Lạc Khâu Bạch sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, tiếp cười ha hả, một bên cười một bên còn nắm ván giường.
“Anhđừng lấy cớ, còn chuyên môn câu dẫn nam nhân? Em là thẳng nam, còn phiền toái rồi đó. Lại nói, em diện mạo này, trừ anh mắt tàn ra, còn có ai sẽ phản ứng với em?”
Hắn quả thực bị Kỳ Phong đả bại, từ lúc hai người mới vừa nhận thức, vô luận hắn làm thế nào, người này đều cho rằng đó là câu dẫn y, đầu óc mình không khỏe mạnh, còn đổ lên trên người hắn, thật sự là *** tà mà.
Kỳ Phong sắc mặt tối sầm, thê tử của y cũng dám mắng y mắt tàn, biết cái gì gọi là phu thê vi cương sao?
Y đem Lạc Khâu Bạch đặt ở trên giường, vươn tay che miệng, “Đúng, anh mắt tàn, em xấu như vậy, nếu không bởi vì em là lô đỉnh của anh, anh cũng sẽ không coi trọng em.”
Lời này nếu đặt ở trên người vợ chồng bình thường, tuyệt đối sẽ tức điên lên, không một người bạn đời nào có thể chịu đựng đối phương nói ra những lời đả thương như vậy.
Nhưng Lạc Khâu Bạch hiểu rất rõ Kỳ Phong khẩu thị tâm phi, hơn nữa cũng phi thường tự mình hiểu lấy, không chỉ không sinh khí, ngược lại vẻ mặt thản nhiên nhún vai phản bác trở về, “Em đích xác bộ dạng không đẹp bằng anh, em thừa nhận a. Lúc trước nếu không bởi vì bộ dạng anh vừa suất lại có tiền, tính tình anh thối như vậy, sao em có thể chịu được anh?”
Kỳ Phong nửa ngày cũng không nói gì, thê tử của y chỉ bởi vì ham tài sản của y mới cùng y kết hôn, nếu y là một con quỷ nghèo, sống không đến 30 tuổi, Lạc Khâu Bạch cũng sẽ không chút do dự ném y, vỗ mông chạy lấy người sao?
Y nghẹn nửa ngày hừ lạnh một tiếng, “Nông cạn! Không thể nói lý.”
Lược hạ lời này, tim y bị đè nén, xoay người xuống giường.
Giờ phút này sắc mặt của yrất xanh, đồng tử thâm sắc cực lực che dấu thần sắc mất mát, Lạc Khâu Bạch nhíu lông mày, một cái bắt được cánh tay của y.
Kỳ Phong không kiên nhẫn muốn đẩy khai hắn, Lạc Khâu Bạch lại cười ở sau lưng ôm lấy y, “Anh xem, anh cũng biết những này nói ra thực nông cạn, kia mới vừa nói em xấu, còn nói chỉ là bởi vì em là lô đỉnh mới tìm emkhông phải nông cạn sao? Mình có mắt sẽ biết thôi, anh đối với em thế nào em rất rõ ràng, cho nên anh có cái gì ngại ngùng không thể nói với em a?”
Thanh âm của hắn rất thấp, khàn khàn cùng biếng nhác.
Kỳ Phong toàn thân cứng đờ, tiếp ánh mắt nhanh chóng dịch sang một bên, trái tim cũng nháy mắt nhanh hơn một nhịp.
Lạc Khâu Bạch nhìn y không nói lời nào, trêu ghẹo nhíu lông mày, tiếp tiến đến bên tai y không nhẹ không nặng cắn một hơi, nhỏ giọng nói, “Kỳ Phong… Nói cho em biết đi, rốt cuộc danh khí là cái gì a?”
Phù dung câu lọt vào tai lập tức nháy mắt chui qua màng tai đến toàn thân, lỗ tai của Kỳ Phong nhanh chóng sung huyết, nam căn phía dưới kia hung hăng trướng lên một chút.
Chết tiệt, thê tử của y nhất định là cố ý!
Y hít một hơi, toàn thân cứng ngắc giống khối gỗ, qua nửa ngày mới lãnh mặt nói, “… Đây là em cầu anh.”
Lạc Khâu Bạch bị y đả bại, liều mạng nhịn cười, cằm đặt trên bờ vai của y gật gật đầu, ôm thắt lưng nam nhân, lại cắn lỗ tai y.
Sắc mặt của Kỳ Phong càng thêm cổ quái, liền tính làm nũng là quyền lực của em, anh cũng sẽ không nhiều lần dễ dàng tha thứ, hôm nay thuận tiện cho em.
