Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 73



CHƯƠNG 73

Sáng sớm hôm sau, trên báo đều là một nội dung.

“Thần tượng tân duệ Lạc Khâu Bạch cùng CEO công ty giải trí Lưu Bạch Kỳ Phong đêm khuya thân mật, cùng tham dự lễ mừng 15 nămthành lập của Tinh Huy, cử chỉ thân mật, giống người yêu?!”

Tiêu đề đỏ thẫm, hấp dẫn ánh mắt, các đầu đề lớn cũngđăng ảnh chụp hai người.

Trên ảnh chụp là Lạc Khâu Bạch một thân bạch y, cùng Kỳ Phong một thân hắc y dắt tay nhau từ trong xe màu đen đi xuống, lại bởi vì không cẩn thận té ngã, mà được Kỳ Phong ôm thắt lưng, màn ảnh vừa lúc bắt giữ ánh mắt hai người đối diện trong nháy mắt, nhìn qua thật đúng giống nhìn trộm, còn hưu ý.

“… Kỳ Phong tiên sinh công khai tỏ vẻ, chỉ mang một mình Lạc Khâu Bạch tham gia tuyên truyền trận tổng chung kết《 Nhạc động toàn cầu 》, là bởi vì có vài phần kính trọng với hắn, cũng ám chỉ Lạc Khâu Bạch chính là quán quân trong cảm nhận của y, tình hình cụ thể và tỉ mỉ thỉnh xem báo hôm nay…”

“Ngàn vạn đại ngôn, dùng số tiền lớn nâng lên, trận chung kết đệ nhất《 Nhạc động toàn cầu 》, Kỳ Phong từng vì Lạc Khâu Bạch mà liều mạng, kéo phiếu trên hiện trường, video xem trên www.xxoo.com”



Bài post cùng yêu sách trên mạng ùn ùn, ảnh Lạc Khâu Bạch cùng Kỳ Phong tại tiệc tối trên thảm, tất cả đều bị chế tác thành ảnh Gif, quay chậm, hai người thì thầm thân mật, hoặc sóng mắt lưu chuyển, dựa theo một ít thuyết pháp trên mạng của vài tiểu cô nương, cái này gọi là “Tràn đầy JQ (gian tình)”, tuy rằng Lạc Khâu Bạch cũng không rõ JQ rốt cuộc là ngoạn ý gì.

Từ khi Lạc Khâu Bạch rửa đi một thân ô thủy, theo 《 Tà dương ca 》 lần thứ hai được truyền phát tin cùng hừng hực khí thế mời họp báo, thậm chí còn có một loạt quảng cáo đại ngôn, nhân khí của Lạc Khâu Bạch nước lên thì thuyền lên, cũng nhanh chóng được nhiều fan hâm mộ yêu thích, thậm chí còn đem “Lạc thủy chi tân, khâu sơn sương bạch”trước kia vắng vắng vẻ vẻ đănglên khiến cho hồng náo nhiệt hỏa, hiện giờ trên mạng bộc xuất tin tức như vậy, tự nhiên cũng ồn ào huyên náo.

Trong đó có hai bài postnóng nhất, bị quản lý viên trực tiếp thêm mắm thêm muối. Lạc Khâu Bạch tùy tay nhấn một cái, có ảnh Gif, đúng là Lạc Khâu Bạch tùy tay hái được một đóa hoa hồng đưa cho Kỳ Phong. Trong hình ảnh động tác hai người phi thường chậm, cho nên mỗi biểu tình đều bị màn ảnh ghi chép rành mạch, Kỳ Phong lúc nhận hoa hồng trong nháy mắt, đầu tiên là sửng sốt, tiếp lỗ tai đỏ ửng, khóe miệng nhếch lên, giờ này khắc này nhìn qua cơ hồ là thẹn thùng.

Dưới đó là mấy ngàn bình luận, đại bộ phận đều thét chói tai : Ngao ngao! Kỳ thiếu gia manh chết!!

Trước kia xem báo cho rằng y mặt than, không nghĩ tới y lại xấu hổ! Ngọa tào, này là chân ái giữa vách đá cùng tiểu bạch!

Chẳng lẽ đây là bản sao hiện thực ôn nhu yếu khí minh tinh công X mặt lạnh thẹn thùng cường thụ?!

LS tự trọng! Đừng vội nghịch điệu tây bì (CP)! Tiểu Bạch vạn năm nằm dưới, ngạo kiều ngượng ngùng công mới thật tuyệt sắc!!!!

Lạc Khâu Bạch nhìn một hơi phun nước ra, đem toàn bộ màn hình đều lộng ướt, bên cạnh Đoàn Đoàn “Nha” một tiếng, ôm gà Tiểu Hoàng ở trên giường lăn một chút, tay ngắn chân ngắn đến bên cạnh Lạc Khâu Bạch, mở to mắt tựa hồ đang hỏi ba ba ba làm sao vậy.

Lạc Khâu Bạch đem tiểu tử kia ôm vào trong ngực, tự động xem nhẹ bốnchữ “Vạn năm nằm dưới” này, chỉ vào mặt Kỳ Phong trên màn ảnh nói, “Nhìn mẹ con, thật sự là bế nguyệt tu hoa, xinh đẹp, ha ha ha…”

“Ngô a… ?” Tiểu tử kia trừng mắt nhìn, tuy rằng nghe không hiểu ba ba đang nói cái gì, nhưng là quái thúc thúc cùng mẹ nguyên lai là một ý tứ nha?

