"Mẹ, sao mẹ lại lên đây, ba đâu rồi?". Trong lòng Vương Thành thầm rên khổ, mẹ Vương không phải lại muốn nói về chuyện Chử Diệc Phong đấy chứ.
"Ba con còn đang ở dưới lầu, mẹ có chuyện muốn hỏi con, con thành thật trả lời cho mẹ, đến phòng con rồi hẵng nói".
Mẹ Vương như không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, lướt qua đi vào phòng cậu. Vương Thành hết cách, đành phải theo vào đồng thời đóng cửa lại.
Mẹ Vương xoay người nhìn cậu chằm chằm, nói: "Thành Thành, con nói thật cho mẹ nghe, có phải con mượn tiền Chử tiên sinh không?".
"Hả? Sao mẹ biết?". Vương Thành kinh ngạc.
Mặt mẹ Vương lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giơ tay véo lên cánh tay cậu, "Sao con lại hồ đồ vậy chứ, dù con từng hẹn hò với cậu ta nhưng sao có thể giơ tay lấy tiền của người ta được, vậy thì cậu ta sẽ nghĩ con thế nào?".
Vương Thành bị bà vừa kéo vừa véo tay, cũng mặc kệ cơn đau, nghe bà nói vậy liền biết là đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Mẹ, con vay tiền mà, con không nói là không trả tiền lại, lúc trước khi mượn tiền con đã nói rõ rồi, chờ khi nào con có tiền sẽ trả, anh ấy cũng đồng ý. Mẹ nghĩ con mẹ là gì chứ, con là loại người đó sao".
"Tất nhiên rồi, con lừa mẹ chuyện này làm gì. Mẹ còn chưa nói cho con là sao mẹ lại biết con vay tiền của Chử Diệc Phong".
Vương Thành cũng không tức giận, cậu biết mẹ Vương sợ cậu bị Chử Diệc Phong coi thường.
"Con tốn nhiều tiền vào xưởng mứt như vậy, bây giờ lại bỏ ra mấy trăm nghìn mua một cửa hàng, dù có nhiều tiền thế nào hẳn cũng đã tiêu hết rồi, mẹ liền đoán có phải con mượn tiền cậu ta không".
Mẹ Vương không phải là phụ nữ nông thôn chỉ biết làm việc nhà làm ruộng, rất nhiều chuyện trong nhà đều được bà tính toán tỉ mỉ, nói đến tính sổ sách, ba Vương chắc chắn là kém hơn bà.
Ngày hôm sau Vương Thành đến cửa hàng, nói với bốn người Quan Gia Hòa về việc mở cửa hàng mới.
Từ khi giao chuyện giao hàng cho xưởng, bọn họ không cần đi giao hàng nữa, chuyện cần làm cũng nhẹ hơn nhiều. Hơn nữa chuyện trong một cửa hàng mứt cũng không cần đến bốn người, cho nên hầu như bọn họ đều rất rảnh rỗi, ai ai cũng đã quen bận rộn, rảnh rỗi lại thấy không quen.
Biết Vương Thành muốn mở cửa hàng mới, bốn người liền biết ngay sẽ có chuyện cần làm, quả nhiên nghe thấy ông chủ nhỏ nhắc đến chuyện để ai đến làm trong cửa hàng mới.
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Quan Dĩnh mở miệng trước.
"Em thấy anh Quan rất hợp, kinh nghiệm của anh ấy nhiều hơn bọn em, lúc trước em cũng đi giao hàng với anh ấy mới học được nhiều, cửa hàng giao cho anh ấy phụ trách thì anh không cần phải lo đâu".
Tống Hải nghe bạn gái nói vậy cũng đồng tình, cậu cũng thấy để Quan Gia Hòa phụ trách cửa hàng mới là hợp rồi, còn về phần mình, cậu biết mình thế nào mà, huống hồ gì cửa hàng mới sẽ mở trong khu mua sắm đông đúc nhất thành phố, cũng phải biết cách giao tiếp nữa.
Chú Lương khẽ nhíu mày.
Hành động của ông không thoát được ánh mắt của Vương Thành. Thực ra cậu cũng muốn anh họ đến quản lý cửa hàng mới, nhưng cần phải hỏi ý kiến của anh ấy đã, dù sao chị dâu và cặp song sinh đang ở thôn Quan gia, đi cửa hàng mới có thể phải ở lại trong thành phố, hơn nữa cũng không thể để mình anh ấy đi trông coi cửa hàng được, còn phải chọn thêm một người.
