Đêm dài, hai người liều chết triền miên, giống như muốn đem nhiệt tình cả đời này tiêu hao trong đêm nay, đầu chạm đầu, tứ chi giao triền cùng một chỗ, thân thể thủy chung vẫn duy trì tư thế, ai cũng không nguyện ý rời đi ai.
Lạc Khâu Bạch sợ tay của Kỳ Phong bị thương, không cho y dùng lực, chính mình ghé vào trên người y, không ngừng đung đưa thân mình, hai đầu gối đều bị ma sát đau đớn, mồ hôi chảy xuống dưới, lướt qua miệng vết thương đã kết vảy, còn mang theo đau đớn rất nhỏ, huyệt khẩu bị chống đối cơ hồ mất đi trực giác, nhưng hắn vẫn luyến tiếc buông ra nam nhân ở trước mắt, cuối cùng mệt đến hư thoát, trực tiếp ghé vào ngực nam nhân, miệng tràn ra hừ thanh khàn khàn.
Kỳ Phong nghiêng người, đem mặt hắn ép xuống trên giường, ngạnh vật trong thân thể theo tư thế thay đổi, tại nơi bí chỗ xoay một vòng tròn, vừa lúc đánh vào nơi mẫn cảm nhất của Lạc Khâu Bạch.
Hắn ngắn ngủi bén nhọn kêu một tiếng, thân thể bị Kỳ Phong đặt xuống giường, bất đắc dĩ bắt lấy tay vịn trên giường bệnh, nửa quỳ ở trên giường, nhếch đùi lên, căn bản cố không làm mất thể diện, theo bản năng kêu tên Kỳ Phong, lại nghênh đón tiến công càng hung mãnh.
Chăn đơn lam sắc trên giường bị mồ hôi của hai người làm ướt đẫm, ướt sũng thành một đoàn, hai người tiết ra liền nghỉ ngơi, chờ đến sóng triều đi qua lại không biết là ai chủ động, lại một lần nữa lâm vào vực sâu, chờ đến khi bụng của Lạc Khâu Bạch giống như bị Kỳ Phong rót đầy, chướng bụng, nhiệt dịch phía sau dũng mãnh tiến ra, mặt trời ngoài cửa sổ đã hơi hơi sáng lên…
Lạc Khâu Bạch nằm ở trên người Kỳ Phong, mệt mỏi, huyệt khẩu phía dưới rất đau, hai chân mềm nhũn.
Điên cuồng X yêu như vậy, hắn chưa bao giờ nếm thử qua, lúc này nhớ tới có chút mất thể diện, thở hổn hển lắc đầu, “Không được… Muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, đừng gây sức ép nữa nếu khôngsẽ chết mất.”
Kỳ Phong không nói chuyện, vươn ra hai tay cứng như thép ôm hắn vào trong ngực, ánh mắt thâm thúy của nam nhân mang theo ấm áp, trên mặt còn đỏ ửng, “… Câm miệng, không muốn ai X thì không cầnnói.”
Biết rõ đã gây sức ép một đêm, còn cố ý phát ra thanh âm biếng nhác khàn khàn, rõ ràng muốn tiếp tục câu dẫn y.
Nóng nảy nói xong, lại bởi vì thanh âm của Lạc Khâu Bạch mà ngạnh vài phần, mà lúc này y cúi đầu, Lạc Khâu Bạch đã mệt đến nỗi ghé vào trên bả vai y ngủ, bộ dáng nghiêng đầu, hơi ngốc, nhưng mắt xếch khép kín lại phiếm một tầng đỏ tươi, nhiệt tình vui vẻ.
Kỳ Phong trong lòng vừa động, cúi đầu hôn hôn hắn.
Căn phòng an tĩnh cực kỳ, chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau, hương vị quen thuộc của phù dung câu trong ngực làm người ta an tâm, Kỳ Phong cũng trầm mặc nhắm hai mắt lại.
Thời gian im ắng trôi qua, lúc hai người nặng nề lâm vào mộng đẹp, đột nhiên truyền đến tiếng di động.
Kỳ Phong cau mày xoay người, vùi đầu vùi vào trong chăn, không muốn dậy, Lạc Khâu Bạch nhu nhu ánh mắt, nhắm mắt lại, chờ ý thức được điện thoại di động của mình vang lên, cầm lên, cũng không thấy rõ dãy số.
“… Uy?”