Lạc Khâu Bạch nở nụ cười nửa ngày tiếp tục nhìn bài post, so sánh với khẩn trương và lo lắng yến hội lúc cùng Kỳ Phong công khai, hắn hiện tại đã thấy rõ, tuy nói một người nam nhân cùng người cùng phái sau scandal nhấc lên quan hệ, thấy thế nào đều cảm thấy quái dị, nhưng tựa như Trịnh Hoài Giang nói, hiện giờ là thời đại nam sắc, nhiều ít minh tinh đều bán hủ, ngẫu nhiên lâm vào toàn cục cũng không ảnh hưởng, chỉ cần không có chứng cớ, cũng không có gì lo lắng.

Huống chi… So sánh với tâm tính che che lấp lấp, hiện giờ quang minh chính đại tuôn ra, ngược lại làm hắn cảm thấy đặc biệt… Ngầm vui vẻ.

Tùy tay nhấn bài post thứ hai, trước còn hòa hòa khí khí, một đám người lại ầm ĩ lên, Lạc Khâu Bạch lui ra ngoài vừa thấy tên bài post, lúc này đầu hơi đổ mồ hôi, nguyên lai cái gọi là các phái điệu tây bì (CP) lại là cuộc chiến của các fan.

Phe Mạnh Lạc nói không đến được mới là tốt nhất, có một loại chân ái gọi là cùng quên với giang hồ, phe Diệp Lạc tỏ vẻ không phục, diễn trong diễn ngoại giả thành thật, phe Kỳ Lạc càng trực tiếp, thống nhất đối ngoại, mắng to: Tương vong giang hồ muội cậu, giả thành thật đại gia cậu, nam tiểu tam, đừng vội khiêu chiến địa vị đại phòng của tôi!

Lời này trực tiếp chọc cho Lạc Khâu Bạch nước mắt đều chảy ra, nằm ở trên ghế sô pha cười ha ha, ghé vào trên bụng hắn Đoàn Đoàn cũng không biết ba ba đang cười cái gì, tóm lại ba ba cười bé vui vẻ, tiểu móng vuốt mập mạp huy đến huy đi, miệng cao hứng “Ngô a ngô a” không ngừng.

Lúc này Kỳ Phong vừa lúc cầmtúi da từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hai cha con ở trên ghế sô pha cười thành một đoàn, đi qua nhìn máy tính vừa thấy, lúc này sắc mặt đen một tầng.

“Đây đều là cái gì loạn thất bát tao, bạo dân trên internet một chút tố chất cũng không có.”

“Không a, em cảm thấy rất tốt, không tin anh xem cái này.” Lạc Khâu Bạch cười nhún vai, chỉ vào màn hình nói, “Nhân gia gọi anh đại phòng, thỏa thỏa chính cung, thật sự là tuệ nhãn thức châu.”

Kỳ Phong lãnh mặt nhìn hắn, từ trong xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, “Anh xem như là có mắt không tròng đi?”

Mạnh Lương Thần, Diệp Thừa mấy cái kia, có tư cách đánh đồng với người chồng danh chính ngôn thuận là y sao? Còn dùng chính cung từ ngữ ghê tởm như vậy, y tuyệt không để ý dùng tiểu hào phi mã giáp nói cho bọn họ biết, y và thê tử rốt cuộc ai mới là chính cung.

Nói xong y tùy tay bấm vào vài võng trang, vừa lúc nhìn ảnh Gif Lạc Khâu Bạch tặng hoa cho y, lúc này y cười có chút rõ ràng.

Nhìn một cái, đây mới là võng hữu trình độ có chỉ số thông minh.

Y vừa nhấc đầu, chống lại ánh mắt Lạc Khâu Bạch, lúc này cảm thấy mình cười rất rõ ràng, như vậy sẽ ra vẻ quá mức kiêu căng với thê tử, thị sủng mà kiêu, lúc này lại im miệng quay đầu, cầm cà vạt rơi xuống đất lên.

Lạc Khâu Bạch ôm Đoàn Đoàn đi qua, cầm tiểu thịt của Đoàn Đoàn trảo mặt Kỳ Phong, “Uy, vợ cả, anh cười hảo *** đãng a.”

Kỳ Phong lúc này quát lớn một câu “Câm miệng, anh căn bản không cười.”

Tiếp lại kịp phản ứng, lời này tương đương tự động ngầm thừa nhận mình là vợ, phù dung câu chết tiệt.

Lạc Khâu Bạch khống chế không được buồn cười, một bàn tay kẹp lấy Đoàn Đoàn, một tay khác kéo Lạc Khâu Bạch đặt ở gương, nóng nảy hôn một chút, như là biểu thị công khai chủ quyền mở miệng, “Anh mới làm chồng em, nói rõ ràng!”

Lạc Khâu Bạch cười liếm liếm bờ môi của y, quyết định không tái đùa y, một bên giúp y chỉnh lý cổ áo cùng cà vạt, vừa nói, “Được được, tất cả nghe theo anh, bà, xã, đại, nhân.”

Kỳ Phong lúc này nhíu mày, cúi đầu lại hôn xuống dưới, vừa lúc đó, Đoàn Đoàn bị kẹp vào trong ngực đột nhiên giãy dụa vài cái, thật vất vả ngửa đầu nhỏ, thoải mái “Ngô…” Một tiếng.

