*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Khâu Thiên quay về kí túc xá của đội bóng, thì phát hiện đội trưởng Tùy Mẫn vẫn chưa trở lại. Anh cất hành lí, rồi xông vào tắm nước nóng trước, gió đêm nay thật lớn.
Sau khi sấy khô tóc, Vương Hi Lâm cũng vừa lúc tới tìm anh chơi, trong đội hình thứ nhất của câu lạc bộ, anh và anh ta là hai người nhỏ tuổi nhất, bình thường quan hệ cũng tương đối khá.
Vương Hi Lâm nhỏ giọng hỏi anh, “Nghe gì chưa, năm nay Oltito chuẩn bị xuống chức, sang năm anh Quần của chúng ta sẽ được điều lên.”
Anh đã biết chuyện Oltito sắp hết hợp đồng với đội tuyển quốc gia, chỉ là cấp trên làm như vẫn chưa quyết định, hoặc có thể nói, là vẫn chưa muốn tiết lộ người sẽ dẫn dắt đội tuyển quốc gia trong mùa tới là ai. Huấn luyện viên Lý Lập Quần đội Cổ Quế từng là tuyển thủ thực lực của đội tuyển quốc gia, nhưng anh ta lại chưa có kinh nghiệm dẫn dắt đội tuyển, chuyện anh ta có được điều lên hay không, quả thật vẫn chưa chắc chắn.
Khâu Thiên không muốn đứng đây tốn sức vì cấp trên, anh ngồi trên ghế nhìn Vương Hi Lâm, “Liên quan gì tới cậu?”
“Ha ha, cậu ngốc quá, nếu anh Quần lên thật, vậy chắc chắn sẽ chọn đội theo chiến thuật mà anh ấy thông thạo, và ai có thể phối hợp với chiến thuật đó tốt nhất? Dĩ nhiên là tuyển thủ cũ trong câu lạc bộ chúng ta! Tôi không tin là cậu không muốn vào đội tuyển quốc gia, đúng chứ?” Vương Hi Lâm từng được chọn vào danh sách của huấn luyện viên Oltito, nhưng Oltito có vẻ không quý anh ta lắm, tính tổng các trận đấu anh ta được ra sân trong thế vận hội, cũng chưa tới nửa tiếng.
“Cho nên?”
“Cho nên nhân lúc anh Quần còn trong câu lạc bộ, cậu nên tranh thủ thời gian kết thân với anh ấy đi, cậu vào đội trễ nhất, mông còn chưa ngồi nóng ghế thi đấu câu lạc bộ nữa.” Vương Hi Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“À.” Khâu Thiên gật đầu, “Biết rồi.”
Câu “biết rồi” của anh không tỏ vẻ khẳng định hay phủ định, Vương Hi Lâm cảm thấy hơi mất hứng, nên không nhắc lại chuyện này nữa, anh ta nói một chút về máy chơi game mới mua của mình, sau đó về phòng đi ngủ.
Dường như người có cùng suy nghĩ với Vương Hi Lâm cũng không ít, Khâu Thiên rõ ràng cảm thấy trong mấy ngày huấn luyện sau, tất cả mọi người đều cố gắng hơn rất nhiều, số người tranh thủ lúc nghỉ ngơi tới nói chuyện với huấn luyện viên cũng không thiếu, ngay cả tiệc tùng này nọ cũng tăng lên nhiều hơn —— nhưng đại khái là do không dám mời huấn luyện viên đi ăn cơm một mình, nên bọn họ đều phải cắn răng mời tất cả mọi người cùng đi.
Anh tham gia được một hai lần, lúc đi chỉ cắm đầu ăn và uống bia. Anh không thích cảnh mọi người vây xung quanh nịnh hót huấn luyện viên, cũng không thích mấy hạng mục xoa bóp chăm sóc sức khỏe gì đó sau bữa ăn, mỗi lần có người gọi anh đi cùng, anh đều từ chối. Anh không chủ động tham gia, nên qua mấy lần cũng không ai gọi anh theo nữa.
Chiếc đèn lớn giữa sân huấn luyện đã tắt, anh đứng trò chuyện với nhân viên trợ quản một lúc, sau đó mang sọt bóng bên ngoài phòng thay đồ ra sân. Trong sân bóng rộng lớn, chỉ còn một mình anh.
