“Cái gì xảy ra chuyện gì.” Kỳ Phong ghét bỏ liếc hắn một cái, xoay đầu sang một bên, một bộ hoàn toàn không hợp tác, nhưng trên mặt lại đỏ ửng.
Lạc Khâu Bạch nửa ngày mới kịp phản ứng, lần này căn bản không cho Kỳ Phong cơ hội phản bác, cầm bả vai nam nhân vội vàng nói, “Đương nhiên là…”
Hắn thiếu chút nữa đem “Nhanh như vậy ngạnh đứng lên anh làm như thế nào” thốt ra, chính là nói đến bên miệng lại cảm thấy quang minh chính đại hỏi ra lời như thế thật sự rất xấu hổ, lỗ tai nhiễm hồng, thấp khụ một tiếng tiếp tục nói, “Đương nhiên là… Anh vì cái gì chỉ đối với tôi… Kia cái gì.”
Một câu làm Kỳ Phong lâm vào trầm mặc, dưới ánh nắng chói mắt, lỗ tai lại nhiễm hồng một chút.
“Hiện tại em đều thấy được, còn hỏi như vậy làm gì! Em nhất định phải *** đãng nghe được chính miệng tôinói, mới hết hy vọng phải không?” Kỳ Phong lớn tiếng mở miệng, cũng không thấy người phía trước còn ngơ ngác, thô lỗ đem chăn kéo sang một bên, cứng ngắc đắp lên, không nói chuyện với Lạc Khâu Bạch.
Lạc Khâu Bạch bị nghẹn một chút, nhìn nam nhân, nghẹn cổ họng, thậm chí không nhớ lúc này đang ở trong bệnh viện, nắm chăn trên thân nam nhân kéo sang bên cạnh.
Nếu trước kia tính tình cổ quái của đại điểu quái hắn còn có thể đoán ra đại khái, ý tứ chân thật cũng có thể nghĩ ra, lần này hắn nhịn không được, con mẹ nó từ khi kết hôn đến bây giờ còn không rõ ràng đối tượng của mình có cứng hay không sao!?
“Kỳ Phong, anh nói rõ ràng cho tôi, đừng trốn tránh vấn đề!”
Hắn cầm bả vai của Kỳ Phong không buông tay, một bộ dáng muốn đạt mục đích thề không bỏ qua.
Kỳ Phong chưa từng thấy qua thê tử của mình cố chấp không nói lý lẽ như vậy, trong lúc nhất thời hai mắt một bế, hừ lạnh một tiếng, than mặt ngậm miệng không nói.
Bộ dáng này của y làm Lạc Khâu Bạch nở nụ cười, nếu không phải cố kỵ hai người đều là “Nhân sĩ thương tàn “, Kỳ Phong còn cứu hắn một mạng, hắn thật muốn tự mình động thủ cạy mở đầu của y nhìn xem bên trong rốt cuộc là cấu tạo cái gì.
Nghĩ đến đây, Lạc Khâu Bạch hít một hơi, trong đầu óc đột nhiên chợt lóe linh quang, hắn gợi lên khóe miệng cười cười, nhẹ nhàng bao trùm sau lưng nam nhân, dùng đầu ngón tay chọc chọc sống lưng bị thương, thấp giọng nói, “Kỳ Phong, anh không nói phải không?”
Kỳ Phong đột nhiên cứng đờ, không mở mắt.
“Được, tôi hiểu, anh không nói tôi cũng không ép anh.” Lạc Khâu Bạch đứng dậy, xốc chăn lên xuống giường, “Tôi vốn cho rằng trải qua sự việc lần này, hai ta sẽ không có ngăn cách, chính là anh nói như vậy một nửa lưu một nửa, căn bản không nói thật với tôi, lúc trước kết hôn, chúng ta ở trước mặt cha sứ thề sẽ thẳng thắn thành thật, nhưng anh đều gạt tôi, vậy thôi đi, ly hôn cho rồi.”
Một câu này làm Kỳ Phong mãnh liệt quay đầu, ánh mắt lạnh thấu xương.
Y nghiến răng, “Em nói một câu ly hôn thử xem.”
Lạc Khâu Bạch nở nụ cười một chút, đúng lý hợp tình nói, “Tôisao không dám, trước anh cùng Lý Thiên Kỳ tôi còn chưa tính sổ với anh, hiện tại tôi hỏi anh cái này có quá phận sao?”
