Cự Phách

Chương 136: Đã sống thì phải có thứ theo đuổi



Vương Thành không hề biết mình đã tạo ra cơn chấn động lớn thế nào, quyển sách mà cậu cầm là bản tiếng Anh của Shakespeare toàn tập và quyển "Kiêu ngạo và định kiến", quyển trước cậu đã xem ở thư viện trước đây bằng bản tiếng Trung rồi, nhưng lúc đó cậu không đọc hết, còn quyển sau thì chỉ mới nghe nói thôi.

Quyển sách tiếng Anh trong mắt cậu như một con giun ngoằn ngoèo, muốn xem hiểu thì cần kiên nhẫn rất lớn, đặc biệt là khi cậu đã ném tiếng Anh bảy tám năm rồi. Nhưng tới bây giờ Vương Thành không phải là người thiếu kiên nhẫn, một khi đã nghiêm túc chuyện gì thì cậu rất chú tâm, thế nên khi Chử Diệc Phong họp xong, cậu đang vùi đầu cầm di động tra từ điển, người đến gần cũng không biết.

"Em thích đọc tiểu thuyết sao?". Chử Diệc Phong nhìn lướt qua nội dung trên trang sách là biết đó là quyển nào rồi, "Kiêu ngạo và định kiến", quyển sách này nổi tiếng lắm, còn chuyển thể thành mấy bộ phim rồi, anh cũng đã từng đọc qua nó.

Vương Thành giật mình vì giọng của anh, ngẩng đầu liền thấy Chử Diệc Phong đứng trước mặt cậu, nhìn có vẻ là họp xong rồi, vì thế cậu gập sách lại, trả lời: "Không phải, chỉ là muốn xem lại tiếng Anh đã bị em bỏ quên nhiều năm thôi, xem xem mình có thể nhận ra được mấy từ".

"Anh không quan tâm đâu". Chử Diệc Phong đột nhiên nói.

Vương Thành liếc nhìn anh, "Em biết chứ".

"Nếu biết thì không cần làm thế đâu".

"Anh thì biết gì, đã sống thì phải theo đuổi thứ gì đó chứ".

Vương Thành không muốn nói cậu đột nhiên muốn xem lại tiếng Anh là vì cảm thấy chênh lệch giữa mình và Chử Diệc Phong quá lớn, cho nên mới muốn xem có thể bù lại một chút hay không, tất nhiên, cậu cũng không phải là loại người vô duyên vô cớ tự ép mình, trong khả năng mới có thể làm chứ.

Biết rõ cậu rất biết ăn nói, lại biết dời sự chú ý của người khác, nói thẳng ra là chuyển đề tài sang hướng khác, nhưng Chử Diệc Phong nghe nói vậy liền cũng đi theo đề tài của cậu, "Tiếng Anh là thứ mà em theo đuổi sao?".

Vương Thành vuốt quyển sách trên tay, "Đây mới chỉ là bước đầu tiên thôi".

Chử Diệc Phong không nói gì nữa, chỉ cần không phải tự ép mình là được, "Mười hai giờ rồi, em chuẩn bị đi, chúng ta xuống dưới ăn cơm".

"Được". Vương Thành lập tức cất sách đi.

Nhà hàng năm sao tất nhiên cũng rất đặc biệt, hơn nữa đồ ăn đắt cắt cổ, có thể ăn cơm ở đây cũng sẽ thấy rất hãnh diện, cho nên dù không ở trong khách sạn, thì người đến ăn cơm ở đây cũng có không ít.

Lần đầu tiên Vương Thành đi đến nhà hàng nằm trong khách sạn Kim Đính, đập vào mắt là trang trí vô cùng xa hoa, sau đó cậu mới biết được, lần họp mặt bạn học lần trước dù là nhờ bạn trai Chương Vũ của Tống Viện Viện nên mới đặt được phòng riêng, nhưng vị trí lại ở chỗ khá vắng, rất khó gặp được những người giàu sang thực sự.

Thế giới giữa người thường và người giàu chênh lệch rất nhiều, nơi này lại là khách sạn năm sao nữa, quy định rất nghiêm khắc, dù Chương Vũ có là con trai tổng giám đốc Chương của khách sạn thì cũng không thể tùy hứng làm theo ý mình được, cho nên mới đặc biệt tách riêng ra.

