Kỳ Phong nhìn Lạc Khâu Bạch nửa ngày cũng không nói một lời nào, ánh mắt thâm sắc nổi lên sóng to gió lớn, bắt đầu cảm thấy phức tạp, đồng tử vẫn không nhúc nhích đặt ở trên người hắn, tựa hồ cả chớp mắt cũng đều quên.
Lạc Khâu Bạch bị y nhìn chằm chằm da đầu run lên, vừa nghĩ tới đề tàilàm hắn xấu hổ, nhiều ít có chút không được tự nhiên.
Có một số việc, không phải dễ dàng nói ra, cho dù là với người mình quan tâm cũng vậy.
Mặc dù là đã hơn một năm, hắn vẫn không cách nào tiếp thu biến hóa quỷ dị của thân thể mình, hắn từ đầu đến đuôi là nam nhân, không có gì nữ tính, cũng không phải cái gì chó má nhân yêu (gay), nếu không liên quan đến người miệng không sạch sẽ hắn cũng lười so đo, nhưng người trước mắt chính là Kỳ Phong, người yêu của hắn, đề tài này ngược lại biến thành cấm kỵ.
Hắn phải như thế nào nhẹ nhàng bâng quơ nói: Em giống nữ nhân sinh con trai?
Cái này khác bạn đời khác phái, kết quả kết hôn xong mới phát hiện thê tử dĩ nhiên là nam nhân đáng sợ, hắn thật sự không thể cam đoan Kỳ Phong tính tình cổ quái có thể tiếp thu được.
Nhưng hắn lại không thể không nói, bởi vì từ đầu đến cuối hắn đều không muốn giấu diếm Kỳ Phong.
Nhu nhu thái dương, hắn hít một hơi, trên mặt còn mang theo đỏ mặt nói, “Em một năm qua sống không tốt lắm, tựa như đột nhiên không biết mình còn có thể làm gì, thực cô độc, bất quá tái cô độc em cũng không muốn bỏ anh đi.”
Nói xong hắn nở nụ cười một chút.
Hắn sở dĩ vẫn luôn cười, cũng không phải cố ý làm Kỳ Phong tức giận, cố ý giấu diếm vấn đề, mà là hắn cười vì hắn không tự tin.
Chân chính hẳn là hắn phải lo lắng mới đúng, đại điểu quái người này trước kia rất đào hoa, so với hắn chói mắt nhiều như vậy, lại vẫn không tin tưởng tình cảm của hai người bọn họ, nhất định phải nói cái gì xuất quỹ, gặp ở ngoài, thậm chí tam tòng tứ đức đều nói ra.
Hắn đã nói, sau khi về nhà sẽ cùng y hảo hảo nói rõ ràng, hắn vẫn không muốny lại phát giận, quả thực giống tiểu hài tử.
Kỳ Phong bởi vì hắn nói thân thể cứng đờ, sắc mặt vẫn như cũ than mặt.
Lạc Khâu Bạch vươn tay ôm y, lại bị y phi thường phiền chán đẩy ra, Lạc Khâu Bạch cũng mặc kệ tính tình thối của y, nhưng không buông tay, vuốt khuôn mặt nghiêng kiên nghị của nam nhân, lông mày giãn ra, “Từ đầu đến cuối không có nữ nhân, cũng không có gì với Diệp Thừa, một năm này em không có quan hệ với ai, đều do anh làm hại, hiện tại anh chẳng lẽ còn muốn em đi tìm người khác?”
Một câu làm lỗ tai Kỳ Phong bạo hồng, lại một lần đẩy ra hắn, quát lớn, “Em sao *** đãng như vậy!”
Loại chuyện này y về sau sẽ đi nghiệm chứng, vì cái gì muốn hiện tại nói ra?
“Thật sự, không lừa anh.” Lạc Khâu Bạch lại để sát vào một chút, “Em một năm 10 tháng không thể đi ra ngoài, ghê tởm choáng váng nào có tâm tư, em ngay cả DIY đều không có, trước mặt tiểu hài tử, như vậy không tốt.”
Nghe được thê tử càng nói càng quá phận, Kỳ Phong quả thực chống cự không trụ, gắt gao mím môi không nói lời nào, từ trong xoang mũi tất cả đều là hương vị của phù dung câu, cả người đều bởi vì Lạc Khâu Bạch đột nhiên tới gần mà cứng ngắc giống như khối gỗ, “Đừng lấy cớ, còn 10 tháng không ra khỏi cửa, em dưỡng thai a?”
