Khi mắt bị che đi, tầm nhìn bị hạn chế, các giác quan khác sẽ nhạy cảm hơn, đặc biệt là thính giác và xúc giác.
Nam Vận cảm giác bản thân giống như một con chim nhỏ bị kẹt trên bờ biển. Trước mắt cô là đám mây đen, bên tai tràn ngập tiếng sóng biển, tiếng nước chảy róc rách không ngừng.
Bọt sóng không ngừng đánh vào cơ thể cô, khi thì mạnh bạo, lúc thì nhẹ nhàng, khiến cô đến gần đến cực hạn, muốn dừng mà lại không thể.
Khi mọi thứ lắng xuống, toàn thân cô đã kiệt sức.
Đêm nay cô ngủ rất sâu, một giấc đến tận lúc nắng lên, khi tỉnh dậy đã gần mười giờ sáng.
Bên cạnh trống trơn, thủ phạm đã biến mất.
Nam Vận co người rúc vào trong chăn một lúc, sau đó cất giọng gọi to: “Dã Tử!”
Không ai đáp lại.
Không có ở nhà sao?
Cô lại hét lên lần nữa: “Dã Tử!”
Vẫn không có ai trả lời, xem ra là không có ở nhà thật.
Khẽ thở dài, cô duỗi tay mò đến tủ đầu giường, cầm điện thoại gọi cho anh.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng anh vẫn trầm và nhẹ nhàng như trước, nở một nụ cười dịu dàng: “Dậy rồi à?”
“Anh đang ở đâu vậy?” Nam Vận vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng cô vẫn có chút ngái ngủ.
Lục Dã trả lời: “Ở công ty.”
Hôm nay là chủ nhật, anh lại phải tăng ca.
“Được rồi.” Nam Vận có hơi thất vọng một chút nhưng không ngạc nhiên, bởi vì cô đã đoán được từ trước, rồi cô thật thật giả giả nói: “Lát nữa em sẽ quay trở lại trường học, gần đến kỳ thi cuối kỳ rồi, em phải quay về ôn tập, việc ôn tập rất căng thẳng, em muốn ở lại ký túc xá … “
Lục Dã ngắt lời cô: “Buổi tối anh sẽ đến đón em.”
Nam Vận tức giận: “Em không cần anh đón!”
Làm lơ anh suốt hai tháng qua, không những không dạy anh được một bài học mà ngược lại còn biến anh thành một con sói đói. Cô mới về nhà được một ngày đã sắp bị người đàn ông này dày vò đến chết, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì cô cũng bị đào rỗng.
Không thể chịu được, thực sự không thể chịu được.
Cô chém nhất quyết nói thêm: “Em muốn sống trong ký túc xá, trước khi thi cuối kỳ xong, em nhất định phải ở ký túc xá!”
Lục Dã đương nhiên không dễ dàng buông tha cô, anh không chịu nhượng bộ, ngắn gọn nói: “Không được.”
Nam Vận lời lẽ chính đáng: “Anh đang trì hoãn việc học của em, sắp lên năm 4 rồi, mục tiêu của em là thi lên thạc sĩ đấy!”
Lục Dã thong dong nói: “Đèn trong ký túc xá tắt lúc 10:30, ở nhà không tắt đèn. Em có thể tiếp tục học vào buổi tối sau khi về nhà. “
Nam Vận đúng tình hợp lý đáp trả: “Ở nhà không có không khí học tập. “
Lục Dã: “Anh giám sát em học. “
“…”
Vậy em càng không muốn về nhà.
Để anh giám sát việc học của em, còn chẳng thà để anh ngủ với em. Cái trước chỉ có đau khổ, cái sau còn được thoải mái.
Nam Vận căm giận bất bình nói: “Em ghét anh!”
Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ: “Bao giờ đến phòng tự học thì gửi tin nhắn cho anh, tan tầm anh đến. “
Trứng chọi đá, Nam Vận đành phải khuất phục trước thế lực tà ác: “Thôi được.” Nhưng cũng không quên cảnh cáo anh: “Đêm nay anh không được chạm vào em, không được trói em, càng không được dùng sắc dụ em, em thật sự muốn học!”
Lục Dã cười bất đắc dĩ: “Được rồi.”
Nam Vận lại nhỏ giọng oán trách: “Cổ tay của em xanh hết cả rồi.”
Lục Dã dỗ dành nói: “Buổi tối về nhà anh xoa bóp cho em. “
Nam Vận tức giận: “Không phiền anh Lục lo lắng, anh chỉ cần an phận thủ thường một tí là được. “
Lục Dã cười đáp lại: “Được rồi, tôi xin làm theo lời dạy của cô Nam.”
“Vậy còn tạm được.” Thực ra cũng không còn gì để nói nữa, nhưng Nam Vận không muốn dập máy, nên cô bắt đầu tìm chủ đề mới, “Đêm qua em có một giấc mơ.”
Lục Dã rất bao dung cô gái nhỏ của mình, nhẹ nhàng hỏi, “Giấc mơ gì?”
Nam Vận: “Em mơ thấy mình có thai.”
Cô không nói dối anh, cô thực sự mơ thấy mình mang thai, hơn nữa cảm giác rất chân thật, vài phút sau khi thức dậy vẫn còn dư âm của cảm giác này.
Nhưng cô cũng biết rõ mình lúc này không có khả năng mang thai, bởi vì lần nào anh cũng sử dụng biện pháp an toàn.
Anh chưa bao giờ ôm tâm lí ăn may, nếu không có áo mưa thì anh chắc chắn sẽ không bắt đầu.
Có thể nói là anh còn lo cô sẽ mang thai hơn cả cô nữa.
