*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi cùng ba mẹ Khâu xem xong trận đấu ở Nhật Bản của Khâu Thiên, Kim Đa Bảo bắt đầu bàn đến chuyện dọn ra chỗ mới, vất vả lắm mẹ Khâu mới có một đứa con chịu ăn cơm bà làm mỗi ngày, còn nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nên bà chẳng nỡ để cô đi. Ngay cả ba Khâu cũng thấy không nỡ, lúc cùng Kim Đa Bảo xem trận bóng, ông còn không tập trung hơn cả mẹ Khâu.
“Chờ Khâu Thiên về rồi hẵng nhờ nó chuyển qua giúp con, còn phải dọn dẹp này nọ nữa.” Mẹ Khâu nhìn Kim Đa Bảo gấp quần áo trong phòng, buồn bã hơn cả lúc thấy Khâu Thiên đi.
“Con đưa tiền đặt cọc rồi, bắt đầu từ ngày mai là tính ngày ở, con cũng không có đồ gì lớn, cứ mang từng chút từng chút qua là được, vả lại ở bên kia đi làm tiện hơn.” Kim Đa Bảo cũng không nỡ từ chối mẹ Khâu mãi, nhưng vẫn phải dọn đi.
Khoảng cách sinh ra cái đẹp. Tuy cô rất thích bác trai và bác gái nhà họ Khâu, nhưng nếu cứ ở chung mãi như thế, sẽ khó tránh để lộ khuyết điểm của mình, cô vẫn muốn được hoàn hảo một chút trong mắt ba mẹ chồng tương lai.
Kim Đa Bảo chạy tới, ôm lấy mẹ Khâu từ bên hông, “Cuối tuần con sẽ về dùng cơm.”
Mẹ Khâu cười xòa, khóe mắt hiện lên nếp nhăn, bà điểm điểm lên mặt cô, “Biết làm nũng thật.”
Cô đã nói chuyện dọn nhà cho Khâu Thiên, Khâu Thiên chỉ lo lắng một điều: “Có mình em hả? An toàn không?”
“Có hai phòng, còn một phòng chưa cho thuê.” Kim Đa Bảo an ủi anh, “Em ra vào đều khóa kĩ cửa, không có gì đâu!”
“Hay là ở nhà anh trước đi, chừng nào phòng đó cho mướn thì tới ở.”
“Ai biết tới khi nào chứ, còn tiền trả mỗi ngày nữa…” Kim Đa Bảo nhỏ giọng cầu xin, “Vả lại ở nhà anh em không dám ngủ nướng, ngại làm biếng nữa, ngày nào cũng phải ngay ngắn.”
Khâu Thiên hết cách, cuối cùng hỏi điện nước này nọ có đủ sinh hoạt không, nghe Kim Đa Bảo nói bàn uống trà không chắc lắm, vừa cũ vừa lỏng, anh liền nhận lời, khi nào về sẽ giúp cô sửa.
Cô giống như con kiến đang dọn nhà, hôm nay cầm theo một túi, ngày mai xách theo một bao, chuyển đồ đến nhà mới từng chút từng chút một. Mẹ Khâu sợ cô dọn nhà mệt, bảo cô thứ bảy ở nhà dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi, để chủ nhật về nhà ăn cơm —— chủ nhật này Khâu Thiên sẽ về.
Vất vả lắm mới trở về cuộc sống sinh hoạt một mình, thích làm gì thì làm, Kim Đa Bảo quyết định đánh một giấc để bắt đầu ngày nghỉ tuyệt vời của mình, cô ngủ đến hơn mười giờ mới dậy, dậy rồi cũng không xuống giường, mà nằm lướt tin tức xem phim, nằm một chút đã tới mười hai giờ. Kim Đa Bảo xoa xoa bụng, thấy hình như mình đã bị mẹ Khâu vỗ béo không ít, bèn quyết định nhịn ăn một bữa để giảm béo. Tìm một quyển tiểu thuyết giải buồn, mãi đến khi thấy mắt hoa lên, đầu căng ra, cô mới ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy lần nữa thì trời đã nhá nhem tối, Kim Đa Bảo bị cơn đói làm tỉnh, bụng rỗng tuếch, cảm giác như có thể nuốt cả một con bò, cô chẳng buồn giảm béo nữa, cầm điện thoại lên gọi một phần gà rán, trong lúc chờ đồ ăn, thấy hơi buồn chán, cô bèn lên nói chuyện phiếm với các tác giả.