Kỳ Phong cương một chút, tiếp cười nhạo một tiếng, “Em vui đùa cái gì vậy! Liền tính… Liền tính em muốn che dấu lai lịch của tiểu sửu quái kia, cũng không cần lấy cớ vụng về như vậy, loại chuyện hoang đường này cũng làm được, rốt cuộc có chỉ số thông minh hay không?!”
Miệng y độc ác lại cay nghiệt, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được hướng lên bụng Lạc Khâu Bạch, lộ ra một bộ bị sét đánh còn cố gắng gắng giữ tỉnh táo, biểu tình cổ quái quả thực không có cách nào hình dung.
Lạc Khâu Bạch tuy rằng đã sớm dự đoán được y sẽ có vẻ mặt này, nhưng khi hắn thật sự tận mắt nhìn thấy, lập tức bị buồn cười, khẩn trương cùng lo âu cũng không có, trong lòng như đột nhiên buông xuống một khối tảng đá lớn.
“Anh đừng nhìn, là thật .” Hắn dở khóc dở cười ngăn trở Kỳ Phong gắt gao nhìn chằm chằm, nhấc lên quần áo cởi bỏ đai lưng lộ ra bụng.
Mặt trên có một vết sẹo hình con rết, bởi vì thời gian ngắn, không hoàn toàn hết, còn lộ ra một chút thịt sắc màu đỏ.
Đồng tử của Kỳ Phong kịch liệt co rút lại, cả hô hấp đều quên, trong đầu óc bị phóng một chuỗi sấm sét, bùm bùm, đem lý trí của y dập nát.
Ngay lúc y cứng ngắc vừa động không thể động, Lạc Khâu Bạch kéo tay y đặt ở trên vết sẹo, “Tiểu sửu bát quái, không đúng phi phi phi, anh mới quái dị, con em lúc ấy bị kéo ra từ nơi này, may mắn là như thế này, nếu không em thật nghĩ không ra phương pháp khác kéo nó ra.”
Kỳ Phong nửa ngày nói không nên lời một câu, khiếp sợ cả sắc mặt đều thay đổi, trên mặt một trận hồng một trận xanh.
Lòng bàn tay phía dưới vết sẹo cao thấp phập phồng, bộ vị bí ẩn, thê tử toàn thân cao thấp có bao nhiêu bóng loáng y rất rõ ràng, trước kia Lạc Khâu Bạch thái đồ ăn thương tổn đến ngón tay y đau lòng nửa ngày, lúc này nhìn thấy vết thương, cả hô hấp đều không xong.
“Đây là… Dùng dao nhỏ mở ra?”
Tay của Lạc Khâu Bạch bao trùm tại mu bàn tay Kỳ Phong, nhìn vẻ mặt của y, nhịn không được nhíu lông mày cười nói, “Bằng không thì sao, chẳng lẽ còn muốn dùng búa? Em và Đoàn Đoàn còn sống sao?”
Kỳ Phong gắt gao nhăn mày, sắc mặt vẫn không hết khiếp sợ, đồng tử màu đen kịch liệt co rút lại, y không rõ, chính mình rõ ràng cưới nam nhân, như thế nào đi ra nước ngoài giới tính đều thay đổi, nước Mỹ quả nhiên là yêu đều, có phải dùng phóng xạ điện tử mới đem thê tử của y làm thành cái dạng này?
Y càng nghĩ càng nóng nảy, cau mày, mưa gió nổi lên, một bộ mắt thấy muốn nổi trận lôi đình.
Lạc Khâu Bạch cũng không biết y rốt cuộc là có ý gì, trong lòng thực thấp thỏm, vừa hy vọng nhìn thấy Kỳ Phong vui sướng, lại sợ hãi y hồi lâu không tiếp thu được đem hắn trở thành quái vật, dù sao chuyện này rất hoang đường, phàm là người bình thường đều sẽ không tin tưởng.
Hắn đè lại cánh tay y, cố gắng muốn đem sự tình nói rõ ràng, “Anh… Kia cái gì, trước đừng kích động, nghe em nói cho hết.”
“Lúc ấy Diệp Thừa theo giúp em đi phòng khám tư nhân, chú cậu ấy là một bác sĩ, khám cho em từ đầu tới đuôi cũng không tra ra nguyên nhân. Nhưng em thật sự bình thường, không bởi vì chuyện này mà không khỏe, buổi sáng đứng lên tiểu huynh đệ như trước rất dâng trào, không lừa anh.”
Hắn một phen bộc bạch, sắc mặt của Kỳ Phong càng thêm không xong, nửa câu sau của thê tử một câu y cũng không nghe, sở chú ý đặt ở nửa câu đầu, y một phen nắm lấy cổ tay của hắn, lạnh lùng nói, “Em dựa vào cái gì kêu Diệp Thừa cùng em đi!? Cậu ta là ai, có giấy hôn thú với em sao?”