"Vương Thành?".

Vương Thành vừa đi ra thang máy với Chử Diệc Phong đã nghe thấy có người gọi mình, nhìn kỹ mới nhận ra đó là bạn trai Tống Viện Viện – Chương Vũ, đúng lúc anh ta cũng đi về hướng này, bên cạnh còn có mấy người đi theo, nhìn đồng phục thì chắc là nhân viên khách sạn.

Tuy anh ta và Vương Thành mới chỉ gặp nhau một lần, nhưng bề ngoài của Vương Thành rất nổi bật, vì vậy mới gặp lần hai đã nhận ra ngay.

"Anh Chương, trùng hợp quá".

Ấn tượng của Vương Thành về anh ta không tệ lắm, lúc trò chuyện lần đầu đã nhận ra người này vừa lý trí lại thông minh, Tống Viện Viện không thể sánh bằng được, cho nên cậu thấy lạ vì sao Chương Vũ lại để ý đến người như Tống Viện Viện.

Chương Vũ đi đến trước mặt bọn họ, gật đầu chào Chử Diệc Phong, "Anh Chử, anh Vương, hai vị định đi ăn sao?".

"Đúng thế, anh Chương nhìn có vẻ rất bận nhỉ".

Vương Thành là người đáp lại, Chử Diệc Phong lúc gặp người ngoài rất ngạo mạn, thường không đáp lời với người không liên quan, Chương Vũ cũng không thấy xấu hổ gì, dù là ba anh ra mặt cũng chưa chắc đã lay được pho tượng phật này, người ta có chút phản ứng với anh đã là không tệ rồi.

"Tôi không làm phiền hai người nữa". Chương Vũ rất tinh mắt chào tạm biệt, đi cùng mấy nhân viên đến thang máy, đợi đến khi anh quay đầu lại nhìn, hai người chỉ còn lại bóng lưng mà thôi. Gặp lại Vương Thành lần nữa, mới thấy quan hệ giữa cậu ta và Chử Diệc Phong có vẻ thân thiết hơn so với anh nghĩ.

Vương Thành và Chử Diệc Phong ăn cơm trưa trong nhà hàng rồi trở về phòng, bởi vì Vương Thành hẹn người ta ba giờ, cho nên cậu ngồi đến hơn hai giờ mới đi, không ngờ lúc định đi lại bất ngờ nhận được điện thoại của Viên Hạ.

"Vương Thành, lâu rồi không thấy cậu gọi cho tôi, gần đây có khỏe không?". Giọng Viên Hạ vang lên trong điện thoại, vẫn ôn hòa như trước, nhưng hình như có vẻ khá mệt mỏi?

"Tôi á, nói ra thì dài lắm, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, anh thì sao, nghe giọng của anh thì hình như có chuyện gì rồi?". Vương Thành hỏi thăm.

Viên Hạ không trả lời cậu, ngược lại hỏi: "Bây giờ cậu đang ở đâu?".

"Tôi ở khách sạn Kim Đính, bây giờ sắp đi rồi, hôm nọ tôi có hẹn gặp chủ cửa hàng trong khu mua sắm ba giờ chiều nay sẽ gặp mặt, tôi định mở một cửa hàng mứt ở đó, đang định bàn về chuyện thuê cửa hàng, nhưng không lâu lắm đâu, chắc khoảng trước năm giờ là xong rồi".

"Tối nay cùng ăn một bữa chứ?".

Vương Thành do dự một lúc rồi đồng ý, rõ ràng là Viên Hạ có chuyện muốn nói với cậu, là bạn thì nên giúp đỡ, bên chỗ Chử Diệc Phong và mẹ cậu thì giải thích sau vậy, cúp máy, Vương Thành đi đến chỗ hẹn.

Nơi bọn họ hẹn gặp là một hội sở bình dân, cung cấp các loại đồ uống bánh ngọt và cả wifi, dù có gọi một ly nước lọc rồi ngồi cả ngày trong đó cũng không ai nói gì, quan trọng nhất là yên tĩnh, cho nên rất nhiều người ở thành phố thích đến những nơi như vậy. Vương Thành đến khá sớm, cậu chọn chỗ gần cửa sổ thủy tinh sát đất để có thể thấy được tình hình bên ngoài, sắp đến ba giờ, người kia rốt cục cũng đến.

