Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 4: “Ăn dấm rồi?”



Nguyễn Lệ Oánh vốn định giữ Lý Lạc ở lại ăn trưa, nhưng mà Lý Lạc lại không dám để nhà đầu tư phải hầu hạ mình, vậy nên chưa tới 11 giờ ông đã xin phép về trước, bất kể Nguyễn Lệ Oánh và Nam Khải Thăng cố gắng giữ ông thế nào, ông đều không thay đổi ý định.

Ngay sau khi Lý Lạc rời đi, Nam Thù bắt đầu nổi đóa, hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn Nam Vận: “Chị nói không diễn, thế trước mặt đạo diễn Lý chị khoe khoang cái gì? Cố ý đúng không? Không muốn thấy tôi gặp chuyện tốt?”

“Liên quan gì đến tôi?” Bình thường Nam Vận rất ít khi tranh cãi với Nam Thù, bởi vì cô lười so đo với cô ta, nhưng không phải cô không biết nóng nảy: “Nếu tôi thật sự cố ý để cô không được nhận, tôi đã không bận bộ đồ này mà đi xuống! “

Nam Thù rất tức giận, nhưng cô ta không thể phản bác, bởi vì Nam Vận quả thật đã ăn mặc rất đơn giản, thậm chí không trang điểm, nhưng cô ta vẫn không thể tìm ra điểm gì xấu.

Cô ta không thể không thừa nhận rằng Nam Vận đẹp hơn mình, nhưng chính vì nó là sự thật nên cô ta càng không cam lòng.

Dựa vào cái gì?

Cuối cùng, cô ta nhìn mẹ mình để cầu cứu, hy vọng mẹ sẽ giúp mình chỉnh đốn Nam Vận.

Nguyễn Lệ Oánh cũng đang kìm nén cơn giận của mình. Biểu hiện vừa rồi của Lý Lạc chính là không coi trọng Nam Thù, nhưng lại khen Nam Vận không ngớt lời. Sự nổi bật và cơ hội của con gái mình lại bị con gái vợ cũ của chồng cướp mất, sao bà ta có thể nuốt trôi cục tức này?

Nhưng nhìn hành động và cách ăn mặc của Nam Vận thực sự là không có gì để bắt bẻ cả, bà ta cũng không thể cố ý kiếm chuyện với Nam Vận trước mặt chồng mình. Vậy nên chỉ có thể tạm thời kìm nén sự phẫn nộ này lại, khoé môi nở nụ cười thân thiện, nhẹ nhàng thuyết phục con gái: “Kiều Kiều, sao con có thể nói vậy với chị của mình hả? Mỗi đạo diễn đều có cách nhìn khác nhau. Có lẽ đạo diễn Lý chỉ đánh giá cao ngoại hình của Nam Vận thôi. Ngoài ra, mỗi nhân vật trong phim đều có tính cách khác nhau, có lẽ Nam Vận hợp với hình tượng nữ chính trong bộ phim mới của đạo diễn Lý thì sao?”

Nam Thù không ngờ, mẹ đã không giúp mình xả giận thì thôi, bà lại còn nói giúp cho Nam Vận. Đôi mắt cô ta đỏ lên, uất ức, xoay người bỏ chạy.

Nam Khải Thăng rất hài lòng với thái độ không thiên vị của vợ mình, trong mắt ông, Nguyễn Lệ Oánh là một người vợ hoàn hảo, cũng là một người mẹ kế hoàn hảo. Bà đối xử với Nam Vận ân cần như cách đối xử với Nam Thù, không thua gì mẹ ruột.

Nếu vợ mình đã không thiên vị, Nam Khải Thăng cảm thấy mình cũng không cần bênh con gái nữa, Nam Thù đã bị giáo huấn rồi, vì vậy ông cũng tượng trưng nói vài lời với Nam Vận: “Điều kiện cá nhân của con tốt hơn nhiều so với em gái. Khi Lý đạo diễn tới con không cần phải chào hỏi, nếu không con chắc chắn sẽ cướp mất sự nổi bật của em gái mình. Quy củ là vật chết, người là vật sống.”