“Vừa rồi em nói nơi này chỉ có một mình em, kết quả khiến cho anh bắt gặp dã nam nhân kia, nếu anh hôm nay không đi theo, ai biết cậu ta đã ở trong này bao lâu! Trách không được em 10 tháng không ra khỏi cửa, có phải đều là cậu ta ở cùng em! Tiểu sửu bát quái chẳng lẽ cũng là của cậu ta!?”
Kỳ Phong lập tức lại bùng lên hỏa khí, nghĩ đến vừa rồi đẩy ra cửa nhà thê tử, nhìn thấy nam nhân khác buồn ngủ rã rời chạy ra, y hỏa đại muốn giết người.
Lúc này y đã hoàn toàn quên so đo Lạc Khâu Bạch là nam nhân vì cái gì sẽ sinh hài tử, đầu óc đều là: Gian phu dám giúp sinh đẻ!?! Thật sự là chán sống!
Lạc Khâu Bạch bị hỏa khí chấn đắc lỗ tai ong ong vang, nhịn không được hung hăng xem thường.
Thao, đại điểu quái trong óc đều là phân sao? Trọng điểm thác loạn thành như vậy!
Kỳ Phong nhìn hắn không nói lời nào, càng thêm phẫn nộ, khí lực trên tay không ngừng tăng thêm, ánh mắt âm trầm, nhưng thanh âm lại mang theo khẩn trương, “Có phải bị anh nói trúng, hai ta kết hôn đều hơn hai năm, như thế nào cũng không thấy em sinh đẻ?”
Lạc Khâu Bạch quả thực bị y đả bại, một cỗ hỏa khí nảy lên, một cái bắt được đầu Kỳ Phong, kéo về phía trước, tiếp không chút do dự thấu đi lên, ngăn chặn đôi môi nói hưu nói vượn, hung hăng cắn y một hơi!
Cắn hôn, kỳ tích vuốt lên nóng nảy và phẫn nộ của Kỳ Phong.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người khi tách ra hơn một năm, hồi ức ngày xưa sớm chiều ở chung đập vào mặt, hương vị của phù dung câu tràn ngập tại bên người, một năm tưởng niệm, cùng nội tâm vào giờ khắc này rốt cục bị lấp đầy.
Trong cổ họng tràn ngập mùi máu tươi, Lạc Khâu Bạch giảo phá bờ môi của y, nhưng lại luyến tiếc tiếp tục dùng sức, dùng đầu lưỡi liếm miệng vết thương, dùng sức ôm bả vai nam nhân, cướp lấy hô hấp y.
Trên người Kỳ Phong có cổ long thủy vị rất nhẹ, tựa như năm đó y phủ thêm áo khoác cho mình, mang theo cảm giác rất nặng lại an toàn.
Lúc trước đi không từ giã có bao nhiêu thống khổ, hiện tại có bao nhiêu vui sướng.
Một năm, hắn rốt cục lại một lần tự tay ôm nam nhân hắn yêu sâu sắc.
Kỳ Phong thực khoái đoạt lại quyền chủ động, đem Lạc Khâu Bạch đặt ở ván cửa, hung hăng quặc trụ đầu lưỡi hắn.
Lạc Khâu Bạch “Ngô” một tiếng, dùng môi tư ma hôn đôi môi kiên nghị của nam nhân, phù dung câu kêu rên, giống một chuỗi điện lưu trực tiếp đánh vào cột sống của Kỳ Phong, làm y thoáng chốc hô hấp đều dồn dập vài phần, bàn tay trực tiếp tiến vào quần áo Lạc Khâu Bạch, vuốt ve bụng bằng phẳng.
Ngay lúc ý loạn tình mê, Lạc Khâu Bạch bắt được cơ hội, trên miệng vết thương lại dùng lực cắn.
Kỳ Phong “Tê” một tiếng, thả lỏng cảnh giác, tiếp theo bị Lạc Khâu Bạch mãnh liệt phản áp đến trên cửa “Phanh” một tiếng kéo lý trí Kỳ Phong.
Hai tay Lạc Khâu Bạch chống trên đầuy, ngực dính sát vào nhau, đầu gối chặn đường lui của Kỳ Phong.
“Đau không?” Hắn liếm liếm vết máu thực đạm trên môi, mắt xếch mang theo ý cười.
Kỳ Phong cứng lại hô hấp, tiếp không kiên nhẫn nhíu mày, “Đừng tưởng rằng em có thể sắc dụ anh là có thể che dấu vấn đề!”