“Trong tay Tôn đạo trưởng có một quyển sách gọi là phong nguyệt phổ, bên trong ghi lại một loại người có thể thông qua thanh âm làm người động tình, người như thế tên là phù dung câu, cũng chính là emdanh khí không biết xấu hổ.”
Nghe xong lời này, Lạc Khâu Bạch há to miệng, nửa ngày mới nghẹn xuất một câu, “Tại sao lại là Tôn đạo trưởng, đều nói ông ta là bọn bịp bợm giang hồ, anh như thế nào vẫn là không tin? Ông ấy nói anh khắc thê khắc tử cả đời độc thân, còn nói anh sống không đến 30 tuổi, hiện tại em với anh còn có Đoàn Đoàn mà.”
“… Đó cũng là bởi vì em.” Nói xong lời này, biểu tình của Kỳ Phong càng thêm cổ quái, thoạt nhìn có điểm thẹn thùng.
“Anh… Trước kia lãnh đạm, liền tính tìm được lô đỉnh cũng lại càng không đứng lên, hơn nữa…”
“Anh lãnh đạm!?” Kia ngày hôm qua gây sức ép làm em eo mỏi lưng đau là ai? Lạc Khâu Bạch ghét bỏ liếc mắt nhìn y.
“Em không thích nghe, không thích nghe thì thôi.” Kỳ Phong thẹn quá thành giận, vứt cánh tay ra.
Lạc Khâu Bạch nhanh chóng giữ chặt y, “Đúng đúng,anh tuyệt đối lãnh đạm, đều là em câu dẫn anh mới thoát khỏi thuốc, đây là cũng nhảy vọt của điểu quái bất lực.”
Kỳ Phong liếc hắn một cái, tiếp không mặn không nhạt tiếp tục nói, “Lô đỉnh không chỉ yêu cầu người sinh ra trong năm âm nguyệt, còn muốn cầu kí chủ phải có phản ứng, cho nên bệnh của anh chỉ có thể để người sinh ra trong năm âm nguyệt có danh khí đến trị, những người khác căn bản sẽ vô dụng, mà em vừa lúc là một phù dung câu thanh âm *** đãng, lúc này anh mới sống đến hiện tại.”
Này đó giải thích kỳ thật y tuyệt không nguyện ý nói, bởi vì vừa nói ra khỏi miệng quả thực giống như thổ lộ với Lạc Khâu Bạch, điều này làm cho y mất mặt?
Lạc Khâu Bạch bị lời này nói làm bối rối, lúc này đều không để ý xem sắc mặt cứng ngắc của Kỳ Phong, đầu rất nhanh vận động.
Qua hơn nửa ngày, mới nuốt một ngụm nước bọt nghẹn xuất một câu, “Cho nên… Đây mới là nguyên nhân anh lúc trước kết hôn với em?”
Kỳ Phong không nói lời nào, đại biểu ngầm thừa nhận.
Lạc Khâu Bạch lâm vào trầm mặc, cúi đầu thật lâu không mở miệng.
Kỳ Phong tâm bất ổn, ngay tại lúc y cho rằng Lạc Khâu Bạch sinh khí, thê tử của y lại đột nhiên ngẩng đầu, ửng hồng cổ quái, “… Lúc trước anh lần thứ hai thấy em liền muốn kết hôn, nói cách khác lần đầu tiên gặp mặt nhất định có chuyện gì xảy ra mới để cho anh nhanh hạ quyết định như vậy, anh còn nói thanh âm của em là danh khí, kia có thể hay không… Anhnghe em nói câu nói đầu tiên, khiến cho anh khởi phản ứng?”
Kỳ Phong lập tức nhíu mày lại, tiếp không chỉ là khuôn mặt, trong ngực đều đỏ.
“Em đừng tự mình đa tình!”Y lo lắng có chút không đủ.
Ánh mắt của Lạc Khâu Bạch càng ngày càng sáng, tiếp như là xác nhận cái gì kinh thiên bí văn, “Cho nên… Anh đối với em kỳ thật là nhất kiến chung tình đúng hay không?”
“Em như thế nào nhược trí như vậy, hèn chi lão sư dạy em như vậy!”
Kỳ Phong bị chọt trúng tâm sự, quả thực là nổi trận lôi đình, Lạc Khâu Bạch nhìn phản ứng đã hiểu được.
