Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 158



Tiến độ quay «Định luật 0» vẫn đang ổn định tiến hành, công tác giữ bí mật của lão Hult đối với đoàn phim làm rất tốt, cũng không có tiếp nhận phỏng vấn của các tạp chí truyền thông, cho nên hiện nay hiểu biết của bên ngoài đối với đoàn phim này chỉ trong một ít tin tức mà đoàn phim cố ý lộ ra trên họp báo khởi động máy.

Càng che giấu như vậy, nhóm fan điện ảnh lại càng ngứa ngáy khó nhịn. Phim còn chưa có chiếu, thậm chí còn chưa có tuyên truyền, đã có fan thành lập diễn đàn tư nhân cho bộ phim này, các fan đến từ toàn cầu đều có thể gia nhập diễn đàn, ở trong đó tùy ý thảo luận nội dung liên quan đến phim.

Nếu như nói cha con Hult cam đoan phòng bán vé Âu Mỹ, thì Dung Hủ và Tần Trình là nam minh tinh hot nhất Hoa Hạ hiện nay, hai nam diễn viên Hoa Hạ này chỉ cần có một người, đã đủ để cam đoan phòng bán vé Hoa Hạ. Mà hiện giờ, cường cường liên thủ, đội hình như vậy không thể không khiến người ta chờ mong, cũng làm cho fan mỗi một quốc gia, bất đồng ngôn ngữ, bắt đầu ở trên diễn đàn cuồng nhiệt giao lưu thảo luận.

Những tình huống đó Dung Hủ được biết từ chỗ La Thiến, nhưng cũng không có chú ý nhiều. Chuyện ở phương diện tuyên truyền phim đều giao cho Clemens phụ trách, không liên quan tới cậu, hiện giờ chuyện quan trọng nhất của cậu chính là đóng phim. Nhưng giờ phút này Dung Hủ cũng không biết, ngay bên kia bờ đại dương, xa tại thủ đô Hoa Hạ, La Chấn Đào đã bắt đầu suy tư có nên tiếp nhận một cái thông cáo khác hay không.

«Định luật 0» khởi động máy vào đầu tháng một năm 2047, đến tháng ba, nội dung phim đã quay hơn phân nửa. Ngay giữa tháng ba, Dung Hủ vừa mới quay xong một cảnh hành động, lại đột nhiên nhận được điện thoại của La Chấn Đào.

Đầu kia điện thoại, La Chấn Đào đâu vào đấy nói rằng: “Cậu đã hai năm không ra ca khúc mới, tiểu Hủ, anh biết cậu không định tiến quân giới ca hát, nhưng mấy ca khúc này thật sự không tồi. Là Dương lão cố ý viết cho cậu, đo thân tạo ra, anh hy vọng cậu sẽ nhận. Cho nên hiện tại cậu có rảnh không, anh gửi mail cho cậu, cậu xem trước một cái.”

Trong giới giải trí, rất nhiều minh tinh đều không có biện pháp khống chế tài nguyên thông cáo của mình, thậm chí bọn họ còn phải trăm phương nghìn kế cầu xin người đại diện, để được tài nguyên càng tốt. Nhưng đối với minh tinh ở địa vị như Dung Hủ mà nói, người đại diện của cậu muốn nhận thông cáo gì, đều nhất định phải hỏi ý kiến của cậu, nếu Dung Hủ không muốn nhận, La Chấn Đào tuyệt đối không thể tự mình nhận.

Tựa như trước đây, một năm Tần Trình nhận nhiều nhất là một bộ phim, mỗi ngày Từ Tấn tận tình khuyên nhủ, vị đại thiếu gia đó chính là không chịu nhận thêm, mà Từ Tấn cũng chỉ có thể khuyên nhủ, không thể làm gì khác.

Sau «Lời Dung» và «Thất dực», Dung Hủ chưa từng ra thêm một album nào. Vài năm qua, doanh số «Thất dực» đã tích lũy hơn một triệu bốn trăm ngàn, tất cả doanh thu đều quyên cho quỹ Lăng Tiêu; doanh số «Lời Dung» thì đã sớm vượt qua một triệu năm trăm ngàn, đặt trên toàn bộ giới âm nhạc thế giới, cũng đã là album cấp bạch kim.

Trong vài năm này, thường xuyên có người chế tác âm nhạc liên hệ La Chấn Đào, hy vọng hợp tác với Dung Hủ, nhưng đều bị La Chấn Đào trực tiếp cự tuyệt. Nhưng Dương lão thì khác, Dung Hủ biết, La Chấn Đào không có khả năng cự tuyệt Dương lão giống như cự tuyệt những người khác, hơn nữa… có thể khiến La Chấn Đào không thể chờ đợi được gửi bản DEMO cho cậu, chỉ sợ mấy bài hát đó thật sự là khá xuất sắc.