Rõ ràng Nam Khải Thăng đang chỉ trích Nam Vận, nhưng Nguyễn Lệ Oánh càng nghe càng tức giận. Nam Thù không giỏi bằng Nam Vận là sự thật, những lời này bà ta có thể nói, nhưng người khác không thể, ngay cả chồng cũng không được.

Nam Vận không biết phải trả lời thế nào, ba cô luôn nói chuyện rất khéo léo. Cuối cùng, cô chỉ có thể trả lời đơn giản: “Vâng.”

Nam Khải Thăng nói tiếp: “Con cũng đừng giận em con. Nó không được đạo diễn để ý nên chắc là rất khó chịu. Đến giờ ăn rồi, con lên bảo nó xuống nhà ăn cơm đi. Hai người cùng nhường nhịn nhau, bắt tay làm hoà.”

Nam Vận thật sự không muốn gọi Nam Thù xuống dưới ăn cơm, thà mắng cô còn hơn là bắt cô làm vậy, nhưng cô không thể phản đối, nếu không Nguyễn Lệ Oánh nhất định sẽ lấy lý do này mà nói cô.

Rơi vào đường cùng, cô miễn cưỡng đi gọi Nam Thù xuống.

Khi lên đến đầu cầu thang, cô gặp Dã Tử.

Lâm Du Dã cũng nhận ra tâm trạng cô có chút phiền muộn, liền hỏi: “Sao vậy?”

Phòng ăn cách đây không xa, để tránh cho ba và Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy, Nam Vận thì thào: “Ba kêu em gọi Nam Thù xuống ăn cơm.”

Lâm Du Dã: “Em không muốn đi?”

Nam Vận gật đầu, cô không muốn đi tìm phiền phức.

Lâm Du Dã cũng nhìn ra được suy nghĩ của cô: “Anh đi, em cứ đợi ở đây.” Nói xong liền đi lên cầu thang.

Nam Vận nắm lấy cổ tay anh: “Nếu cô ta không xuống cùng anh thì sao?”

“Dễ thôi.” Lâm Du Dã cũng ngắn gọn nói, “Mặc kệ cô ta.”

Nam Vận: “Thế em phải giải thích với ba như thế nào?”

“Cô ta không chịu xuống lầu ăn cơm thì liên quan gì đến em?” Lâm Du Dã cũng hỏi, “Bác Nam chỉ kêu em gọi cô ta đi ăn, nhưng ông ấy không nói em nhất định phải đưa cô ta xuống.”

Nam Vận hiểu, Dã Tử đây là giương đông kích tây, thay xà đổi cột.

Cô không khỏi mỉm cười, buông tay: “Vậy thì anh đi đi.”

Cửa phòng của Nam Thù đóng chặt, Lâm Du Dã đi tới gõ cửa, lãnh đạm nói: “Bác Nam kêu cô xuống lầu ăn cơm tối.”

Đợi một hồi, trong phòng cũng không có động tĩnh gì, Lâm Du Dã cũng xoay người rời đi, lúc này cửa mở ra, Nam Thù ra lệnh: “Anh đứng lại!”

Lâm Du Dã dừng bước, mặt không đổi sắc nhìn cô ta, lời nói súc tích ngắn gọn: “Xuống lầu ăn cơm.”

Nam Thù nhướng mày nhìn anh chằm chằm chất vấn: “Thái độ của anh như vậy là sao?” Cô ta lại đe dọa anh, “Anh nên nề nếp chút đi, nếu không tôi sẽ nói với ba mẹ là anh thừa dịp ở đây không có người nên bắt nạt tôi.”

Lâm Du Dã hỏi lại, “Cô có nghĩ rằng họ sẽ tin không?”

Nam Thù: “Sao họ lại không tin? Chỉ có tôi và anh. Đương nhiên, bọn họ sẽ không tin lời người ngoài như anh, tôi nói gì thì đó là sự thật.”