Thanh âm của hắn mang theo giọng mũi sau tình triều dày đặc, điện thoại đầu bên kia dừng một chút, tiếp truyền đến thanh âm lạnh như băng của Trịnh Hoài Giang, “Cậu hiện tại đang làm gì đó?”
“Ngô… Trịnh lão sư a…” Lạc Khâu Bạch ngáp một cái, mơ mơ màng màng, “Tôi đang ngủ…”
Vừa nghe đến làn điệu lười nhác của Lạc Khâu Bạch, Trịnh Hoài Giang hung hăng nhíu mày, hít một hơi, thanh âm giận dữ, “Lạc Khâu Bạch! Cậu thật sự không biết chết sống! Bên ngoài đã nháo vậy rồi, cậu còn ngủ ngon?!”
Hắn gào thét lãnh ngạnh làm Lạc Khâu Bạch tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên đầu giường, đã 8 giờ sáng, mà Kỳ Phong nằm ở một bên còn đang ngủ say. Hắn vội vàng che ống nghe, thật cẩn thận xốc chăn lên muốn xuống giường, kết quả hai chân vừa mời động, đã bủn rủn thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, sau thắt lưng như không đứng dậy nổi.
Lạc Khâu Bạch nhịn không được “Tê” một tiếng, điện thoại đầu bên kia Trịnh Hoài Giang nghe được thanh âm của hắn, dùng khẩu khí ép hỏi, “Cậu bây giờ không ở trong bệnh viện, đi ra ngoài lêu lổng phải không?”
“Không không, tuyệt đối không! Mặt của tôi như vậy, còn có thể đi lêu lổng với ai.” Lạc Khâu Bạch hạ giọng nhanh chóng phủ nhận, hắn không dám cam đoan Trịnh Hoài Giang sẽ chấp nhận quan hệ của mình và Kỳ Phong, vạn nhất không chấp nhận, mình chắc chắn sẽ bị “Diêm vương” nhốt vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu thoát.
Nghe xong lời này, Trịnh Hoài Giang mới lạnh như băng “Ân” một tiếng, Lạc Khâu Bạch lảo đảo vào toilet, mới dám hơi chút thả lỏng thanh âm, cười hì hì nói, “Trịnh lão sư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh sáng sớm gọi điện thoại cho tôi có việc gì sao?”
“Dừng cợt nhả đi! Tôi hỏi cậu, lúc cậu bị thương vì cái gì không nói cho tôi biết là đại công tử Kỳ gia cứu cậu?” Trịnh Hoài Giang cắn chặt răng, “Nếu cậunói cho tôi biết chuyện này sớm, tôi còn có thể nghĩ ra đối sách, không đến mức hiện tại lâm vào cục diện bị động như vậy!”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, không rõ Trịnh Hoài Giang như thế nào đột nhiên nhắc tới Kỳ Phong, trong lòng lập tức có dự cảm bất hảo, “Cái gì mà cục diện bị động, Trịnh lão sư ngài rốt cuộc đang nói cái gì?”
Điện thoại đầu bên kia Trịnh Hoài Giang hít một hơi, tiếp cười lạnh một tiếng, “Còn có thể là cục diện gì?”
“Hôm nay tôi lên mạng biết được một chuyện, có một người trên Weibo tải lên một đoạn video, bên trong là sự cố phát sinh trên sân khấu thời trang, hình ảnh đại công tử Kỳ gia không để ý an nguy, không chút do dự lao về phía cậu. Hiện tại đoạn video này đã truyền khắp nơi trên mạng rồi, tất cả mọi người đều đoán cậu là tiểu tình nhân Kỳ thiếu gia bao dưỡng, Lạc Khâu Bạch, cậu nói rõ ràng cho tôi, cậu và công tử Kỳ gia rốt cuộc là quan hệ gì?”
Một câu làm Lạc Khâu Bạch bối rối, hắn há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không nói được gì.
Video… Video Kỳ Phong cứu hắn truyền trên mạng? Kia chẳng khác nào…
Lạc Khâu Bạch ổn ổn cảm xúc, vừa nghĩ tới Kỳ Phong bị dính vào, căn bản không kịp cố kỵ chính mình, “Trịnh lão sư, chuyện này là chuyện ngoài ý muốn, Kỳ thiếu gia vửa mới cứu tôi, tôi có thể công khaicảm ơn y, Kỳ công tử chỉ làm việc tốt thôi.”