Lục Dã hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói đến chuyện này: “Sau đó thì sao?”
Nam Vận: “Lúc đầu rất sợ, nhưng sau đó bụng to dần lại thành thói quen. Trong mơ em còn cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong bụng mình.” Nói đến đây, cô còn sờ bụng mình.
Lục Dã: “Con trai hay con gái?”
Nam Vận: “Còn chưa sinh thì em đã tỉnh rồi.” Cô lại thở dài: “Em tỉnh thật không đúng lúc mà, không biết có mơ được phần tiếp theo hay không. “
Lục Dã bị chọc cười: “Không mơ được cũng không sao, tương lai nhất định sẽ có câu trả lời. “
Nam Vận cũng cười, hỏi: “Khi nào anh muốn có con? “
Lục Dã không hề ngần ngừ đáp ngay: “Chờ khi nào em hoàn thành việc học.”
Nam Vận: “Nếu em thi đậu thạc sĩ, anh cũng đợi đến khi em tốt nghiệp à? “
Lục Dã: “Ừm “
Nam Vận: “Để em tính xem… Trời uii, lúc đó anh đã gần ba mươi rồi. Không, anh đã ba mươi rồi ấy!”
Lục Dã: ” … “
Nam Vận lại bổ thêm một đao: “Gần bốn mươi. “
Lục Dã: “…”
Nam Vận tiếp tục bổ thêm: “Có tính là sinh con tuổi già không?”
Lục Dã: “…”
Hít một hơi thật sâu, mặt anh không chút cảm xúc mở miệng nói: “Em không đi học à? “
Nam Vận nhịn cười: “Có người bực kìa, có người bực kìa, có người bực kìa!”
“Anh nghĩ là em không muốn học rồi. ” Lục Dã thật sự không có cách nào “trị” được cô, thở dài thúc giục nói, “Mau dậy đi, trong tủ lạnh có đồ ăn, mau ăn xong rồi đến trường tự học. Giờ trường học đã hủy kỳ Thanh Khảo* rồi, cho nên tuyệt đối không được trượt tín chỉ. “
(*) Thanh Khảo: Là kỳ thi có ý nghĩa quyết định đối với những sinh viên sắp tốt nghiệp đại học mà vẫn có môn thi trượt, nếu không vượt qua kỳ thi này thì không được cấp chứng chỉ tốt nghiệp. (đây là ở Trung Quốc còn ở nước mình thì mình không rõ)
” … “
Bắt đầu rồi, thầy Lục lại bắt đầu rồi.
Nam Vận mất kiên nhẫn: “Em biết rồi.”
Lục Dã: “Trước khi tự học thì gửi tin nhắn cho anh.”
Nam Vận: “Vâng.”
Lục Dã tiếp tục dặn dò: “Đừng chơi di động. Mùa đông phòng học rất khô, nhớ uống nhiều nước. Trong tủ lạnh có hoa quả, lúc nữa nhớ mang theo một ít.”
Nam Vận: “Sao anh càng ngày càng dong dài thế?”
Lục Dã nhàn nhạt nói: “Lớn tuổi rồi.”
Nam Vận: “…” Mình cạn lời luôn.
……
Sau khi rời giường, Nam Vận đi tắm rồi ăn cơm, ăn xong thì mang theo chiếc cặp nhỏ của mình đến trường.
Tiểu khu nằm đối diện cửa đông của trường. Cô chạy xe điện ra khỏi cổng tiểu khu, băng qua một con đường cái là đến.
Trong lúc chờ đèn giao thông ở ngã tư, cô nhìn thấy một đôi nam nữ từ trong trường đi ra, hai người sóng vai nhau suốt đoạn đường, cuối cùng dừng lại ở ngã tư.
Chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo, thanh lịch. Nam Vận cứ cảm thấy người này trông rất, nhưng nhất thời cô lại không nhớ ra được anh ta là ai.
Cô gái dáng người lả lướt, xinh xắn nhỏ nhắn, là kiểu loli hình là muốn thương.
Mặc dù cả hai không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, nhưng từ ánh mắt và biểu cảm họ nhìn nhau lúc nói chuyện đều mang một cảm giác ái muội khó lòng diễn tả.
Đèn đỏ chuyển xanh.
Nam Vận chạy xe về hướng trường học, đôi nam nữ đi bộ về phía cô.
Khi qua đường, cô gái còn kéo tay áo chàng trai, chàng trai cũng không hề từ chối mà để mặc cô ấy.
Hình ảnh này khá ái muội.
Khoảnh khắc cả ba lướt qua nhau, Nam Vận đột nhiên nhớ ra chàng trai này là ai — bạn trai của Lâm Lang!!!
Chương Thành ở khoa Vật lý.
Cô đột ngột bóp phanh, hoài nghi nhìn nhìn về phía Chương Thành.
Lúc này Chương Thành cũng nhận ra Nam Vận, ngay lập tức cảm thấy hoảng hốt, và đột nhiên rút phắt ống tay áo của mình khỏi tay cô gái.
Cả hai nhìn nhau ba giây, rồi lúng túng quay mặt đi.
Trong lòng Nam Vận rất bối rối, trước đây cô chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, bây giờ hoàn toàn không biết phải làm gì.
Chương Thành không dừng lại lâu, tăng tốc độ băng qua đường, sau khi băng qua đường, anh ta còn quay lại nhìn Nam Vận mấy giâymột cái.
Nam Vận đã bình tĩnh lại, nhanh chóng băng qua đoạn đường trong vài giây cuối cùng khi đèn xanh chuyển sang đỏ, sau đó cũng quay lại nhìn Chương Thành.