Lâm Du Dã mỉm cười, “Cô cho rằng cô đẹp hơn A Vận hay là cô cho rằng thị lực của tôi kém?”

“Anh …” Nam Thù bực bội, mặt đỏ bừng, “Anh, đừng tưởng rằng tôi không biết anh với Nam Vận là cùng hội cùng thuyền! Chỉ có loại người như chị ta mới đi yêu cái người nghèo như anh!”

Lâm Du Dã không thèm để ý đến cô ta, xoay người rời đi.

Nam Thù vẫn chưa hết giận, lao ra khỏi phòng và hét vào Lâm Du Dã: “Anh thích chị ta cỡ nào cũng vô dụng. Ba nhất định sẽ không gả chị ta cho anh! Sớm muộn gì chị ta cũng đá anh, rồi cưới người đàn ông giàu có khác!”

Lâm Du Dã làm như không nghe thấy, sải bước về phía cầu thang, nhưng khi anh sắp đi đến đầu cầu thang, Nam Thù giận dữ hét lên một lần nữa: “Anh đừng có mà đắc ý, Quý Mạch Thần sắp từ Anh Quốc trở về. Ba tôi muốn gả Nam Vận cho anh ấy từ lâu rồi!”

Lâm Du Dã dừng lại trong chốc lát, cau mày như sói ngửi được mùi của kẻ thù, anh quay đầu nhìn chằm chặp Nam Thù, sắc mặt âm trầm truy hỏi: “Khi nào thì cậu ta về?”

Thành công kích thích Lâm Du Dã, Nam Thù đắc thắng nhếch môi: “Sợ rồi? Sợ thì cũng vô dụng. Anh không có tiền cũng không có quyền lực, chỉ là đồ rác rưởi! Đâu đâu cũng không bì kịp Quý Mạch Thần, sau khi Nam Vận chơi với anh đủ rồi, chị ta sẽ đá anh, rồi cưới Quý Mạch Thần!” Sau khi nói xong, cô ta nhẹ nhàng thoải mái bước về phòng, “rầm” một cái đóng cửa lại.

Lâm Du Dã nắm chặt tay, hít sâu một hơi, xoay người đi xuống lầu.

Lúc ở trên lầu hai, vẻ mặt anh còn âm trầm như mực, khi xuống lầu một đã trở lại bình thường, vẻ mặt bình tĩnh, thần thái ôn hòa, không ai nhìn ra được anh đang nghĩ gì.

Nam Vận đã đứng ở đầu cầu thang chờ anh: “Nam Thù không chịu xuống sao?”

Lâm Du Dã nhẹ giọng trả lời: “Ừ.”

Quả nhiên, Nam Vận bất lực thở dài. Lúc này, Lâm Du Dã đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp, chắc chắn như đinh đóng cột: “Đêm nay theo anh về nhà.”

Nam Vận bị dọa sợ, cô lo lắng liếc nhìn phía nhà ăn, sợ ba cô và Nguyễn Lệ Oánh sẽ nghe thấy. Nín thở chờ vài giây, sau khi chắc chắn đã an toàn, cô thở phào một hơi, sau đó tức giận trừng mắt với Lâm Du Dã: “Anh làm gì vậy?”

Không có sự bảo đảm của cô, Lâm Du Dã cũng có chút sốt ruột: “Em phải về nhà với anh!”

Nam Vận vừa tức vừa lo, người này sao lại cáu kỉnh xấu tính như trẻ con vậy?

Nhưng cô sợ anh lại tiếp tục giở trò xấu nên đành phải hứa với anh: “Về về về, nhất định sẽ về!”

Lúc này Lâm Du Dã mới buông cô ra.

Nam Vận tức giận lườm anh một cái, sau đó không thèm quay đầu mà đi thẳng đến phòng ăn.