Ban đêm sau khi trở lại khách sạn, Dung Hủ liền mở mail La Chấn Đào gửi tới. Lúc cậu mở bài DEMO đầu tiên ra, Tần Trình vừa vặn tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra.

Nhạc dạo nhẹ nhàng chậm rãi lẳng lặng chảy xuôi ở trong phòng, Dung Hủ nhập thần nghe, bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm lấy. Cậu cạn lời bắt lấy hai cái tay heo đó, tức giận nói rằng: “Đang làm việc nè, bài mới của Dương lão, đừng làm rộn.”

Tần Trình hạ mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn màn hình máy tính: “Dương lão lại muốn hợp tác với em, để em hát hò hả?”

Dung Hủ nhướn mi: “Em và Dương lão không có quy định chỉ được hợp tác một lần.”

“À.” Rất rõ ràng là Tần Trình không có hứng thú gì với chuyện này, hắn càng để ý áo ngủ mà Dung Dung nhà mình mặc hiện giờ.

Cái áo ngủ này không biết là ai chọn, hết sức tuyệt vời, áo thùng thùng thình thình, khi Dung Hủ mặc nó hai chân xếp bằng ngồi ở trên giường, áo liền triệt để sụp xuống, lộ ra một vùng bóng mờ làm cho người ta mơ màng. Từ góc độ của Tần Trình nhìn xuống, dường như còn có thể nhìn thấy hai điểm hồng nhạt, chúng nó giấu trong áo ngủ rộng thùng thình, xương quai xanh trắng nõn cao thẳng, màu sắc hồng phấn xinh đẹp…

Người đàn ông nào đó che mũi, yên lặng xoay mặt qua một bên.

Ngay lúc này, nhạc dạo ca khúc thứ nhất rốt cuộc chấm dứt, tiếng ca vang lên. Trong tích tắc giọng hát uyển chuyển đó vang lên, Dung Hủ hơi hơi ngơ ngẩn, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút mừng rỡ, tiếp đó nhắm mắt lại, nghiêm túc chuyên chú lắng nghe. Chờ nghe xong một bài này, cậu không chút do dự lại mở bài thứ hai, nghe suốt đến bài thứ ba chấm dứt, mới thở ra một hơi thật dài.

“Ba bài hát của Dương lão thật sự rất êm tai, hai bài trước là đề tài trưởng thành cố gắng, bài thứ ba thì lại là tình ca hai người hát, hơn nữa còn là hai giọng nam song ca.” Vừa nói, Dung Hủ vừa mở di động ra, gửi tin nhắn cho người đại diện nhà mình. Một lát sau, cậu kinh ngạc nói rằng: “Ý? Hóa ra Dương lão đã mời Lâm Huyên, hắn muốn em và Lâm Huyên song ca bài thứ ba ư?”

Ca khúc song ca đa phần là nam nữ hát, nhưng mà ca sĩ cùng giới cũng có thể hợp tác, song ca một ca khúc. Bài thứ ba mà Dương Trường Trưng đưa cho Dung Hủ đúng là một bản tình ca, nhưng không phải kể về câu chuyện giữa hai ca sĩ nam, mà là kể tình cảm giữa nam nữ. Cách biểu hiện này ở trong giới ca hát không gặp nhiều lắm, nhưng cũng không phải là không có.

Có điều vừa nghe nói như thế, người đàn ông ở một bên ôm mũi phút chốc nhíu mày: “Lâm Huyên?”

Dung Hủ mở ca khúc thứ ba phát lại một lần: “Ưm, bài hát này Dương lão muốn em và Lâm Huyên song ca. Ý tứ bên Lâm Huyên là, chỉ cần em nhận, hắn liền đến hỗ trợ hợp tác.” Dù sao đây cũng là mini album của Dung Hủ, Lâm Huyên quả thật xem như đến hỗ trợ.

Nhưng mà lời này nghe vào tai người đàn ông nào đó, liền biến thành: em muốn hát tình ca với Lâm Huyên.

Tần Trình: “…”

Lặng lẽ ôm lấy vòng eo thon gầy của người yêu nhà mình, Tần Trình nhẹ nhàng đặt cằm trên vai Dung Hủ, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Tiểu Hủ, anh với em song ca sẽ càng tốt. Vừa vặn «Định luật 0» sắp tuyên truyền, anh với em song ca, vừa có thể tuyên truyền phim, lại có thể lợi dụng phim để tuyên truyền album của em.” Suy tư một lát, Tần Trình hơi hơi gật đầu: “Ừm, song thắng.”