Hắn sắc mặt cổ quái nhìn Kỳ Phong liếc mắt một cái, tươi cười càng lúc càng lớn, cuối cùng chịu không được cười ha ha.
Hắn thực ngạc nhiên mình không bởi vì bị Kỳ Phong lợi dụng mà sinh khí, có lẽ là bởi vì đã thích, cho nên mới sẽ không so đo này đó, đổi góc độ, nếu không phải ban đầu”Lợi dụng”, hắn cũng không có khả năng cùng Kỳ Phong đi đến hiện tại, huống chi, biết đại điểu quái từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, cũng đã bị y ăn gắt gao, loại cảm giác ác liệt lại hạnh phúc này quả thực không cách nào hình dung.
Hắn cười quá lợi hại, một bên nhu bụng, “Anh như thế nào ngây thơ như vậy, hiện tại cả học sinh trung học đều không chơi nhất kiến chung tình này, ha ha ha…!”
“Em cười đủ chưa!” Kỳ Phong chưa bao giờ mất mặt như vậy, cơ hồ muốn chạy trối chết.
Lạc Khâu Bạch nhanh chóng bắt lấy tay y, nháy mắt nhịn cười nói, “Được, em không cười, em còn chưa nói xong đâu, tại sao có thể nói đi là đi?”
Hắn xoay người, nằm ở trên đùi Kỳ Phong, thoải mái duỗi thắt lưng, loại tư thế thân mật này, Kỳ Phong phi thường hưởng thụ, thân thể cứng đờ nhưng không có tái đẩy ra hắn, nhưng cũng không có tính toán mở miệng.
“Chuyện này đối với em rất không công bằng, anh cùng lão đạo sĩ lỗ mũi trâu nhất định là thông đồng, các ngườiai cũng biết em là danh khí chó má gì, em là đương sự duy nhất không biết gì, đêm qua anh còn nhắc tới cái gì nhục thược, vậy là cái gì?”
Nhắc tới cái này, Kỳ Phong sắc mặt hơi hoãn, thậm chí trong tròng mắt còn xẹt qua một tia đắc ý.
“Đây là chìa khoá chi khế.”
“… Cái gì?” Lạc Khâu Bạch đào đào lỗ tai, không nghe hiểu được.
“Phong nguyệt phổ nói, mỗi danh khí phá thân đều sẽ tự động tìm kiếm một nhục thược định mệnh, một khi tìm được liền sẽ cùng mập hợp với người có thân thể phù hợp hình thành quan hệ khế ước, cả đời chỉ có thể có phản ứng vớinhục thược của mình, mà em đã lựa chọn anh, cho nên về sau emđừng câu dẫn người khác, thành thành thật thật đãi, dù sao nếu câu dẫn, em cũng chỉ có thể câu dẫn anh, người khác đừng mơ tưởng động vào một căn lông tơ của em.”
Lạc Khâu Bạch cương nửa ngày, đều không khép lại miệng, hắn đã miễn dịch với phong kiến mê tín của Kỳ Phong, nhưng ai tới nói cho hắn biết, tiểu huynh đệ phía trước kia uy vũ sinh uy như thế nào còn có thể bị Kỳ Phong khống chế, này chẳng khác nào bị hoạn sao?
Nghĩ đến đây, hắn sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến mình ở Mỹmột năm, đích xác đối với người khác không phản ứng, duy có tối hôm qua Kỳ Phong xuất hiện, hắn liền thiên lôi địa hỏa …
Lúc này sắc mặt đều tái rồi.
“… Điều đó không có khả năng, cái gì chó má em lựa chọn anh, em cảm giác không được?”
Nhìn thấy thê tử rốt cục tức đến khó thở, Kỳ Phong gợi lên khóe miệng, híp mắt nở nụ cười một chút, “Em không nhớ rõ? Lúc trước tại ôn tuyền, chính là em quấn anh, không phải anh nói emđừng không biết liêm sỉ như vậy, em không nghe, làm chồng anh đương nhiên phải thỏa mãn em, cho nên em lựa chọn anh, anh không có vấn đề gì, đều là em rất *** đãng.”
Nhắc tới ôn tuyền trì, Lạc Khâu Bạch nghĩ tới một thân nữ trang còn có lúc ấy thân thể liên tục sốt cao khô cạn, nháy mắt đỏ mặt tía tai.
“Được a Kỳ Phong, con mẹ nó anh nhất định là tính kế em! Anh đã sớm biết này đó lại không nói với em, đem em khóa lại chỉ có thể cùng một chỗ với anh, đêm qua lại cố ý bức em nói cái gì chỉ có phản ứng với anh ăn nói khùng điên, thật không ra thể thống gì!”