Lạc Khâu Bạch bị y làm tức chết rồi, nhịn không được chụp bàn tay y, tức giận nói, “Em che dấu vấn đề gì? Em không phải trước khi xuất ngoại vẫn luôn buồn nôn, toàn thân khó chịu, anh đừng nói anh đã quên!”
“Nếu không bởi vì anh, em con mẹ nó một đại nam nhân có bệnh mới có thể lưu lại tiểu hài tử! Anhbắt em nói, em con mẹ nó mang thai con của anh không đi ra ngoài, vẫn bị đánh một đao sinh ra con, anh có nghe hiểu được lời của em không!? Chuyện này cùng Diệp Thừa có quan hệ gì! Anh ăn dấm cái gì, kia năm đó Lý Thiên Kỳ đối với anh giở trò, em còn muốn tức chết rồi!”
“Anh đồ đào hoa! Đi đến nơi nào cũng vậy! Còn chưa có đi diễn thuyết ở trường liền mê mấy tiểu cô nương quỷ mê ba đạo, vừa rồi trên đường, nhiều người như vậy đều nhìn anh, anh cũng không biết trở về, chỉ biết theo em phát giận! Em như thế nào sẽ thích anh hả!?”
Lạc Khâu Bạch ôn hòa, không phát giận dễ dàng, lúc này nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cạy mở đầu đại điểu quái nhìn xem bên trong đến tột cùng là cấu tạo gì.
“…” Kỳ Phong cả người đều lúng túng, thân thể cao đại cương tại chỗ, đồng tử màu đen kịch liệt co rút lại, cuồn cuộn nổi lên mưa rền gió dữ vô số bọt nước, y mãnh liệt phục hồi lại tinh thần.
Thê tử của y mới vừa nói cái gì…
Con của anh, còn sinh ra? Liền… Chính là tiểu sửu bát quái nằm ở trên ghế sô pha!?
Kỳ Phong hôm nay đã bị kích thích thật sự rất nhiều, một năm này phần lớn thời gian y đều lười bày ra một chút biểu tình, hôm nay xem như tất cả đều bổ trở về.
Hầu kết cao thấp lăn lộn, ánh mắt của y phức tạp lại vi diệu nhìn Lạc Khâu Bạch, gian nan mở miệng, “Cho nên… Anh làm ba ba … Phải không?”
Lời này vừa nói ra, Lạc Khâu Bạch lại không có lời gì để nói vừa muốn cười, khóe miệng rút nửa ngày, không nín được phì một tiếng bật cười, “Anh cũng quá trì độn.”
Kỳ Phong bị tin tức kinh thiên động địa đầu đầy sao kim.
Y chỉ ngụy trang đi công tác đến Mỹ tìm kiếm thê tử, kết quả không chỉ tìm được thê tử, còn có một đứa con trai…
Từ nhỏ đến lớn đã bị nguyền rủa khắc thê khắc tử sống không đến 30 tuổi, y chưa từng nghĩ sẽ có hậu đại, thậm chí lúc lão gia không tiếc hết thảy bức bách y, y cũng không có thỏa hiệp, nhưng hiện tại thê tử của y cùng hài tử đang ở ngay tại đây, y có một gia đình đầy đủ.
Nhìn vẻ mặt của y, Lạc Khâu Bạch muốn đùa dai trả thù, muốn nói hưu nói vượn, làmy không kiên nhẫn nghe mình giải thích, hiện tại trợn tròn mắt?
Hắn cười trộm trạc bờ vai của y, “Uy, anh không phải còn hoài nghi em cùng người khác chứ? Có cần em lấy báo cáo kiểm tra cho anh xem?”
Kỳ Phong mặt không đổi sắc liếc hắn một cái, chậm rãi nhăn lại mày, cúi đầu, bắt đầu cởi quần áo Lạc Khâu Bạch, như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói, không để ý Lạc Khâu Bạch ngăn cản, nghi hoặc thấp giọng tự nói, “… Đây là làm như thế nào? Trước kia làm nhiều lần như vậy, như thế nào sẽ chỉ có một đứa?”
Lạc Khâu Bạch cho tới bây giờ theo không kịp mảnh não nhảy nhót của nam nhân, lúc này đột nhiên sửng sốt một chút, tiếp từ đầu đến gót chân toàn đỏ.
Mẹ, đại điểu quái anh chú ý điểm nào a!
Hắn thẹn quá thành giận, dùng sức đẩy y, “Anh có bệnh a! Một… Một đứa anh liền mẹ nó chê ít, không có!”