Động tác của hai đại nhân cứng đờ, môi đều tách ra.

“Ngô a… ?” Tiểu tử kia vẻ mặt ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt, oai đầu tựa hồ đang suy nghĩ ba ba vì sao và quái thúc thúc, ngô không đúng… Phải là mẹ,hôn nhau.

Ánh mát của tiểu hài tử trong suốt thấy đáy, ngốc hồ hồ không có tạp niệm, bị ánh mắt như vậy nhìn, Lạc Khâu Bạch có chút xấu hổ, khụ một tiếng, nhịn không được trừng mắt nhìn đại điểu quái, trách ydạy hư nhi tử.

Kỳ Phong than mặt, vươn tay che ánh mắt tiểu tử kia, chuẩn bị tiếp tục hôn.

Đoàn Đoàn đột nhiên khanh khách nở nụ cười, quơ tứ trảo, cao hứng đánhngực Kỳ Phong, tiểu tử kia béo tròn, khí lực không nhỏ, Kỳ Phong không phòng bị thiếu chút nữa thả bé xuống.

“Thằng nhóc, con lại muốn làm gì?”

Kỳ Phong cùng nhi tử mắt to trừng đôi mắt nhỏ, nhìn tiểu tử kia xoay đầu, hướng Lạc Khâu Bạch vươn ra hai tiểu móng vuốt, y y nha nha hai tiếng, một bộ muốn ôm.

Lạc Khâu Bạch bị nhi tử ngốc dạng chọc cười, vươn tay đem bé bế vào lòng, tiểu tử kia mới vừa bổ nhào vào trong ngực ba ba, tiếp dùng cả tay chân bắt lấy lỗ tai Lạc Khâu Bạch, mang theo hương sữa và nước mũi, học bộ dáng Kỳ Phong vừa rồi hôn Lạc Khâu Bạch, lập tức hôn môi ba ba, mặt Lạc Khâu Bạch dính toàn nước miếng.

“Ngô ngao ~” tiểu tử kia cười ánh mắt đều không thấy, mặt bánh bao, bởi vì hôn ba ba mà cao hứng hoa chân múa tay vui sướng.

“Thằng nhóc con tránh ra!” Kỳ Phong nóng nảy quát lớn một tiếng, lập tức đem tiểu tử kia từ trong ngực Lạc Khâu Bạch ôm đi ra, đưa tay liền chụp tiểu môngcủa bé.

“Nha nha a!” Tiểu tử kia kêu la, ánh mắt đều sợ hãi nhắm lại, kết quả mẹ đánh vào mông tuyệt không đau ai.

“Nha…?”

Đoàn Đoàn tò mò mở to mắt, phát hiện Kỳ Phong căn bản không tha, tay nhỏ bé nắm mũi Kỳ Phong, cao hứng khanh khách nở nụ cười.

Hắc khí bao phủ trên mặt Kỳ Phong, mà bên cạnh Lạc Khâu Bạch lại nhịn không được ha ha cười phá lên.

*****

Lạc Khâu Bạch trướccó đóng phim cổ trang.

Hắn sắm vai Nhị hoàng tử, tiếu lí tàng đao (bụng bồ dao găm), tâm tư biến hoá kỳ lạ, là một nhân vật phản diện không hơn không kém. Tuy rằng kịch bản viết rất cẩu huyết, đơn giản chỉ là câu chuyện hai huynh đệ hoàng thất, đồng thời tranh long ỷ đoạt thiên hạ, thuận tiện đoạt nữ nhân, nhưng bởi vì chế tác hoàn mỹ, cảnh tượng hoa mỹ, hơn nữa hắn sắm vai nhân vật, cuối cùng thiếu chút nữa hại chết huynh trưởng Thái tử, mục đích đạt được tình yêu của cô gái, cam nguyện bị vạn tiễn xuyên tâm bắn chết trên thành lâu.

Loại nam thứ si tình lại tuyệt tình này, vĩnh viễn nằm yên trong lòng phái nữ, kịch truyền hình mới vừa phát sóng liền an ổn ngồi trên ngai vàng quán quân, vì hắn mang đến nhân khí tuyệt bút, hắn diễn rất ưu túmà ca khúc《Cựu mộng 》hắn hát cũng đứng đầu đủ bảng xếp hạng các tháng, hơn nữa hắn cùng với đại công tử Kỳ gia dính tin đồn với nhau, trong lúc nhất thời hắn nổi bật còn mạnh hơn một ít siêu sao đại bài.

Được đại thụ khen ngợi, hắn tại trận tổng chung kết《 Nhạc động toàn cầu 》nhân khí cũng một đường tăng vọt, bởi vì thanh tuyến độc đáo của hắn được giải trí Lưu Bạch giúp đỡ, hắn cũng đoạt giải quán quân đứng đầu, trong lúc chuẩn bị cho trận đấu, Trịnh Hoài Giang giúp hắn hẹn gặp Hàn Chiêu về phim mới.

Trải qua lần đầu gặp mặt ở yến hội, Lạc Khâu Bạch tin tưởng lời ngoại giới nói tuyệt không giả, Hàn Chiêu đích thật là người tính tình phi thường cổ quái, nói phong chính là vũ, thực khó thăm dò trong lòng anh ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Hơn nữa, Kỳ Phong lần trước bởi vì chuyện này mà ăn dấm, trước mặt Hàn Chiêu không chút khách khí kéo hắn đi, có thể nói, Lạc Khâu Bạch cũng không trông cậy vào Hàn Chiêu còn có thể nguyện ý tuyển hắn, cũng không có cường tiến thủ tâm, nhất định phải diễn phim của anh ta.