“Hiện tại cảm ơn đã chậm rồi!” Trịnh Hoài Giang bên kia lộn xộn, tựa hồ đang vội vàng đi đâu, “Tôi hiện tại lập tức tới phòng bệnh của cậu, tôi tới đó liền, không được để ai vào, đến nơi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Vừa nghe cái này da đầu Lạc Khâu Bạch đều nổ tung, đại điểu quái hiện tại thân thể trần truồng còn nằm ở trên giường, này nếu như bị Trịnh diêm vương thấy thì làm sao! ?
“Có chuyện gì tôi đi tìm anh là được, Trịnh lão sư anh không cần đến! Tôi hiện tại đang đầu bù tóc rối, ngài thấy khẳng định chịu không nổi!”
“Tôi muốn giải quyết vấn đề, cậu toàn thân trường giòi tôi cũng không xen vào, tôi còn có một tầng nữa sẽ lên tới, lát nữa cậu tốt nhất nên nói thật với tôi.”
Lạc Khâu Bạch lúc này rất bối rối, cầm di động đứng ở tại chỗ sửng sốt vài giây, kêu một tiếng, cũng không quan tâm eo mỏi lưng đau, lảo đảo chạy ra WC, xốc lên chăn, mặc quần áo.
Kỳ Phong bị hắn gây sức ép làm tỉnh, đỉnh đầu loạn phát, đen mặt ngồi xuống, cau mày không vui hỏi, “Em động thủ động cước làm gì?”
“Ai nha không còn thời gian giải thích đâu, anh mặc quần áo đi, đúng rồi, chỗ này của tôi có kính râm và khẩu trang, anh đeo lên đi, nhớ rõ khi đi ra ngàn vạn lần đừng để người ta thấy mặt của anh!”
Lạc Khâu Bạch cầm lấy áo sơmi nhét lên người Kỳ Phong, đêm qua hai người gây sức ép lâu lắm, quần áo, chăn đơn tất cả đều loạn thành một đoàn, ướt sũng dính chất lỏng không rõ, căn bản đã không cách nào mặc vào.
Hai tay vừa chạm vào ngực Kỳ Phong, bị một đôi bàn tay to đè lại, biểu tình Kỳ Phong cực kỳ khó coi, nghiến răng nói, “Em đã lên giường với tôi, lại muốn trở mặt ? Hiện tại đuổi tôi đi, đem tôi trở thành cái gì!”
Những lời này không phải là lời kịch của tôi sao? Đây là phòng của tôi, anh hơn nửa đêm trộm vào, gây sức ép làm thắt lưng tôi như bị chặt đứt, bây giờ còn oán giận tôi?
Không đúng, mình hiện tại vì cái gì loạn thất bát tao!
Khâu Bạch gãi gãi tóc, nhanh chóng nói, “Tôi không có đuổi anh đi, lát nữa có người tới, hắn mà thấy hai ta trong bộ dạng này liền xong đời!”
“Không phải ngày hôm qua em nói phòng bệnh của em sẽ không có người khác sao, chỉ dùng chờ tôi sao, ân?” Kỳ Phong bất vi sở động, đè lại Lạc Khâu Bạch.
Nếu đã hứa thì phải làm, hiện tại còn muốny đi chỗ khác, còn xem y là chồng nữa không?
Lạc Khâu Bạch giờ phút này gấp gáp lắm rồi, nếu không bởi vì tình huống bộc phát, hắn cũng luyến tiếc kêu Kỳ Phong đi, chính là mắt thấy Diêm vương gia sắp giá lâm, Kỳ Phong mà không đi sẽ không kịp!
Nhắm mắt lại, ôm cổ nam nhân hôn lên, sắc mặt Kỳ Phong đỏ ửng lên, hắn lắp bắp mở miệng, “Chỉ một lát thôi, lát nữa tôi đi tìm anh ăn sáng, được không?”
Một câu này làm Kỳ Phong dịu đi vài phần, y hừ lạnh một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Trong lòng Lạc Khâu Bạch vui vẻ, không kịp phản ứng, đã bị Kỳ Phong lập tức nắm cổ, tiếp môi bị nam nhân nuốt vào…
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên, Lạc Khâu Bạch giống như bị điện giật, muốn đẩy Kỳ Phong ra phía sau bức màn, kết quả người còn chưa có đầy ra, cửa phòng bên ngoài đã bị đẩy ra.
Trong nháy mắt, ba người hai mặt nhìn nhau.
Giờ này khắc này, Lạc Khâu Bạch trên người chỉ mặc áo sơmi, lộ ra cặp đùi, Kỳ Phong còn thê thảm hơn, thân thể tinh tráng còn lộ ra bên ngoài, trên người chỉ có chiếc quần lót màu đen, cũng như không mặcgì.