Kỳ Phong không được như ý thì dây dưa không bỏ, hai tay nâng đùi Lạc Khâu Bạch, đem cả người hắn càng kéo vào trong ngực, mặt nghiêng toàn bộ dán trên bụng hắn, mang hương vị cực nóng hô hấp phun trên làn da, Lạc Khâu Bạch bị ngứa, làm toàn thân Lạc Khâu Bạch run lên.
Từ góc độ của hắn nhìn xuống, vừa lúc nhìn thấy đại điểu của Kỳ Phong, lúc này bị trêu chọc, trực tiếp ngẩng đầu, mắt thấy mặt đại điểu quái.
Mãnh liệt kích thích làm hắn kêu lên một tiếng đau đớn, càng thêm dùng sức giãy dụa, “Thật không có! anh nhanh chóng đứng lên, đừng dính vào em!”
Thanh âm của phù dung câu đột nhiên cất cao, toàn bộ trong phòng quanh quẩn, lúc hai người dây dưa, đột nhiên nghe được một tiếng khóc đinh tai nhức óc “Nha a! Nha nha nha nha… !”
Nguyên lai tiểu tử kia bị đánh thức, nằm ở trên ghế sô pha chỉ có thể nghe được thanh âm ba ba, lại nhìn không thấy bóng dáng ba ba, lập tức khóc lớn lên.
Lạc Khâu Bạch trừng mắt nhìn Kỳ Phong, luống cuống tay chân mặc quần áo, xoay người vào trong phòng khách.
Kỳ Phong theo sát sau đó, đen mặt, mặt không đổi sắc, con y nhỏ như vậy sao quấy như vậy, còn thể thống gì!
Hai người đi đến sô pha, Lạc Khâu Bạch nhanh chóng đem tiểu tử đang khóc đáng thương hề hề kia ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng lay động vài cái, tiểu tử kia lập tức dừng lại nước mắt, “Nha a” một tiếng cọ trong ngực ba ba một chút, chóp mũi đỏ bừng, trừu trừu tháp tháp hít hít nước mũi, thấy được quái thúc thúc bên cạnh.
Cùng tiểu tử kia dùng một đôi mắt to tròn trịa nhìn nhau, tim của Kỳ Phong đột nhiên nhảy dựng, tiếp biệt biệt nữu nữu đem mặt dịch sang một bên.
Vừa rồi y chỉ biết nhục đoàn này thoạt nhìn thực có gì đó thân thiết, nhưng bởi vì rất tức giận, ánh mắt y đều chú y đến trên người Lạc Khâu Bạch, căn bản không chú ý tới tiểu tử kia, hiện tại tập trung nhìn vào, má lúm đồng tiền nhỏ, mềm nhũn, thịt đôn đôn … Đích xác giống cái nắm.
Nhìn người khác cùng nhìn mình vĩnh viễn không giống, ngọn đèn đánh vào mặt nghiêng của Kỳ Phong, lỗ tai y quỷ dị đỏ.
“Uy, đừng đứng ngốc a, đem bìnhsữa trên bàn cho em.” Lạc Khâu Bạch ngước cằm, nhìn Kỳ Phong, không biết vì cái gì cảm thấy đặc biệt muốn cười, người này vĩnh viễn là như vậy, thích khẩu thị tâm phi, trong ánh mắt rõ ràng đều là sáng rọi, nhưng không biết kiên trì nguyên tắc gì, không muốn đứng mười vạn bát trượng xa.
Kỳ Phong than mặt nhìn bình nhỏ màu vàng trên bàn, đưa qua.
Lạc Khâu Bạch lại mở miệng, “Em đang dở tay, anh dùng tay thử độ ấm đi, không phỏng tay thì cho con uống.”
“Rất xuẩn.” Kỳ Phong nhíu mày, ánh mắt lại nhìn Đoàn Đoàn vẫn không nhúc nhích.
Khuôn mặt trông mong, có một loại phản cảm, Lạc Khâu Bạch cẩn thận cân nhắc một chút, cảm thấy đại điểu quái sở dĩ kháng cự, không phải là bởi vì vừa rồi không làm rõ ràng tình huống mắng tiểu tử kia, lúc này cảm thấy áy náy cùng ngại ngùng đi?
Lạc Khâu Bạch càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, không phân trần đem Đoàn Đoàn hướng vào trong ngực Kỳ Phong.
Kỳ Phong căn bản không phòng bị, thân ảnh cao lớn đột nhiên cứng ngắc, hai tay làm ra không dám cử động, sợ mình khí lực quá lớn lập tức bóp chếtcái nắm này.