Vì thế hắn cùng Trịnh Hoài Giang nói qua một lần, kết quả bị mắng cẩu huyết lâm đầu, “Nói cậu ngốc cậu còn thật không thông minh, cậu hiện tại trong tay còn có chiêu bài Hàn Chiêu lớn hơnđại đạo diễn cậu không biết sao?”

“Trước anh không phải đưa cho tôi vài kịch bản sao, đưa tôi xem đi, có một hai cái cũng không tệ lắm, không tất yếu cần phải tuyển cái gì quốc tế đâu.”

“Mấy kịch bản kia đều là phim truyền hình, có một bộ phim là phim kinh dị, kịch bản viết dù tốt đến mấy cũng cho không mang đến bao nhiêu nhân khí cho cậu đâu.”

Nói tới đây, Trịnh Hoài Giang dừng một chút, nhìn hắn nói, “Lạc Khâu Bạch, cậu hiện tại mới khởi sắc, 《 Tà dương ca 》 đã đem cậu đưa đến vị trí rất cao, muốn bán nhiều vé, muốn lực ảnh hưởng cùng danh tiếng đầy đủ, phim truyền hình cậu đóng vài cái này đều xem như một đường, cậu hiện tại thiếu chính là một phim bom tấn, hiểu hay không?”

“Nổi danh muốn đã sớm làm, cậu sắp30, đem thời gian lãng phí vào mấy phim không có tiền đồ, không bằng ổn thỏa một chút, cùng Hàn Chiêu hợp tác, cậu ta tính tình cổ quái một chút, đóng phim bất quá chỉ mấy tháng, cậu cảm thấy cậu ta tốn nhiều công phu chỉ với một minh tinh gà mờ sao?”

Lạc Khâu Bạch cảm thấy thần kinh khẩn trương.

Thái độ của Hàn Chiêu tuy rằng kỳ quái, nhưng có chút cuồng nghệ thuật đối nhân xử thế có lẽ còn lễ phép, huống chi… Hắn không phải không thừa nhận, kịch bản của Hàn Chiêu phi thường hấp dẫn hắn, hắn rất muốn khiêu chiến một lần.

Nghĩ như vậy, hắn bình thường trở lại, đem chuyện ký hợp đồng giao cho Trịnh Hoài Giang xử lý, không tới vài ngày hắn đã bị thông tri đến Studio thử trang phục.

Lần thứ hai nhìn thấy Hàn Chiêu, anh ta khí sắc vẫn không tốt, sắc mặt thậm chí so với lần đầu tiên gặp mặt còn tái nhợt hơn vài phần.

Anh ta mặctây trang hưu nhàn màu cà phê, miệng ngậm một điếu thuốc, cầm kịch bản cùng nhân viên công tác nói gì đó, xa xa nhìn thấy Lạc Khâu Bạch, cười nhíu mày đi tới.

“Nhị hoàng tử điện hạ, đã lâu không gặp.”

Anh ta vừa mở miệng là xưng hô trong phim Lạc Khâu Bạch vừa mới chiếu kia, Lạc Khâu Bạch lễ phép lại mang theo xa cách cười chào hỏi, “Hàn đạo diễn nói đùa, xưng hô này chịu không nổi, về sau còn phải nhờ ngài chỉ giáo nhiều hơn.”

Hàn Chiêu phun một vòng khói, ho khan một tiếng, cười chọn một chút khóe miệng, “Đúng, lần trước gặp mặt em đi vội vàng như vậy, thiệt nhiều chi tiết cũng không nói gì, phải hảo hảo chỉ giáo một chút.”

“Lại nói tiếp, lần trước tôi còn tưởng sau yến hội muốn tìm em tán gẫu một chút, kết quả em đi rồi, không nhìn thấy em, em không tham gia vũ hội sao?”

Nhắc tới lần trước từ biệt cùng hai chữ “Vũ hội” này, Lạc Khâu Bạch phi thường xấu hổ, bất quá hắn không nguyện ý cùng Hàn Chiêu nói thêm cái gì, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, cười nói, “A phải không? Kia đại khái là ngài không thấy được tôi đi.”

Hàn Chiêu lại ho khan vài tiếng, thoạt nhìn tựa hồ không quá thoải mái, bất quá cũng không có dây dưa vấn đề này, chỉ cười cười.

Hai người lâm vào trầm mặc, vì sao Hàn Chiêu không nói lời nào Lạc Khâu Bạch không biết, dù sao hắn cũng lười nói, loại chuyện này nói nhiều sai nhiều, còn không bằng không nói.

May mắn lúc này, thợ make-up đến, muốn dẫn Lạc Khâu Bạch đi sang phòng cách vách thay quần áo, hắn nhân cơ hội này kết thúc đối thoại, xoay người đi theo thợ make-up rời đi, lần thứ hai nghe được Hàn Chiêu ho khan vài tiếng.

So sánh với phim cổ trang mặc đồ rất nặng, mang khăn trùm đầu hay mặc áo giáp, 《 Manh âm 》phim hiện đại này hoá trang thoải mái rất nhiều.