Hai người dây dưa cùng một chỗ, một đen một trắng hai màu da, ở trên còn loang lổ dấu hôn, người bên cạnh bức màn nhắm chặt, quần áo xung quanh giường bệnh, giấy vệ sinh lung tung, trong không khí còn thoang thoảng hương vị tanh nồng, chỉ cần là nam nhân sẽ không thể không biết đây là gì.
Trịnh Hoài Giang thực hiển nhiên không nghĩ tới trong phòng Lạc Khâu Bạch sẽ thấy một màn như vậy, vẻ lạnh lùng ngày thường, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Lúc này, Kỳ Phong cực độ không vui nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, lãnh mặt đem Lạc Khâu Bạch nhét vào bức màn bên cạnh, dùng thân thể ngăn trở hắn, không cho người khác nhìn một chút, hoàn toàn không ý thức được mình lộ ra còn nhiều hơn hắn, cau mày nói, “Đi ra ngoài, chúng ta mặc quần áo.”
Giờ khắc này, Trịnh Hoài Giang tái mặt, Lạc Khâu Bạch yên lặng mà che trán, mất thể diện hận không thể lập tức đi chết…
Ba người lần thứ hai mặt đối mặt, đã là hơn một giờ sau.
Trong phòng bệnh mở cửa sổ, không khí tươi mát tràn vào, ánh mặt trời chiếu khắp phòng, vừa rồi những đồ vật khó coi đều bị thanh lý, nhưng Lạc Khâu Bạch vẫn đứng ngồi không yên, có một loại chột dạ bị người ta phát hiện chuyện xấu.
Kỳ Phong ngược lại phi thường lạnh nhạt, mặc quần áo sạch sẽ vệ sĩ đưa tới, lãnh mặt, một bàn tay cầm Ipad xem cái gì, một tay khác theo bản năng cầm ly cà phêthêm đường Lạc Khâu Bạch bưng lên.
Mà Trịnh Hoài Giang mới khiếp sợ xong, lại khôi phục lãnh tĩnh, giờ phút này liếc mắt nhìn cái cổ xanh tím loang lổ của Lạc Khâu Bạch, lộ ra ánh mắt phức tạp lại ý vị sâu xa, làm Lạc Khâu Bạch càng thêm quẫn bách.
“Kỳ thiếu gia, sự tình chính là như vậy.” Trịnh Hoài Giang ho khan một tiếng, đánh vỡ trầm mặc, “Vốn là sự cố lần này đã xử lý xong, lúc ấy truyền thông cũng không để ý nhiều, nhưng đột nhiên chuyện lại thành ra như vậy, bất quá nếu ngài ở trong này, sự tình cũng dễ giải quyết hơn.”
Kỳ Phong hứng thú nhìn video trên Ipad, nhìn một lần lại một lần, tựa hồ hoàn toàn không đem chuyện này để ở trong lòng.
Lạc Khâu Bạch có chút đau đầu, lấy điện thoại di động ra lên Weibo, chuyện này đã trở thành đầu đề trên đó, bên trong nghị luận sôi nổi, nhưng lí do thoái thác trên cơ bản chính là mấy chữ “Bị bao dưỡng””Đồng tính luyến ái”.
Đầu năm nay vĩnh viễn không thiếu mấy chuyện bát quái như thế này, người thừa kế của tập đoàn tài chính tiếng tăm lừng lẫy Côn Luân lại vì một nghệ sĩ vô danh tiểu tốtmà nguy hiểm đến tính mạng, vốn là khiến cho người ta cảm thấy mờ ám, hơn nữa Lạc Khâu Bạch lưu lạc trong giới giải trí nhiều năm đều không có nổi danh, gần đây lại đột nhiên bộc lộ tài năng, mặc kệ nghĩ như thế nào đều làm cho ngườita rất khả nghi.
Trịnh Hoài Giang trầm ngâm một khắc, nói ra ý của mình, “Kỳ thiếu gia, đầu năm nay tốc độ truyền bá tin tức trên Internet thật sự quá nhanh, chỉ cần chúng ta chậm một giây thôi, là đã bị truyền bá hơn vạn thứ, cho nên, nếu ngài còn tin tưởng bản lãnh của tôi, đem việc này giao cho tôi xử lý, tôi sẽ tìm hacker phong tỏa tin tức cắt bỏ video, vài ngày sự tình sẽ ổn định.”