“Nếu nói đã nói rồi, cũng đừng che che dấu dấu, anh nếu không nói rõ ràng anh cùng Lý Thiên Kỳ là xảy ra chuyện gì, nếu không nói rõ ràng cho tôi biết, chúng ta ly hôn.”
Ngày thường Lạc Khâu Bạch là một người biết nặng nhẹ, làm việc cũng sẽ cho đối phương con đường sống, đây là lần đầu tiên hắn cường ngạnh và không nói lý như thế bức bách Kỳ Phong, thần thái kiên quyết, mặt không đổi sắc, giống như nếu không nghe được đáp án, thật sự sẽ không chút do dự trở mặt.
Người bình thường tính tình ôn hòa, nổi giận lên càng kiên quyết, Kỳ Phong trong lúc nhất thời cứng lại, nhìn nửa bên mặt bị thương của Lạc Khâu Bạch, quay đầu sang một bên, “Không ly hôn.”
Lạc Khâu Bạch băng trụ lập tức nhịn không được tươi cười, mặt không đổi sắc mở miệng, “Vậy anh nói cho tôi biết, vì cái gì chỉ đối với tôi có phản ứng, tôi trong lòng anh có vị trí gì?”
Hắn đoán tới đoán lui, hắn yêu cầu Kỳ Phong cho hắn cảm giác an toàn, không sợ già mồm, không thức thời.
Kỳ Phong nhìn chằm chằm vào hắn, nửa ngày sau đột nhiên từ trong xoang mũi phát ra một đơn âm cổ quái, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, trầm giọng nói hai chữ, tiếp lỗ tai toàn đỏ.
“Lô đỉnh.”
Một từ cổ quái làmLạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, hai chữ này hắn đều biết, chính là hiểu ra lại hoàn toàn không biết là có ý gì.
“Cái gì lô đỉnh?”
Kỳ Phong nhíu mày, đồng tử màu đen cuồn cuộn nổi lên sóng to gió lớn, bình tĩnh một chút, như hạ quyết tâm.
“Tôi chỉ có cảm giác với em, là bởi vì em là ‘lô đỉnh’ định mệnh, không có emtôi sẽ chết.”
Lần này nói càng mơ hồ, Lạc Khâu Bạch cảm thấy sự tình phát triển càng ngày càng không khoa học, nhịn không được lại đưa tay sờ soạng một chút trán của y, cau mày nói, “Đây không phải là không phát sốt sao? Tôi đã nói với anh là phải đứng đắn, anh lại nói cái gì.”
Kỳ Phong nóng nảy sờ loạn tay hắn, dùng sức nhíu lại mày, cùng thê tử của y giao lưu sao lại khó khăn như vậy.
“Em sao ngốc như vậy, tôi giải thích rõ ràng như vậy, em còn muốn thế nào?”
Giải thích cùng không giải thích có cái gì khác nhau sao?
Lạc Khâu Bạch ở trong lòng khinh thường, “Anh rốt cuộc có thể hảo hảo nói chuyện hay không, nếu không muốn nói thật, vậy ly hôn.”
Một câu làm Kỳ Phong sắc mặt thối không cách nào nhìn, y nhíu mày thầm mắng một tiếng, mặt trướng đến đỏ bừng, thê tử của y hôm nay phiền quá, đừng tưởng rằng phát giận tôi sẽ thỏa hiệp, làm chồng tôi chỉ là rộng lượng khiêm nhượng em mà thôi.
Y cổ quái nhìn Lạc Khâu Bạch một cái, trầm giọng mở miệng, “Kỳ gia có một loại quái bệnh của nam nhân, mỗi lần phát bệnh tình triều toàn thân sẽ tăng vọt, huyết mạch không thông, phát bệnh trong tim đau nhức, tứ chi tê liệt, nghiêm trọng hơn sẽ ngất, hơn nữa loại quái bệnh này mỗi khi phát tác, sẽ tăng thêm một lần, thẳng đến khi kinh mạch nổ tung, trái tim suy kiệt mà chết, mỗi một đời sẽ xuất hiện, không may mắn thoát khỏi, tôi chính là một trong số đó.”