Nói xong, hắn lập tức đẩy ngã Kỳ Phong, hung hăng cắn một hơi.
Kỳ Phong nhìn thê tử thẹn quá thành giận, cũng không phản kháng, trên mặt vẫn cứng rắn, nhưng trong ánh mắt tất cả đều là ý cười.
Làm chồng, nên bảo vệ uy nghiêm của mình, thê tử có làm nũng cũng chỉ là hổ giấy.
Lạc Khâu Bạch ngẩng đầu lên, trừng y, tức giận nói, “Ly hôn ly hôn, em phải đạp anh.”
“Anh nói, em là danh khí, tùy tiện phát âm đều có thể câu dẫn, em còn muốn hỏi anh tính tình đã kém còn sau lưng tính kế gia hỏa của em làm gì? Trong người kỹ năng Jack tô như vậy, sao em không thể tìm suất ca mãnh nam?”
Kỳ Phong căn bản nghe không biết cái gì gọi “Jack tô”, chú ý đến câu cuối cùng, lãnh mặt hỏi, “Em còn muốn tìm Mạnh Lương Thần?”
“… A?”Lạc Khâu Bạch đang đùa với đại điểu quái, nhất thời không đuổi kịp mạch não y, không rõ y nói lời này, như thế nào đột nhiên nhắc tới Mạnh Lương Thần.
Kỳ Phong xoay người, chau mày, hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ không phải? Họ Mạnh đều chạy trốn tới nước ngoài đi, như thế nào, em còn nhớ mãi không quên?”
Lạc Khâu Bạch càng thêm không hiểu ra sao, cân nhắc hơn nửa ngày mới hiểu được, đại khái trong quan niệm của Kỳ Phong, từ “Mạnh” này cùng âm với phong sát, cho nên “Mãnh nam” chẳng khác nào “Mạnh nam”, cũng như cá trong chậu.
Hắn dở khóc dở cười, nằm ở trên giường duỗi thắt lưng, nhắc tới Mạnh Lương Thần khiến cho hắn nhớ tới trước kia, một năm trước gièm pha trí mạng, trong lúc nhất thời tâm tình của hắn có chút suy sụp, bất quá vẫn cười nói, “Đừng nói hưu nói vượn, một năm trước sự kiện kia tuôn ra em với hắn ta đã định trước cả đời không qua lại với nhau, hắn ta đi chỗ nào đều không liên quan gì tới em, mỗi ngày ở trong này nhớ thương anh còn không kịp, chỗ nào ở Mỹ có thời gian nhớ người khác?”
Kỳ Phong ôm hắn, sắc mặt cũng trở nên có chút không xong, y hiểu được Lạc Khâu Bạch đang lo lắng cái gì, trầm giọng nói, “Chuyện gièm pha em không cần lo lắng, liền tính họ Mạnh kia trốn ra ngoài, anh cũng có biện pháp giúp em xử lý, em hiện tại chỉ cần lo lắng album có thể bán ra hay không như vậy đủ rồi, mặt khác đều giao cho anh.”
Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp cho là mình nghe lầm , “Em … Album?”
Kỳ Phong theo lý thường phải làm gật đầu, “Em yêu cầu một cơ hội một lần nữa trở lại công chúng, ra album là một biện pháp không tồi, lát nữaem theo anhvề công ty trực tiếp ký hợp đồng, hiện tại Lưu Bạch có đầy đủ tư cách chăm sóc em.”
Nhắc tới Lưu Bạch, Lạc Khâu Bạch có chút khốn quẫn, bởi vì hắn biết được Kỳ Phong có hàm nghĩa gì, Lưu Bạch, lưu lại chính là cái gì “Bạch” không cần nói cũng biết, nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này phát triển có chút ngoài dự liệu của hắn, “Kỳ Phong… Anh như thế nào sẽ nghĩ tới tiến quân giải trí? Kỳ lão gia… Không phản đối?”
“Kỳ lão gia”ba chữ này hắn nói phi thường gian nan, cực lực làm cho mình không cần có cảm xúc chủ quan.
Mặt của Kỳ Phong triệt để trầm xuống dưới, qua thật lâu cũng không thoải mái nói, “… Em không cần lo lắng, bởi vì… Anhvới ông nội có xích mích.”
Lạc Khâu Bạch kinh ngạc lập tức ngồi xuống, “Anh… Điên rồi?”Anh vì em sao?