Xếp mười mấy quả bóng trên sân, đá từng quả một về phía khung thành, nếu vào lại hoan hô một tiếng, nếu không vào anh liền nhặt bóng đặt lại vị trí cũ, tiếp tục đá về phía khung thành, đến khi vào mới thôi.
Anh có thể hiểu được suy nghĩ của các đồng đội, nhưng khi nhìn dáng vẻ nịnh nọt luồn cúi của bọn họ, anh thực sự thấy rất chướng mắt. Ba dạy anh đá bóng mười mấy năm, dạy anh phải vững vàng, đoàn kết, nghị lực, nhẫn nại, nhưng không dạy anh phải nịnh bợ.
Đèn lớn giữa sân đã tắt, chỉ còn vài cột đèn hai bên sân, ánh đèn chiếu xuống, kéo bóng người thành một đường dài, trên sân cỏ chỉ còn anh chơi đùa với quả bóng. Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh bỗng có thêm một người, nhanh nhẹn cướp được quả bóng trước chân Khâu Thiên, anh ta ngừng lại một chút, sau đó vững vàng đá vào khung thành.
“Anh Mẫn” Khâu Thiên vén vạt áo lau mồ hôi trên mặt, “Ăn gì chưa?”
Tùy Mẫn rê bóng, chơi đùa rất vui vẻ, “Chưa đi. Sao thế, ở chỗ này giả vờ khắc khổ chịu khó à?”
Khâu Thiên không nói gì, chỉ cười cười, “Đi ăn chút gì không?”
Tùy Mẫn là đội trưởng đội Cổ Quế, là tuyển thủ lão làng đã hơn ba mươi tuổi, ở chung phòng với Khâu Thiên, nên được xem là cặp đôi già-trẻ ăn ý, bình thường anh ta rất chiếu cố Khâu Thiên, sau khi giúp anh thu dọn bóng, thì đứng trong phòng thay đồ chờ anh.
Trong căn phòng thay đồ không lớn lắm, Tùy Mẫn bỗng nói với Khâu Thiên, “Anh Quần không ngốc, nếu anh ấy thật sự lên được vị trí đó, nhất định sẽ không để chút tiền cỏn con làm mờ mắt. Cậu chỉ cần chuyên tâm đá bóng, nếu đá ra trò, sẽ không ai bạc đãi cậu.”
Khâu Thiên trầm mặc thay quần áo của mình, xếp đồng phục bóng đá vào túi xách.
Tùy Mẫn nhìn hộc tủ trước mặt, không biết là đang nói với anh, hay đang tự nói với chính mình, “Lúc tôi hai mươi tuổi, cũng từng có khát vọng, tôi nghĩ anh Quần cũng có một khát vọng như vậy, nếu anh ấy thật sự lên được đó, nhất định sẽ không để khát vọng của mình, bị bán bởi vài đồng hồ mấy vạn đồng.”
Khâu Thiên biết khát vọng ấy là gì, đó là lí do đầu tiên mà mỗi cầu thủ bọn họ đến với bóng đá, cho dù có đứng trước sự thất vọng, chửi mắng, hay sự nhiệt tình, chân thành của người hâm mộ, thì trái tim nhiệt huyết với bóng đá của bọn họ vẫn không thay đổi, tất cả bọn họ đều muốn nhìn thấy ngày, mà bóng đá Trung Hoa quật khởi.
…
Trời chuyển khô, miệng thường hay nổi nhiệt.
Mấy ngày nay bị loét miệng, nên Kim Đa Bảo chẳng dám ăn gì, ngay cả húp tí cháo cũng không có mùi vị, cuối cùng cô quyết định lấy độc trị độc, nấu một nồi mì sợi sốt cà chua. Sợi mì dai hòa với nước sốt chua ngọt, hương vị đầy đủ, làm cô vừa ăn vừa phải cố nén nước mắt, vì quá ngon… lẫn quá đau.
Tiểu Vân được thơm lây, ăn cả một tô lớn, sau đó không ngừng xuýt xoa, “Bảo ơi, ngày mai thi, tối nay tớ sẽ không ngủ được mất!”
“Cậu đọc sách một lúc là mệt ngay.” Kim Đa Bảo không có nhân tính, khoét vào vết thương của cô nàng.