"Xin hỏi anh là Vương Thành sao?".

Vương Thành ngẩng đầu, thấy một người đàn ông đeo kính đen đầu nấm nhìn rất chân chất, vẻ mặt người kia có vẻ cẩn trọng.

"Là tôi, mời ngồi".

Hứa Văn ngồi xuống đặt túi tài liệu sang một bên, hai tay đặt lên đùi, thấy Vương Thành nhìn mình liền nở nụ cười cứng ngắc, "Xin lỗi, bên tôi có chút chuyện cần dùng tiền gấp, cho nên không thể cho thuê cửa hàng được".

"Không cho thuê?". Vương Thành nhướng mày.

Hứa Văn thấy vậy là biết ngay cậu đã hiểu nhầm, vội giải thích: "Đừng hiểu nhầm, tôi không cho thuê vì tôi định bán nó đi, nếu anh Vương có ý mua lại cửa hàng thì tôi có thể bán cho anh, giá cả rất hợp lý".

Thực ra những khu vực trong khu mua sắm có nhiều người qua lại không thường bán trao tay, chuyện này Vương Thành đã biết từ những chủ cửa hàng cho thuê trước đó, bọn họ chỉ cho người khác thuê thôi, trừ khi giống như Hứa Văn đã nói, cần tiền gấp hoặc vì nguyên nhân đặc biệt khác nên mới nghĩ đến, Vương Thành không ngờ chuyện tốt như vậy lại rơi vào người mình.

"Anh Hứa nói thật sao?". Vương Thành hỏi lại cho chắc.

"Thật mà, nếu anh Vương không tin có thể nhìn hồ sơ, tôi có mang đến luôn rồi". Hứa Văn nói xong liền mở túi tài liệu của mình ra, đưa mấy kẹp hồ sơ cho Vương Thành xem.

Vương Thành nhìn nhìn, ngoại trừ quyền sở hữu cửa hàng, còn có cả hợp đồng chuyển nhượng đã chuẩn bị xong, nếu không phải là cậu tự mình gọi điện lại còn hẹn gặp anh ta, có thể cậu sẽ nghi ngờ anh ta là kẻ lừa đảo rồi, bánh nhân thịt đến quá đột ngột, làm người ta không thể không nghi ngờ có phải là có chuyện gì mờ ám hay không.

Mắt dừng lại trên số tiền chuyển nhượng trong hợp đồng, Vương Thành kinh ngạc, số tiền này... không phải là rẻ quá à?

Hứa Văn thấy cậu nhìn chằm chằm tờ đầu tiên trong hợp đồng, tưởng cậu thấy nhiều tiền quá, do dự một lúc liền nói: "Nếu anh Vương thấy giá quá cao thì chúng ta có thể bàn lại".

Vương Thành ngẩng đầu nhìn anh ta, đầu óc người này không phải là có vấn đề đó chứ?

Trán Hứa Văn rớt một giọt mồ hôi lạnh, "Nếu anh không tin thì tôi có thể đưa thẻ căn cước của tôi cho anh xem, chắc chắn không phải là giả danh đâu".

Sau đó liền lấy thẻ căn cước trong ví ra. Vương Thành nhìn qua, ảnh trên đó giống người đàn ông này như đúc, tên và địa chỉ cũng giống luôn.

Hứa Văn thấy cậu đã tin liền nói ra yêu cầu khác, "Nếu anh đồng ý với bản hợp đồng chuyển nhượng này thì tôi có một yêu cầu quá phận, mong anh Vương có thể đồng ý, chắc sẽ khá đường đột, nhưng tôi không còn cách nào nữa".

"Mời nói".

"Tôi hy vọng anh Vương có thể trả tiền luôn trong một lần, bây giờ tôi thực sự cần dùng gấp số tiền đó, không thể kéo dài được, cho nên không thể nào đợi anh trả theo từng đợt".

Thế này càng nhìn càng thấy giống như đang đi lừa người, dù người nọ có thẻ căn cước, nhưng cũng có thể là đồ giả, Vương Thành không ngu, nhìn thì giống bánh nhân thịt nhưng cũng có thể là cái bẫy.

"Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng tôi còn cần xác nhận lại, nếu anh Hứa không bận thì có thể đi đến cửa hàng với tôi bây giờ luôn không?".

"Được thôi". Hứa Văn đáp ngay.

Vì vậy hai người ngay cả cốc nước cũng không uống đã đi đến khu mua sắm, hội sở cũng ở trong khu mua sắc, cách cửa hàng mấy chục mét thôi, đi mấy bước là đến. Cửa chính bị khóa, Hứa Văn lấy chìa khóa ra mở cửa trước mặt cậu, đồng thời lên tiếng chào hỏi nhân viên ở cửa hàng bên cạnh, nhân viên kia cũng đáp lại, hiển nhiên là quen biết.

Không gian trong cửa hàng lớn hơn so với suy nghĩ của Vương Thành, hơn nữa còn có hai mặt tiền, hai cửa ở hai phía, vị trí cũng có thể coi là đẹp.

"Thế nào?". Hứa Văn hỏi.

Vương Thành gật đầu, "Tôi sẽ mua, giá trong hợp đồng tôi cũng thấy vừa lòng, không cần bàn lại nữa".

Khu mua sắm được xây từ hai năm trước, chỉ cần không phải là tận thế thì khả năng biến thành một khu hoang vắng là rất thấp, mua thì lời hơn thuê nhiều.

Hứa Văn thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nhất trí mọi ý kiến, hai người liền ký hợp đồng trong cửa hàng, sau đó đến ngân hàng chuyển tiền vào tài khoản của Hứa Văn. Từ khi xưởng mứt bắt đầu có lãi, tài khoản của Vương Thành không còn ra nhiều hơn thu nữa, chắc một thời gian nữa là sẽ trả hết tiền cho Chử Diệc Phong.

Sau khi Vương Thành rời đi, Hứa Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ, đến khi không thấy bóng cậu nữa mới đi về phía một chiếc xe đậu ở ven đường. Còn chưa gõ cửa, người ở trong đã hạ cửa kính xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn, nếu Vương Thành ở đây chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, vì người ở trong chính là Trịnh Kính Ân.

"Ngài Trịnh, tôi đã làm theo lời ngài bán cửa hàng cho anh Vương kia rồi, anh ta không nghi ngờ gì cả". Hứa Văn vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán.

Anh ta đúng là chủ cũ của cửa hàng, nhưng sau ngày Vương Thành gọi điện cho anh ta, ngài Trịnh này đột nhiên đến tìm anh ta, còn ra một yêu cầu rất kỳ quái, ngài Trịnh muốn anh ta bán cửa hàng cho Vương Thành, hơn nữa giá không được quá cao, đổi lại, ngài Trịnh sẽ giải quyết vấn đề căn hộ cho anh ta.

Hứa Văn mua một căn hộ hơn trăm mét vuông trong thành phố, nhưng bên đầu tư cứ chậm chạp không giao nhà, hơn nữa còn tìm đủ lý do để từ chối, thậm chí còn có tin đồn nhà đầu tư sắp chạy trốn. Anh ta rất sốt ruột, bởi vì tiền nhà đã thanh toán hết rồi, nếu mất nhà hoặc số tiền kia, cả nhà anh ta sẽ phải ăn không khí mất.

Lúc đó Hứa Văn nửa tin nửa ngờ, nhưng hôm sau trên báo xuất hiện tin tức cho liên quan đến nhà đầu tư, nói là bị điều tra, lúc này Hứa Văn mới tin tưởng. Người nọ không thể nào làm ra chuyện này vì cửa hàng kia, mà dù có lừa anh ta thật, thì có thể đăng tin lên báo cũng đã thể hiện được năng lực của người đó, vì vậy quyết định cược một phen.

"Anh làm tốt lắm, chuyện nhà cửa sẽ giải quyết nhanh thôi, anh cứ chờ tin của tôi đi". Trịnh Kính Ân nói xong liền đóng cửa kính, lái xe đi mất. Hứa Văn thở phào nhẹ nhõm, năm ngày sau, anh ta thấy được tin mình muốn thấy trên báo, trong lòng cảm thấy may mắn vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.