"Thành Thành, anh thấy chú Lương cũng có thể đảm nhiệm được". Quan Gia Hòa nói.
Vương Thành gật đầu, "Em biết, em cũng định để anh và chú Lương đến đó, chờ cửa hàng mới ổn định rồi thì Tống Hải cũng có thể đến đó học tập thêm".
"Thật sao?". Tống Hải vui mừng.
"Tất nhiên, cứ quyết định vậy đi, người quản lý cửa hàng mới là anh họ, chú Lương làm trợ thủ giúp đỡ, nhưng phải đợi thêm mấy ngày nữa, bây giờ còn chưa trang hoàng cho cửa hàng mới, chờ làm xong tôi sẽ báo lại cho mọi người".
Sau đó Vương Thành đi tìm công nhân đến trang hoàng. Ở Sơn Hải có không ít công ty chuyên trang hoàng cho các cửa hàng, lướt qua là túm được bó to. Vương Thành chọn một công ty khá nổi tiếng, sau đó gặp mặt đưa tài liệu. Tốc độ của công ty đó rất nhanh, dù sao danh tiếng đặt sẵn đó rồi, rất nhanh đã có bản vẽ phác họa. Vương Thành xem xong nêu lên một vài ý kiến, sau khi sửa lại xong liền bắt đầu trang hoàng.
Ngày mùng ba tháng mười hai, ngày này không phải là ngày lành với Viên Hạ. Sau chuyện hiểu lầm lần trước, Viên Hạ không còn căng thẳng lo lắng nữa, hơn nữa cũng ngầm đồng ý để Đông tử đi theo mình. Anh không muốn Khương Tuyên đang ở thủ đô lại phải lo lắng cho anh, nhưng chưa đến hai ngày sau đã xảy ra một chuyện lớn nhắm vào anh.
Có người post một bài lên diễn đàn đại học Sơn Hải, bài post đó rất nổi bật ở trang đầu, title cũng vô cùng bắt mắt đầy chấn động.
--- Bóc trần bộ mặt thật của Viên Hạ - giảng viên đại học Sơn Hải, làm thầy của người ta, nhưng sau lưng lại dơ bẩn như vậy?
Một nickname "Chanh Thẳng Thắn" tự xưng muốn vạch trần bộ mặt thật của Viên Hạ, nói anh không xứng làm thầy, lại càng không xứng đảm nhiệm chức vụ giảng viên, rồi ào ào nói về chuyện Viên Hạ là đồng tính, từ ngữ sắc bén, khinh thường nói không phục khi người như vậy lại được làm giảng viên, bản thân chẳng ra gì, tác phong kém cỏi như vậy sao có thể làm thầy giáo được, sao có thể dạy học sinh được, cuối cùng là đăng mấy tấm hình gọi là chứng cứ lên.
Bài post vừa đăng lên đã nhận được rất nhiều lượt xem, vượt qua những bài post nhiều lượt xem nhất trước đó. Bởi vì có rất nhiều người thường đi dạo diễn đàn, cho nên chưa đến nửa ngày đã truyền ầm ầm đi khắp nơi, gần như tất cả sinh viên đều bàn tán về chuyện này.
Vien Hạ không hề biết chuyện vừa đến trường đã bị lãnh đạo gọi lên, Đông tử bị anh bắt ở ngoài trường. Trong trường không cho phép người ngoài tùy tiện đi vào, anh lại không thể để người ta biết có một người đi theo bảo vệ mình, ai không biết gì còn tưởng là con cháu hào môn nữa.
Viên Hạ đi thẳng đến phòng hiệu trưởng. Những sinh viên bình thường gặp anh sẽ thân thiết chào một tiếng nay lại ít đi nhiều, thay vào đó là những ánh mắt khác lạ, có khi còn cố tránh anh nữa, sau đó đứng cách đó không xa chỉ trỏ, Viên Hạ không hiểu gì hết nhíu mày.
Anh ít khi lên diễn đàn trường, cũng không có QQ, nên không hề biết gì về bài post trên diễn đàn đang lan truyền khắp nơi, chỉ có thể ôm đầy bụng thắc mắc đi đến văn phòng. Bên trong có tiếng hiệu trưởng bảo anh đi vào, Viên Hạ còn tưởng chỉ có mình hiệu trưởng, nhưng mở cửa vào lại thấy thầy của anh – giáo sư Ngô, anh có thể trở thành giảng viên trẻ tuổi nhất đại học Sơn Hải cũng nhờ có thầy anh giúp đỡ. Lúc này nét mặt hai người đều rất nghiêm túc, anh đi vào liền cảm nhận được bầu không khí căng thẳng nặng nề.