Ăn được nửa bữa thì Nam Thù đến. Nam Vận hơi ngạc nhiên, nhưng đây không phải là điều khiến cô ngạc nhiên nhất. Điều khiến cô ngạc nhiên nhất là tâm trạng Nam Thù có vẻ rất tốt, khi bước vào bàn ăn, cô ta còn thân mật gọi cô một tiếng: “Chị~ “

Chỉ vì một tiếng “Chị” này mà Nam Vận suýt sặc cơm.

Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?

Sau bữa ăn, Nam Vận lên lầu và tiếp tục thu dọn hành lý. Tầm 2-3 giờ chiều, cô kéo vali xuống nhà, chuẩn bị đến trường.

Thật trùng hợp, lúc này Nam Thù cũng kéo vali xuống lầu, ngày mai cô ta cũng bắt đầu khai giảng, tối nay sẽ đi báo danh.

Buổi chiều Nam Khải Thăng có việc, sau khi ăn trưa liền kêu tài xế chở mình đến công ty, hiện tại trong nhà chỉ còn lại có một chiếc xe – chiếc Porsche của Nguyễn Lệ Oánh.

Nguyễn Lệ Oánh không muốn đưa Nam Vận đến trường, Nam Vận cũng không muốn đi xe của bà, trong lòng hai người đều hiểu rõ mâu thuẫn với đối phương.

Nhưng Nguyễn Lệ Oánh biết bà ta không thể chủ động từ chối đưa cô đi học, để không bị mang tiếng là bà mẹ kế xấu tính trước mặt quản gia.

Nam Vận lại không có chút lo lắng gì, cô muốn đi cùng Dã Tử, vì vậy cô chủ động nói với Nguyễn Lệ Oánh: “Dì à, dì đưa Kiều Kiều đi đi. Hôm nay Dã Tử lái xe tới, tôi nhờ anh ấy đưa tôi đi học.” Cô chưa bao giờ gọi Nguyễn Lệ Oánh là mẹ, vẫn luôn gọi bà ta là “Dì”.

Nguyễn Lệ Oánh vui vẻ, cười đáp: “Được rồi, các con đi đường cẩn thận.” Cuối cùng, bà ta còn không quên dặn dò Lâm Du Dã: “Nhớ chăm sóc tốt cho Nam Vận.”

Nói xong thì dắt con gái đi.

Chờ Nguyễn Lệ Oánh lái xe ra khỏi biệt thự, Nam Thù kỳ quái hỏi mẹ: “Mẹ, rõ ràng mẹ biết quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường, sao còn muốn tác hợp họ đến với nhau?”

Nguyễn Lệ Oánh thẳng thừng nói với con gái: “Bởi vì Lâm Du Dã nghèo.”

Nam Thù: “Con biết, đó là bởi vì ba cảm thấy anh ta nghèo nên không thích anh ta. Ba muốn gả Nam Vận cho Quý Mạch Thần, cùng kết thông gia với Quý gia.”

Ở Tây Phụ có tứ đại gia tộc*, ba gia tộc ở vị trí đầu là Từ, Lục, Lý, và cuối cùng là Quý.

*Tứ đại gia tộc: bốn gia tộc lớn

Nguyễn Lệ Oánh bất lực thở dài: “Con thật là ngu ngốc! Quý Mạch Thần có điều kiện tốt như vậy, con không muốn tranh giành sao? Muốn nhường cho Nam Vận sao? Nếu cô ta kết hôn với Quý Mạch Thần, cả đời này con sẽ không bao giờ vượt qua cô ta!”

Lúc này, Nam Thù mới hiểu được dụng tâm của mẹ mình, nhưng cô ta không có tự tin như vậy: “Đâu phải mẹ không biết, Quý Mạch Thần trước đây đã đuổi theo Nam Vận ác liệt thế nào. Anh ta đốt pháo hoa trong trường để tỏ tình, sử dụng máy bay không người lái để tặng sợi dây chuyền kim cương, còn trải cả đống hoa hồng dưới đất, con có thể tranh được ư?”