Lại một lần nữa đối diện.
Nam Vận càng bối rối hơn.
Làm gì mới phải đây?
Hai người kia rốt cuộc là sao?
Cô có nên nói với Lâm Lang không? Mà nên nói thế nào?
Trong đầu Nam Vận rối như vơ vò, lúc chạy xe trong trường cô còn suýt tông phải người ta.
Tài liệu ôn tập đều ở trong ký túc xá, cho nên trước khi đến phòng tự học, cô phải quay lại ký túc xá để lấy tài liệu, nhưng cô không rõ Lâm Lang có ở đó hay không.
Bây giờ cô không biết phải đối mặt với Lâm Lang thế nào, không biết có nên nói cho cô ấy chuyện lúc nãy không.
Suy nghĩ hiện tại của cô là phải nói hết cho cô ấy biết về việc này, cô không thể trơ mắt nhìn bạn thân của mình bị trai đểu lừa gạt, nhưng lại không phải làm sao để Lâm Lang tin tưởng lời nói của mình, rốt cuộc thì trong tay cô không có bằng chứng xác thực.
Trong tiết trời lạnh giá, cô đứng trong hầm để xe đắn đo gần nửa tiếng mới lựa được lời, xong mới lên lầu.
Lúc đi lên cầu thang, trong lòng cô lại tiếp tục mô phỏng cuộc đối thoại.
Vừa mở cửa phòng ngủ cô đã thấy Lâm Lang đang ăn cơm, vừa ăn vừa xem chương trình giải trí, vừa xem vừa cười to, trông rất vô tư vô lự.
Cô ấy luôn là một cô nàng ngây ngô, thích cười, dù cứ hay hở ra lại cười”hahaha” trông hơi ngốc, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự ngây thơ trong sángcủa cô ấy.
Lúc này, Nam Vận đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cũng rất tức giận.
Vì sao bọn trai đểu cứ nhắm vào những cô gái ngây thơ tốt bụng mà ra tay thế?!
Chương Thành đúng là thằng hèn! Thằng hèn chết tiệt!
Lúc Nam Vận đang căm giận bất bình, Lâm Lang cuối cùng cũng phát hiện ra cô đã trở về phòng ký túc, lập tức dừng chương trình, quay đầu nhìn cô, hỏi: “Lúc nãy cậu gặp Chương Thành phải không? “
Nam Vận ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Lâm Lang cười trả lời: “Anh ấy vừa gọi cho tớ, nói anh ấy đi cùng ủy viên trong lớp đến hiệu sách đối diện cổng đông để đặt tài liệu, lúc qua đường tình cờ gặp cậu, ảnh sợ cậu hiểu lầm quan hệ giữa ảnh và cô bạn kia nên gọi cho mình, nhờ mình giải thích cho ảnh. “
” … “
Tớ không tin!
Bản năng phụ nữ nói cho Nam Vận biết Chương Thành và cùng cô gái kiađó chắc chắn có quan hệ mờ ám.
Nhưng Chương Thành đã nắm được cơ hội, hoàn toàn minh oan được cho bản thân, nếu cô tiếp tục cố chấp cho rằng anh ta có quan hệ với cô gái thì lại có vẻ như cô đang cố tình phá rối, cũng không chắc là Lâm Lang sẽ tin cô.
Nan Vận cảm giác như bị rút củi dưới đáy nồi.
Đồ đểu giả xảo trá!
Lưu Đồng và Ngô Niệm cũng đang trong phòng, nghe nghe Lâm Lang nói vậy, Lưu Đồng còn trêu ghẹo một câu: “Dục vọng cầu sinh của bạn trai cậu mạnh thật đấy!”
Ngô Niệm: “Giáo dục rất tốt.”
Lâm Lang có chút tự hào: “Còn phải nói~”
Nam Vân vừa bực vừa tức vừa ức, trong lòng thầm mắng một câu: Chương Thành, cái thằng hèn khốn kiếp này!
Đột nhiên di động của Lâm Lang vang lên, người gọi là: [Đạo diễn Từ].
Tổng đạo diễn của “Chuyện tình Tây Phụ”.
Vì có Nam Vận ở đây nên Lâm Lang không nghe máy ngay,dù sao thì kết thúc thất bại của “Chuyện tình Tây Phụ” là nỗi đau khôn nguôi của cả đoàn phim, nên cô cầm điện thoại di động ra ban công, sau đó mới trả lời: “Alo, anh Từ à, có chuyện gì ạ?”
Từ Lâm Ngôn đi thẳng vào vấn đề: “Anh trai và chị dâu của em thế nào rồi? ”
Đạo diễn Từ, là một đạo diễn nghiêm túc có trách nhiệm, trong lòng vẫn còn lăn tăn về chuyện này suốt thời gian qua đây mà.
Lâm Lang trả lời: “Anh đừng lo, làm lành rồi, đừng nặng lòng quá, chắc không lâu nữa là sẽ phát thiệp mời cho anh thôi.”
Từ Lâm Ngôn trầm tư một lúc: “Anh quyết định rồi, anh sẽ giúp anh trai em viết một kịch bản cầu hôn khác, lần này chỉ được thành công không được thất bại, chúng ta phải rửa mối nhục xưa! “
Lâm Lang im lặng một lúc: “Anh thấy nhân vật nữ chính thế nào?”
Từ Lâm Ngôn: “Theo quy tắc cũ đi, mời anh một bữa, nữ chính là của em.”
Lâm Lang: “Em không theo quy tắc ngầm giới giải trí đâu nhé, em là người đã có bạn trai. “
Từ Lâm Ngôn: “Ái chàU a, em mà cũng cua được bạn trai cơ àcô còn có thể tìm được bạn trai sao?”