“Cũng không phải vì em.” Kỳ Phong gắt gao mím môi, “Anh cùng ông nộicó mâu thuẫn oán hận chất chứa đã lâu, không có em cũng vậy. Ông ấy đích xác làm anh rất đau, nhưng loại yêu thương này bắt anh phải hoàn toàn nghe theo ý của ông, ôngmuốn khuôn mẫu hoàn mỹ, ông hy vọng anh biến thành bộ dáng thế nào, anh nhất định phải biến thành bộ dáng như thế, một khi có ý tưởng của chính mình ông sẽ không chút do dự chèn ép, hoàn toàn không có suy nghĩ tới cảm thụ của anh.”
“Ông cho rằng những điều này là tốt cho anh, bởi vì ông là trưởng bối sẽ không hại anh, cho nên anh không muốn giống con rối nói gì nghe nấy?”
Nhắc tới đề tài trầm trọng này, Lạc Khâu Bạch thở phào một hơi, tự giễu mỉm cười, “Em là nam, ông chướng mắt thực bình thường, nếu muốn hài tử cũng không gì đáng trách.”
“Nhưng anh không muốn.”Đồng tử thâm sắc của Kỳ Phong chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Khâu Bạch, gằn từng tiếng mà nói, “Vì chính nghĩa, tự tay giết chết người xấu, không phải phạm tội sao? Huống chi, anh là tội phạm sao?”
“Anh là một con người, nhưng ông từ đầu tới đuôi không trưng cầu ý kiến của anh, bắt anh thu thập chất lỏng mễ thanh, nếu anh không phát hiện, hiện tại hài tử khả năng đã một tuổi. Ông biết rõ em đã cứu mạng anh, lại dùng phương thức cực đoan đemem bức đến đường cùng, lại chưa từng nghĩ nó sẽ hủy diệt em, chẳng khác nào hủy diệt anh.”
Ánh mắt của Kỳ Phong cực nóng, Lạc Khâu Bạch hít một hơi, không biết nên trả lời như thế nào.
Qua thật lâu, hắn lắc lắc đầu, “Đứa ngốc, anh sao ngốc như vậy, cùng lão gia xích mích, mình mở công ty giải trí cũng vô dụng, chuyện gièm pha của em không phải mở công ty là có thể giải quyết, huống chi, công ty giải trí xài tiền như nước, anh kinh doanh điền sản cùng vải dệt biết cái gì giới giải trí?”
Sắc mặt của Kỳ Phong hơi hoãn, dùng một ánh mắt xem thường quét mắt nhìn hắn một cái, kia ý là, em hoài nghi chồng mình không có tiền nuôi em? Quả thực là buồn lo vô cớ.
“Côn Luân trong tay nắm bắt đại bộ phận trang phục phẩm bài quốc tế, cùng giới giải trí và giới thời trang căn bản không cách nào chia lìa, tiến quân giới giải trí là chiều hướng phát triển, trước kia đã sớm có kế hoạch này, khác nhau chẳng qua là công ty là tự anh quản lý.”
Nói tới đây y dừng một chút, liếc Lạc Khâu Bạch, đột nhiên khóe miệng gợi lên độ cung, “Huống chi, cùng với việc để công ty khống chế em, động bất động liền có khả năng phong sát em, không bằng cho em đảm đương chức bà chủ.”
Lạc Khâu Bạch vốn nghe chăm chú, bị hung hăng sặc một cái, tung chân đá y một cước, “Bà chủ đại gia anh!”
Kỳ Phong bắt lấy chân của hắn, mặt không đổi sắc sờ soạng vài cái, nhướng mày Nói, “Em không muốn làmbà chủ? Ông chủ dựa vào cái gì giúp emra album?”
Nhắc tới cái này Lạc Khâu Bạch vui vẻ, “Không phải nói tham gia thi đấu được nổi tiếng sao, công ty của các người sẽ cho ra album sao? Nói thế nào emcũng có khả năng thắng, Kỳ lão bản chẳng lẽ hiện tại muốn đổi ý?”
Kỳ Phong từ trong xoang mũi trong phát ra đơn âm, “Thi đấu? Em muốn hối lộ ông chủ thì không cần, còn muốn tham gia thi đấu? Lui, mấy ngày nay em cùng Đoàn Đoàn chuẩn bị một chút, theo anh trực tiếp về nước.”