“Đương nhiên, Kỳ thiếu gia nếu nguyện ý tự mình xử lý sẽ tốt hơn, võng duvà truyền thông khẳng định sẽ không làm Kỳ gia mất mặt mũi, chỉ cần ngài nói ra, việc này phỏng chừng sẽ tan biến như bọt nước. Bất quá… Này phải xem ngài có nguyện ý uổng phí tâm trí hay không thôi.”
Trịnh Hoài Giang thăm dò, nhưng trong lòng kỳ thật đã nắm chắc, hắn lưu lạc trong giới giải trí nhiều năm như vậy, là người đại diện kim bài, hắn nhìn ra được Kỳ Phong có tình cảm với Lạc Khâu Bạch, về phần tình cảm này có thể bảo trì bao lâu hắn không biết, nhưng nếu không nhanh chóng đả thông kim chủ, về sau nhất định sẽ hối hận, đây chính là đạo lý.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn Lạc Khâu Bạch, lộ ra một tia nghiền ngẫm tươi cười, giống như đang nói, nhìn không ra bộ dáng của cậu còn có thể có chỗ dựa lợi hại như vậy, khó trách y nguyện ý cứu cậu, thật không biết cậu vận khí cứt chó gì.
“Bọn họ nguyện ý như thế nào thì như thế đó, tôi không có hứng thú động thủ.” Kỳ Phong không mở miệng, bưng lên ly cà phê uống một hơi.
Một câu làm hai người đối diện đều ngây ngẩn cả người, Trịnh Hoài Giang không nghĩ tới Kỳ Phong lại cự tuyệt, Lạc Khâu Bạch không biết đầu óc người này ngốc đến thế.
Nhịn không được đưa tay đánh y một chút, nhỏ giọng nói, “Thừa dịp sự tình còn chưa ồn ào, anh hiện tại không động thủ còn muốn chờ tới khi nào? Đừng quên anh đại biểu cho Kỳ gia, quan hệ với tiểu minh tinh như tôi, còn bị chụp lên cái mũ đồng tính luyến ái, về sau có chuyện gìanh tự chịu đi.”
Lạc Khâu Bạch tuyệt không để ý mình sẽ bị người khác nói như thế nào, lời đồn này kia, chỉ cần không bị nắm nhược điểm, nhiều nhất là hắn bị đưa ra làm đề tài tán gẫu thôi, dù sao hắn cũng không có thanh danh gì lớn, lần này chỉ cần quan hệ với Kỳ Phong không bị phát hiện, hắn phỏng chừng cả đời cũng không lên được đầu đề.
Nhưng Kỳ Phong không giống với hắn, đầu năm nay mọi việc buôn bán đều chú ý tới”Nhân phẩm”, đồng tính luyến ái vẫn chưa thể hoàn toàn đượcchấp nhận, dính đến mấy chuyện này, hơn phân nửa đều là sỉ nhục, Kỳ Phong ở trong giới chính thương, nếu như bị chụp lên cái mũ không vẻ vang này, về sau sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, thần sắc của hắn càng thêm lo lắng, nhưng Kỳ Phong lại bĩu môi, phi thường không vui trừng mắt nhìn hắn, đem cái chén “Phanh” một tiếng ném ở trên bàn.
Thê tử của y đã vậy còn không nguyện ý công khai chuyện của bọn họ, muốnngười làm chồng như y cả đời này không thể thấy được ánh sáng sao!
Nếu không cố kỵ thanh danh của Lạc Khâu Bạch, y đã sớm đem chuyện kết hôn của hai người nói ra cho cả thiên hạ biết, còn phát tán ra trên mạng rồi?
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nghĩ đến đây, y từ trong xoang mũi phát ra một tiếng khinh thường, Lạc Khâu Bạch không rõ y sao lại sinh khí, nhịn không được nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
Kỳ Phong thấy vẻ mặt của hắn, tuy rằng trong lòng phi thường không tình nguyện, nhưng vẫn không mặn không nhạt mở miệng nói, “Phong tỏa tin tức tuy rằng đơn giản, nhưng đối với em có tốt không?”
Nghe xong lời này, Lạc Khâu Bạch nghi hoặc nhướng mày, “Vậy là sao?”
Kỳ Phong vẻ mặt ghét bỏ liếc mắt một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, thê tử của ysao ngốc như vậy, đã nói rõ ràng như vậy, y sao vẫn nghe không hiểu.