Tiểu tử kia toàn thân đều mềm mềm , khuôn mặt bạch bạch tịnh tịnh, vẻ mặt tò mò nhìn Kỳ Phong, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, không khí có chút hỉ cảm.
Lạc Khâu Bạch trộm mím môi nở nụ cười một chút, dường như không có việc gì mà đáp”Anh bế nhi tử, em đi làm đồ ăn”, tiếp xoay người bước đi.
Kỳ Phong chưa bao giờ ôm thứ gì nhỏ như vậy, cánh tay đều cứng lại, vừa muốn tức đến khó thở ngăn cản, tiểu tử kia lại theo dõi ngón tay của y, cúi đầu ngậm trong miệng, duyện duyện, Kỳ Phong vừa rồi thử độ ấm còn lưu lại sữa bột, tiểu tử kia nếm hương vị, tiếp ngây ngô cười một tiếng, đối với Kỳ Phong cong lên ánh mắt, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ.
Kỳ Phong lập tức dừng lại, sắc mặt cổ quái, trong tim đập càng lúc càng nhanh.
Đáng giận… Thật sự là giống mẹ con, đừng tưởng rằng con làm nũng, ba sẽ thỏa hiệp.
Y từ trong xoang mũi không nhẹ không nặng phát ra đơn âm, thật cẩn thận ôm Đoàn Đoàn đặt lên ghế sô pha, Lạc Khâu Bạch nhìn hai người chung sống hoà bình, vén tay áo lên đi vào phòng bếp.
Trong lúc nhất thời toàn bộ trong phòng khách chỉ còn lại Kỳ Phong đang khiếp sợ, còn có Đoàn Đoàn đang ôm bình sữa.
“…” Kỳ Phong nhìn chằm chằm tiểu tử kia vẫn không nhúc nhích.
“Ngô…” Đoàn Đoàn uống sữa.
“…” Kỳ Phong tham mặt đánh giá bốn phía, xác định Lạc Khâu Bạch một chốc sẽ không đột nhiên xuất hiện, tiện tay trạc bụng nhỏ của bé.
Thịt tròn trịa, như mềm như vậy, trạc một chút.
Y lãnh mặt, lại trạc một chút, lần này là mông, tiểu tử kia “Nha” một tiếng, tựa hồ bị trạc đến ngứa thịt, vui vẻ cười khanh khách, hai con mắt híp lại.
Kỳ Phong nhìn tâm dương vô cùng, cứng ngắc bế bé vào trong ***g ngực của mình, tiểu tử kia nước mũi nước miếng dính đầy.
“… Thật xuẩn.” Kỳ Phong không mặn không nhạt mở miệng, lỗ tai vẫn cứ đỏ lên.
Tiểu tử kia tựa như một cái bình ấm áp ở bên cạnh y, toàn thân đều tản ra một mùi sữa, y hô hấp phập phồng.
Loại cảm giác này phi thường vi diệu, giống như là thật sự có cái gọi là huyết mạch hô ứng, làm tâm của y đều mềm mại xuống dưới.
Y nhịn không được thấp khụ một tiếng nói, “… Mẹ con thật là mất mặt xấu hổ, để người ngoài tự biên tự diễn.”
“Ngô… ?” Tiểu tử kia cắn núm vú cao su, ánh mắt trát a trát, tựa hồ không rõ Kỳ Phong nói.
Kỳ Phong từ trong xoang mũi mặt không đổi sắc hừ một tiếng, “Nói cái gì, mẹ con là đại mỹ nhân, con lớn lên giống mẹ, ba đều thay hắn dọa người.”
“Liền tính phù dung câu bộ dạng xinh đẹp, ở trước mặt ba nói còn chưa tính, còn tới chỗ khác đi thổi phồng mình là đại mỹ nhân, có biết mất thể diện không? Con về sau đừng học tật xấu của mẹ con.”
Trong ánh mắt Kỳ Phong, ycăn bản nhìn không ra đại hài tử mấy tháng tương đối giống ai, dù sao y cảm thấy bộ dạng rất tốt, xinh đẹp nên giống thê tử của y.
Đoàn Đoàn “Ngô a” một tiếng, hoàn toàn không biết gì, vươn ra tay nhỏ bé nắm lỗ tai Kỳ Phong.
Tiểu tử kia ngây thơ khả ái,lỗ tai của Kỳ Phong càng thêm đỏ, y nắm tay nhỏ cũa bé, “Không cho không lớn không nhỏ với ba ba.”
Đây là lần đầu tiên y nói ra hai chữ”Ba ba”, trong lòng trào ra cảm giác thỏa mãn, trong tim đập nhanh.