Tiểu Vân xoa xoa tay, lườm cô, “hừ” một tiếng, sau đó thật sự chạy vào phòng đọc sách. Nhưng khi Kim Đa Bảo vừa rửa chén xong, cô nàng lại bắt đầu giở trò, “Bảo ơi, máy tính của tớ cứ kêu mãi, hại tớ không tập trung đọc được!”
Kim Đa Bảo đi qua nghe thử, là tiếng của cánh quạt tản nhiệt trong thùng máy, chắc là do hoạt động quá nhiều nên máy bị treo chứ gì! Cô xoay người, xem ấm điện có nước không, sau đó bật công tắc, không quá nửa phút ấm điện đã bắt đều kêu “o. o. o”.
“Như vậy thì không nghe thấy tiếng máy tính nữa đúng không?”
“…” Tiểu Vân chà mặt, “Thật, là. Haizz!”
Kim Đa Bảo bị bộ dạng của cô nàng chọc cười, đợi nước trong bình sôi đủ, cô bèn cầm lên rót cho cô nàng li nước, “Uống nước nóng tốt cho trí não, uống nhiều một chút nha.”
“Thật vậy hả?” Tiểu Vân há miệng, bắt đầu thổi nước, “Vậy tớ sẽ uống nhiều một chút.”
Kim Đa Bảo sờ sờ đầu Tiểu Vân, “Cái đồ tiểu bạch ngốc nghếch nhà cậu, nếu đi vào truyện của tác giả tớ viết, chắc chắn sẽ có số làm nữ chính. Ngoan, ngày mai thi thật tốt, tối về tớ sẽ đãi cậu bữa thật lớn!”
“Oa! Tuyệt quá đi!” Tiểu Vân chợt thả tay xuống, “Nhưng mà mai là cuối tuần, bạn trai cậu chưa về sao?”
“… Tớ lấy đâu ra bạn trai?” Kim Đa Bảo suy nghĩ một hồi, mới biết Tiểu Vân đang nói đến Khâu Thiên, cô “Xùy” một tiếng, “Đừng gọi bậy.”
Tiểu Vân liền trừng mắt, “Không phải mũ người ta còn đang treo trong phòng cậu sao? Được được được, tớ không nói, phải ôn tập, ôn tập…”
Lúc Tiểu Vân rời khỏi chỗ đó, quay về phòng mình, cô mới nhìn thấy cái mũ lưỡi trai đã gây ra hiểu lầm kia, lúc này nó đang yên tĩnh treo trên móc cửa. Nền đen viền trắng, trông hài hòa lạ thường.
Cô vội lấy mũ xuống, đội thử lên đầu mình, nhưng không có cảm giác tim đập thình thịch như đêm đó nữa.
Mai là cuối tuần, anh ta có về không nhỉ?
Chậc, anh ta có về hay không thì liên quan gì tới cô! Cô không thèm quan tâm đâu!
Kim Đa Bảo gỡ mũ xuống, móc lại lên cửa, có vài sợi tóc rối tung dựng thẳng lên. Cô bỗng tìm ra lí do mà mình quan tâm chuyện Khâu Thiên có về hay không như vậy: Cô vẫn chưa trả lại mũ cho anh ta!
Rõ ràng trước kia là “phần tử bất lương”, nhưng sau khi đội mũ cho cô, có “hành động nghĩa hiệp” như vậy, anh ta đã được cho vào hàng ngũ tốt bụng. Kim Đa Bao cầm một túi giấy, trong túi là cái mũ, trước khi ăn cơm, cô cố tình đi bộ đến sân tập, tìm bóng dáng của Khâu Thiên.
Có lẽ do trời khá lạnh, nên trong sân tập không có nhiều người lắm, cô đi quanh đường chạy hai vòng, nhưng vẫn không thấy người muốn tìm. Chắc là anh ta không trở về, cô đành thất vọng cầm túi đi ra ngoài.
Khâu Thiên ngồi trên khán đài, nhìn Kim Đa Bảo chạy lướt qua mặt mình hai lần, mắt cô luôn nhìn vào sân bóng, hình như… đang tìm anh?
Anh thử gọi tên cô, thấy cô theo bản năng quay đầu, sau đó chợt nở nụ cười ngạc nhiên.