Y chuyên quyền độc đoán, tiếng nói vừa dứt, cơ hồ là một chuy định giang sơn, biểu tình vừa thấy liền chắc chắn không thể thương lượng đường sống.
Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ cười cười, trảo tóc nói, “Em bây giờ còn không thể cùng anh về nước.”
Vừa nghe cái này, sắc mặt của Kỳ Phong lúc này âm xuống dưới, sơn vũ nổi lên, “Không trở về nước em còn muốn ở đây cả đời? Làm người khác biết thê tử của anh mang theo hài tử ở nước ngoài, nói anh ly hônem phụ trách sao?”
“Muốn ly hôn đã sớm ly hôn, còn chờ đến hiện tại?”
Hắn hít một hơi, chậm rãi nói, “Kỳ Phong, em càng muốn về nước hơn anh, vô luận em hiện tại ở Mỹ sống tốt hay xấu, nơi này cũng không phải nhà của em, nếu có khả năng em hận không thể hiện tại lập tức liền nhảy lên máy bay, trực tiếp về S thị đánh một giấc. Nhưng, hiện tại chuyện gièm pha của em còn chưa giải quyết, nếu mặt xám mày tro làm kẻ vô tích sự trở về, lại là một hồi đại chiến nước miếng, em còn không muốn bịngười ta phun vào mặt, cho nên em nhất định phải đường đường chính chính tiêu sái về đó, nếu có bị chỉ trích, khi đó ít nhất em cũng có tác phẩm để đứng lên, không thể bịngười ta xem thường.”
“Không phải nói trực tiếp ra đĩa nhạc sao? Cái này còn không gọi là tác phẩm để đứng lên?”
Lạc Khâu Bạch hé miệng mỉm cười, trạc mặt Kỳ Phong nói, “Anhlàm ông chủ rốt cuộc có biết buôn bán không? Làm album yêu cầu rất nhiều tiền, em hiện tại vốn muốn làm lại từ đầu, hát cũng không được tốt lắm, anh còn muốn lung tung ném tiền vào em, đến lúc đó album bán không được, người kinh doanhthấy em liền ném trứng thối, cái này gọi là tác phẩm để đứng lên sao? Em cũng không muốn Kỳ lão bản thành kẻ nghèo hàn, nếu không phí nuôi nấng Đoàn Đoàn tìm ai?”
Kỳ Phong không vui nhíu mày, “Vậy em muốn thế nào? Ở Mỹ tạo thanh danh rồi về nước? Kia đến lúc đó anh còn sống để thấy nhi tử sao?”
“Phi phi phi, nói hưu nói vượn cái gì đâu không! Trường mệnh trăm tuổi, trường mệnh trăm tuổi…” Lạc Khâu Bạch nhu đầu Kỳ Phong lảm nhảm, tức giận liếc mắt một cái, nghiêm túc nói:
“Giới giải trí nước Mỹ có mấy người Hoa có thể xông vào? Điểm ấy tự mình hiểu lấy. Em căn bản không muốn ở Mỹ lâu, chẳng qua muốn tham gia cuộc thi sáng tácca khúc gốc lần này một lần, mặc kệ kết quả thế nào, ít nhất không thể để một năm em học tập ở đây uổng phí .”
“Anh lần này tổ chức cuộc thi thanh thế lớn như vậy, không chỉ quốc nội, cả hải ngoại đều nóng hổi như vậy, vừa lúc là cơ hộitốt để nổi tiếng. Hình thức thi đấu lần này là bỏ phiếu trên internet, em lại dùng võng danh tại hải ngoại ghi danh, vừa lúc có thể tránh gièm pha của em ở quốc nội, nếu lần này vận khí không tồi có thể vào chung kết, chính là đường đường chính chính tham gia, này so với anh ném tiền cho emđể ra album thì quang minh chính đại hơn nhiều.”
“Nếu trực tiếp bị đào thải, em cũng chấp nhận, cầm bằng tốt nghiệp trường âm nhạc liền thành thành thật thật về nước, tiếp tục đóng phim, chỉ sợ không có một ai tiếp tục dùng em. Đến lúc đó nếu có người mắng em là chuột chạy qua đường chạy trốn tới nước ngoài tị nạn, em liền đem giấy chứng nhận vứt lên trên mặt họ, nói cho bọn họ biết lão tử chưa bao giờ trốn tránh, chỉ đi tiến tu, để đứng trước mặt các người, nói cho các người biết lão tử cái gì cũng không sợ!”