Viên Hạ đi đến trước mặt hai người, lễ phép gật đầu: "Hiệu trưởng, thầy".
"Viên Hạ, ngồi đi". Hiệu trưởng Trình mở miệng, giọng nói như đang thở dài.
"Cảm ơn hiệu trưởng, hiệu trưởng và thầy gọi tôi đến là có việc gì vậy?". Viên Hạ ngồi xuống liền hỏi.
"Xem ra cậu vẫn chưa biết là có chuyện gì". Hiệu trưởng Trình bất ngờ, nhưng nghĩ đến tính Viên Hạ và giáo sư Ngô có phần giống nhau nên cũng hiểu, lập tức giải thích: "Hôm nay có người viết một bài post đăng lên các diễn đàn của trường, nội dung là về cậu, cậu tự mình xem đi".
Trên bàn làm việc có một chiếc máy tính, hiệu trưởng bảo anh đến xem.
Viên Hạ đi đến, mấy chữ to đập vào mắt làm đau mắt anh, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng hiểu vì sao các sinh viên lại nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Chắc chắn bọn họ đang nghĩ thầy giáo mà mình tôn trọng lại là một tên đồng tính, những ánh mắt chứa đầy sự chán ghét kia như đang khuếch tán trong đầu anh, trước kia từng nghĩ sẽ có lúc bị phát hiện, nhưng lại không ngờ lại đến đột ngột như vậy.
Cố nén khó chịu, Viên Hạ run run xem hết nội dung bài post, ngôn từ trong bài post rất sắc bén, từng câu từng chữ như đang châm chọc anh, thậm chí còn nói anh thật dơ bẩn. Đến đoạn cuối, anh nhìn mấy comt đứng đầu, tất cả đều đang chửi mắng anh. Cơ thể như mất hết sức, môi trắng bệch, nhưng Viên Hạ biết anh không thể ngã bây giờ được, hít sâu một hơi, anh tắt bài post kia đi, quay về trước mặt hiệu trưởng và giáo sư Ngô.
"Hiệu trưởng, thầy, xin lỗi, tôi đã gây phiền phức cho mọi người rồi". Viên Hạ vừa nói vừa cúi đầu xin lỗi.
Hiệu trưởng Trình và giáo sư Ngô nhìn nhau, "Viên Hạ, thực ra tôi và giáo sư Ngô đều tin cậu không phải là người như vậy, đối phương đang lan truyền bài post này khắp các trang mạng, chắc hẳn là có thù oán gì với cậu, cậu có nghĩ ra được ai không?".
Viên Hạ lắc đầu, anh ít khi đắc tội với người khác, không thể nghĩ ra được là ai cả, nếu như là ghen tị vì anh được làm giảng viên, vậy hẳn sẽ không đến nỗi muốn hủy hoại danh tiếng của anh đâu?
Hiệu trưởng Trình thấy mặt anh trắng bệch, biết chắc hẳn anh đã chịu kích thích rất lớn, liền an ủi: "Cậu đừng lo, tôi đã bảo người mau chóng xử lý bài post đó rồi, nhưng người đọc được rất nhiều, nên chỉ sợ lời đồn không dừng lại được".
Người này rất ưu tú, hiệu trưởng Trình và giáo sư Ngô nhìn anh đi tới từng bước một, biết anh phải cố gắng nhiều như thế nào, không ai muốn nhìn thấy anh bị lời đồn đánh bại.
"Nhưng chuyện này không tạo ảnh hưởng xấu cho trường đấy chứ?".
"Cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần cậu không thẹn với lòng mình, bên phía trường học sẽ xử lý tốt". Hiệu trưởng Trình nói, "Nhưng chúng tôi vẫn phải xác nhận lại, tuy tôi và giáo sư Ngô tin cậu, nhưng người khác thì chưa chắc, cho nên tôi muốn hỏi, nội dung bài post đó là thật hay giả?".
Đồng tính là thật, nhưng nội dung là giả.
Viên Hạ không thể nói cho họ biết, trong lòng thấy áy náy, nhưng anh không thể vô duyên vô cớ kéo Vương Thành liên lụy vào chuyện này. Ảnh mà đối phương đăng lên là ảnh mà Vương Thành tới trường đón anh lần trước. Đối phương chụp rất nhiều ảnh về hai người, từ trường đến căn hộ của anh, vốn những tấm ảnh đều rất bình thường, nhưng lại có một tấm vì góc độ chụp nên thân hình hai người trùng nhau, thoạt nhìn như là đang ôm hôn nhau, chính tấm ảnh này là chứng cứ "xác thực" Viên Hạ là đồng tính.