Tóc Lạc Khâu Bạch thực mềm, không quá thích hợp với tạo hình chuyên gia tâm lý học phạm tội, cho nên thợ make-upcắt tóc của hắn, lộ ra cái trán trơn bóng cùng lỗ tai xinh đẹp. Áo sơmi màu xám đậm cùng tây trang phẳng phiu, hơn nữa ánh mắt kim ty, coi như là hoàn thành.

Trang phục như vậy cùng Lạc Khâu Bạch bình thường ăn diện cũng không có gì phân biệt, nhưng khí chất lại thay đổi, hiệu quả thần kỳ tốt.

Hắn bỏ tay vào túi đứng ở dưới đèn tựu quang, một đôi mắt xếch, khóe mắt hơi hơi khơi mào, thoạt nhìn kỳ thật có một chút câu nhân, nhưng dưới thấu kính mỏng manh, ánh sáng chợt lóe, đồng tử sắc bén thâm thúy, khóe miệng mang theo một tia vô ý, cấm dục, cơ trí lại… Mang theo một cỗ tà ác vô pháp ngôn thuyết, tựa như ngọc thạch có góc cạnh, tản ra sáng bóng, đụng vào cũng có cảm giác sắc bén.

Hiện trường không ít người vỗ tay khen ngợi, không ít tiểu cô nương càng nhịn không được cười nói, “Không nghĩ tới Khâu bạch Bình thường nhìn ôn hòa không lạnh không nóng, còn có thể cho tôi cảm giác này, thật sự quá tuyệt.”

Bên cạnh Hàn Chiêu nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch, khóe miệng gợi lên một tia cười, ánh mắt hẹp dài bán nheo lại, một lát sau mới đi từ từ đến trước mặt Lạc Khâu Bạch, gần gũi nhìn mặt hắn.

Hai người đứng ở dưới đèn tựu quang, vị trí sáng ngời chói mắt, chung quanh đều lâm vào hắc ám.

Ánh mắt Hàn Chiêu sắc bén, từ ánh mắt của hắn nhìn đến môi, như là đem chuyện lần trước gặp mặt chưa kịp nhìn tất cả bây giờ nhìn rõ ràng. Người chung quanh không biết đạo diễn đang làm cái gì, Lạc Khâu Bạch lại càng không hiểu được người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trong lòng không vui, trực tiếp tháo xuống kính mắt, bán nheo lại ánh mắt.

Cặp mắt kia vốn ôn nhuận trong phút chốc giống như lưỡi dao sắc bén, chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng, kính mắt trong tay bị hắn ném sang một bên, hắn gắt gao chế trụ cổ áo, như là rốt cục từ trói buộc phóng xuất ra, đi đến phía trước một bước, lại làm cho Hàn Chiêu hơi hơi lui ra phía sau.

Hắn hạ giọng cười lạnh một tiếng, “Anh như vậy không thể chờ đợi được thấu đi lên là chuẩn bị nghênh đón… Tử vong sao?”

Đây là một câu trong kịch bản《 Manh âm 》.

Cố ý đè thấp thanh tuyến giống ngọc thạch thô ráp, xỏ lỗ tai lại làm người phía sau lưng run lên, thanh âm của hắn tuyệt không cao, thậm chí giống như đang lặng lẽ nói, nhưng hiện trường quá yên lặng, cơ hồ tất cả mọi người đều nghe được thanh âm của hắn, trong nháy mắt sợ run cả người, trong mắt hiện lên tia không dám tin.

Lần đầu nhìn thấy Lạc Khâu Bạch cũng biết thanh âm của hắn dễ nghe, nhưng chưa từng nghĩ qua thanh âm của hắn cũng có thể tà ác như vậy…

Giống như bị mê hoặc, giống như thật sự thấy được nhân cách thứ hai tà ác dữ tợn giấu trong thân xác nhà tâm lý học của Lạc Khâu Bạch.

Hiện trường trong lúc nhất thời im lặng đến nỗi kim rơi có thể nghe thấy, Hàn Chiêu gần Lạc Khâu Bạch, anh ta sửng sốt trong chốc lát, tiếp trong ánh mắt loang loáng vô pháp che dấu ánh sáng, nửa ngày sau mới lớn tiếng nở nụ cười, lui lại mấy bước, cách một khoảng cách nói, “Khâu Bạch, em cũng thật nhập diễn.”

Lạc Khâu Bạch cố ý nói câu này, kỳ thật chính là vì ám chỉ Hàn Chiêu, hiển nhiên Hàn Chiêu nhất định là nghe hiểu.

Vì thế hắn liền thu hồi biểu tình sắc bén, thoải mái cười nói, “Nếu không chuyên nghiệp một chút, làm sao dám cùng Hàn đạo diễn hợp tác, ngài nói đúng không?”

Hắn cười mở miệng, vừa rồi cái loại cảm giác tà ác thần kinh áp bách tựa như bay xa, thanh âm của hắn vẫn vi ách êm tai, giống như vừa rồi là một hồi ảo giác.

Mọi người lúc này đều phục hồi lại tinh thần, không ai chú ý đến hai người giương cung bạt kiếm, sôi nổi trầm trồ khen ngợi.

Hàn Chiêu thu hồi ánh mắt, sắc mặt lại tựa hồ càng tái nhợt vài phần, cười vung lên bàn tay to “Người đâu, bắt đầu làm việc.”

