Chưa kịp hỏi đối phương rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liền có hậu cần đến gọi Dung Hủ đi quay.
Tạm thời ngăn chặn toàn bộ hoang mang trong lòng, Dung Hủ giao điện thoại di động của mình cho La Thiến, nâng bước đi đến phim trường đã dựng xong. Trước khi đi, cậu suy tư một khắc, giọng điệu trịnh trọng nói với La Thiến: “Bất luận một lát điện thoại của tôi nhận được tin gì, chị tiểu Thiến, chị cũng đừng xem.”
La Thiến hơi hơi sửng sốt, lập tức đặt điện thoại di động trong túi xách nhỏ tùy thân của mình, nghiêm túc trả lời: “Được, tiểu Hủ, cậu yên tâm, tôi khẳng định không nhìn!”
Như vậy, Dung Hủ mới yên tâm rời đi.
Lấy nhân phẩm La Thiến, nếu cô làm ra cam đoan, vậy hẳn là sẽ không nhìn lén. Tuy rằng La Thiến không có mật mã mở khóa của di động Dung Hủ, nhưng mà chỉ cần có tin nhắn gửi tới, cô không cần mở di động ra, xem màn hình khóa là có thể biết tin nhắn đối phương gửi tới —— ít nhất là biết hơn phân nửa.
Dung Hủ cũng không biết Tần Trình nói… ặc, chuyện riêng tư gì với mình, nhưng bất luận thế nào, loại chuyện này tốt nhất đừng cho người khác biết.
Tựa như cho tới hôm nay, La Chấn Đào cũng không có đem chuyện “Dung Hủ và Tần Trình ở cùng một chỗ” nói cho La Thiến. Loại chuyện này có thể ít một người biết liền ít đi một người biết, nếu thật sự bị lộ ra ngoài, đối với Dung Hủ và Tần Trình đều sẽ tạo thành phiền toái.
Nghĩ vậy, bước chân thiếu niên hơi hơi khựng lại, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ: có phải nên mua phòng dọn ra ngoài hay không?
Suy nghĩ này chỉ xẹt qua trong lòng cậu một tích tắc, ngay cả chính Dung Hủ cũng không phát hiện, cậu nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Thế nên chuyện này, lại bị đương sự vứt ra sau đầu.
Cảnh quay đầu tiên của đoàn phim «Mê thành» ở thành điện ảnh Tượng Sơn chính là cảnh trong nhà. Tổ đạo cụ nửa tháng trước đã dựng xong tất cả cảnh bên trong, gần đây đang dựng cảnh bên ngoài. Dù sao cũng là phim hiện đại, bố trí cảnh tượng cũng không có yêu cầu quá lớn, mà cảnh quay đầu chính là cảnh Đàm Dương Hiên đi tìm bạn đại học của mình, tự nhiên phải quay phân cảnh Tiết Gia Triết lên lớp.
Phó đạo diễn tìm hơn năm mươi diễn viên lâm thời, sắm vai sinh viên của Tiết Gia Triết.
Những diễn viên lâm thời đó mỗi ngày đều chờ đợi cơ hội công việc ở phụ cận thành điện ảnh, bọn họ nhìn thấy minh tinh cũng không có nhiều kích động, chỉ có vài người rất rõ ràng nhìn qua vẫn là người mới nhịn không được tò mò, kích động tiến lên xin mấy người Dung Hủ, Bách Tích Văn và Nhâm Thư Chỉ hỗ trợ kí tên, chụp ảnh chung.
Dung Hủ mới ra mắt một năm, đa số diễn viên quần chúng còn đóng phim nhiều năm hơn cậu, nhưng mà cái giới này chính là tàn khốc như thế. Rất nhiều người ôm ấp giấc mộng trở thành cái gọi là “Hoành phiêu”, “Tượng phiêu”*, nhưng bọn họ không có một khuôn mặt tốt, lại không có thiên phú đóng phim, chỉ có thể trở thành diễn viên quần chúng trước, cố gắng đề cao diễn xuất, hy vọng có thể lăn lộn xa hơn ở giới giải trí.
*Hoành phiêu, Tượng phiêu là cách gọi tắt của một nhóm người, bọn họ đến từ khắp mọi nơi, vì kiếm sống hoặc vì thành danh, tới những nơi quay phim như Hoành Điếm, Tượng Sơn, với hy vọng được các đạo diễn coi trọng, có được một vai diễn.