[Cá chép gấm]: Cô biết gì không, gần đây có một nhà hàng Sukiyaki* của Nhật mới mở đó, nghe nói ăn ngon lắm, phải đặt trước một tuần mới có chỗ ngồi!
(Sukiyaki: một trong những món ăn nổi tiếng của Nhật Bản, ăn cùng với các gia vị như Mirin, đường, nước tương, cùng với các nguyên liệu như thịt bò thái lát mỏng, hành tây, rau cải cúc, nấm đông cô, đậu phụ, Shirataki)
[Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Muốn dẫn chúng tôi đi ăn à?
[Sơn Tịch Duy]: Tuy hè mà đi ăn lẩu thì rất ngu, nhưng cô đã bảo mời thì tôi có thể suy nghĩ lại một chút.
[Cá chép gấm]: Không phải dẫn các cô đi ăn, tôi chỉ nói chơi thôi, bạn trai tôi muốn dẫn tôi đi!
[Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: À. [Mỉm cười]
[Sơn Tịch Duy]: Bạn trai tuyển thủ quốc gia của cô sắp về rồi à? [Lạnh lùng vỗ tay]
[Cá chép gấm]: Ngày mai là anh ấy về! Còn tới giúp tôi dọn nhà mới! Còn muốn sửa bàn cho tôi! Sau đó dẫn tôi đi ăn ngon!
[Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Vậy cô phải ráng khen nhiều vào, có muốn tôi viết một quyển sách để ca ngợi tình yêu vĩ đại của các người không?
[Cá chép gấm]: Có có! Nữ chính không chỉ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà tên cũng phải mĩ miều chút nhé!
[Sơn Tịch Duy]: Kim Mỹ Lệ? Kim Phiêu Lượng?
[Tiểu Bố thích ăn dưa hấu]: Thông minh quá, thật đáng khen.
[Cá chép gấm]: … Gà rán của tôi tới rồi! Không thèm đếm xỉa tới các cô nữa, hứ hứ!
Tiệm gà rán đang có hoạt động mua một tặng một, nhịn đói cả ngày, nên cả hộp gà rán, khoai tây chiên, Coca đều được Kim Đa Bảo giải quyết sạch sẽ, lúc ăn thì vẫn thấy đói, nhưng ăn xong mới phát hiện bụng căng khủng khiếp, cô khó chịu chạy vào nhà vệ sinh, ngồi xổm xuống, đau đến mức muốn cào tường.
Làm trời làm đất rồi tự làm mình bị bệnh, cô nằm ngửa trên giường, không nhịn được gọi điện cho Khâu Thiên, hỏi anh đang ở đâu.
“Mới xuống máy bay.” Khâu Thiên kéo hành lí đi đón xe, nghe giọng cô không ổn lắm, bèn hỏi cô bị sao.
“Chắc là em bị viêm dạ dày, bây giờ khó chịu lắm, đau bụng, còn mắc ói nữa.” Kim Đa Bảo yếu ớt ôm bụng, làm bộ đáng thương, hỏi: “Anh tới xem em một chút được không…”
Khâu Thiên rất hi vọng là cô chỉ đang giả vờ vì muốn sớm gặp anh, nhưng lại cảm thấy cô không phải là người rỗi hơi như vậy, anh bèn cúp điện thoại, lên xe tới nhà mới của cô. Ở trên xe, anh kể lại chút tình hình cho mẹ Khâu, làm mẹ Khâu lo lắng không thôi, “Vậy con tới xem thử đi, nếu nặng quá thì dắt con bé tới bệnh viện châm cứu.”