Lâm Lang không vui: “Ý anh là sao?”
Từ Lâm Ngôn bật cườicười một chút, nhưng cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa. mà nói: “Nói anh nghe xem cậu kia thế nào nào, anh làm quân sư cho cô. “
Lâm Lang ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ừmm … rất nhã nhặn, theo kiểu tuấn tú ấy, giống như thư sinh thời cổ đại, em thấy rất đẹp trai.” Giọng nói của cô ấy tràn ngập sự sùng bái và yêu thích.
Từ Lâm Ngôn không muốn đả kích em gái này, nhưng nếu không cảnh tỉnh cô một chút, có khi sau này cô sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi, chỉ đành ăn ngay nói thật: “Xưa giờ trai càng thư sinh thì càng đổ đốn, cứ mấy thằng trông càng thư sinh thì lại càng không nhã nhặn càng là loại nam nhân thư sinh này, càng không văn nhã, em cứ chơi chơi là được, đừng quá để tâm. ”
Lâm Lang còn đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, nghe vậy thì mất vuilập tức trở nên không cao hứng, có chút tức giận: “Có ai nói chuyện như anh không? ”
Từ Lâm Ngôn nói thẳng: “Thuốc đắng dã tật, tốt cho bệnh, sự thật mất lòng nhưng ấm vào thânlời thật thì khó nghe nhưng lợi thân, không tin thì cứchúng ta chờ xem. “
Tính tình của Lâm Lang cũng bắt đầu nổi nóngnổi lên: “Vậy thì chờ xem!”
Từ Lâm Ngôn thở dài, không nói thêm nữa.
Mặc dù anh không muốn nhìn em gái đi vào con đường này, nhưng thứ mang tên tình cảm này rất mê hoặc lòng người, nhìn như một con đường đầy nắng, trải đầy hoa hồng, nhưng thực tế lại che giấu đầy bụi gai, đâu đâu cũng nơi chốn đầy rẫy hố.
Đẹp thì đẹp đấy, khổ thì chắc rồi.
Nếu không vấp ngã tự mình té ngã,thì sẽ mãi mãi vĩnh viễn không nhìn thấu được bản chất của con đường này.
Có một số người gặp vô số lần vấp ngã vô số lần trên con đường tình cảm này mà còn chưa chừacũng chẳng nhớ lâu, huống chi là một cô gái nhỏ không chưa trải sự đời có trải nghiệm tình cảm như cô ấy?
Đến Chờ khi vấp ngã, cô sẽ đau, nhưng sẽ hiểu ranó.
Nhưng Bất quá anh ta vẫn cứ hảo tâm tốt bụng nhắc nhở một câu: “Nếu chưa lên giường với anh ta thì cũng chớ dại mà lên nhéngủ cùng với anh ta thì đừng ngủ, nếu cứ nhất định phải lên thì như không thể từ chối, em nhớ phải dùng biện pháp an toàn đàng hoàng vàonhất định phải làm tốt biện pháp an toàn, đừng để cuối cùng thương tâm lại còn lại thương thân.”
Hai má Lâm Lang nóng bừng, tức muốn hộc máu: “Không cần anh phải nhắc nhở em!”
Từ Lâm Ngôn: “Mọe, em thế này là đã làm rồi à?”
“…”
Hôm giao thừa, cô ấy và Chương Thành ra ngoài hẹn hò.
Đầu tiên hai người họ đi xem phim, sau đó Chương Thành đưa cô đến nhà hàng phương Tây nổi tiếng nhất Tây Phụ ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Ăn xong thì đã hơn mười giờ, không kịp trở về ký túc xá, sau đó Chương Thành đã đưa cô đến khách sạn.
Nam nữ khi chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, tình sâu nghĩa nặng, không giữ được mình.
Tối hôm đó, cô đã không từ chối Chương Thành.
Bị một câu của Từ Lâm Ngôn chọc thủng lớp giấy, Lâm Lang vừa tức giận vừa xấu hổ: “Liên quan gì đến anh?”
Từ Lâm Ngôn: “Không liên quan, không liên quan tí tẹo nào, ngủ thì ngủ, coi như tích lũy kinh nghiệm, nhưng em phải nhớ rằng, không mang áo mưa thì đều trai đều cmnl nhé, đừng tin vào cái gì mà thời kỳ an toàn, cũng đừng tin cái gì mà chỉ cần không bắn vào thì không phải mang, toàn là chiêu trò hèn hạ để lừa các gái đấy.”
Lời này của anh khá thẳng, lời thô nhưng lý không thô.
Mặt Lâm Lang đỏ bừng như sắp nhỏ máu, nhưng cô lại không cúp máy.
Sau lần đầu tiên, cô ấy và Chương Thành cũng có vài lần nữa, không chỉ một lần Chương Thành gợi ý cô chuyện không mang bao lúc đầu, đợi đến khi muốn … rồi mới mang.
Nhưng cô khá nhát, trước giờ chưa từng đồng ý.
Trước đó, cô không xem trọng vấn đề này lắm, nhưng sau khi nghe những lời nói của Từ Lâm Ngôn… Cách nhìn nhận của cô về Chương Thành hơi có dao động.
Lâm Lang vân không nói gì, có lẽ Từ Lâm Ngôn đã đoán được điều gì đó, nhưng cái gì cần nói anh cũng đã nói xong, không còn gì để nói nữa, cô tiếp thu hay không là việc của chính cô: “Còn chuyện gì nữa không? Không thì anh cúp máy đây. ”
Lâm Lang cắn môi, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của anh. ”
Từ Lâm Ngôn: “Không cần khách khí. ”
Lâm Lang cúp điện thoại, rời khỏi ban công.