Nhâm Thư Chỉ chỉ ký tên hai cái, tiếp đó liền có chút không kiên nhẫn mà ngừng tươi cười, để trợ lý của mình đuổi mấy quần chúng người mới đó đi. Bách Tích Văn trái lại mặt không đổi sắc mà ký tên, chụp ảnh chung cho mỗi một diễn viên quần chúng.
Rất xa, Nhâm Thư Chỉ đánh giá hai nam chính trong đoàn phim, che miệng cười khẽ một tiếng, nói với trợ lý của mình: “Tôi không nhìn lầm Dung Hủ đi, bộ dạng xinh đẹp, tính tình cũng không tệ lắm. Thái độ của cậu ấy đối với quần chúng cũng tốt như vậy, biết cách làm người hơn tôi nhiều.”
Trợ lý của cô cười cười, nói rằng: “Chị Nhâm, cậu ta chính là không quá thức thời. Cậu ta ra single «Thất dực», không phải chính là muốn tiến quân vào giới ca hát sao. Nếu cậu ta làm tốt quan hệ với chị, chỉ có chỗ lợi với cậu ta, không có chỗ hại.”
Nhâm Thư Chỉ lại không cho là đúng mà hỏi ngược lại: “Em chỉ hạn hẹp vậy thôi à?”
Trợ lý kia lập tức sửng sốt.
Nhâm Thư Chỉ lại cong đôi môi đỏ mọng, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái trên gương mặt xinh đẹp của mình, tầm mắt vẫn luôn chăm chú nhìn trên người Dung Hủ, ý vị sâu xa nói rằng: “Đây là loại hình tôi thích nhất, so với cậu ấy, Mã Tề thật sự là kém xa…”
Đã nhận ra ánh mắt Nhâm Thư Chỉ, Dung Hủ ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, hơi hơi gật đầu, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt ôn hòa.
Nhâm Thư Chỉ lập tức vẫy tay với cậu, mở to mắt, làm một động tác trái tim.
Không bao lâu, tổ ánh sáng và tổ camera đều chuẩn bị hoàn tất. Toàn bộ vai quần chúng ngồi ở chỗ của mình, Viên đạo thương lượng một ít chi tiết quay phim kế tiếp với Dung Hủ, Bách Tích Văn xong, ông liền ngồi trở lại chỗ của mình, giơ tay lên ——
“Action!”
Trong phút chốc, phim trường dần dần an tĩnh lại.
Ngọn đèn sáng ngời chiếu sáng toàn bộ phòng học, nhóm diễn viên quần chúng bắt đầu nhỏ giọng nói khe khẽ, bọn họ châu đầu ghé tai, bắt chước cảnh tượng sinh viên đùa giỡn vui cười trước khi vào học. Giống như thật sự quay về lớp học thời thanh xuân, tám camera từ mỗi một phương hướng quay lại cảnh tượng này, tận đến khi một tiếng bước chân mỏng manh từ ngoài cửa hành lang vang lên.
Âm thanh kia bình tĩnh từ hoãn, đi không nhanh, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì sẽ phát hiện, khoảng cách thời gian mỗi một tiếng bước chân thế mà lại giống nhau như đúc!
Khi cánh cửa kẹt một tiếng bị đẩy ra, trong phòng học tức khắc yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên thân người đàn ông đẩy cửa vào, sau đó trong khoảnh khắc nhìn thấy y, lập tức cứng đờ. Y mặc một thân tây trang nhạt màu, tay phải cầm một cái notebook mỏng, cất bước đi vào phòng học.
Quần tây trang sát người buộc vòng quanh đôi chân thon dài thẳng tắp của y, y đi từng bước một đến trước bục giảng, sau khi buông notebook của mình xuống, nâng mắt nhìn về phía nhóm sinh viên dưới đài. Toàn bộ mái tóc dùng keo xịt chỉnh sửa đến hoàn mỹ không khuyết điểm, ngay cả một sợi tóc mỏng rơi xuống cũng không thể tìm được, giống như có chứng cưỡng ép, ngay cả vạt áo y cũng ủi phẳng đến chỉnh chỉnh tề tề, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp giấu sau kính mắt, môi khẽ cong, ánh mắt lạnh nhạt.
