc được cho nhau".

"Chờ anh Gia Hòa về cháu sẽ hỏi". Vương Thành thấy đề nghị này không tệ, một đứa trẻ đã là gánh nặng với gia đình bình thường rồi, thêm một đứa nữa luôn cần có người giúp đỡ chăm sóc, tuy ông bà ngoại đã lớn tuổi nhưng vẫn còn khỏe lắm, chăm giúp chắc sẽ không sao, dù không được thì cũng có dì cả mà.

Rời khỏi nhà bà ngoại, Vương Thành dắt heo mini về nhà, trong khoảng thời gian ở nhà bà ngoại này nó ăn uống tốt, béo hơn trước gấp đôi, không tăng động như trước kia nữa, nhưng tật xấu thích ăn vẫn không sửa, trên đường thấy có người đang bán khoai lang thì hai mắt cứ dính chặt vào, không nhúc nhích ngồi lì cách đó không xa, Vương Thành giật đi cũng không chịu đi, cuối cùng liền kéo thẳng về nhà, cậu cũng không phải là bà ngoại, chuyện gì cũng chiều theo nó, tiếp theo còn phải bắt nó giảm béo nữa, chắc chắn phải giảm khẩu phần ăn.

Trong nhà không có ai, Vương Thành không dám để nó ở nhà một mình, liền mang đi đến cửa hàng cùng, đúng lúc Quan Gia Hòa vừa giao hàng về xong, ba Vương bảo anh ngồi nghỉ một lát đã.

"Anh Gia Hòa". Vương Thành lên tiếng chào hỏi.

"Đây là heo mini sao?". Quan Gia Hòa nhìn về phía cửa liền thấy một con heo đang dẫn đầu vung móng chạy như điên vào.

"Đúng vậy, lúc trước đưa cho bà ngoại chăm giúp, bây giờ rảnh rồi nên đón nó về, đúng rồi, tôi đã nói với bà ngoại chuyện của anh, ông ngoại bảo tôi hỏi giùm là anh có định về thôn không, chị dâu một mình chăm sóc cho hai đứa trẻ rất mệt mỏi, về thôn Quan gia rồi có người chăm giúp sẽ thoải mái hơn nhiều, tôi thấy đề nghị này của ông ngoại được đấy".

"Chuyện này...". Quan Gia Hòa do dự, không phải là anh chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng cứ để hai lão quan tâm chuyện của mình mãi anh cũng thấy băn khoăn.

"Đừng do dự này kia nữa, trong nhà còn có thể ở thêm mấy người, hơn nữa bình thường ông bà ngoại cũng chỉ ở nhà không có việc gì làm, có chị dâu và hai đứa cháu đáng yêu ở cùng thì ông bà cũng vui thôi". Vương Thành ngắt lời anh.

"Thành Thành nói đúng đấy, cháu đừng do dự nữa, vợ cháu một mình chăm sóc hai đứa nhỏ cũng rất mệt mỏi". Ba Vương cũng khuyên nhủ.

"Vâng". Cuối cùng Quan Gia Hòa cũng gật đầu.

Cơm trưa thì mẹ Vương làm xong rồi đưa đến, sau khi nhà xưởng tuyển thêm người thì bà không cần lúc nào cũng phải đi đến đó, may mà có dì cả nên bà cũng không phải gánh nhiều việc, biết Quan Gia Hòa cũng ở đó nên cơm trưa làm nhiều hơn bình thường, mẹ Vương còn đặc biệt làm thịt một con gà, một phần để nấu canh, một phần để xào, ăn đến miệng đầy mỡ.

"Anh Gia Hòa đến, chúng ta cũng có lộc ăn theo". Vương Thành vừa cảm khái, vừa cắn đùi gà.

Quan Gia Hòa cười cười, cuộc sống bình đạm đầy ấm áp này mới đáng trân trọng nhất, trước kia anh đã nghĩ lầm, trong thành phố dù tốt nhưng lại quá ồn ào huyên náo.

Hai vợ chồng Quan Gia Hòa bàn bạc với nhau rồi quyết định về thôn Quan gia, ông bà ngoại rất vui mừng, trước một ngày đã bắt đầu dọn phòng, trai gái trong nhà cưới gả hết, phòng trống rồi không có ai ở, giờ đây đều phủ đầy tro bụi.

Vương Thành lái xe tải đi chuyển nhà giúp anh, hai vợ chồng thuê một căn nhà trọ có hai phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh, vừa đủ cho bốn người ở, giá không đắt, chị dâu biết bọn họ sắp đến nơi nên đã chờ sẵn, chị dâu là người phụ nữ an phận ít nói, vì không quen với Vương Thành lắm nên khá câu nệ.

Để tiết kiệm thời gian, vừa vào cửa đã bắt đầu chuyển nhà, quần áo đã được chị dâu dọn dẹp xong rồi, chất đống trong góc, quần áo của hai người cũng không nhiều, đồ nhiều nhất là của hai đứa nhỏ kia, dù sao cũng có hai đứa mà.

"Gia Hòa, Vương Thành, nghỉ ngơi uống cốc nước rồi dọn tiếp" Chị dâu thấy bọn họ dọn dẹp đổ đầy mồ hôi, liền rót hai cốc nước ấm cho hai người.

"Cảm ơn chị". Vương Thành nhận lấy rồi nói cảm ơn.

"Người một nhà không cần khách khí đâu". Chị dâu cười ngại ngùng.

Uống nước xong, Vương Thành đi vào phòng vệ sinh, không ngờ chỉ chút đó mà đã xảy ra chuyện, cửa không cách âm nên cậu nghe rõ tiếng nói tức giận của anh họ.

"Các người định làm gì?".

Vương Thành chạy ra thì thấy Trương Vĩ dẫn theo mấy người xông vào đập phá đồ đạc, anh họ muốn ngăn chúng lại thì bị đánh, chỉ trong chớp mắt, chị dâu sợ hét ầm lên, hai đứa trẻ cũng bị dọa sợ khóc oa oa, không khí đầy hỗn loạn, cậu không nói gì xông đến chỗ kẻ đang đánh anh họ, đạp một phát khiến gã nằm bẹp dúm.

Trương Vĩ thấy thế liền cùng mấy người khác bao quanh cậu, muốn lấy nhiều khi ít, nhưng với Vương Thành có thể bất phân thắng bại với Chử Diệc Phong mà nói, mấy tên côn đồ cũng chỉ đủ nóng người thôi, trong đó thảm nhất là Trương Vĩ, Vương Thành tháo khớp hai tay gã luôn.

Đúng lúc đó, cảnh sát đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.