Trước khi ra ban công, tâm trạng của cô khá tốt, sau khi quay lại, bỗng trở nên rầu rĩ không vui.
Nam Vận nhận ra cô ấy có gì đó không ổn, lập tức đi về phía cô: “Sao vậy? Ai gọi thế?”
Lâm Lang im lặng không đáp, một lúc sau cô ấy mới lấy hết can đảm hỏi: “Cậu vừa thấy Chương Thành đi cùng với cô gái kia, cậu có cảm thấy có gì bất thường không? “
Nam Vận hơi kinh ngạc, không ngờ cô ấy lại đột nhiên nghi ngờ Chương Thành, nhưng đây là chuyện tốt, cô quyết đoán gật đầu: “Có! Tớ về đây là vì muốn nói cho cậu biết chuyện này! Hai người bọn họ chắc chắn có quan hệ không chính đáng! “
Vành mắt Lâm Lang bỗng đỏ lên, nước mắt lưng tròng nhìn Nam Vận, sau đó oa một tiếng òa khóc, nức nở nói: “Chị dâu, chắc tớ sắp thất tình rồi…”
Một tiếng “Chị dâu” này, vang lên thực sự rất đột ngột.
Nhưng thời khắc bi thương này, Nam Vận không thể truy cứu mấy tiểu tiết này với cô ấy, lập tức ôm cô ấy vào lòng, vỗ lưng an ủi: “Không sao, không sao đâu, cái cũ không đi cái mới không tới, trai đểu không đi mối xịn không tới, cậu nhất định sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn! “
…
Lâm Lang hành động rất quyết đoán và dứt khoát. Sau khi khóc xong, cô ấy gọi cho Chương Thành, tuyên bố chia tay, sau đó lại tiếp tục nhào lên giường khóc tiếp.
Cả buổi chiều Nam Vận không làm gì cả, chỉ ở rịt trong ký túc xá để an ủi Lâm Lang, trong khoảng thời gian này, cô cũng nhận được điện thoại của Dã Tử, anh hỏi cô đang ngồi trong phòng tự học nào. Cô kể lại việc Lâm Lang thất tình cho anh nghe.
Lục Dã cũng rất quan tâm đến em gái của mình, nhờ Nam Vận đưa điện thoại cho Lâm Lang, anh an ủi cô ấy qua điện thoại một phen, để làm cô ấy vui, anh còn nói sẽ đưa cô ấy đến Bách Nhạc Thành đi dạo phố.
Bách Nhạc Thành là thiên đường mua sắm trang sức cao cấp nhất, sang trọng nhất ở thành phố Tây Phụ.
Nếu không thất tình, chắc chắn Lâm Lang sẽ không ngần ngại đồng ý ngay – đi mua sắm cùng anh cô, sẽ không có thứ gì mà không mua được – nhưng hiện tại cô thật sự rất buồn, không có một chút hứng thú mua sắm nào. Cô dứt khoát từ chối ý tốt của anh trai, sau đó trả điện thoại lại cho Nam Vận.
Nam Vận lại nói vài câu với Dã Tử qua điện thoại, sau khi cúp máy, cô ngồi lên ghế đẩu, ghé vào mép giường của Lâm Lang nói với cô ấy: “Anh trai cậu nhờ tớ đưa cậu về nhà, anh ấy nói tối nay sẽ làm cho chúng ta một bữa thật ngon! Không phải hai ngày trước cậu muốn đổi điện thoại sao? Sau bữa tối tớ sẽ bắt anh ấy chở chúng ta đi mua sắm, đổi điện thoại mới cho cậu. ”
Lâm Lang khóc đến nỗi mắt sưng húp, sụt sịt mũi, đáng thương đáp: “Ngày mai đi được không? Cậu nói anh ấy ngày mai rồi làm bữa tối.”
Tuy không có hứng mua sắm nhưng vẫn có hứng với đồ ăn.
Nam Vận dở khóc dở cười: “Đương nhiên là được rồi. Vậy tối nay cậu muốn làm gì? Tớ làm với cậu.”
Lâm Lang: “Không cần đâu, tớ đã hẹn với một chuyên gia tình cảm, để anh ấy khai sáng cho tớ.”
Nam Vận tò mò: “Ai vậy?” Sau đó lại dặn dò: “Cậu đừng để bị lừa đấy!”
Thiếu nữ thất tình, cảm xúc rất yếu ớt, lúc này rất dễ bị trai đều lừa.
Lâm Lang: “Không phải, anh ấy là bạn của anh trai tớ. Anh ấy giúp tớ nhận ra Chương Thành là một tên cặn bã.”
“Rốt cuộc là ai vậy? Tớ đã gặp chưa?” Nam Vận vẫn giữ thái độ hoài nghi: “Anh ta đáng tin không?”
Lâm Lang: “Cậu từng gặp rồi, là Từ Lâm Ngôn.”
Nam Vận nhớ ra, anh ta là người đã nói với cô rằng Dã Tử và minh tinh nữ kia có quan hệ mờ ám, hơn nữa anh ta còn là đạo diễn cho tuồng kịch lừa cô rằng Dã Tử gặp tai nạn.
Người này và hai chữ “đáng tin” hình như không liên quan gì đến nhau.
Cô muốn khuyên Lâm Lang đừng đi gặp anh ta, nhưng Lâm Lang lại lên tiếng: “Cậu đừng lo, tớ không biết ở những chuyện khác anh ấy có đáng tin hay không, nhưng ở phương diện quan hệ nam nữ anh ấy rất đáng tin.”