Chỉ một thoáng, dưới đài không còn một sinh viên nào dám nói lung tung, diễn viên quần chúng ngồi gần nhất cũng không tự chủ được mà mở sách đặt trước mặt mình ra, nghiêm túc cúi đầu lật xem.
Một luồng khí tràng mạnh mẽ lạnh lùng tích tắc lan ra bốn phía, La Thiến cầm khăn mặt và bình thuỷ ở cạnh phim trường quan sát. Cô không kìm lòng nổi mà nuốt nước miếng một cái, vừa định lấy điện thoại di động ra trộm chụp một tấm ảnh, nhưng rất nhanh dừng suy nghĩ này lại.
Cách đó không xa, Nhâm Thư Chỉ đưa ly nước cho trợ lý, trong con ngươi hiện lên một tia kinh diễm, nhịn không được đi về phía trước vài bước.
Đúng lúc này, giọng nói thanh lãnh tự phụ vang lên trong phòng học cực lớn: “Ai tin cung hoàng đạo?”
Một câu, đột nhiên đánh vỡ tất cả yên lặng. Viên đạo hưng trí dạt dào ngồi phía sau tám cái camera, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình cẩn thận quan sát. Nhâm Thư Chỉ đã nâng bước đến ngoài rìa phim trường, đứng ở bên cạnh La Thiến, môi đỏ mọng cong lên, nghiêm túc nhìn Dung Hủ giữa phim trường.
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới, khi Dung Hủ bắt đầu nhập vai, thế mà đột nhiên liền thay đổi thành một người khác.
Lúc trước khi Viên đạo quyết định tìm Dung Hủ đến sắm vai Tiết Gia Triết, kỳ thật biên kịch và người sản xuất đều phản đối.
Dung Hủ quá trẻ tuổi, kinh nghiệm quay diễn của cậu cũng rất ít, Tiết Gia Triết là boss bự của «Mê thành», lại là một phó giáo sư trẻ hai mươi bảy tuổi. Tiết Gia Triết thâm trầm nội liễm, bề ngoài lạnh nhạt, lại có được tu dưỡng và trí tuệ xuất chúng. Tạm thời không đề cập tới Dung Hủ có thể diễn ra tính hai mặt của Tiết Gia Triết hay không, chỉ đơn thuần diễn một giáo sư đại học thôi, biên kịch đã cảm thấy khó khăn rất lớn.
Nhưng Viên đạo chính là bác bỏ hết mọi phản đối, thật sự gửi kịch bản cho Dung Hủ.
Mấy ngày hôm trước lúc thử trang, lực biểu hiện màn ảnh của Dung Hủ không tồi, hiệu quả tạo hình cũng thực tốt, lúc này mới khiến biên kịch và người sản xuất kín ý vài phần. Nhưng tận đến vừa rồi, người sản xuất cũng còn lặng lẽ nói với Viên đạo: “Nếu cậu ta diễn không tốt, hiện tại còn kịp thay đổi người.”
Nhưng mà hiện giờ, một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, liền làm cho cả đoàn phim đều nhìn hết sức chăm chú.
Tư văn nho nhã, lại không hợp với tất cả mọi người, Tiết Gia Triết Dung Hủ tuấn mỹ lãng dật, đây hoàn toàn không giống một diễn viên mới chỉ vừa mười tám tuổi. Động tác cậu giơ tay nhấc chân, thâm trầm nội liễm, ngay cả biểu tình dường như cũng có sự thay đổi rất nhỏ, có vẻ càng thêm trưởng thành.
Mà sau những lời này của cậu, không ít sinh viên đều giơ lên tay. Giống như trong kịch bản an bài, Dung Hủ hạ mắt nhìn về phía diễn viên quần chúng ngồi gần nhất, người đó theo bản năng đứng lên, chỉ nghe Dung Hủ thản nhiên nói rằng: “Em là chòm sao gì?”
Nữ sinh viên kia nhìn khuôn mặt Dung Hủ, dường như có chút ngây người. Dáng vẻ của cô vừa vặn vô cùng ăn khớp với tiểu nữ sinh sợ hãi uy nghiêm của giáo sư, cô cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, nhưng mà nghe Dung Hủ nói xong, nhìn ánh mắt của cậu, liền theo bản năng mà nhỏ giọng trả lời: “Tiết… Tiết giáo sư, em là cung Nhân Mã.”