Nguyễn Lệ Oánh: “Đó là lý do tại sao chúng ta cần phải ghép Nam Vận với thằng nhóc nghèo nàn đó. Chỉ cần Nam Vận khăng khăng đòi theo Lâm Du Dã, Quý Mạch Thần thích cô ta nhiều cỡ nào thì cũng đâu được gì? Ba con có phản đối cũng không được!”

Nam Thù đã hoàn toàn hiểu rõ ý định của mẹ mình, không khỏi giơ ngón tay cái cho mẹ: “Mẹ, mẹ thật là lợi hại!”

Nguyễn Lệ Oánh cong khóe môi, ung dung đắc chí: “Nếu mẹ không lợi hại, con có thể có những ngày tháng tốt lành như vậy không?”

Bên ngoài mặt trời chói chang, nắng nóng gay gắt, trên xe bật điều hòa, nhiệt độ phù hợp.

Lâm Du Dã im lặng lái xe mà không nói một lời.

Nam Vận nhận ra anh có gì đó không ổn: “Anh sao vậy?”

Lâm Du Dã cũng nhàn nhạt đáp: “Không sao cả.”

Aiyo, vẻ mặt này của ngài chỉ thiếu điều viết ba chữ “Mau dỗ anh” lên mặt thôi đó. Còn không biết ngại mà bảo không sao cả.

Nam Vận mệt mỏi thở dài. Yêu nhau bao nhiêu năm rồi, cô thừa hiểu Dã Tử, chỉ cần anh giận dỗi hay ghen tuông là ngay lập tức sẽ biến thành đứa trẻ, cứ phải là cô dỗ mới được.

Giờ anh chỉ đang giả vờ mạnh mẽ thế thôi, chứ thực chất chính là một đứa trẻ ba tuổi không hơn không kém.

Cô thấy hơi buồn cười, nhưng cô không biết tại sao anh lại khó chịu. Anh đang tức giận sao? Hay là ghen?

Nhưng chắc không phải là ghen đâu, dù sao cô cũng đâu có làm chuyện gì để anh phải ghen.

Vậy chắc là đang giận.

“Không phải em đã đồng ý về nhà với anh rồi sao?” Cô đoán anh vì chuyện này mà tức giận, thế nên dỗ dành nói, “Sáng nay là em đùa anh thôi.”

Lâm Du Dã quay mặt lại, nhìn thẳng vào cô: “Em thích anh không?”

Lại nữa.

Thật ấu trĩ mà!

Nam Vận mỉm cười, nhìn anh chăm chú, cô rất nghiêm túc trả lời: “Em thích, rất thích.”

Lâm Du Dã: “Em thích anh nhất?”

Nam Vận gật đầu: “Đúng vậy, em không là chỉ thích anh nhất, mà ngoài anh ra em đều không thích ai cả!”

Lâm Du Dã lúc này mới hài lòng, khóe môi cong lên, như một đứa trẻ cuối cùng cũng được dỗ dành.

Sườn mặt anh góc cạnh, đôi mắt như chất chứa ánh sao, sống mũi cao, xương quai hàm sắc cạnh mượt mà, khóe môi cong lên một vòng cung đẹp đẽ, nụ cười mang theo vẻ thỏa mãn, lại có chút tự mãn trẻ con.

Nam Vận luôn vô thức bị thu hút bởi anh.

Hai mươi phút sau, xe chạy đến cổng phía đông của trường đại học Tây Phụ, nhưng Lâm Du Dã không dừng lại, mà anh rẽ thẳng vào tiểu khu đối diện.

Nam Vận lo lắng: “Em muốn đi báo danh trước!”

Lâm Du Dã kiên quyết: “Về nhà trước.”

Nam Vận biết người này đang nghĩ gì, tức giận bất bình: “Lưu manh!”

Lâm Du Dã giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Thật sự không muốn?”

Nam Vận: “Không muốn!”

Lâm Du Dã nói chắc chắn: “Về nhà rồi em sẽ muốn.”

Nam Vận: “…”

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.