Quả thực là kế hoạch hoàn mỹ.

Ai biết vừa nghe lời này, Dung Hủ lại phì một cái cười ra tiếng. Cậu nâng mắt nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông đó, tới tới lui lui nhìn vài lần, cuối cùng cười tủm tỉm hỏi: “Tần tiên sinh, là ai cho anh dũng khí đòi đi hát vậy? Lương Tịnh Như* sao?”

*Lương Tịnh Như là ca sĩ TQ, có 1 bài hát nổi tiếng tên “Dũng khí”.

Tần Trình: “… Lương Tịnh Như là ai?”

Dung Hủ: “Cái đó không quan trọng. Quan trọng là, anh moi đâu ra dũng khí, cảm thấy anh có thể hát hò… ừm, miễn cưỡng đem cái rên hừ hừ của anh kêu là hát vậy.”

Tần Trình: “…”

Sáng sớm hôm sau, thừa dịp trời còn chưa sáng, Tần Trình cúi người hôn hôn thiếu niên còn ngủ say bên cạnh, sau đó trở về phòng của mình. Nhưng mà sau khi trở về phòng, hắn lại không có nghỉ ngơi thêm chốc lát, mà là nâng bước đến bên cửa sổ, nhìn ra dãy núi uốn lượn phập phồng phương xa, tiếp đó cúi đầu gọi một cú điện thoại.

Lúc Từ Tấn nhận được điện thoại cũng thấy vô cùng kỳ lạ, dựa theo múi giờ để tính, bên Los Angeles hẳn là vẫn còn rạng sáng, lúc này mà Tần đại thiếu gia lại gọi điện thoại cho hắn hả? Không nghĩ nhiều, hắn hỏi: “Làm sao vậy, cuối tuần tôi liền đến Los Angeles.”

Ngay sau đó, giọng nam bình tĩnh lạnh nhạt từ đầu kia điện thoại vang lên: “Tôi hát thế nào?”

Từ Tấn mãnh liệt sửng sốt, chỉ cho là mình nghe lầm: “Ha? Cậu nói cái gì?”

Trên khuôn mặt lạnh lùng không có một chút biểu tình dao động, Tần Trình bình tĩnh lặp lại một lần: “Tôi hát thế nào?”

Từ Tấn: “… Tôi nhớ năm trước trên giải Kim Hùng, Đại Vệ còn lấy cái này làm mánh lới, trêu chọc cậu. Sao đột nhiên muốn nói cái này?”

Tần Trình lại hỏi: “Tôi hát thế nào?”

Từ Tấn: “… Tôi có thể không trả lời vấn đề này không?”

Tần Trình: “Hửm?”

Từ Tấn: “…”

Tần Trình: “Anh cảm thấy tôi…”

“Lúc cậu mới ra mắt, không phải vốn dĩ là ca khúc Ost của bộ phim đó muốn cậu hát sao? Cậu cẩn thận nhớ lại xem, lúc sau vì sao cậu không hát ca khúc Ost đó, cậu… cậu tự nhớ lại nguyên nhân đi, tôi chưa nói gì đâu nha.”

Tần Trình: “…”

Nghe vị đại thiếu gia đó rốt cuộc không còn động tĩnh, Từ Tấn thở phào một hơi. Cái chức người đại diện này hắn làm rất không dễ dàng, đều nói người không hoàn mĩ, những lời này hắn chưa từng phủ nhận, ai có thể ngờ được, Tần Trình diễn xuất tốt bao nhiêu, thì hắn ca hát lại nát bấy nhiêu! Trời sinh ngũ âm không được đầy đủ, cố tình chính mình còn nghe không hiểu, cho rằng mình hát đặc biệt hay.

Đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán, Từ Tấn còn chưa nói thêm gì, Từ phu nhân ngồi ở đối diện hắn đang ăn cơm chiều đã hỏi: “Nhìn biểu tình của anh, Tần thần nhà em hát khó nghe vậy à?”

Những lời này cũng không có tận lực đè thấp, hoàn toàn truyền vào trong điện thoại.

Tần Trình nghe nói vậy: “…”

Từ Tấn khóc không ra nước mắt nhanh chóng cầm điện thoại đi tới ban công, vừa đi vừa nói: “Sao đột nhiên cậu lại nghĩ tới chuyện ca hát? Không phải là đã qua mười mấy năm sao, trước kia cũng không thấy cậu nghĩ chuyện này.”

“Hiện giờ kỹ thuật chỉnh âm không phải rất tốt sao?”

Từ Tấn theo bản năng trả lời: “Thế mà cậu lại cảm thấy có thợ chỉnh âm nào chỉnh giọng ca của cậu cho chuẩn được hả?!”