Lạc Khâu Bạch ngẩn người, không biết Kỳ Phong sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, chính là nhìn mặt y không giống nói giỡn, nhịn không được đưa tay đặt lên trái tim của y hỏi, “Cho nên… Anh kỳ thật không có bệnh tim, mà là di truyền? Bệnh kia với chuyện anh tìm tới tôicó quan hệ gì sao?”
Nghe xong lời này, Kỳ Phong đỏ mặt, thấp khụ hai tiếng mới chậm rãi mở miệng, “Nhà của chúng tôi tổ tiên hơn phân nửa đều chết vì quái bệnh này, thẳng đến khi ông nội của tôi, gặp Tôn đạo trưởng. Ông ta nói nguyên nhân bệnh là bởi vì trong cơ thể dương khí tích góp từng tí một, vô pháp thư giải mới có thể chết bất đắc kỳ tử, biện pháp duy nhất giải quyết chính là tìm được người sinh ra vào năm âm năm âm nguyệt, làm lô đỉnh bảo mệnh.”
“Mà em… Chính là lô đỉnh tôi muốn tìm.”
Lạc Khâu Bạch há hốc miệng, cảm giác như như tiếng sấm ngang tai. Hắn nhéo mình, có thể thấy đau không phải nằm mơ, nhưng từ miệng của Kỳ Phong nói ra đụng tới phong kiến mê tín rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Khai… Vui đùa cái gì vậy! Có bệnh chẳng lẽ không phải tìm bác sĩ sao, anh như thế nào sẽ tin chuyện loạn thất bát tao này? Hơn nữa, tôi là cái gì, gọi là gì, a lô đỉnh, kia lại cùng chuyện anh bất lực có cái gì quan hệ?”
Kỳ Phong mặt càng đỏ hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Khâu Bạch, như chim ưng tập trung vào con mồi.
“Tôi cũng không tin, nhưng sự thật chính là như thế, lão gia tìm được bà nội, cho nên ông bây giờ còn sống tốt, mà tôi tìm được em, cho nên tôi rất ít tái phát bệnh, hơn nữa…”
Nói tới đây, y dừng một chút, đột nhiên đem đầu dịch sang một bên đối diện với Lạc Khâu Bạch, nhạt nhẽo nói, “Loại bệnhnày người ta gọi là kí chủgặp được ‘lô đỉnh’ định mệnh mới có thể… Có phản ứng.”
Lạc Khâu Bạch nửa ngày không nói chuyện, nhìn ánh mắt của hắn tựa như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Kỳ Phong bị hắn nhìn chăm chú nhíu mày, phiền toái trừng hắn liếc mắt một cái, dịch đầu sang một bên, “Em nhìn cái gì vậy! Biết tôi chỉ có thể ngạnh đứng lên với em, cao hứng, đắc ý sao?”
Lạc Khâu Bạch bị phản ứng của y đùa nở nụ cười, căn bản không tiếp tục truy vấn, trong đầu đột nhiên có cái gì chợt lóe qua, “Chờ một chút, nói như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, anh kỳ thật không uống xuân dược, mà là quái bệnh phát tác, nhưng bởi vì Lý Thiên Kỳ không phải lô đỉnh của anh, cho nên anh ngạnh không đứng dậy?”
“Câm miệng, ai cho em lặp lại!” Kỳ Phong quát lớn một tiếng, sống lưng càng cứng ngắc.
Lạc Khâu Bạch tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ hết, nhưng không biết vì cái gì đột nhiên cũng rất muốn cười, trên thực tế hắn thật sự làm như vậy, không nín được cười lên tiếng, hơn nữa càng cười càng lớn, cuối cùng chảy cả nước mắt.
Phù dung câu mỉm cười như không có việc gì, trực tiếp làm Kỳ Phong bốc lên hỏa khí.
Y chật vật nóng nảy che miệng hắn, trầm giọng quát lớn, “Không cho phát ra thanh âm phóng túng như vậy, em rốt cuộc muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần nữa! Em —— quả thực mất thể diện!”
Nhìn nam nhân ở trước mắt bị thương, đầu còn quấn băng vải, cơ hồ bị đụng đau còn cực lực che dấu, Lạc Khâu Bạch cười ngửa tới ngửa lui, đánh bạo nâng mặt của y, cười tủm tỉm hỏi, “Kỳ Phong, có người nói anh thực đáng yêu chưa?”