Nói xong anh ta xoay người bước đi, Lạc Khâu Bạch thở ra một hơi.

Cái gọi là định trang chiếu, kỳ thật cũng không phức tạp, đặc biệt là phim hiện đại, không cần cử chỉ ngôn hành như cố nhân, khi quay càng thêm dễ dàng thoải mái, khi chụp, Hàn Chiêu không dùng ánh mắt làm người ta không thoải mái nhìn Lạc Khâu Bạch, điều này làm hắn thoải mái không ít, lại thay đổi quần áo, thuận lợi tiến hành công tác, chẳng qua khi kết thúc công việc trời cũng đã tối.

Vội cả ngày, đoàn phim thu hoạch tương đối nhiều, Lạc Khâu Bạch từ phòng hóa trang đi ra, nhân viên công tác đều đi rồi.

Studio tối như mực, Lạc Khâu Bạch gọi điện thoại cho Kỳ Phong, nói cho y vị trí của mình, Kỳ Phong nói lát nữa tới đón hắn, vì thế hắn thu thập xong liền đi ra ngoài.

Ẩn ẩn chú ý tới trong góc phòng lộ ra đèn sáng, còn truyền đến tiếng ho khan cùng kêu rên.

Lúc này đoàn phim tan tầm, cả chị quét tước vệ sinh đều đi rồi, ai còn ở chỗ này?

Lạc Khâu Bạch có chút nghi hoặc, cân nhắc có nên đi qua nhìn xem không, trong góc phòng tiếng ho khan càng thêm kịch liệt, sau đó chợt nghe “Phanh”, như là trọng vật rơi xuống đất, tiếng ho khan cũng biến mất, Studio tối như mực trong lúc nhất thời lâm vào tĩnh mịch, nhiều ít có chút dọa người.

Lạc Khâu Bạch suy nghĩ nửa ngày vẫn đi tới, ánh sáng thực mỏng manh, hắn nhìn không tới trong góc phòng rốt cuộc là ai, nhỏ giọng hỏi một câu, “Uy, cái kia… Anh có khỏe không? Có cần hỗ trợ không?”

Bên kia không có thanh âm, Lạc Khâu Bạch đi vài bước, dưới chân đột nhiên đụng tới cái gì, hắn hoảng sợ, lấy điện thoại di động ra chiếu, mở to hai mắt.

Hàn Chiêu? Anh ta làm sao vậy?

Lạc Khâu Bạch vốn cũng không nghĩ xen vào việc của người khác, đặc biệt hắn đã hạ quyết tâm trừ công tác bên ngoài, tránh xa quái nhân Hàn Chiêu một chút, chính là hiện tại mắt thấy còn một người đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất không có thanh âm, cho dù là người xa lạ cũng phải duỗi tay đi?

Nghĩ như vậy, hắn nhu nhu thái dương, thầm than chính mình xui xẻo, khom lưng xuống vỗ vỗ anh ta, “Hàn đạo diễn, Hàn đạo diễn? Ngài không có việc gì đi?”

Lúc này Hàn Chiêu đã ngã xuống đất cuối cùng có chút phản ứng, từ ánh sáng di động của Lạc Khâu Bạch nhận ra hắn, kịch liệt ho khan vài tiếng, “A… Là em a.”

Lạc Khâu Bạch vừa thấy anh ta còn có thể nói chuyện, hẳn là vấn đề không lớn, dìu anh ta lên ghế, lại mở đèn trong Studio.

Đèn sáng, Hàn Chiêu vốn đã giống quỷ hút máu mặt càng thêm không có huyết sắc, anh ta thủy chung cuộn thắt lưng, tựa hồ rất thống khổ, cùng bộ dáng bén nhọn cổ quái như là hai người khác nhau.

“Anh sinh bệnh gì, trên người có thuốc không, tôi tìm chút nước cho anh.”

“Không có việc gì… Khụ… Khụ khụ, bệnh cũ, không cần uống thuốc.” Hàn Chiêu khoát tay áo, tựa vào ghế rốt cục thư thái một chút.

“Anh là bị bệnh gì? Như thế nào còn có thể từ trên ghế ngã xuống?” Lạc Khâu Bạch hỏi.

Sắc mặt Hàn Chiêu biến đổi, trong ánh mắt hẹp dài có ánh sáng phức tạp hiện lên, tiếp lại bị vẻ mặt cười như không cười bao trùm, “Không chỉ cảm mạo thôi, bệnh đường hô hấp, ho khan cả ngực đều đau, không cẩn thận ngã xuống thôi.”

“Cảm mạo cũng gọi là bệnh cũ?” Lạc Khâu Bạch càng nghĩ càng cảm thấy người này không nói thật.

“Mỗi tháng đều cảm mạo nhiều lần như thế nào không gọi là bệnh cũ?” Hàn Chiêu ho khan vài tiếng, ôm ngực, “Ai nha bị em thấy nghi nan tạp chứng, thật sự là rất dọa người …”

Lạc Khâu Bạch không thể bỏ mặc người bị thương, mặc kệ là phụ thânđã qua đời, hayKỳ Phong thường xuyên tim đau thắt, nhìn mặt Hàn Chiêu không có chút máu, cảm giác bài xích với anh ta cũng ít một chút, cười nhạo một tiếng, “Đúng vậy, này thật đúng là đại tin tức, Hàn đạo diễn đại danh đỉnh đỉnh, lại cảm mạo như vậy, không biết tuôn ra truyền thông có thể cho tôi bao nhiêu tiền.”