Tần Trình: “…”

Xuất phát từ điều kiện phần cứng không đủ, mặc cho Tần tiên sinh cố gắng như thế nào, chuyện hắn muốn cùng hát tình ca với Dung Dung nhà mình cứ như vậy bị mắc cạn. Ba bài hát của Dương lão có thể gọi được là kinh điển, hơn nữa hoàn toàn là phong cách của Dung Hủ, gần như không có một chút do dự, Dung Hủ liền tiếp nhận thông cáo này.

«Định luật 0» ước chừng phải tới tháng năm mới quay xong, giữa tháng tư, Dung Hủ liền tạm thời về Hoa Hạ thu âm. Bởi vì là EP (mini album) chỉ có ba bài, đến cuối tháng tư, ba bài đều đã thu âm xong, La Chấn Đào cũng bắt đầu động thủ tuyên truyền.

Dù sao thì «Định luật 0» còn phải mấy tháng mới chiếu, nhóm fan Dung đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, trong nửa năm gần đây, có thể là rất ít nhìn thấy bóng Dung Dung nhà mình. Nhưng mà bọn họ trăm triệu lần không ngờ, lúc này mới qua bốn tháng, Dung Dung lại xuất hiện lần nữa, thậm chí…

[ A a a a a a a a album! Album mới! Dung của tôi lại hát nữa! A a a a chịu không nổi, tôi đi xuống lầu chạy năm vòng, ai cũng đừng cản tôi! ]

[QAQ Tôi cũng không dám nói, kỳ thật tôi là fan âm nhạc của Dung Dung á! Mỗi bộ phim của Dung Dung tôi đều xem qua rồi, nhưng tôi là bị «Lời Dung» biến thành fan. Dung Dung lại ra nhạc mới, đã hai năm rồi, thiếu chút nữa tôi đã cho rằng cả đời này tôi cũng không nghe được bài mới của Dung Dung chứ, oa oa oa oa… ]

[ Kích động đến độ hiện giờ tay tui đánh chữ cũng run rẩy, quá kích động, tui đặt trước ba cái EP mới! ]

[ Thường thì giá EP đều tương đối rẻ, tôi muốn mười bản! Mua mua mua! ]

[ Tôi cũng muốn mười bản, tiếng ca của Dung Dung tôi có thể nghe cả đời!!! ]

Chỉ thả ra một tin tức sắp ra album mới, fan đã kích động thành như vậy. Ngay cả La Chấn Đào cũng không ngờ, thái độ của fan đối với nhạc mới của Dung Hủ lại tích cực đến vậy. Có điều cẩn thận nghĩ thì thấy cũng đúng, Dung Hủ đã hai năm không ra bài mới, cung không đủ cầu, hiện tại vừa ra nhạc, đương nhiên sẽ được fan nhiệt liệt theo đuổi.

Việc này không nên chậm trễ, La Chấn Đào trực tiếp nương theo cơn hưng phấn của fan, vào hai giờ sau, công bố tên EP mới.

[ La Chấn Đào: #Phù quang ngày 20 tháng 5# cách xa hai năm, @Dương Trường Trưng @Dung Hủ hợp tác lần thứ hai. Đó là một chút ánh sáng mờ nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước, 520, «Phù quang» của bạn. ]

Vừa nhìn thấy tin tức này, fan Dung càng ngồi không yên, trực tiếp thống nhất hồi âm, trả lời thế này dưới weibo tuyên truyền của La Chấn Đào ——

[ Mua mua mua!!! ]

Tuyên truyền «Phù quang» dần dần xuất hiện mạnh khắp các nơi trên Hoa Hạ, La Chấn Đào vận dụng thủ đoạn, bắt đầu đăng quảng cáo ở các nơi công cộng chủ yếu tại các thành phố lớn, khiến càng ngày càng nhiều người biết tin tức Dung Hủ sắp ra album mới. Toàn bộ Hoa Hạ, ngay cả rất nhiều người qua đường cũng bắt đầu chú ý tin tức về album này.

Mấy việc đó Dung Hủ cũng không quá chú ý, sau khi cậu trở lại Los Angeles, «Định luật 0» đã quay đến đoạn cuối. Sở Văn dần dần phát hiện tình cảm của mình đối với người máy nhỏ, hắn chưa bao giờ có cảm xúc như vậy, thậm chí không biết nên đối mặt như thế nào: đây chỉ là một người máy, là một cái máy, không phải là nhân loại.

Một mặt là suy nghĩ đã sớm ăn sâu bén rễ, một mặt là tình cảm khó có thể xem nhẹ của mình.

Đến giữa tháng năm, rốt cuộc đoàn phim nghênh đón một cảnh cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.