Lạc Khâu Bạch bị vẻ mặt của y đùa nở nụ cười, lúc Trịnh Hoài Giang không thấy nhéo y một phen, trừng mắt nhìn, giống như đang nói: Anh có ý gì?
Lỗ tai Kỳ Phong hiện lên một tia đỏ ửng, đem chân cứng rắn dịch sang một bên, chậm rãi mở miệng, “Ngày đó trên sân khấu có vài trăm người, mỗi người đều có di động có thể chụp ảnh, ta phong tỏa một cái, sẽ có cái thứ hai, cái thứ ba… Ai có thể cam đoan về sau còn có thể có người phát tán ra hay không, huống chi, lúc ấy hiện trường có vài cái máy quay, còn có thể theo dõi thăm dò, sao tôi có tinh lực ứng phó một đám người như vậy?”
Trịnh Hoài Giang mím môi, sắc mặt nghiêm túc, “Kỳ thiếu gia ý là… Không để ý lời đồn đãi, mặc kệ nó? Nhưng sự nghiệp của Khâu Bạch vừa mới khởi bước, lúc này chịu không nổi sóng gió như thế này.”
Kỳ Phong cười lạnh một tiếng, lộ ra thần sắc khôn khéo, không nói gì, lại giống như đã sớm tính toán kỹ càng, cho dù giờ phút này đầu của y còn quấn băng gạc, vẫn không giảm cường thế quả quyết.
Bộ dáng này, cùng bộ dáng tính tình cổ quái khi đối mặt với Lạc Khâu Bạch hoàn toàn bất đồng, giống như lần đó nam nhân già dặn trên sân khấu nói tiếng Anh lưu loát, mà hiện tại người nam nhân này chỉ thuộc về hắn, chỉ có hắn có thể nhìn thấybộ dáng ngượng ngùng của y.
Lạc Khâu Bạch không kìm lòng hé miệng nở nụ cười, tựa hồ đột nhiên hiểu được ý của Kỳ Phong, “Ý của anh là không phải giải thích mà che dấu? Chúng ta hiện tại vội vã phong tỏa tin tức, tương đương giấu đầu hở đuôi, ngược lại để cho người khác cảm thấy khả nghi, càng thêm tin tưởng chuyện này là thật, nhưng nếu chúng ta ngồi yên không để ý đến, hoàn toàn làm bộ như không thấy, bọn họ cũng bất quá chỉ có một video, chúng ta không có nhược điểm khác, đến lúc đó lời đồn đãi lắng xuống, những cái đó chỉ như góp vui, nhiều nhất cũng coi như một việc vui, không ai tin chuyện của hai chúng ta là thật.”
Nói xong lời này, hắn không để ý Trịnh Hoài Giang ở đây, dưới bàn vuốt ve tay nam nhân.
Kỳ Phong trên mặt hiện tia tươi cười không ai nhận ra, mặt lạnh, mặt không đổi sắc nói một câu “Coi như emkhông đến nỗi ngu ngốc”, nhưng tay dưới bàn không có rút ra, ngược lại nắm lấy tay Lạc Khâu Bạch.
Bộ dáng này của hai người, dẫn tới mí mắt Trịnh Hoài Giang nhảy giựt.
Hắn nhìn thoáng qua Kỳ Phong mặt không đổi sắc, trong lòng không thể không bội phục, vị Kỳ công tử này dùng chiêu lấy lui vì tiến xác thực lợi hại, bằng thân phận của y có thể hạ lệnh phong tỏa toàn bộ tin tức, những người có video trong tay, cũng có thể thần không biết quỷ không hay bị hủy diệt, đến lúc đó lừa dối, căn bản không có người đem nước bẩn bát đổ trên người y.
Chính là y không lợi dụng cơ hội tốt này, ngược lại mặc kệ nó, mặc cho sự tình nháo lớn, thoạt nhìn như y chịu thiệt , nhưng cẩn thận suy nghĩ, hắn trên thực tế y đang dùng thân phận của mình làm mồi nhử, âm thầm giúp Lạc Khâu Bạch chế tạo một tin tức giả, nếu video không phát tán ra ngoài, hai người cũng sẽ không có tổn thất, mà dù cho có phát tán, Lạc Khâu Bạch cũng sẽ được người ta nhớ mặt.
Dù sao một mình hắn cố gắng, chỉ sợ diễn năm sáu phim mới có thể được người ta nhớ đến, mà hiện tại chỉ cần có quan hệ với Kỳ gia, Lạc Khâu Bạch sẽ tự nhiên nổi lên.