“… Em lại nói từ ghê tởm như vậy thử xem.” Kỳ Phong một tay vuốt ve hắn, mắt lạnh thoáng nhìn, sắc mặt như sương, nhưng cùng sắc mặt của y đối lập chính là đại gia hỏa phía dưới của y cao cao nhếch lên.
Tuy rằng lô đỉnh rốt cuộc là cái gì, Lạc Khâu Bạch vẫn không hiểu ra sao, nhưng hắn hiện tại cũng không quan tâm vấn đề này, nhìn chằm chằm phía dưới của người nào đó, hắn cảm thấy vừa thẹn thùng lại mới mẻ.
Nhịn không được dùng tay huých một chút, đại gia hỏa kia nháy mắt muốn nhảy ra, dâng trào.
“Em muốn chết đúng không?” Kỳ Phong hai mắt xích hồng, ồ ồ thở dốc.
Lạc Khâu Bạch vẻ mặt ngạc nhiên, cố không làm Kỳ Phong nhẫn đến mức tận cùng, lẩm bẩm nói, “Đây là đạo lý gì… Trên thế giới nhiều người sinh vào năm âm năm âm nguyệt, sao anh cũng chỉ có phản ứng với tôi?”
Đại điểu quái không phải là cố ý lừa gạt hắn đi?
Vừa dứt lời, Kỳ Phong dùng cánh tay không bị thương một phen kéo lấy Lạc Khâu Bạch, không để ý vết thương trên người, lập tức đặt hắn ở trên giường, trầm giọng nói, “Bởi vì thanh âm của em rất *** đãng.”
Lạc Khâu Bạch đẩy y một chút, tức giận nói, “Anh mới *** đãng.”Cả nhà anh đều *** đãng.
Câu nói kế tiếp hắn không nói ra, cười như không cười nói, “Đừng đè tôi, tôi còn chưa hỏi xong. Anh nói cái gì lô đỉnh, kí chủ tôi nghe không hiểu, tạm thời tin tưởng những thứ này là thật, nhưng này cũng không chứng tỏ tôi tin tưởng anh lúc trước nói muốn kết hôn không phải vì lợi dụng tôi. Nhìn anh với Lý Thiên Kỳ, ai biết anh không có lên giường với hắn.”
Kỳ Phong sắc mặt lúc này đen lên, Lạc Khâu Bạch không sợ hãi chút nào nhìn lại, khóe miệng mang ý cười.
Hai người nhìn nhau nửa ngày, khóe miệng của Kỳ Phong tà ác câu lên một chút, độ cung rất nhỏ, Lạc Khâu Bạch gần trong gang tấc cũng không phát hiện.
“Được, chuyện này em muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Lạc Khâu Bạch tươi cười, nhớ tới ngày đó Kỳ Phong đi tới trường quay cố ý đi tìm Lý Thiên Kỳ, lúc này lông mày khẽ nhướn, “Tôi chỉ nghe nói thật.”
Kỳ Phong gật đầu, không nói gì cả, trực tiếp bắt đầu tay kia cởi đi quần áo của Lạc Khâu Bạch.
“Anh lại muốn làm gì!?” Lạc Khâu Bạch không nghĩ tới chỉ ngắn ngủi một giờ, nam nhân này lại tính toán đùa giỡn lưu manh hai lần!
Kỳ Phong không trả lời, lập tức kéo lấy áo của hắn, dùng sức kéo, mấy nút áo lúc này rơi xuống, một đôi chân rắn chắc phẳng phiu cường thế ngăn chặn đầu gối lộn xộn của Lạc Khâu Bạch, động tác trên tay không do dự chút nào.
Lạc Khâu Bạch nóng nảy, dùng sức đẩy y, “Mẹ nó, tôi nói anh đứng đắn mà anh cứ như vậy! Anh buông tay cho tôi, quần áo của tôi!”
Hắn quằn quại, đụng phải tay Kỳ Phong, y”Tê” kêu lên một tiếng đau đớn, vết thương trên người bị rách ra, máu thấm lên băng gạc.
“Tôi hiện tại cả người đều là thương tích, đầu cũng vừa mới khâu, em muốn tôi đi gặp diêm vương sao.”
Kỳ Phong nói xong, tay tiếp tục cởi quần áo Lạc Khâu Bạch, không vì mình bị thương mà chần chừ cái gì.