Hàn Chiêu cười cười, ánh mắt gắt gao khóa trên người Lạc Khâu Bạch, qua nửa ngày mạc danh kỳ diệu nói một câu, “Em hiện đang nói chuyện với tôi, tôi đã cảm thấy khỏe hơn.”

Lạc Khâu Bạch đưa tay nhìn nhìn đồng hồ, lập tức gọicho Kỳ Phong ước định thời gian, cũng không để ý Hàn Chiêu nói gì đó, từ trong túilấy ra hộp thuốc lần trước mang Đoàn Đoàn xem bệnh, bác sĩnói pha thuốc cảm mạovới nước rồi uống.

“Một ngày ba lần, mỗi lần một túi, rất tốt, anh thử xem đi. Anh đã không có gì thì tốt, tôi đi trước.”

Hàn Chiêu bán nheo lại ánh mắt, sắc mặt không tốt lắm, “Sao em mang theo thuốc cho tiểu hài nhi?”

“A, đây là nhi tử của tôi, bất quá chính là thiếu liều lượng một chút, anh tăng liều thuốc lên hẳn là cũng dùng được.”

“Em có nhi tử?” Hàn Chiêu nhăn lại lông mày.

Lạc Khâu Bạch cười cười, “Như thế nào, đoàn phim quy định diễn viên không thể có hài tử sao?”

Nói xong lời này, điện thoại của hắn liền vang lên, hắn vừa thấy dãy số xin lỗi gật gật đầu vớiHàn Chiêu rồi ra ngoài.

“Anh đến rồi, em ra cửa sau đi.”

“Nha, vợ cả tốc độ thực nhanh, hôm nay không cần tăng ca a?”

Kỳ Phong ở bên kia không mặn không nhạt hừ một tiếng, “Anh đã tới cửa, em hiện tại hỏi anh vấn đề này không biết là dư thừa sao?”

“Nhanh đi ra, vừa rồi dì Trương nói thằng nhóc ở nhà cùng Tiểu Bạch đánh nhau, chơi xấu trên bụng Tiểu Bạch, cả sữacũng uống, đang muốn người trở về dỗ kìa, thật sự là xuẩn thấu, đều tại em.”

Lạc Khâu Bạch vừa nghĩ tới hai tiểu tử kia xoay thành một cái cầu, không nín được cười lên tiếng, “Cả tên mèo đều không nhớ được, cũng không biết ai xuẩn, nhân gia không gọi Tiểu Bạch, có một cái tên dễ nghe là Phong Phong thôi.”

Lúc đại điểu quái nóng nảy, Lạc Khâu Bạch nhanh chóng cúp điện thoại, từ một nơi bí mật gần đó nói với Hàn Chiêu, “Hàn đạo, tôi đi trước. Anh sinh bệnh, cũng đi về nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong hắn phất phất tay muốn đi ra ngoài, Hàn Chiêu lại vươn tay ngăn lại hắn, ho khan một tiếng cười như không cười nói, “Vừa lúc muốn tâm sự chuyện kịch bản với em, vừa lúc hiện tại có thời gian, đi ăn một bữa cơm đi.”

Cánh tay của anh ta như là phát sốt, bất quá Lạc Khâu Bạch cũng không nguyện ý xử lý công sự, huống chi đại điểu quái còn ở cửa chờ hắn.

“Xin lỗi, có người chờ tôi, Hàn đạo để lần sau đi, lần sau tôi mời anh, coi như bồi tội hôm nay.”

Nói xong, hắn lễ phép cười cười, lập tức đi ra Studio, không nhìn Hàn Chiêu liếc mắt một cái.

Gần đây scandal của Lạc Khâu Bạch cùng Kỳ Phong xôn xao, tuy rằng không giống “Tam giác luyến” thanh thế to lớn, nhưng bởi vì hai người trước kia có điểm mờ ám, hơn nữa Mạnh Lương Thần trước khi xuất quỹ nói những lời kia, làm tính hướng của Lạc Khâu Bạch vẫn luôn bí ẩn, scandal này cũng bởi vì nhân khí của hắn duy trì liên tục nhiệt độ.

Để tránh nghi ngờ, Kỳ Phong đem xe đậu trong rừng cây nhỏ cách Studio rất xa, y còn thay đổi Bentley trên đường, đi một chiếc bình thường nhất.

Hai người ở trên đường mua chút đồ, đến biệt thự dưới chân núi, Kỳ Phong đột nhiên mở miệng nói, “Ngày mai công ty có việc, anh sẽ đi Singaporemột chuyến, chắc ngày kia mới có thể trở về.”

“Ngày kia?” Lạc Khâu Bạch kinh ngạc nhíu lông mày.

Bởi vì ngày mốt chính là ngày mở màn trận tổng chung kết《 Nhạc động toàn cầu 》, nếu Kỳ Phong ngày kia mới có thể trở về y phải bỏ qua trận đấu .

Lạc Khâu Bạch thật không để ý Kỳ Phong muốnnghĩ linh tinh, dù sao lại không phải nữ nhân, bởi vì công tác chạy tới chạy lui cũng bình thường, chẳng qua hơi chút tiếc nuối thôi.

“Như thế nào đột nhiên đi công tác?”