Tuy rằng loại thanh danh này thoạt nhìn giống như là mặt trái, nhưng mới vừa nói như vậy, chỉ cần không có chứng cứ xác thực, tất cả chỉ là lời đồn, làm sao xử lý mới là bí quyết của minh tinh gặp may, thực hiển nhiên Kỳ Phong đúng là cao thủ trong thương giới, còn cao thủ hơn cả người đại diện đã có thâm niên.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn thoáng qua Lạc Khâu Bạch, khóe miệng gợi lên, không thể không cảm thán, người này thật sự là tích đức ở đời trước, gặp phải đại quý nhân khổ tâm vì mình bày mưu nghĩ kế như vậy.
Nửa tháng sau, thương tích của Kỳ Phong rốt cục ổn định, có thể về nhà tĩnh dưỡng, mà vết thương trên mặt Lạc Khâu Bạch cũng đã hoàn toàn khép lại, tuy rằng lúc lên da non có màu sắc hơi khác mấy nơi khác, hơi thiển hồng, nhưng chỉ cần trang điểm một chút, đã hoàn toàn không ảnh hưởng gì.
Một hồi sống sót sau tai nạn, làm hai người hơn một tháng không về nhà, hôm nay xuất viện, dì Trương đã sớm nấu đồ ăn chờ đợi hai người về nhà, Phong Phong béođược nuôi nấngtrắng trắng mập mạp, so với khi hai người rời đi thì đã béo lên một vòng, khi hai người về, quả thực giống một cục thịt cầu đạp nước lăn lại đây.
Vì thế Lạc Khâu Bạch cười ha ha, nắm đại mặt của tiểu tử kia, miệng vẫn luôn nhắc tới “Phong Phong hảo ngoan””Phong Phong thật manh””Phong Phong hôn tao một chút”, kết quả không biết như thế nào, liền dẫn tới Kỳ Phong thần tình đỏ bừng, đóng sầm cửa phòng nửa ngày không nguyện ý xuống lầu ăn cơm, Lạc Khâu Bạch cười trộm đi lên đùa y, hai giờ sau mới đi ra, môi không biết vì cái gì đặc biệt hồng, như là bị người nào cắn, đối với Phong Phong béo tỏ vẻ phi thường nghi hoặc, trong nhà có con a miêu lớn như vậy.
Hơn một tháng rảnh rỗi, Lạc Khâu Bạch chậm trễ rất nhiều công tác, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, bắt đầu làm việc liên tục.
Bởi vì trước 《 Tà dương ca 》 đã bởi vì hắn mà tiến độ rất chậm, Lạc Khâu Bạch không muốn chậm trễ thời gian, mới vừa xong công việc sáng sớm đã đi quay phim, lúc này đoàn phim còn chưa có khởi công, hắn ngồi ở trên ghế, một bên đọc kịch bản, một bên chờ make-up đến, hôm nay hắn có diễn lời thoại chi, hồ, giả, dã (trợ từ dùng trong văn ngôn, diễn tả lời văn hoặc lời nói không rõ ràng) nhưng cổ văn tối nghĩa khó đọc, hắn phải lặp đi lặp lại, đến cuối cùng trực tiếp đem kịch bản đặt trên mặt, ở trong lòng yên lặng mà ngâm nga.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, vài diễn viên đi đến, cũng không có nhìn thấy Lạc Khâu Bạch ở trong góc, một bên thay quần áo một bên hi hi ha ha nói chuyện phiếm.
“Ai, cậu xem video chưa?”
“Video gì?”
Vừa hỏi như vậy, nữ nhân kia nhỏ giọng nói, “Chính là cái video đại công tử Kỳ gia cứu Lạc Khâu Bạch đó, các cậu không nghe nói sao? Gần đây trên mạng đều truyền đi, tôi nói đạo diễn như thế nào tuyển Lạc Khâu Bạch làm nam chính, nguyên lai là có chỗ dựa.”
“Cái này a, đã sớm thấy rồi. Lại nói tiếp, tôi thật không nghĩ tới Khâu Bạch có thể cùng Kỳ thiếu gia có quan hệ, thật sự là người không có tướng mạo. Trước kia Kỳ đại công tử chưa bao giờ có scandal, kết quả một cái scandal duy nhất chính là cùng đại nam nhân, ai… Đầu năm nay a, nam nhân tốt đều biến thành gay.”