Đi liền một mạch tới chỗ Kim Đa Bảo ở, anh gõ cửa một lúc lâu nhưng vẫn không thấy ai, đang muốn gọi điện thoại, cô đã chạy ra, có vẻ rất gấp gáp, nhón chân lên hôn anh một cái, “Hôn anh xong em sẽ đi ói.”
“…”
Cô nói xong thì chạy vào toilet thật, bắt đầu nôn khan.
Khâu Thiên im lặng thả hành lí xuống, đóng cửa vào toilet xem thử, anh đi ra sau Kim Đa Bảo, vỗ nhẹ lưng cho cô. Cô chỉ nôn khan, chẳng nôn ra được gì, cuối cùng đành khó chịu đứng dậy, đi rửa mặt súc miệng. Thấy vẻ mặt của Khâu Thiên cũng chẳng tốt hơn cô bao nhiêu, cô chẳng dám nói gì, nũng nịu ôm lấy eo anh từ phía sau, “Chắc là em có thai rồi!”
“Có thai Na Tra đó.” Tuần trước mới tới tháng, lấy đâu ra mà có thai.
Khâu Thiên kéo người sau lưng lên phía trước, xem sắc mặt cô một chút, “Đi mấy lần? Ói mấy lần?”
“Đi hai lần… Không có ói, chỉ mắc ói thôi.”
“Uống thuốc chưa?”
“Chưa.”
Trong hành lí của Khâu Thiên có thuốc dự phòng, anh tìm hộp Smecta hòa một li cho cô, “Uống trước đi, nếu đi nữa thì mình tới bệnh viện.”
“Ừm.” Kim Đa Bảo ngoan ngoãn uống hết thuốc, nhìn anh một cách rụt rè, “Em khó chịu lắm, anh đừng mắng em.”
“Anh mắng em hồi nào?” Khâu Thiên tức giận, trừng mắt lườm cô, cơm trên máy bay khó ăn nên anh chẳng dùng bao nhiêu, bây giờ thấy hơi đói, anh vào bếp tìm nguyên liệu nấu ăn, định làm chút gì đó, kết quả đi vào thì thấy nguyên hộp gà rán và li Coca trong thùng rác, mới biết tối nay Kim Đa Bảo đã ăn trúng cái gì, “Kim Đa Bảo, em tới đây.” Anh chờ cô tới, chỉ thùng rác rồi nói với cô, “Bây giờ anh có thể mắng em chưa?”
Không đợi anh mắng, bụng Kim Đa Bảo đã sôi lên, quặn thắt lại, cô chẳng kịp nói gì đã chạy vội vào toilet, lần này là ói thật, mấy thứ ăn vào tối nay đều ói ra sạch sẽ. Cô vừa ói vừa ấn chốt xả nước, nhưng trong toilet vẫn còn mùi làm người ta ngửi không nổi.
Khâu Thiên đã theo cô từ đầu tới cuối, rút cả xấp khăn giấy cho cô lau. Chờ cô ói hết, anh mới lấy li nước bằng giấy cho cô súc miệng, “Dễ chịu hơn chưa?”
“Ừm.” Kim Đa Bảo gật đầu, chẳng muốn anh thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, nên súc miệng xong, liền ôm bụng trốn vào phòng ngủ, bỗng hơi ngại khi phải đối mặt với anh, “Em muốn ngủ một chút.”
Khâu Thiên nhìn đồng hồ, “Ngủ đi, tối nay anh ở đây.”
Kim Đa Bảo vốn đang nằm đắp chăn, cô đột nhiên xoay người, yêu cầu anh, “Anh quên chuyện mới nãy đi được không…”
“Chuyện gì? Chuyện em ấm ức điềm đạm đáng yêu, hay là khó chịu tới lê hoa đái vũ?”
Kim Đa Bảo mỉm cười, đương nhiên cô biết bộ dạng mới nãy của mình nhất định rất khó coi, “Thành ngữ của anh tốt đấy chứ.”
“Chẳng phải muốn ngủ à, ngủ đi.” Khâu Thiên vỗ vỗ cánh tay cô, mở đèn trong phòng và để hé cửa giúp cô, bất cứ lúc nào cô gọi anh cũng có thể nghe thấy.