“Cung Nhân Mã?” Giáo sư trẻ tuổi vươn tay đẩy gọng kính trên mũi, “Em hy vọng được người khác chú ý, tìm tòi về mình. Bề ngoài sáng sủa lạc quan, nhưng có khi lại cảm thấy mình thực cô độc, không có ai hiểu được mình. Một ít lý tưởng của em là không thực tế, em tự biết điểm này, nhưng ngẫu nhiên sẽ đột nhiên muốn đi thực hiện nó.”
Sinh viên kia mở to hai mắt, không ngừng gật đầu: “Đúng! Giáo sư, ngài cũng nghiên cứu về cung hoàng đạo ư?”
Không trả lời câu hỏi của nữ sinh viên này, Tiết Gia Triết quay đầu nhìn về phía một sinh viên nam bên cạnh cô: “Cậu là cung gì?”
Trong phòng học lập tức sôi trào lên.
Một giáo sư thế mà lại tán gẫu về chòm sao với sinh viên! Hơn nữa còn là giáo sư đẹp trai như vậy!
Đúng lúc này, cửa sau phòng học bị người ta lặng lẽ mở ra, cảnh sát trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen thân thể như mèo lướt vào phòng học, hắn vừa mới ngồi vào chỗ, liền nghe giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên: “Chỗ thứ tư hàng thứ ba đếm ngược, bạn mặc áo khoác màu đen và quần bò xanh, đầu tóc không có chải chỉnh tề vểnh lên một góc… bạn học, cậu là cung gì?”
Đàm Dương Hiên mới vừa vào phim trường lập tức nở nụ cười, nói với Tiết Gia Triết: “Thầy à, tôi không tin cung hoàng đạo.”
Ánh mắt Tiết Gia Triết sâu thẳm nhìn hắn, thật lâu sau, mới bình tĩnh trả lời: “Cậu cảm thấy mỗi người đều có thể có bí mật của mình, không cần quá mức thẳng thắn với người khác. Cậu biết mình có một chút chỗ thiếu hụt, nhưng lại biết nên làm thế nào bù lại…”
Lại là một đoạn lời thoại nói xong, Đàm Dương Hiên cười nói: “Thầy à, thầy nói không sai, rất giống tôi.”
Các sinh viên trong phòng học càng thêm kịch liệt thảo luận, thỉnh thoảng có học sinh hỏi “Giáo sư, thầy cũng thích cung hoàng đạo hả”, nhưng từ đầu đến cuối Tiết Gia Triết đều không trả lời vấn đề của bọn họ, chờ y hỏi xong một sinh viên cuối cùng, y bình tĩnh nhìn tất cả mọi người dưới đài, giọng điệu tùy ý nói rằng: “Vừa rồi đều là tôi nói bậy đó.”
“A?!!!” Các sinh viên lập tức kêu rên, chỉ có cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở cuối cùng vẫn là vẻ mặt “tôi biết ngay”.
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên, giáo sư trẻ tuổi tuấn dật nhẹ giọng nói rằng: “Tiết vừa rồi chính là giảng về hiệu ứng Barnum*, tiết sau tự học, mỗi người các bạn đem cảm tưởng của mình với hiệu ứng Barnum viết thành luận văn giao cho tôi…” Dừng một chút, “Không ít hơn một ngàn chữ.”
*Hiệu ứng Barnum: là xu hướng mà mỗi cá nhân đưa ra một đánh giá có độ chính xác cao để miêu tả tính cách của cá nhân mà họ cho là đặc biệt phù hợp với mình, nhưng sự thật lại mơ hồ và chung chung có thể áp dụng cho nhiều người. Ví dụ như trong những bài kiểm tra tính cách thường có những câu như “Bạn quan tâm đến những người xung quanh và thường hay giúp đỡ họ”; “bạn có khả năng lãnh đạo tiềm ẩn”… và đa số mọi người đều tin vào những lời đó. Con người có xu hướng tin vào những lời mà họ muốn tin, họ sẽ tự gắn mình với những lời đánh giá đó, mà quên mất rằng những đánh giá ấy đúng với số đông người nghe.
“Giáo sư!!!”