"Hiệu trưởng, thầy, nội dung bài post đó không đúng, người trong những tấm ảnh đó là bạn của tôi, cậu ấy nhỏ hơn tôi mấy tuổi, bọn tôi quen lúc học lái xe trong hè. Hôm đó vì có việc nhờ cậu ấy giúp, đúng lúc cậu ấy cũng ở gần đó nên mới lái xe đến đón tôi".
"Vậy tấm ảnh kia là sao?".
Viên Hạ biết bọn họ hỏi tấm ảnh nào, liền giải thích: "Đó là do góc chụp thôi, lúc cậu ấy đưa tôi về nhà, tôi bước hụt chân trên cầu thang, nếu không phải cậu ấy giữ tôi lại thì hôm đó tôi đã bị ngã dập mặt rồi, nhưng hiện giờ tôi không lo cho tôi, mà sợ cậu ấy bị người ta hiểu lầm, thế thì tôi không biết phải ăn nói sao với cậu ấy nữa".
"Chuyện này đúng là rất quan trọng, hay là em tìm thời gian giải thích rõ với bạn em đi". Giáo sư Ngô nói, ông đã tin tưởng học trò của mình.
"Mong là tạm thời cậu ấy chưa biết việc này". Viên Hạ chỉ có thể cầu mong như vậy. Lần trước anh có nghe Vương Thành nói là sắp tới cậu ấy sẽ thường xuyên vào thành phố, may mắn là cuộc sống của Vương Thành và của anh không có liên hệ gì, cho nên trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không ảnh hưởng đến cậu ấy.
"Hôm nay cậu không cần lên lớp đâu, nghỉ một ngày đi, chờ thêm mấy ngày nữa chuyện lắng lại rồi hẵng đến trường". Hiệu trưởng Trình đề nghị. Viên Hạ nghĩ đến ánh mắt khác lạ của những sinh viên kia, hiện giờ anh cũng không muốn đối mặt với bọn họ, nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của học sinh mình với mình, nên đồng ý với đề nghị của hiệu trưởng Trình.
Rời khỏi trường, Đông tử thấy sắc mặt anh tái nhợt, vì vậy hỏi anh làm sao vậy, Viên Hạ biết nếu như anh nói thì chắc chắn anh ta sẽ nói với Khương Tuyên, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu. Hiện giờ Khương Tuyên đang bận rộn chuyện công ty và đối phó với người nhà y, anh không muốn làm phiền y, hơn nữa hiệu trưởng và thầy đều tin anh, chắc chuyện này sẽ không ầm ĩ quá đâu.
Viên Hạ không ngờ là, đối phương quyết tâm đẩy anh đến thân bại danh liệt, lần công kích này mới chỉ là đợt đầu thôi. Sáng hôm sau, chuyện này lại bùng nổ hơn nữa, mà nhân vật chính trong đó không phải Vương Thành, mà là anh và Khương Tuyên. Trong tấm ảnh là anh và Khương Tuyên đang ngồi trong xe, Khương Tuyên lại gần hôn lên tai anh. Mặt Khương Tuyên bị vẽ gạch men, còn mặt anh lại lộ rõ trên đó. Bài post công kích nói anh là một thằng điếm ai cũng xơi được, nói anh lạm giao, đổi đàn ông liên tục.
Viên Hạ như chết đến nơi, rốt cuộc là ai đang nhắm vào anh?
Hai ngày liên tục có những tin tức bùng nổ như vậy, cả đại học Sơn Hải đều sôi trào. Bài post ngày hôm qua còn có thể nói là chủ thớt nói nhăng nói cuội, nhưng tấm ảnh này lại rõ ràng thấy được người đàn ông kia đang hôn Viên Hạ, dù chỉ là hôn tai thôi, nhưng mọi người đều thấy được quan hệ giữa hai người không bình thường.
Đang lúc mọi người bàn tán xôn xao, hiệu trưởng Trình ra mặt cũng không thể đè lại được, có người phát hiện tất cả bài post liên quan đến Viên Hạ trong diễn đàn đều biến mất, có người tìm được link bài, nhưng lúc mở ra lại là trang không tồn tại, như phù dung sớm nở tối tàn.