Nam Vận: “Sao cậu biết?”
Lâm Lang: “Bởi vì anh ấy chưa bao giờ ngủ với con gái nhà lành.”
“…”
Nam Vận quả thực không biết nên tiếp tục cuộc trò chuyện này thế nào.
Bạn nói anh ta đáng tin, anh ta không bao giờ ngủ với con gái nhà lành; bạn nói anh ta không đáng tin, anh ta không bao giờ ngủ với con gái nhà lành.
Nam Vận lâm vào trầm tư.
Nghĩ ngợi miên man, cô quyết định gửi WeChat cho Dã Tử: [Em gái anh hẹn Từ Lâm Ngôn, nhờ anh ta khai sáng cho cô ấy, có đáng tin không? ]
Lục Dã: [Đáng tin ]
Nam Vận: [Vì sao? Em cảm thấy anh ta rất không đáng tin! Anh ta sẽ không nhân cơ hội để xuống tay với Lâm Lang chứ? ]
Lục Dã: [Không đâu, cậu ta chưa bao giờ ngủ với con gái nhà lành.]
Nam Vận: [……]
……
Lúc gần bảy giờ tối, Lâm Lang nhận được điện thoại của Từ Lâm Ngôn, cuối cùng cũng chịu chui ra khỏi chăn, cô ấy uể oải xuống giường, sửa soạn qua loa rồi chuẩn bị ra ngoài.
Nam Vận vẫn không quá yên tâm với Từ Lâm Ngôn, vì vậy cô bèn xuống lầu với Lâm Lang, định cảnh cáo Từ Lâm Ngôn mấy câu, để anh ta đừng có ý đồ gì với Lâm Lang.
Vừa bước ra khỏi cổng ký túc xá, hai người đã thấy Từ nhị thiếu.
Hôm nay Từ nhị thiếu mặc áo gió màu đen, khoanh tay dựa vào cửa xe Ferrari, giữa đôi mày tuấn lãng toát lên một chút kiệt ngạo khó giấu, đôi mắt đào hoa cười như không cười, vừa nhìn đã biết là một vị công tử bất cần đời.
Nam Vận nghe Dã Tử nói, vừa tốt nghiệp xong Từ Lâm Ngôn đã trở về thừa kế gia sản, thoạt nhìn anh ta có vẻ cà lơ phất phơ vậy thôi nhưng lại là một nhân tài kinh doanh, rất có đầu óc, cũng rất thủ đoạn, quản lý tập đoàn thừa kế đâu ra đấy.
Nhưng Nam Vận vẫn cảm thấy anh ta không giống người tốt.
Hai người cùng nhau đi tới trước mặt Từ Lâm Ngôn.
Lâm Lang khóc đến sưng cả mắt, cả người hốc hác. Từ Lâm Ngôn không chút che giấu nội tâm ghét bỏ: “Xem chút bản lĩnh này của em kìa, nào còn có bộ dáng của nữ sinh đại học trẻ trung xinh đẹp? “
Lâm Lang vốn đã tủi thân, giờ lại càng tủi thân hơn.
Nam Vận đương nhiên phải ra mặt thay em chồng mình, cô không thể để cô ấy gọi “chị dâu” vô dụng được, thế là hùng hổ trừng mắt nhìn Từ Lâm Ngôn: “Anh có biết nói chuyện không vậy?”
Từ Lâm Ngôn suy nghĩ một lát, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Xe này của anh, trước nay chưa bao giờ chở phụ nữ không trang điểm, nhất là sau khi màn đêm buông xuống.”
Nam Vận: “…”
Từ Lâm Ngôn thở dài, mở cửa ghế phụ, nhìn về phía Lâm Lang: “Lên đi, hôm nay anh sẽ phá lệ cho cô một lần, không có lần sau đâu.”
Lâm Lang đang định lên xe thì có lại nghe phía sau có người đột nhiên gọi cô.
Cô ấy và Nam Vận đồng thời quay đầu nhìn lại, thấy ngay Chương Thành.
Chương Thành trông có vẻ nôn nóng, bước nhanh tới chỗ Lâm Lang, đầu tiên liếc nhìn Nam Vận một cái, sau đó nhanh chóng giải thích: “Anh thật sự không có quan hệ gì với cô ấy, em phải tin anh, đừng để bị người ngoài châm ngòi ly gián!”
Nam Vận lập tứcnổi nóng: “Cậu nói ai châm ngòi ly gián? Tự cậu làm gì lòng cậu không rõ sao?”
Chương Thành mặt không đổi sắc, đúng lý hợp tình nói: “Cô có bằng chứng gì chứng minh tôi có quan hệ với cô ấy? Hay chỉ vì nhìn thấy tôi qua đường với cô ấy? Sau đó lại đi châm ngòi quan hệ giữa tôi và bạn gái? Cô cảm thấy ghê tởm không? “
Nam Vận tức muốn hộc máu, cô không biết phải đáp trả Chương Thành như thế nào. Bởi vì cô thực sự không có bằng chứng, hơn nữa cô cũng không phải là người giỏi cãi vã.
Cô tức đến đỏ bừng mặt mà không nói ra được một câu cay nghiệt đáp trả anh ta.
Cũng may, Lâm Lang tin cô, bình tĩnh nhìn Chương Thành: “Cậu ấy là chị dâu của tôi, chắc chắn sẽ không nói dối tôi, tôi chia tay với anh cũng không phải chỉ vì chuyện này.”