Anh vẫy tay gọi, cô vội vàng bước lên cầu thang, đi vòng qua cạnh anh, “Tôi cứ tưởng cậu không về.”
Vốn là không định về, nhưng gần đây đội bóng khá bát nháo, tất cả mọi người đều không có tâm tình đá bóng, nên anh mới về đây phát ngốc cả buổi.
“Cô tìm tôi à?”
“Ừ.” Kim Đa Bảo đưa túi cho anh, “Trả cậu.”
Khâu Thiên nhận lấy, chỉ nghiêng đầu nhìn một cái, “Cô đưa trực tiếp đến nhà tôi là được, đâu cần phiền phức như vậy.”
Ha ha… Đưa đến nhà cậu, vậy phải giải thích với ba mẹ cậu chuyện mũ cậu ở chỗ tôi thế nào đây…
Khâu Thiên ngồi, Kim Đa Bảo đứng, hai người giao túi xong lại không biết nói gì.
“Vậy tôi…”
“Ngồi chút đi.”
Hai người đồng thời mở miệng, Kim Đa Bảo vốn định rời đi, nhưng nhìn gương mặt có chút rầu rĩ của Khâu Thiên, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi xuống, “Vậy tôi sẽ ngồi một chút.”
Khâu Thiên đang nhìn vài nam sinh đá bóng dưới sân, anh yên lặng nhìn, rồi đột nhiên hỏi Kim Đa Bảo, “Cô làm nghề gì?”
Kim Đa Bảo: “Biên tập viên sách.”
“Mệt không?”
“Tàm tạm.” Kim Đa Bảo suy nghĩ một chút, “Là việc tôi thích, nên thấy rất vui.”
“Vậy à.” Khâu Thiên lại hỏi, “Vậy chức vụ cao nhất của các cô là gì? Chủ biên hả?”
“Có gì sao?”
“Cô có muốn làm chủ biên không?”
Kim Đa Bảo nghiêm túc suy nghĩ, “Làm chủ biên phải gánh vác nhiều việc hơn, bận rộn hơn, mệt mỏi hơn, tiêu chuẩn chọn sách phải cao hơn, dự án viết sách cũng không nhiều lắm, tôi làm chủ biên để làm gì chứ?”
Khâu Thiên ngồi nghe Kim Đa Bảo nói. Hình như câu trả lời không hợp với ý nghĩa câu hỏi lắm. Cô cũng không phải là người có tính nói nhiều, nên sau khi nói xong, hai người cũng không thể tiếp tục chủ đề này nữa.
Anh thở dài, “Tâm trạng tôi không tốt lắm, cô trò chuyện với tôi đi, nói gì cũng được.”
Kim Đa Bảo “A” một tiếng, tỏ vẻ áy náy, “Miệng tôi bị loét, nói sẽ đau.”
Vậy thì thật sự không nên bắt ép người ta.
Khâu Thiên móc một gói giấy màu trắng nằm bên hông ba lô ra, gói nhỏ cỡ một ngón tay, anh nói với Kim Đa Bảo, “Há miệng ra.”
“Hả?” Kim Đa Bảo nhìn gói trắng trong tay anh ta, “Bởi vì không nói chuyện với cậu, nên cậu muốn hạ độc tôi sao?”
Khâu Thiên cười giễu một tiếng, “Mau há miệng ra.”
“Ồ.” Kim Đa Bảo ngoan ngoãn há miệng, Khâu Thiên bóp gói trút vào miệng cô, rất ngọt.
Là mật ong.
“Đừng nuốt xuống, ngậm ở chỗ bị loét một lúc.”
Mật ong làm miệng vết thương đau rát, vị ngọt tan ra đầu lưỡi. Kim Đa Bảo ngậm mật ong trong miệng, tới bây giờ đầu óc mới bắt đầu vận động. Cô cũng có tay, sao lại để anh ta đút nhỉ?
Cô lặng lẽ nhìn anh một cái, lại bị anh thấy được, “Nhìn tôi làm gì?”
“Không có…” Chỉ vừa há miệng, nước bọt chẳng biết tiết ra từ khi nào bỗng chảy xuống, từ khóe miệng xuống cằm, thành một vệt nước óng ánh.
Ngày hôm nay, Kim Đa Bảo mới biết bốn chữ “Bi phẫn muốn chết” được viết như thế nào.