Lạc Khâu Bạch vừa thấy tư thế này, không dám cử động nữa, đại điểu quái này bị thương là vì hắn, y nói cái gì cũng không có thể nhượng bộ y lần thứ hai.
Tay chân không dám dùng sức, Lạc Khâu Bạch ngoài miệng lại không cam yếu thế, “Nhắc tới Lý Thiên Kỳ anh liền phản ứng như vậy.”
Kỳ Phong đột nhiên nhíu mày, cúi đầu tinh chuẩn hôn bờ môi của hắn, đem câu nói kế tiếp của Lạc Khâu Bạch đều ngăn ở trong cổ họng, phát ra “Nha nha” kêu rên.
Đầu lưỡi đụng vào răng nanh, liếm liếm khắp ngõ ngách trong cổ họng Lạc Khâu Bạch, thẳng đến khi hắn thở hồng hộc, người ửng hồng, Kỳ Phong buông hắn ra, từ trên cao nhìn xuống trầm giọng mở miệng, “Em không phải muốn nghe nói thật sao? Tôi hiện tại sẽ nói thật cho em biết.”
Lúc này quần áo Lạc Khâu Bạch đã hoàn toàn bị Kỳ Phong cởi ra, sống lưng bóng loáng đều lộ ra bên ngoài, khuôn ngực bằng phẳng, hai khối nhũ hạt gặp được không khí lạnh đứng lên.
Khóe môi Lạc Khâu Bạch còn dính nước bọt, trong ngực kịch liệt phập phồng, mặt trên hai điểm tiên diễm phập phồng, Kỳ Phong cúi đầu cắn một cái, không nặng không nhẹ cắn một hơi.
“Ngô!” Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, “Con mẹ nó anh… Là chó à!”
Kỳ Phong không đáp lại hắn, như đắm chìm trong thế giới của mình, gằn từng tiếng mà nói, “Em có biết tôi mỗi ngày nhìn thấy em đều có cảm giác gì không? Tôi đã nghĩ sẽ làm như thế này, đem em từ đầu tới đuôi liếm hết, cắn nơi này của em, mỗi lần tôi cắn, em sẽ lập tức bắn lên, miệng phát ra thanh âm tôi thích nghe nhất.”
“…” Lạc Khâu Bạch bị những lời nói thô tục hiếm thấy của Kỳ Phong sợ ngây người, nửa ngày không phát ra âm thanh, nhưng trên mặt đã hồng.
Lúc này, tay của Kỳ Phong đã tìm được bên trong quần của hắn, ngón tay cách quần lótvuốt ve cái mông tròn, lặng lẽ mở miệng, “Nơi này của em đặc biệt mềm mại, tôi không biết người khác là bộ dạng thế nào, dù sao em rất mềm mại, mỗi lần tôi bính liền kịch liệt co rút lại, tựa như hiện tại, em xem, cách một tầng vải dệt cũng giống như muốn đem đầu ngón tay của tôi nuốt vào đi.”
Lạc Khâu Bạch hoàn toàn ngốc, vừa rồi nam nhânbiệt nữu, như thế nào liền… Đột nhiên biến thành như vậy? W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hắn toàn thân nóng lên, lông mi bởi vì lời thoại *** tà của Kỳ Phong mà run rẩy, chính là thân thể không cách nào khống chế, thật sự có cảm ứng với Kỳ Phong, lối vào co rút nhanh, đầu ngón tay của Kỳ Phong đã tham tiến vào một chút, vải dệt bị nhét vào huyệt khẩu, ma sátlàm da đầu hắn run lên, nhấc tay đầu hàng, “Đủ rồi! Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe! Anh không cần phải nói!”
“Là em muốn nghe sự thật .” Kỳ Phong mặt không đổi sắc trần thuật.
Y hôn hầu kết Lạc Khâu Bạch, ma sát giữa hai chân hắn, “Biết tôi vì cái gì không cho em nói chuyện không, bởi vì thanh âm của em thật sự rất ác liệt, tôi vừa nghe đến thanh âm của em liền khống chế không được, em mỗi lần lên giường, tôi đều ngạnh không được, chỉ muốn hung hăng mà đi vào, cho thân thể em gắt gao bao bọc tôi.”
Lạc Khâu Bạch ai kêu một tiếng, lại không thể thật sự đánh Kỳ Phong, đưa tay che ánh mắt nghẹn ngào nói, “Tôi… Tôi không nghe anh nói nữa! Chuyện của anh và Lý Thiên Kỳ tôi cũng không hỏi, câm miệng câm miệng!”