Giống như không nghe thấy mấy sinh viên ấy kêu rên, cầm notebook, Tiết Gia Triết liền đi ra khỏi phòng học. Ngay một khắc y rời khỏi phòng học, y bỗng nhiên nhích qua bên cạnh, người đàn ông chuẩn bị một quyền đánh tới liền nhào vào không khí.
Tiết Gia Triết nhướn mày nhìn hắn, thấu kính che đi đáy mắt, nhưng khóe môi lại thoáng cong lên: “Bạn học nam này, đánh thầy giáo, sẽ bị phạt đuổi học đó.”
Đàm Dương Hiên không để bụng hỏi: “Nếu tôi đây muốn mời thầy giúp một việc, nên mời như thế nào?”
Tiết Gia Triết thản nhiên nói: “Việc gì?”
Ý cười trên mặt Đàm Dương Hiên lập tức trầm xuống: “Một vụ án giết người liên hoàn. Anh Tiết, anh ruột của tôi, cậu cứu tôi đi.”
Ý cười bên môi Tiết Gia Triết càng tăng lên vài phần, hoàn toàn không có bộ dạng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm ở lớp học vừa rồi, “Cứu cậu? Hắn muốn giết cậu à? Kẻ sát nhân nào, có thể giết cái loại người mỗi ngày tập thể hình tám giờ, 18 tuổi đã có tám khối cơ bụng, 20 tuổi lấy được quán quân boxing toàn quốc, 23 tuổi ở Myanmar đột nhập hang ổ trùm buôn thuốc phiện, 25 tuổi một mình độc đấu 16 tên côn đồ, 27 tuổi…”
“… Vì sao chuyện của tôi mà cậu còn nhớ rõ ràng hơn cả tôi?”
Tiết Gia Triết xoay người đi: “Bởi vì người thông minh đều có thể nhớ kỹ loại việc nhỏ này.”
Đàm Dương Hiên đầu tiên là sửng sốt, lập tức lại đuổi theo: “Tiết Gia Triết! Cậu nói rõ ràng, cậu đây là đang nói tôi ngốc hả? Giỏi thật, một năm không thấy, cậu liền đối đãi với bạn học cũ như vậy à, ông bạn? Cậu đừng đi…”
Bóng dáng hai người dần dần biến mất ở cuối hành lang, khi bóng dáng Bách Tích Văn cũng biến mất, Viên đạo lớn tiếng hô một câu “cắt”, cảnh quay dài này đến đây liền kết thúc.
Dám dùng cảnh quay dài để quay cảnh đầu tiên, từ đó có thể thấy Viên đạo lớn mật, mà ông quả thật cũng có vốn liếng để lớn mật.
Nhìn lại trong video, Tiết Gia Triết lạnh lùng và sự thay đổi khi đối mặt với bạn học cũ, Đàm Dương Hiên thân thể cường tráng chính khí, toàn bộ đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Tuy rằng diễn xuất của các diễn viên quần chúng vô cùng bình thường, cho dù cố ý lựa ra vài người có được lời thoại, cũng rất làm đau mắt Viên đạo, nhưng chỉ hai diễn viên chính mà nói, cảnh diễn của bọn họ cũng đã quay rất tốt.
Viên đạo nghĩ nghĩ: “Cảnh của quần chúng lại quay bù một lần, lần này qua!”
Lúc này Dung Hủ và Bách Tích Văn đang đồng thời từ bên kia hành lang đi về, nghe xong lời này, Dung Hủ cười cười với Bách Tích Văn, cho dù bị thấu kính che, gương mặt thuộc về Dung Hủ, lại thuộc về Tiết Gia Triết này, vẫn xuất chúng chói mắt.
Bách Tích Văn nhìn lập tức sửng sốt, sau một lúc lâu, hắn mới xấu hổ gật gật đầu với Dung Hủ, lập tức nâng bước chạy đi, nào có cái loại dương quang suất khí của Đàm Dương Hiên vừa rồi.
Thấy thế, Dung Hủ nhướn mi. La Thiến vừa lúc đi tới, cô kỳ quái nói rằng: “Bách Tích Văn… hình như quái quái? Sao màn ảnh vừa rời khỏi hắn, hắn lại đột nhiên trở nên ngại ngùng thẹn thùng như vậy, rõ ràng trước màn ảnh, hắn rất lớn mật mà.”