Tiểu tử kia nắm lỗ tai y, ngạc nhiên “Oa” một tiếng, tiếp tứ trảo hướng vào ngực Kỳ Phong.
Chết tiệt… Y không thể sủng nịch nhi tử như vậy, lần đầu gặp mặt y phải xác lập quyền uy phụ thân, nếu không về sau sẽ bắt chước phù dung câu đồng thời ngồilên đầu y .
Kỳ Phong lãnh mặt, nghiêm mặt nói, “Hôn ba ba mới cho nắm một chút.”
Tiểu tử kia bị y đổi tới đổi lui đùa khanh khách mà cười, hai chỉ tay nhỏ bé đánh trên mặt Kỳ Phong.
“Có nghe hay không, hôn ba ba một chút!”
Thanh âm của Kỳ Phong lại trầm vài phần, khóe miệng mím lại, nhưng tiểu tử kia còn quá nhỏ, làm sao có thể nghe hiểu được y nói, Kỳ Phong cũng biết yêu cầu của mình quá áp bách, nhưng y hiện tại cũng đã nhịn không được bắt đầu muốn, nếu tiểu tử kia mở miệng gọi y một tiếng “Ba ba”thì rất tốt.
Tiểu tử kia vẫn luôn huy móng vuốt trên mặt Kỳ Phong đánh tới chụp đi, như là tìm được đồ chơi mới, một bên chơi một bên cười.
Kỳ Phong than mặt mặc bé đùa, khát vọng trong tim áp lực không trụ, y rất nhanh quét chung quanh, tiếp cúi đầu hôn khuôn mặt bé một chút.
Con không hôn ba ba, ba ba hôn con.
Tiểu tử kia bị trát mặt, cao hứng mà “Nha ngao nha ngao” gọi, khóe miệng của Kỳ Phong gợi lên độ cung, cúi đầu tiếp tục cọ cọ khuôn mặtvà cổ Đoàn Đoàn, ngoài miệng còn nói, “Ba ba trát trát con, trát con xong lại đi trát mẹ con.”
Y cọ mặt tiểu tử kia, Đoàn Đoàn hưng phấn mà chổng vó, lúc này xa xa đột nhiên truyền đến tiếng cười”Hì hì”.
Lạc Khâu Bạch thế nhưng đứng ở cửa, không biết đã nhìn bao lâu.
Kỳ Phong toàn thân cứng đờ, lần này không chỉ là lỗ tai, cổ đều đỏ.
Y lần đầu tiên mất mặt trước thê tử như vậy, quả thực là hình tượng hoàn toàn không có, này tại xuẩn nhi tử ngây ngô cười!
*****
Buổi tối yên tĩnh, Đoàn Đoàn đã sớm ngủ.
Trước, tiểu tử kia bởi vì trong nhà đột nhiên xuất hiện một “Thúc thúc xa lạ”cùng bé chơi đùa mà hưng phấn mà không ngủ được, lôi kéo Kỳ Phong y y nha nha chơi thật lâu, vẫn phi thường phấn khởi.
Lạc Khâu Bạch hiểu được tâm tình hiện tại của Kỳ Phong, cho nên cố ý ra khỏi phòng để đại điểu quái cùng Đoàn Đoàn một mình cùng một chỗ, tiểu tử kia vẫn luôn thực dính hắn, muốn thấy hắn liền sẽ vẫn không buông tay, cho nên hắn đi vào phòng cách vách sửa chữa nhạc phổ.
Chờ đến khi Kỳ Phong rốt cục đem tiểu tử kia dỗ ngủ, đẩy cửa vào, Lạc Khâu Bạch đã ghé vào một đống nhạc phổ ngủ.
Hắn tựa hồ thật sự mệt, trước còn nói phải đợi Kỳ Phong ngủ, kết quả hiện tại thanh âm mở cửa cũng không nghe thấy.
Kỳ Phong chậm rãi đi qua, cúi đầu nhìn thê tử.
Một đôi mắt xếch an tĩnh nhắm lại, lông mi theo hô hấp rung động, trên mặt còn dính một chút mực, tóc loạn thất bát tao, thực hiển nhiên trước vì sửa chữa nhạc phổ mà tốn không ít khí lực.
Thê tử của y vì giấc mộng mà liều mạng, mặc kệtrước đây hay là hiện tại.
Kỳ Phong gần như tham lam nhìn, từ lông mày Lạc Khâu Bạch rơi xuống ánh mắt, lại từ chóp mũi rơi xuống môi, cuối cùng dừng trên bụng bằng phẳng.
Trong một năm, y chỉ có thể nhìn ảnh chụp nhớ khuôn mặt này, trước kia đồng giường cộng chẩm, y mỗi buổi sáng đều sẽ nhìn chiếc giường, nhưngtrong một năm nàychúng đều biến thành xa xỉ.