“Thu mua đất, Singapore có một khối thổ địa muốn bán đấu giá, anh phải đi xem.” Kỳ Phong nắm tay lái, suy nghĩ trong chốc lát lại trầm giọng nói, “Trận đấu em không cần lo lắng, hiện trường anh đã an bài tốt, có anh hay không có anh cũng vậy, dựa theo số phiếu trên internetcủa em, chỉ cần không có vấn đề lớn, đứng thứ 3 hẳn là không có vấn đề.”

Kính nhờ… Em nhất định cũng không quan tâm thứ tự, em quan tâm chính là không thể sóng vai với anh đi đến trận đấu cuối cùng.

Lạc Khâu Bạch ở trong lòng phun tào một câu, không có ý tứ mở miệng, dù sao việc này một khi nói ra liền có vẻ thập phần già mồm cãi láo, cái gì “Không cho phép nói xui xẻo, em muốn anh lưu lại xem em đấu” linh tinh, hắn nhớ tới liền một thân nổi da gà, chính mình cũng run rẩy.

“Ân, em biết, ngày mai em đưa anh ra sân bay, thuận tiện buổi sáng làm trứng ốp la cho anh.”

Kỳ Phong vừa thấy thê tử hoàn toàn không có nói việc tham gia biểu diễn, sắc mặt lúc này không tốt lắm.

Thê tử của y nhất định cảm thấy y không trọng yếu, loại chuyện này lại không biết mở miệng, bản lĩnh làm nũng nhất định cũng không thua gì xuẩn nhi tử, hiện tại cho em mở miệng em lại không nói, chẳng lẽ em không biết chỉ cần em mở miệng anh sẽ lưu lại sao!?

Lạc Khâu Bạch cũng không biết y vì cái gì đột nhiên sinh khí, chỉ thấy Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, đèn xanh sáng lên, đột nhiên đạp chân ga, xe thẳng hướng đi ra ngoài, thất chuyển bát quải hướng lên biệt thự trên núi.

Mắt thấy sắp tới cửa nhà, y đột nhiên đem xe đậu ở một cửa hàng tiện lợi, đeo lên kính râm lập tức mở cửa xe.

Lạc Khâu Bạch không rõ y muốn làm gì, nhanh chóng gọi lại y, “Anh muốn mua cái gì?”

“Bao cao su.”

“…” Lạc Khâu Bạch bị hung hăng nghẹn một chút, lúc này trên mặt có điểm không nhịn được, “Nhà… Trong nhà không phải là có sao?”

“Anh đi công tác, không đủ dùng.” Kỳ Phong lược hạ lời này, than mặt trực tiếp đóng sầm cửa xe.

Lạc Khâu Bạch cân nhắc nửa ngày, mới hiểu được ý đại điểu quái là: Anh ngày mai đi công tác, hôm nay phải làm đủ, nhưng trong nhà không đủ cho anh dùng, cho nên anh hiện tại muốn đi mua.

Búng máu trong cổ họng Lạc Khâu Bạch thiếu chút nữa sặc chết, hung hăng xem thường.

Con mẹ nó anh muốn làm, em còn không muốn phối hợp đâu!

Trong lòng tuy rằng không có lời gì để nói, nhưng xe đậu ở nơi này cũng đủ thấy được, Lạc Khâu Bạch ngồi vào tay lái, mới vừa đem xe dịch vào trong góc, chuẩn bị xuống xe hít thở không khí, không biết thợ săn ảnh từ đâu chui ra, điên cuồng chụp ảnh hắn.

Lạc Khâu Bạch ngây ngẩn cả người, còn không có kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, mấy chục microphone cùng bút ghi âm liền đưa tới trước mặt của hắn.

“Lạc tiên sinh, xin hỏi ngài đối với chuyện trên mạng thấy thế nào?”

“Chuyện nào?” Tôi cũng không biết các người đang nói cái gì, Lạc Khâu Bạch dở khóc dở cười.

“Yâu sách trên mạng nói ngài đã có nhi tử gần một tuổi, xin hỏi có thật không?”

“Hài tử là con ngài hay là nhận nuôi ? Có thể nói cụ thể không? Nếu như là con ruột, xin hỏi mẹ hài tử là ai?”

“Video trên mạng, ngón áp út trên tay trái ngài đeo một chiếc nhẫn, xin hỏi đây là chuyện tốt sao?”

“Người yêu của ngài có tiện lộ ra không? Nếu nhẫn có, hài tử cũng có, sẽ phụng tử lập gia đình sao?”



Liên hoàn pháo giống thủy triều đập vào mặt, cả người Lạc Khâu Bạch đều bối rối.

Chuyện Đoàn Đoàn sao bị tuôn ra? Hắn vẫn luôn thực cẩn thận, chưa bao giờ đeo nhẫn trước màn ảnh, phóng viên sao phát hiện ? Hôm nay luôn luôn vội vàng quay phim, yêu sách trên mạng hắn còn chưa có nhìn, đây rốt cuộc là tình huống nào?!

Giờ khắc này, đầu Lạc Khâu Bạch ong ong vang, hy vọng xa vời lớn nhất không còn là giải quyết phóng viên, mà là ngóng nhìn Kỳ Phong lúc này ngàn vạn lần không cần xuất hiện vô giúp vui!

Lời của editor: Chương này hủ nữ thiệt nhiệt tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.