Lạc Khâu Bạch nói lời này, một đôi mắt xếch mang theo thần sắc sáng ngời, ánh mắt vô cùng kiên định, bên cạnh Kỳ Phong nhìn hắn một cái, gắt gao mà mím môi, phù dung câu làm y giống như thấy được 《 Tà dương ca 》 mới vừa chiếu phim, giấc mộng kiên định, nam nhân dũng cảm dốc sức, tim y đập nhanh, trong lúc nhất thời không nói gì thêm.
Qua thật lâu y mới mặt không đổi sắc mở miệng, “… Em nhất định phải tham gia cuộc thi lần này?”
“Đúng.” Lạc Khâu Bạch gật đầu, “Vô luận kết quả như thế nào, đây đều là công đạo trong một năm của em, ân… Anh sẽ đồng ý sao?”
Hắn kéo kéo ngón tay Kỳ Phong, mặt của Kỳ Phong lúc này cứng đờ, biểu tình càng cổ quái, mãnh liệt rút tay về, ác thanh ác khí nói, “… Liền nói em ngốc em còn không thừa nhận, tham gia thi đấu cuối cùng không phải là muốn theo anh ký hợp đồng? Đi một vòng lớn, cũng không biết đang làm cái gì! Chết tiệt… Em hát dở như vậy, xem ra chỉ có sử dụng việc tư đến bức những giám khảo kia cho em thăng cấp, thật sự là thị sủng mà kiêu ! Quả thực không biết gì!”
“Uy uy, em đã nói với anh nhiều như vậy, xem như nói vô ích có phải hay không? Em muốn kiểm nghiệm trình độ chân thực của mình, cũng không phải vì ra album, anh muốn thật sự dùng thân phận đi áp những giám khảo kia, em còn so tài gì? Đến lúc đó muốn truyền ra, ‘Lạc Khâu Bạch khi họctoàn điểm xấu, ngủ với lão bản, thời đại nam sắc trong giới giải trí đã đến!’ Nhìn một cái, em ngay cả giải trí cũng không được.”
Kỳ Phong xị mặt không nói lời nào, không vui nhìn hắn một cái, tiếp xem thường, hạ giọng nói một câu “Đây chính là em nói muốn ngủ”.
“Anh nhỏ giọng nói thầm cái gì?”
“Anh nói em hát khó nghe như vậy, không đi cửa sau ai nghe chứ!” Kỳ Phong trừng mắt.
Lạc Khâu Bạch bị tức nở nụ cười, kỳ thật hắn cũng biết trình độ mình ra sao, nhưng khẩu khí này thật sự muốn đánh, hắn nhịn không được thấu đi lên kề sát lỗ tai y nói, “Anh nói em hát khó nghe? Anh có nghe sao?”
“…” Kỳ Phong bị thanh âm của phù dung câu sát đến, gắt gao xị mặt không nói lời nào, sống lưng lại cứng lại.
“Nói thật, từ khi em dùng thanh âm câu dẫn làm danh khí, em đối với mình càng có tin tưởng rồi đó.” Lạc Khâu Bạch cố nén cười lại gần, môi đã cọ đến vành tai Kỳ Phong, “Nếu không… Em hát cho anh nghe, chính là… Hát cái gì tốt?”
Hắn đè nặng cổ họng nói chuyện, mỗi một âm đều cố ý kéo dài, lỗ tai Kỳ Phong toàn bộ đều đỏ, cũng không biết là bởi vì thanh âm của phù dung câu hay là nhiệt khí Lạc Khâu Bạch phun ra.
Y nóng nảy vừa muốn đẩy ra hắn xuống giường, Lạc Khâu Bạch lại đột nhiên tiếngần, đem y hoàn toàn bao trùm, dùng sức cắn vành tai, cười nói, “Ân, liền hát gọi giường điều được không? Nguyên lai lúc Lý Kim Hâm còn làm thủ hạ, anh ấy thường xuyên buộc em hát cho những lão bản, lần này tiện nghi anh rồi.”
Nói xong y hừ hai tiếng, từ cổ họng phát ra tiếng thở nhẹ, phù dung câu thiên hồi bách chuyển, bình thường không tận lực dùng, đối với kí chủ lực ảnh hưởng cũng đã thực lớn, lúc này cố ý nâng lên, mỗi một âm cuối cũng giống như là móc lên, từ trong lỗ tai tiến vào, chảy vào tứ chi toàn thân.
Lạc Khâu Bạch phát thệ, hắn nhìn đến đại điểu quái thực rõ ràng run lên một chút, tiếp lỗ tai đều nổi da gà, đại điểu quái trước người quấn quanh gân xanh, trực tiếp thẳng tắp tận trời.