“Em hỏi tôi, là em muốn nghe, vậy phải nghe tôi nói hết.”
Kỳ Phong đè trên người hắn, hôn nửa bên mặt bị thương của Lạc Khâu Bạch, ngạnh vật phía trước đã không thể chờ đợi được va chạm đứng lên, “Tôicá tính lãnh cảm, đối với bất luận kẻ nào đều không có hứng thú, cho nên khi gặp gỡ một người âm năm âm nguyệt, cũng sẽ không phản ứng, bất quá em không giống, thấy em tôi mới biết mình nguyên lai thích như vậy.”
“Tôi chỉ cùng một người trên giường, đó chính là em.”
Ngữ khí bình thản phập phồng, lại hiệu quả mạnh như vậy, làm đầu của Lạc Khâu Bạch nổ tung, hắn mất thể diện lại quẫn bách, cuộn thân thể lại, thật sự không biết xử lý như thế nào.
Chính là Kỳ Phong căn bản không buông tha hắn, ôm hắn vào trong ngực, nghiêng thân mình nằm ở bên cạnh hắn, đại gia hỏa không ngừng mà va chạm mông hắn, dịch ướt sũng dính ướt quần của hắn, mỗi một lần đều chạm vào bí chỗ, như tùy thời tùy chỗ đều muốn mãnh liệt xông vào.
Trong miệng của y phát ra ồ ồ kêu rên, hô hấp cực nóng phun vào cổ Lạc Khâu Bạch, y theo bản năng cúi đầu liếm hắn một chút, Lạc Khâu Bạch khống chế không được “Ân” một tiếng, đại gia hỏa lại cứng thêm, Kỳ Phong đè lại tay hắn đặt ở trên, thanh âm trầm thấp khàn khàn không ngừng vang lên, “Em nhìn xem, nó thấy em mới có thể biến thành cái dạng này, đều tại em.”
“Trừ em ra, tôi đối với những người khác căn bản không có cảm giác nào, cho nên không có người khác, chỉ có em.”
Lạc Khâu Bạch như bị hỏa đốt, toàn thân run run, từ hàm răng nói ra một câu, “Anh… Con mẹ nó anh nói thật dễ nghe!”
Kỳ Phong vươn tay cởi quần của hắn, “Ba” một tiếng đánh vào trên đùi hắn, Lạc Khâu Bạch “A”, mất thể diện gầm nhẹ một tiếng, “Anh người này có xấu hổ hay không!”
Kỳ Phong mặc kệ hắn nói gì, tiếp tục lời của mình, há miệng, thanh âm khàn khàn lại mang theo nôn nóng cùng oán giận, “Tôi tặng hoa cho em em không cần, tôi chỉ là muốn lên giường với em có gì sai sao? Em là thê tử của tôi, không tìm em lên giường còn có thể tìm ai?”
Lạc Khâu Bạch mở to hai mắt, trên đùi lại bị nam nhân dùng sức cắn một hơi, không cam tâm, “Em không để ý tới tôi, tôi đi tìm em, nhưng em còn cùng nam nhân khác câu kết làm bậy! Tôi mới là chồng em, emnhìn người khác lại không được! Liếc mắt một cái đều không được!”
Đùi bị đánh có cảm giác bị mất thể diện, Lạc Khâu Bạch chôn khuôn mặt trong lòng bàn tay, lại phẫn nộ thở hổn hển nói, “Thúi lắm! Tôi thông đồng với ai, là anh cùng Lý Thiên Kỳ thông đồng mới đúng chứ!”
“Cái gì chó má Lý Thiên Kỳ, Vương Thiên Kỳ, tôi ngay cả tên hắn đều không nhớ kỹ, ai biết hắn đang làm gì? Tôi nói với hắn, em mới nhìn tôi một cái, đã không nói lời nào, em ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi, em làm thê tử kiểu gì thế?”
Nói xong lời cuối cùng, Kỳ Phong không phập phồng nhưng còn làm nũng.
Lạc Khâu Bạch bối rối, trong lòng vẫn luôn lấn cấn, cứ như vậy bị Kỳ Phong rút xuống, trong lúc nhất thời đầu của hắn hỗn loạn, mà ngay lúc hắn không kịp phản ứng, nam nhân lập tức tách hai chân hắn ra.