Chương Thành: “Vậy thì vì cái gì? ”
Lâm Lang không thể mở miệng, cũng đâu thể nói ở nơi công cộng là vì anh không mang áo mưa, đúng không?
Chương Thành nóng nảy: “Em nói đi!”
Từ Lâm Ngôn giơ tay tát anh ta: “Giỏi nhỉ? Đây là thái độ mà cậu dành cho cô bé sao?”
Chương Thành bị đánh mà ngây ra, nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng lại với cái tát đầu tiên thì ngay sau đó lại ăn một cái tát khác.
Từ Lâm Ngôn âm hiểm nhìn anh ta: “Sau này phải khách khí với con gái chút. Tát cậu hai cái, một cái là vì cậu mắng vợ của anh em tôi, cái tát còn lại là vì cậu dám làm tổn thương em gái tôi.” Nói xong anh ta lại tát Chương Thành một cái nữa, “Cái tát này là để dạy cho cậu biết làm người, sau này bớt trêu chọc các em gái ngây thơ khác đi, cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, sau này tránh xa hai cô gái này một chút, nếu không tôi sẽ tìm người chơi chết cậu. ”
Ba cái tát này của anh, cái sau còn đau hơn cái trước, Chương Thành sưng cả mặt, đầu váng ong ong, sững sờ đứng tại chỗ, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Từ Lâm Ngôn không kiên nhẫn: “Cậu còn không mau cút đi? Vẫn muốn bị đánh à?” Nói xong, anh lại giơ tay lên, nhưng cái tát còn chưa hạ xuống thì Chương Thành đã bị dọa sợ, vội giơ tay lên đỡ, sau đó mới phát hiện ra anh chỉ giả vờ.
Lúc này có rất nhiều sinh viên đang nhìn họ, bộ dạng buồn cười của anh ta khiến không ít người chê cười.
Chương Thành mất hết thể diện, mặt nóng bừng, giận mà không dám nói, người đàn ông trước mặt rõ ràng là người mà anh ta không có thể trêu vào, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhìn Lâm Lang một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Từ Lâm Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, mày càng lúc càng nhíu chặt, như đang nhìn một đống rác, sau đó nhìn về phía Lâm Lang, hoài nghi hỏi: “Sao mà cô lại thích một tên hèn nhát thế này được vậy?”
Ấn tượng của Lâm Lang đối với Chương Thành hoàn toàn rơi xuống đáy vực, thậm chí còn thấy may mắn khi mình thoát kịp thời, nhưng dù sao cô ấy vẫn rất buồn, nói sao thì cũng đã từng thích, đỏ mắt đáp: “Em cũng không biết nữa.”
Từ Lâm Ngôn thở dài, không lãng phí thời gian nữa, mở cửa xe nói: “Lên xe đi.”
Lâm Lang gật đầu, nói với Nam Vận: “Tớ đi đây.”
“Ừ.” Nam Vân vốn định cảnh cáo Từ Lâm Ngôn một chút để anh ta dẹp ý xấu với Lâm Lang, nhưng sau sự việc vừa rồi, ấn tượng của cô về Từ Lâm Ngôn bỗng nhiên thay đổi.
Người này có vẻ cà lơ phất phơ, bất cần đời, nhưng anh ta lại có nguyên tắc và giới hạn.
Mặc dù đôi khi hơi không đáng tin, nhưng bản chất anh ta là một người tốt.
Nhưng nói đi vẫn phải phải nói lại, nếu phẩm chất của anh ta không tốt, Dã Tử cũng không làm bạn với anh ta.
Nam Vận yên tâm rồi, huống chi anh ta chưa từng ngủ phụ nữ nhà lành, Lâm Lang đi theo anh ta hẳn không có việc gì, vì vậy cô đổi lời cảnh cáo thành cảm ơn: “Cảm ơn anh, nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy nhé.”
Từ Lâm Ngôn: “Yên tâm đi. ”
Sau khi Từ Lâm Ngôn đưa Lâm Lang Lâm đi, Nam Vận trở về ký túc xá – vừa rồi lúc ra ngoài cô hơi sốt ruột nên quên mất chẳng mang gì theo.
Sau khi trở về ký túc xá, cô thu dọn cặp sách, lấy tài liệu ôn tập rồi về nhà.
Kế hoạch hôm nay của cô là đến phòng tự học để ôn bài, kết quả là vì một tên đểu mà làm cô chẳng làm được việc gì.
Dã Tử còn đang đợi cô ở nhà.
Cô lái xe điện, chưa đầy mười phút đã tới nhà, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của bữa tối.
Thay dép xong, cô chạy ngay vào phòng bếp: “Tối nay ăn gì thế?”
Lục Dã đang cắt dưa leo: “Mì sốt thịt.” Sau đó hỏi cô: “Bây giờ Lâm Lang thế nào rồi?”
“Đi cùng Từ Lâm Ngôn rồi.” Nam Vận kể lại câu chuyện lúc nãy ở dưới lầu ký túc xá cho anh nghe: “Em thật sự không ngờ Từ Lâm Ngôn lại là người tốt!”
Lục Dã bị cô gái nhỏ chọc cười, nhưng anh không thể không thừa nhận: “Đúng là cậu ta trông có vẻ rất không đáng tin.”
Nam Vận không khỏi thở dài nói: “Từ Lâm Ngôn thoạt nhìn thì giống trai đểu, nhưng ai mà biết được anh ta lại là người có nguyên tắc, Chương Thành trông thì thành thật đấy, nhưng lại là một thằng đểu giả! Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Lục Dã cắt dưa chuột xong, chuẩn bị làm đến mì, dịu dàng thúc giục cô gái nhỏ: “Đi rửa tay đi rồi ăn cơm. “
“Vâng!” Nam Vận lập tức đi vào nhà tắm.