Dung Hủ tiếp nhận ly nước, uống một ngụm nước, cười nói: “Chị cảm thấy hắn thay đổi lớn ư?”
La Thiến gật gật đầu.
Dung Hủ nói: “Vậy nói lên hắn diễn xuất tốt. Viên đạo lựa chọn hắn, không phải là không có đạo lý.” Hắn có thể trở thành tiểu sinh điện ảnh hạng một, tự nhiên cũng có nguyên nhân.
Câu sau Dung Hủ cũng không có nói ra, cậu nhìn chăm chú vào bóng dáng Bách Tích Văn, chỉ nhìn trong chốc lát, liền dời tầm mắt đi chỗ khác, lại đi chuẩn bị cảnh diễn tiếp theo. Mà cậu tự nhiên cũng không phát hiện, bên cạnh phim trường, một tầm mắt vẫn luôn chăm chú nhìn trên người cậu, trong ánh mắt bao hàm tò mò và đánh giá.
Ngày đầu tiên khởi động máy, đoàn phim chỉ quay đến tối tám giờ, liền kết thúc một ngày quay, để mọi người trở về nghỉ ngơi sớm một chút, chuẩn bị nghênh đón trận đại chiến dài lâu kế tiếp.
Từ buổi chiều Dung Hủ nhận được tin nhắn của Tần Trình, cậu không có hồi âm, Tần Trình cũng không có gửi nữa.
Vốn dĩ Dung Hủ chỉ tưởng Tần Trình đang nói giỡn với mình, dù sao thì đối phương quay phim quay đến rạng sáng bốn năm giờ, thế mà lại không nghỉ ngơi, còn muốn gọi điện thoại cho mình? Loại chuyện này nói như thế nào cũng thấy kỳ quái, vì thế sau khi cậu trở lại khách sạn, chỉ gửi cho Tần Trình một câu “tôi về phòng rồi“, liền bắt đầu tắm rửa.
Ai ngờ cậu vừa mới gội đầu xong, di động liền đột nhiên vang lên, Dung Hủ khẽ kinh ngạc, lập tức vươn tay cầm di động trên bồn rửa mặt lên: “Tần Trình?”
Trong tích tắc thiếu niên ấn nút nhận nghe, tiếng nước ào ào xuyên thấu qua ống nghe điện thoại truyền vào tai người đàn ông, màn hình di động có vài giây đồng hồ lùi lại, chờ hình ảnh đột nhiên hiện ra, bất luận là Tần Trình hay là Dung Hủ, đều mãnh liệt ngơ ngẩn.
Dung Hủ nhận nghe vội vàng, cũng không có chú ý đối phương gọi điện thoại video. Mà Tần Trình càng trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn vừa gọi thông cuộc điện thoại, thứ nhìn thấy lại là nửa người trên để trần của thiếu niên!
Giọt nước từ sợi tóc ướt át chậm rãi chảy xuống dưới, trượt qua gương mặt tốt đẹp, trượt qua xương quai xanh yếu ớt, giống như dòng suối xuyên qua ở lồng ngực trắng nõn, dọc theo vòng eo thon gầy mảnh khảnh, biến mất phía dưới màn hình nhìn không thấy.
Tần Trình: “!!!”
Làn da trắng nõn như ngọc và điểm hồng nhạt nhô ra trên ngực thiếu niên, khiến Tần Trình lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng ngay sau đó, hắn lại yên lặng chuyển mắt trở về.
Lúc này đến phiên Dung Hủ: “…”
Trực tiếp lật mặt di động lên đặt ở trên bồn rửa tay, tùy tiện ném trên đống quần áo, mở loa ngoài.
Trong tích tắc hình ảnh biến hóa, Tần Trình mở to hai mắt, giống như nhìn đến cái gì đó từ trước mắt mình chợt lóe qua. Nhưng mà hình ảnh thật sự thay đổi quá nhanh, hắn căn bản không kịp thấy rõ, khi nhìn kỹ lại, thứ nhìn thấy đã là trần nhà và một đoạn nhỏ cửa kéo thủy tinh không hề thay đổi.
Trong phòng tắm hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nước tí tách từng chút rơi xuống đất đánh vỡ yên lặng.