Kim Đa Bảo chỉ thấy hơi mệt và khó chịu, nhưng không buồn ngủ lắm, ngủ hơn nửa tiếng thì giật mình dậy, thấy đèn bên ngoài, mới nhớ là Khâu Thiên đang ở đây, cô bò xuống giường, ra ngoài xem, thấy anh đang ngồi trên sô pha sửa cái bàn trà thủy tinh kia, phụ kiện của bàn trà bị tháo ra, để từng món dưới đất, anh nghe thấy tiếng cô ra ngoài thì quay đầu nhìn, nói: “Thiếu hai miếng đệm giảm xóc.”
Anh chỉ chỗ tiếp đất dưới chân bàn trà, sau đó chỉ vòng sắt cho cô xem, cô xem cũng chẳng hiểu, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ngày mai tới tiệm kim khí mua hai cái.” Khâu Thiên để một đống đồ dưới đất, nhưng không định lắp lại, anh đứng lên, bước tới cạnh Kim Đa Bảo, “Giờ thấy sao, còn khó chịu không?”
“Cũng tạm.” Kim Đa Bảo gãi gãi đầu, “Hơi đói bụng.”
“Anh có nấu cháo, ăn chút đi.” Khâu Thiên vào bếp múc cháo, cắt miếng rau bỏ vào cháo cho cô, lúc bưng ra ngoài, anh bất mãn, nói với cô nàng Kim Đa Bảo đang ngồi trước bàn ăn kia, “Lúc trước còn biết đi theo nhìn anh làm, bây giờ lười chảy thây, chỉ biết ngồi chờ ăn thôi.”
Kim Đa Bảo nghe anh nói thế, thì vội đứng lên, xách ghế ngồi cạnh anh, “Em đang khó chịu mà.”
“Tại ai?”
“Tại chỗ bán gà! Đáng lẽ họ không nên tặng em thêm một phần!”
Khâu Thiên đút đũa dưa chuột vào miệng cô, “Em cứ lí do này nọ.”
Cô nhìn chiếc nhẫn hình gợn sóng trên ngón áp út của anh, dưới ánh đèn, nó càng trông lấp lánh hơn. Cô vui vẻ, nhai dưa chuột, “Em thấy tụi mình như vợ chồng già ấy, tuy mới yêu nhau không lâu, nhưng mà em cứ thấy đã qua rất nhiều năm.”
“Em đừng tưởng nói vậy thì anh sẽ quên bộ dạng cong mông vừa ói vừa xả nước của em.”
“…” Này này này, không phải là điềm đạm đáng yêu hoa lê đái vũ à? Qủa nhiên đàn ông đều là lũ bịp bợm!
Tuy bạn trai cô vẫn chưa đạt đủ tiêu chuẩn, nhưng trong một năm này, Khâu Thiên đã có thể tung hoành dọc ngang trên sân bóng, liên tục giật giải MVP trong các trận đấu. Vòng đấu mùa đông kết thúc, anh đã trở thành vua kiến tạo, giúp đội Cổ Quế đoạt được cúp của vòng đấu năm nay, đồng thời nhận được danh hiệu Bậc thầy bóng đá Trung Quốc của năm, trở thành bậc thầy trẻ tuổi nhất trong lịch sử bóng đá Trung Quốc.
Đội bóng bản địa đoạt cúp của mùa giải, cánh truyền thông tranh nhau đưa tin, kênh radio thể dục thể thao của địa phương cũng hẹn huấn luyện viên đội Cổ Quế và các thành viên chủ lực đến làm khách mời.
Tiến trình được sắp xếp ổn thỏa, Khâu Thiên đã gọi điện cho Kim Đa Bảo từ sớm, nói chừng nào anh thu xong chương trình sẽ về nhà ngay, dặn cô tan ca là phải đến thẳng nhà anh chờ. Kim Đa Bảo rất mong đợi chương trình của bạn trai, nhưng thật không may, hôm đó lãnh đạo đột nhiên đưa nhiệm vụ xuống, phải mở cuộc họp gấp, đến lúc được tan ca thì chương trình của Khâu Thiên đã bắt đầu.