Một câu làm chung quanh cười vang, trong đó một người nam nhân mở miệng, “Không phải gay cũng không thích vẻ ngoài của cậu đâu ha.”
“Tôi làm sao? Bộ dạng tôi có chỗ nào kém, Kỳ công tử chướng mắt tôi là bởi vì giới tính bất đồng. Bất quá, Kỳ công tử này khẩu vị cũng thật kỳ lạ, thế nhưng sẽ thích người tướng mạo thường thường như vậy, Lý Thiên Kỳ kia nói như thế nào cũng xinh đẹp hơn Lạc Khâu Bạch?”
Nhắc tới Lý Thiên Kỳ, tiếng nghị luận càng lớn, hơn phân nửa còn kèm theo châm chọc, “Miễn bàn Lý Thiên Kỳ đi, các cậu không biết nha, ngày đó trên mạng mới vừa tuôn ra video Kỳ thiếu cùng Khâu Bạch, Lý Thiên Kỳ mặt tái xanh, ha ha ha ha…”
“Ha ha ha… Không sai không sai! Biểu tình kia tôi ấn tượng quá sâu sắc! Lúc trước Kỳ thiếu đến đoàn phim chúng ta thăm dò, hắn một bộ thuốc cao bôi trên da chó đức hạnh đi lên, kết quả không phải chỉ nói với hắn mấy câu, nhìn hắn dáng vẻ đắc ý, như con chó trong lãnh cung của Hoàng Thượng, đi đường lỗ mũi lên tận trời, kết quả như thế nào, Kỳ thiếu lại để ý Khâu Bạch, căn bản không để ý chút nào tới Lý Thiên Kỳ, này thì nịnh nọt, hảo thối!”
“Uy uy… Nói nhỏ chút, Lý Thiên Kỳ và Lạc Khâu Bạch không ở trong này, các cậu cũng không sợ tai vách mạch rừng (dù có giữ bí mật đến đâu thì khả năng tiết lộ vẫn có thể xảy ra) a?”
Khơi dậy một đám người trêu đùa, sôi nổi phất tay nói, “Yên tâm, Khâu Bạch không phải đang nằm viện sao, đạo diễn cho hắn diễn sau, hôm nay khẳng định không tới.”
“Huống chi, Lý Thiên Kỳ là đại bài, thang máy đều không cho phép tôivà hắn chờ chung, lúc này mới buổi sáng 6 giờ, đại bài sẽ không tới sớm như thế đâu, nếu không sao gọi là cái đuôi hoa chứ.”
Thốt ra lời này, tất cả mọi người cười văng lên, “Lý Thiên Kỳ đắc ý như vậy, làm như minh tinh trong toàn đoàn phim vậy, lần này Khâu Bạch xem như cho hắn hai cái miệng, tuy rằng đời này đuổi không kịp Kỳ thiếu, nhưng thấy hắn như vậy, vẫn là vô cùng thích!”
Vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ phanh một tiếng bị đẩy ra, trên hành lang ánh sáng chiếu vào, chiếu vào khuôn mặt vặn vẹo của Lý Thiên Kỳ.
Một đám người nháy mắt ngừng công kích, Lạc Khâu Bạch nằm ở một bên mặc niệm một câu A di đà phật, tuy rằng có kịch bản đặt ở trên mặt không biết xảy ra chuyện gì, nhưng có cảm giác không phải là chuyện tốt.
Lý Thiên Kỳ từ từ tiến vào, phía sau là vệ sĩ, ánh mắt kia tựa hồ muốn hảo hảo giáo huấn mấy người đang nói chuyện huyên thuyên.
Mà đúng lúc này, di động trong túi áo Lạc Khâu Bạch đột nhiên vang lên.
Lý Thiên Kỳ lúc này dừng lại, “Ai tránh ở nơi đó! Đi ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Phòng nghỉ sáng lên, tất cả mọi người đưa ánh mắt đặt ở trên người của hắn, Lạc Khâu Bạch lần này thật không có biện pháp, bất đắc dĩ cầm kịch bản lên, đám người đang khiếp sợ, xấu hổ cười cười, “Kia cái gì… Tôi vừa rồi đang ngủ…”
Lý Thiên Kỳ nhìn thấy hắn, xanh mặt , thật sự không dám bảo vệ sĩ lên trước một bước.
Lời của editor: Bánh bèo nhiều chuyện kinh thật!
À từ chương sau mình sẽ đổi xưng hô của anh Phong với bạn Bạch từ tôi – em sang anh – em nha!