Tần Trình cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình, khi phát hiện thứ mình có thể nhìn thấy quả thật nhất định và khẳng định là chỉ có trần nhà và cửa kéo thủy tinh, hắn mới tựa như có chút tiếc nuối mà thu hồi tầm mắt, giọng hơi khàn mở miệng hỏi: “… Cậu đang tắm à?”
Dung Hủ yên lặng cầm lấy xà phòng, vừa làm bước cuối cùng, vừa giọng điệu bình tĩnh hồi đáp: “Ưm.” Sau một lúc lâu, cậu còn nói thêm: “Tôi không nghĩ anh sẽ gọi video, anh có chuyện gì không?”
Tiếng chà xà phòng xoạt xoạt khiến Tần Trình nhíu mày, ánh mắt càng thêm thâm trầm vài phần. Giọng điệu hắn nhìn như tùy ý nói rằng: “Quả thật có một số việc, nói với cậu. Trong phòng cậu không có những người khác đi?”
Nghe đến câu này, trong đầu Dung Hủ tức khắc hiện ra tin nhắn buổi chiều của đối phương.
… Chuyện gì riêng tư như vậy, vì sao Tần Trình cứ luôn cường điệu không thể có những người khác ở đây?
Suy nghĩ không khỏi nhập tâm hơn vài phần, Dung Hủ vừa không chú ý, xà phòng đột nhiên từ trong tay trượt xuống. Cậu kinh ngạc trợn to hai mắt, nhanh chóng muốn bắt lấy xà phòng, nhưng mà bất ngờ không kịp đề phòng trực tiếp dẫm lên xà phòng trơn lùi, cả người mãnh liệt đổ sang một bên.
“Rầm —— ”
“Dung Dung… Dung Hủ!”
Giọng nói dồn dập của người đàn ông lập tức vang lên, Tần Trình còn chưa kịp lo lắng, đột nhiên liền thấy một cánh tay chống trên cửa kéo thủy tinh của phòng tắm. Tức khắc, nửa người trên trần trụi của thiếu niên lại xuất hiện trên màn ảnh di động, lúc này cậu có chút chật vật, tóc đen hỗn độn tản trên gương mặt, dường như cánh tay chống trên cửa kéo, mới miễn cưỡng không để mình ngã sấp xuống.
Hình ảnh này đẹp đến mức khiến lòng người kinh ngạc, nét đẹp hỗn độn càng lộ ra một tia kiều diễm, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp còn nổi lên một chút ửng hồng vì bối rối mà hình thành.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Dung Hủ lắc đầu: “Không có việc gì…”
Tần Trình không chuyển mắt nhìn màn hình di động: “Ừm, không có việc gì… không có việc gì là tốt.”
Dung Hủ chống cửa, chậm rãi đứng thẳng thân thể, rốt cuộc hoàn toàn tránh đi kết cục ngã sấp xuống. Cậu nhặt xà phòng lên, lòng còn sợ hãi mà thả xà phòng lại trong hộp, mở vòi hoa sen bắt đầu rửa bọt trên người.
Vì thế, giờ phút này, màn hình di động bị chia làm hai nửa, một nửa là trần nhà, một nửa… là hình ảnh phần thân trên của thiếu niên, còn thường thường có thể lộ ra một chút hồng nhạt làm cho người ta mơ màng, Tần Trình không rên một tiếng lắng nghe tiếng nước. Nhìn Dung Hủ không hề phòng bị mà tắm rửa.
Trong điện thoại, giọng Dung Hủ còn kèm theo tiếng nước truyền đến: “Chờ một chút, tôi rất nhanh liền xong.”
Nhìn nửa phút sau, dường như cũng hiểu được hành vi này của mình quá vô sỉ, Tần Trình yên lặng dời tầm mắt đi chỗ khác. Nhưng chỉ dời đi chỗ khác vài giây đồng hồ, hắn lại không tự chủ được mà quay lại, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình di động, hiên ngang lẫm liệt, quang minh chính đại mà nhìn!
Cuộc gọi video vẫn còn tiếp tục, thiếu niên trên hình ảnh vẫn không có một chút phòng bị như cũ.
Đây là đêm thứ hai đếm ngược đến lúc Tần Trình từ nước Mỹ trở về, buổi tối tám giờ rưỡi, đêm mới vừa bắt đầu.