Cô ráng dằn cơn đau, bật kết nối internet trên điện thoại để tải một phần mềm nghe radio, sau đó tiếp tục dằn cơn đau, nghe trực tiếp chương trình phát thanh của Khâu Thiên, càng đau lòng hơn, chính là dù đã tốn nhiều dung lượng như vậy, nhưng vẫn chỉ thấy huấn luyện viên nói, ngoài lúc lên tiếng chào hỏi ban đầu, Khâu Thiên lại chẳng được nói gì cả.
Sợ tín hiệu trên tàu điện ngầm không tốt, Kim Đa Bảo ra ngoài đón taxi, lúc lên xe, cô liền thương lượng với tài xế, hỏi ông có thể cho mình nghe kênh chương trình thể thao kia không. Âm thanh trong xe không rõ lắm, còn hay có tiếng rè rè, nhưng Kim Đa Bảo vẫn nghe rất chăm chú, dù kẹt xe nhưng cô vẫn không sốt ruột, đến lúc dòng xe bắt đầu lưu thông, thì rốt cuộc cũng đến lượt trò chuyện giữa MC và Khâu Thiên.
Đầu tiên, MC chúc mừng Khâu Thiên đã đoạt giải, sau đó cùng anh trò chuyện một chút về bóng đá, nói một hồi lại đẩy sang những chuyện bên lề, “Cậu và bạn gái, ai mới là người thích ban nhạc Lâm Thì?”
Câu hỏi liên quan đến một bài post rất nóng trên trang Tieba* của Cổ Quế dạo gần đây, nội dung bài post, chính là ảnh chụp thân mật giữa Khâu Thiên và bạn gái trong buổi concert của ban nhạc Lâm Thì. Hôm đó là sinh nhật Khâu Thiên, biết Kim Đa Bảo thích giọng ca chính Lâm Thiên Dương trong ban nhạc Lâm Thì, lại khéo là anh và Lâm Thiên Dương cũng quen biết nhau từ khi tham gia một hoạt động trên đài truyền hình, cho nên anh đã lấy được hai vé vip ở hàng trước, tặng cho Kim Đa Bảo để cô bất ngờ. Vốn là không bị ai nhận ra, nhưng không ngờ lúc chuyên viên quay phim chiếu ống kính về phía khán giả, lại quay trúng mặt anh và Kim Đa Bảo, theo luật cũ, đôi tình nhân nào bị lên hình đều phải hôn nhau, lúc Khâu Thiên còn chưa kịp phản ứng, Kim Đa Bảo đã ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh một cái. Ở đó có không ít khán giả nhận ra Khâu Thiên, ai nấy cũng reo hò, ầm ĩ cả lên, còn có không ít người chụp hình họ, đăng lên trang Tieba của Cổ Quế, cuối cùng tập hợp lại thành một bài post về Khâu Thiên và bạn gái, có người còn phát hiện, trong rất nhiều trận đấu trước đây của Khâu Thiên, bạn gái anh đều ngồi trên khán đài, ngay cả tấm ảnh chụp lúc Kim Đa Bảo tới xem Khâu Thiên thi đấu lần đầu tiên, mặc áo đá banh và đứng đối diện anh cũng bị đào ra, làm tan nát biết bao trái tim nữ hâm mộ bóng đá.
(Tieba, một nhánh của Baidu, diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra vào năm 2003)
Nhắc tới Kim Đa Bảo, mặt Khâu Thiên bất giác hiện lên nụ cười, “Là một cô gái đôi lúc rất thông minh, đôi lúc lại rất ngốc.”
“Ừm, tôi rất thích cô ấy.”
Cuộc trò chuyện với tất cả khách quý cuối cùng cũng sắp kết thúc, MC lại bắt chuyện với Khâu Thiên, “Có muốn nhân cơ hội này nói vài câu với bạn gái không?”