Hắn cố nén cười ha ha, bắt tay qua sờ soạng một chút, làm bộ kinh ngạc nói, “Phong Phong, anh không bị bệnh chứ, như thế nào toàn thân nóng như vậy?”
Cơ bắp toàn thân Kỳ Phong co rút lại, ngực kịch liệt phập phồng, rốt cuộc chịu đựng không nổi, mãnh liệt xoay mình, đem Lạc Khâu Bạch đặt ở phía dưới, vỗ đùi hắn, tiếp giận dỗi lại hả giận, mặt đỏ thẫm cường ngạnh lại thô bạo ngăn chặn bờ môi của hắn.
“Ngô!” Lạc Khâu Bạch rốt cục không nín được cười ha ha đều bị Kỳ Phong nuốt vào trong bụng.
Trước kia đại điểu quái không cho hắn nhiều lời, còn gắt gao mà chắc chắn thanh âm của hắn *** đãng, khi đó hắn cũng không cảm thấy có cái gì, thẳng đến hôm nay tận mắt nhìn thấy, hắn mới ý thức tới thanh âm của hắn có ảnh hưởng lớn với Kỳ Phong như vậy.
Có lẽ đây mới thật là cái gì “Danh khí”?
Mặc kệ nó, tóm lại hắn cảm thấy có “Vũ khí” đùa lộng đại điểu quái nhất định càng thêm thú vị.
Hai người miệng lưỡi quấn quanh, hai cây súngphía dưới cũng cướp cò, Kỳ Phong bị thê tử gây sức ép toàn thân bốc hỏa, mới vừa tách ra chân hắn chuẩn bị làm tình…
“Nha a! Nha nha nha nha ——!
Tiếng khóc vang dội của Đoàn Đoàn trong phòng vang lên, đại gia hỏa thẳng tắp thô thạch thiếu chút nữa đã bị dọa mềm nhũn.
Kỳ Phong cương một chút, biểu tình miễn bàn quái thế nào, thằng nhóc kia vì cái gì mỗi lần đều tìm thời cơ như vậy!?
Lạc Khâu Bạch bị Kỳ Phong đùa nở nụ cười, đẩy ra hắn xuống giường, “Ai, ca hát thật mệt a, Kỳ lão bản anh nhất định phải hảo hảo hồi vị.”
Nói xong lời này, hắn khập khiễng chạy ra khỏi phòng ngủ, Kỳ Phong hắc mặt liền muốn theo kịp, điện thoại của y lúc này vang lên, y tức giận nghe, chợt nghe bên kia rung trời kêu rên:
“Kỳ tiên sinh ngài cuối cùng nghe rồi! Toàn bộ công ty tìm ngài cả ngày! Hôm nay ca khúc dự thisẽ đăng trên mạng, không được ngài chỉ thị không ai dám động, trong chốc lát sẽ mở cuộc họp, ngài hiện tại ở nơi nào a?”
Thanh âm của thư ký cùng cấp dưới truyền đến, Kỳ Phong nhu nhu mày, tức giận nói, “Được rồi, tôi đang trở về công ty.”
Lúc này, Lạc Khâu Bạch ôm Đoàn Đoàn vừa mới tỉnh ngủ đi tới, ngủ cả một đêm, tiểu tử kia khuôn mặt đỏ bừng, miệng bú sữa, nhìn thấy Kỳ Phong thân thể trần truồng, kinh ngạc mở to hai mắt.
Kỳ Phong cũng hiểu được trước mặt nhi tử quang lõa như vậy thật sự không uy nghiêm, mặt không đổi sắc kéo chăn lên vắt ở trên lưng.
Tiểu tử kia nấc sữa, nước mũi chảy xuống dưới.
Lạc Khâu Bạch có ý xấu đem nhi tử hướng vào trong ngực Kỳ Phong, tiểu tử kia khoái trá cọ cọ, “Nha a” một tiếng, hướng Kỳ Phong cười ngây ngô một chút.
Thật sự là rất xuẩn …
Kỳ Phong lạnh lùng hừ một tiếng, Lạc Khâu Bạch cúi đầu nhặt quần áo, rất nhanh hôn một cái lên mặt nhi tử, kết quả lại bị dán dính như con sên.
Nhi tử ngốc như vậy, y tuyệt không thích.
Lời của editor: Anh Phong thật là cái tính tình quái lạ!