Tưởng niệm đến cực hạn chính là không cần tận lực suy nghĩ, hắn đã tồn tại trong cuộc sống của y, nơi nơi đều là bóng dáng của hắn.
Yrất hối hận mình lại thay đổi số điện thoại, cái gì thực hiện lời hứa, cho hắn tự do, tất cả đều là phân chó!
Vừa nghĩ tới thê tử rời đi, cũng đã có Đoàn Đoàn, sự nghiệp bị hủy diệt, y lại để hắn đi, hơn nữa tới nước ngoài lại bị người Hoa mổ bụng, lưu lại vết sẹo dài như vậy, y hận không thể bóp chết chính mình.
Y không có cách nào tưởng tượng Lạc Khâu Bạch chịu đựng thế nào, kiên trì có thể chịu đựng chuyện hoang đường này, lưu lại hài tử của bọn họ.
Lúc chơi với Đoàn Đoàn, y luôn luôn lên mạng tìm tòi các loại tư liệu, chính là về chuyện nam nhân sẽ sinh hài tử, y học căn bản là không có tiền lệ, cho nên ngụ ý thê tử của y thành người đầu tiên, nếu làm không tốt sẽ hi sinh tánh mạng, nhưngy vẫn nhịn xuống.
Một người nam nhân nguyện ý vì một nam nhân khác thoái nhượng loại tình trạng này, y lần đầu tiên gặp mặt còn hoài nghi hắn cùng người khác có tình ý…
Kỳ Phong cau mày, gắt gao nắm chặt nắm tay, trong lòng loạn thành một đoàn.
Y hít một hơi, nhẹ nhàng ôm Lạc Khâu Bạch lên giường bên cạnh.
Lạc Khâu Bạch có động tĩnh, y phục của hắn theo động tác mà nhấc lên một chút, vừa lúc lộ ra bụng bằng phẳng trơn bóng, thắt lưng eo hẹp trong quần, được quần lót màu trắng bao vây lấy, dưới ánh đèn hôn ám lộ ra thân thể màu mật ong mê người.
Hô hấp của Kỳ Phong dồn dập vài phần, y nhịn không được vươn tay xoa, cẩn thận, tựa như trong trí nhớ, vết sẹo màu đỏ thịt sắc giờ phút này dưới ánh sáng mờ ảo càng thêm kiều diễm.
Đầu ngón tay chạm đến, nhẹ nhàng vẽ đường cong lênngười Lạc Khâu Bạch, hắn nặng nề ngủ, phát ra tiếng ngủ say, ban đêm yên tĩnh, thanh tuyến của phù dung câu giống tiếng gió giữa mùa hạ, thổi vào tứ chi toàn thân Kỳ Phong.
Y mím thật chặt khóe miệng, như thế nào cũng vô pháp tưởng tượng nơi này làm sao có thể chứa hài tử.
Rốt cuộc là bởi vì sao?
Nghi hoặc, khiếp sợ cùng cốc thiếu vọng đan chéo cùng một chỗ, y nhịn không được đem quần Lạc Khâu Bạch cởi ra một chút, kéoáo ngủ lên trên, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp cùng hai hạt nhũ tiêm yên hồng.
Kéo cà vạt, cởi áo sơmi, y chậm rãi lên trên giường, nằm ở bên người thê tử, nhịn không được cúi đầu hôn hôn bờ môi của hắn, bàn tay tham tiến giữa hai chân hắn…
Nơi đó gò đất bạch an an tĩnh tĩnh mà nằm, hình dạng thẳng tắp, lớn nhỏ thực khả quan, tuyệt đối có thể cho một nữ nhân thụ thai, thậm chí kích cỡ điên cuồng.
Không hề nghi ngờ, Lạc Khâu Bạch tuyệt đối là nam nhân, điểm này y làm chồng phi thường rõ ràng.
Ngón tay tiếp tục đi xuống thăm dò, lướt qua túi nang, trên huyệt khẩu, y nhịn không được nhíu mày, “Nơi này cũng không có cái thứ hai, rốt cuộc là chỗ đó có vấn đề?”
Ngón tay trượt xuống, y chạm đến huyệt khẩu, nơi đó nhan sắc yên hồng, gắt gao co lại, gặp được hơi lạnh theo bản năng co rút lại.
Chẳng lẽ nam nhân có khí quan thông qua nơi này, bị giấu ở trong thân thể?
Tim của Kỳ Phong càng nhảy càng nhanh, ánh mắt bán híp, nhịn không được đi vào…