“Em còn muốn nghe nói thật?” Kỳ Phong mím môi, giống đỉnh núi gắt gao ôm chặt Lạc Khâu Bạch, không chút do dự hôn bờ môi của hắn.
Lạc Khâu Bạch bị y gây sức ép thở hồng hộc, quay đầu đi há mồm thở dốc, “Anh… Trước chờ một chút! Tôi còn có chuyện nói…”
“A, ra là còn muốn nghe, chúng ta đây liền tiếp tục.”
Kỳ Phong vươn tay vuốt ve ngạnh vật phía trước Lạc Khâu Bạch, không dùng bất cứ kỹ xảo nào, thân thể không ngừng mà đỉnh về phía trước, mặt không đổi sắc, ánh mắt lại lộ ra tia khiếp người, “Tôi hiện tại rất muốn X em.”
Chân tướng rõ ràng, Lạc Khâu Bạch còn chưa kịp phản ứng, lúc này bị Kỳ Phong gây sức ép, đầu tiên là toàn thân run lên, khuôn mặt lại nhanh chóng sung huyết.
“Con mẹ nó anh… Dừng tay! Chúng ta phải hảo hảo nói chuyện… Dừng! Đừng xoa nhẹ… Thao!”
“Em khoái chết đi, phía trước đều đỏ.” Kỳ Phong mặt không đổi sắc mở miệng, lúc Lạc Khâu Bạch khống chế không được, trán toát ra mồ hôi, toàn thân buộc chặt, phía dưới đã trướng phát đau, động tác không ngừng.
Lạc Khâu Bạch chưa kịp nói ra, đã bị Kỳ Phong khơi mào hỏa khí.
“Tôi muốn liếm em.” Kỳ Phong nói, Lạc Khâu Bạch kinh hách, cúi đầu vùi vào trong chăn, hé miệng ngậm vào hắn…
“Ngô ân!” Lạc Khâu Bạch giống bị sấm sét bổ trúng hung hăng mà sợ run cả người.
Kỳ Phong không có kỹ xảo gì liếm hắn, răng nanh đụng vào, nói thật cũng không thoải mái, chính là nghĩ đến đây là Kỳ Phong, người kiêu ngạo, cũng thích hắn, thậm chí vì hắn suýt nữa đánh mất tính mạng, vừa mới biết được chân tướng trong lòng buồn vui lẫn lộn, căn bản khống chế không được chính mình, cả người ở trên giường không ngừng lắc lắc, muốn thoát khỏi khổ hình ngọt ngào.
Lần đầu tiên bị khẩu giao, Lạc Khâu Bạch căn bản kiên trì không được bao lâu, dùng sức nhéo bả vai Kỳ Phong, ách thanh, “Buông ra! Tôi… Tôi không được! Anh buông ra!”
Kỳ Phong bất vi sở động, dùng sức hút…
Lạc Khâu Bạch phát ra một tiếng thét chói tai, hầu kết quay cuồng, khống chế không được cứ như vậy tiết ra…
Kỳ Phong mặt không đổi sắc phun ra, dính vào trên tay hướng về hai chân Lạc Khâu Bạch vẽ loạn, ngoài miệng trầm giọng nói, “Lần này hẳn là đủ trơn, emrất phóng túng.”
Lạc Khâu Bạch thần tình đỏ bừng, dùng sức đá chân, “Không… Không được, nơi này là bệnh viện! Ít nhất chờ đến buổi tối! Anh… Đừng động …”
Đang nói, Kỳ Phong đã tham tiến một ngón tay.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên “Răng rắc” một thanh âm vang lên, một hộ sĩ bưng thuốc đẩy cửa vào, Lạc Khâu Bạch cả người đều bối rối, người còn chưa tiến vào trước, mãnh liệt tiến vào trong chăn.
“Ai? Giường 46 người đâu?”
Trong chăn, Lạc Khâu Bạch dùng sức cắn Kỳ Phong một chút, đỏ mặt mạo huyết, giờ khắc này hắn thật hận không thể đâm chết.
Kỳ Phong bị phá hỏng chuyện tốt, mặt toàn đen, từ trong chăn, nóng nảy khinh thường, lạnh như băng nói, “Ở đây.”
Lời của editor: Cho khinh anh Phong một phát sến lụa quá!