Bữa tối là món mì sốt cà chua và thịt băm, chua chua thơm ngon, ăn cùng với dưa chuột bào sợi giòn giòn ngọt ngọt, có thể nói là bữa ăn có cả màu sắc, hương thơm lẫn mùi vị.
Nam Vận ăn hết một bát lại muốn thêm bát nữa, nhưng Lục Dã không cho cô ăn, sợ cô lại bỏ ăn nên đưa cho cô thêm một bánh canh mì.
Uống xong bát canh ấm nóng, Nam Vận cuối cùng cũng hài lòng.
Cơm nước xong xuôi, cô quên khuấy luôn cả việc học, nằm ườn ra ghế sô pha, bắt đầu chơi điện thoại, nói chính xác hơn là cô đang đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Sau khi Lục Dã rửa bát xong đi ra khỏi phòng bếp, thấy ngay một hình ảnh mê muội mất lý chí, anh khẽ cau mày, bước nhanh đến phòng khách, đứng trước sô pha, rũ mắt, xụ mặt nhìn cô gái nhỏ, nghiêm nghị mở miệng: “Không phải em muốn ôn tập à?”
“…” Bắt đầu rồi, thầy Lục lại bắt đầu rồi.
Nam Vận đột nhiên cảm thấy như mình trở lại hồi cấp ba, vừa căng thẳng vừa bất lực, bắt đầu trì hoãn: “Em vừa mới ăn xong, nghỉ ngơi một chút, mười phút, chỉ mười phút thôi!”
Lục Dã không nhân nhượng, duỗi tay ra trước mặt cô: “Đưa điện thoại cho anh.”
“…”
Sáng nay em không nên nói chuyện học tập với anh mới phải!
Trứng không thể chọi đá, Nam Vận đành phải ngoan ngoãn đưa điện thoại, sau đó miễn cưỡng ngồi dậy khỏi ghế sô pha, xách cặp vào phòng đọc sách.
Lục Dã cũng đi theo.
Nam Vận ngồi xuống bàn làm việc. Lục Dã di chuyển một cái ghế, ngồi xuống đối diện với cô, sau đó dịch chuyển laptop đến trước mặt mình.
Nam Vận nhìn anh, căng thẳng hỏi: “Anh không giám sát việc học của em đấy chứ?”
Lục Dã: “Làm việc.”
Nam Vận yếu ớt nói: “Anh có thể đổi chỗ khác không?”
Lục Dã: “Tại sao?”
Nam Vận ăn ngay nói thật: “Anh nhìn em học, em căng thẳng lắm.” Đây là di chứng lưu lại thời cấp 3 – lúc học cô chỉ hơi mất tập trung một tí thôi mà anh cũng nhận ra.
Lục Dã quá hiểu rõ cô gái nhỏ của mình, không khỏi nghi ngờ: “Em tập trung học thì sẽ không căng thẳng.”
Nam Vận liền xụ mặt, rầu rĩ không vui: “Anh chẳng dịu dàng chút nào.”
“Được rồi. ”Nam Vận bỏ bút xuống, đứng dậy khỏi ghế, vòng qua bàn làm việc tới bên cạnh anh.
Lục Dã ôm eo cô, đặt tay còn lại của anh lên sau đầu cô, áp đầu cô vào gần mình, nâng cằm lên, đặt môi lên môi cô, nhẹ nhàng trao cho cô một nụ hôn.
Kết thúc nụ hôn, anh dịu dàng hỏi: “Đã đủ dịu dàng chưa?”
Nam Vận ôm lấy cổ anh, bắt đầu chơi xấu: “Vẫn chưa đủ, đủ rồi em mới học.”
Lục Dã thở dài bất lực: “Em thật là!”
Nam Vận bĩu môi: “Anh lúc nào cũng bắt nạt em. “
Lục Dã: “Anh bắt nạt em bao giờ? “
Nam Vận tức giận: “Ngay bây giờ này, ép em học, tịch thu điện thoại của em, xem em như học sinh cấp ba. “
Hóa ra là vì chuyện này.
Để làm cô vui vẻ, Lục Dã đành phải nhượng bộ: “Anh trả lại điện thoại cho em thì em sẽ vui vẻ học tập?”
Nam Vận gật đầu: “Vâng.”
Lục Dã buồn cười: “Được rồi, trả lại cho em ”
Khoảnh khắc cầm được điện thoại, Nam Vận cuối cùng cũng nở nụ cười, trong nụ cười có chút đắc ý khi mưu kế thành công.
Lục Dã nhẹ nhéo má cô: “Được rồi, mau học đi.”
Nam Vận ngoan ngoãn nghe lời. Chưa đầy năm phút sau, cô bỗng nhớ đến điều gì đó: “Đúng rồi, Lâm Lang nói ngày mai sẽ đến, muốn anh nấu đồ ăn ngon cho cô ấy.”
Lục Dã: “Được.”
Nam Vận thở dài tiếc nuối: “Haizz, tối mai không học được rồi.”
Lục Dã thản nhiên, buông lời tàn nhẫn: “Bảo Lâm Lang mang tài liệu tới, ăn tối xong hai em cùng nhau học.”
Nam Vận: “…”
Không hổ là thầy Lục thiết diện vô tư.
~~ Vở kịch nho nhỏ ~~
Nam Vận: “Hình như tôi hại Lâm Lang rồi…”
Lâm Lang: “Ngày mai tớ không đến nhà cậu được không? Tớ đang thất tình mà, sao lại còn phải chịu đựng nỗi khổ của việc học nữa?”