Khâu Thiên suy nghĩ một chút, “Hình như cô ấy vẫn còn để bụng chuyện bắt đầu yêu đương không đủ nghiêm túc của chúng tôi, thật ra từ lần đầu gặp cô ấy, tôi đã luôn theo đuổi… Chó Bảo, em có thể làm bạn gái anh không?”
“Chỉ vậy thôi sao?” Lần đầu tiên MC mới thấy có người hỏi bạn gái có thể làm bạn gái mình hay không, nên rất ngạc nhiên.
Đồng đội bên cạnh cười vang, Vương Hi Lâm bỗng thả một quả bom, “Không phải muốn cầu hôn chứ?”
Khâu Thiên hắng hắng giọng, “Kim Đa Bảo, bây giờ em cũng không thể từ chối, coi như là thầm chấp nhận đi, lát nữa tụi mình đi làm giấy chứng nhận nhé.”
“Ôi ~” Trong đài ầm ĩ cả lên, MC cười xòa, kết thúc cuộc trò chuyện.
Trong xe taxi bắt đầu vang lên đoạn nhạc quen thuộc, bác tài xế chẳng hiểu gì, nhìn Kim Đa Bảo ngồi trên ghế lái phụ, cô cứ cười mãi từ lúc bắt đầu tới bây giờ, “Con gái, tới rồi.”
“A.” Kim Đa Bảo nhìn đồng hồ tính tiền, lấy tiền ra trả, lúc xuống xe, cô đột nhiên chỉ vào mình, nói với bác tài xế, “Cháu là Kim Đa Bảo.”
Ông bác nghi ngờ, nhìn cô một cái, sau đó nhấn ga lái xe đi.
Tới nhà họ Khâu, mẹ Khâu lấy cho Kim Đa Bảo chén canh đuôi bò để lót bụng trước, cả nhà chờ Khâu Thiên về mới bắt đầu ăn cơm, sau khi ăn xong, ở trong phòng Khâu Thiên chơi, anh bỗng hỏi Kim Đa Bảo, “Hôm nay em có nghe phát thanh không?”
Kim Đa Bảo cúi đầu áy náy, “Công ti bắt tăng ca, em cố lắm mà vẫn bị trễ, lúc về đến nhà thì chương trình kết thúc rồi… Có phát lại không nhỉ? Để em đi nghe lại!”
Khâu Thiên hớp một ngụm nước, “Điện thoại không nghe được à?”
“Điện thoại của em hết pin…” Kim Đa Bảo càng cúi thấp đầu hơn, “Em sẽ lên mạng tìm xem có nghe lại được không!”
Khâu Thiên rất buồn bực, “Vậy chờ em nghe xong rồi nói tiếp.”
“Sao thế? Thu âm không được à? Hình như tâm trạng anh không tốt lắm?” Kim Đa Bảo lên mạng, bắt đầu tìm chương trình kia, “Anh không làm trong ngành đó, thu âm không tốt cũng không sao đâu, đừng buồn.”
Khâu Thiên ngồi trên giường, đạp nhẹ lên lưng cô một cái, “Không thèm thích em trong một phút.”
“Đừng mà.” Kim Đa Bảo ném máy tính bảng xuống, ngồi quỳ bên cạnh anh, “Sao lại không thích em, chẳng phải anh nói là em không từ chối được, thì coi như thầm chấp nhận, phải cùng anh đi làm giấy chứng nhận sao?”
Lời cô nói làm khóe miệng Khâu Thiên khẽ cong lên, mắt cũng cong cong, anh không biết phải nói gì, chỉ có thể kéo cổ tay cô, nửa ngày mới thốt được một câu, “Ốc tiêu ~”
Kim Đa Bảo cũng cười theo, tháo chiếc nhẫn cá nhỏ trên ngón giữa ra, đeo lên ngón áp út, “Cứ quyết định vậy nhé.”
“Ừm.” Khâu Thiên giơ tay ôm chặt cô, hai chiếc nhẫn giao vào nhau, trông vô cùng hài hòa, “Quyết định vậy đi.”
~ Hoàn chính văn ~