Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 304: Nàng ấy không nhìn ta



Sắc mặt Tố quý phi đại biến, trán nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh.

Bỗng nhiên sau khi khẽ run rẩy, hai tay nàng run run nâng chén trà lên nhấp một miếng, lại run rẩy buông xuống.

''Nhàn nhi, muội...biết hết rồi?''

''Đừng nói với Di An, xin muội đừng nói với nó, ta...'' đôi mắt Tố quý phi đỏ ngầu, nắm chặt hai tay Diệp Tư Nhàn.

''Nếu Di An biết, cái mặt mo này của ta còn biết vứt vào đâu, ta làm sao xứng với nó'' Tố quý phi rơi lệ đầy mặt.

Diệp Tư Nhàn cười, kéo tay tay mình ra.

''Tỷ tỷ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói với nó''

Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tố quý phi, Diệp Tư Nhàn vịn nàng ngồi ngay ngắn lại.

''Ta cũng chỉ là nhắc một câu thôi, tỷ cũng quá kích động rồi, để bọn nhỏ trông thấy còn tưởng ta bắt nạt tỷ''

Diệp Tư Nhàn cười trêu ghẹo.

Tố quý phi không để lại dấu vết mà lau nước mắt, cúi đầu xuống.

''Là ta không tốt, ta có lỗi với Di An''

''Đứa bé nhà An quốc công đó, xác thực là giống y hệt huynh ấy năm đó, muội muội thật có nhãn lực''

Diệp Tư Nhàn khẽ cười ghé vào bên tai nàng, như tỷ muội thì thầm bình thường, nhẹ giọng thì thầm một câu.

''Vậy chờ Di An xuất giá, tỷ tỷ cũng gả đi đi, Tống Thừa Hựu vẫn đang chờ tỷ tỷ mà''

Sắc mặt Tố quý phi biến hóa lớn.

Diệp Tư Nhàn sớm đã đoán trước, kéo nàng lại: ''Đừng nhúc nhích, bọn nhỏ đều đang nhìn đó''

Tố quý phi quả nhiên không dám động nữa, biểu hiện trên mặt cũng hoàn toàn cứng đờ, chỉ còn nơi sâu vô tận trong đôi mắt là nỗi sợ hãi.

''Muội muội nói mê sảng gì vậy, ta đã là Quý phi, sao có thể tái giá cho huynh ấy?''

''Còn sống thì đương nhiên là không có khả năng, nhưng chết thì chưa chắc, tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp tỷ''

Thì thầm xong, hai tỷ muội ngồi thẳng lại.

Tố quý phi bưng chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó hoàn toàn lấy lại tinh thần.

''Muội muội, tại sao muội cứ luôn quan tâm chuyện của ta như vậy? Hay là nói, muội còn lo lắng ta sẽ tranh đoạt Hoàng thượng với muội?''

Nếu như lúc này Tố quý phi còn chưa cảm giác được thái độ thù địch, thì nàng ở trong cung nhiều năm như vậy coi như sống uổng phí.

Sắc mặt Tố quý phi đoan chính nghiêm túc.

Diệp Tư Nhàn cũng không muốn lòng vòng nữa, trực tiếp nghiêm mặt nói.

''Ta cũng vì tốt cho tỷ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta là hạng người gì tỷ tỷ biết rõ nhất, ta không thể hại tỷ''

''Có đôi khi con người ta cần phải có người khác bức ép mình một cái, tỷ tỷ, ta cũng không muốn nhìn tỷ tiếp tục đau khổ như vậy''

''Chờ Di An vừa gả đi, tỷ nên làm gì nữa đây?''

Diệp Tư Nhàn cau mày, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Ánh mắt Tố quý phi sâu kín nhìn qua nàng, muốn nhìn ra chút gì đó khác thường trong mắt nàng, đáng tiếc nhìn chằm chằm một lúc, Diệp Tư Nhàn vẫn chỉ chân thành như cũ.

Nàng bắt đầu thua trận, ruột gan rối bời.

''Thật sự phải đi tới bước này sao? Tại sao, đến cùng là tại sao, ta muốn chết trong cung không được sao?''

''Có thể''

Diệp Tư Nhàn cười nhạt, chụp lên hai tay nàng.

''Phượng Hoàng niết bàn sống lại, tỷ cũng có thể''

cuộc gặp gỡ hôm đó giải tán trong không vui, ngày đó sau khi trở về, Tố quý phi bệnh nặng một trận, mãi đến trước tết Trung thu mới khá lên.

...

Trung thu yến vẫn bày ở An Khang điện.

Từ sau khi Tiên Hoàng hậu qua đời, đây là lần đầu tiên bày yến hội long trọng như vậy.

Trước kia đều do Tiên Hoàng hậu xử lý, từ nay về sau phải đổi thành Tương phi.

Vì để làm tốt yến hội lần này, Tương phi đã mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi đủ, tết Trung thu lại dậy thật sớm, tự mình đến hiện trường chỉ bảo cho các cung nhân bố trí bày bàn.

Mãi cho đến chiều, An Khang điện lục tục bắt đầu có người tới, nàng mới về Yêu Nguyệt Cung thu dọn thay y phục lần nữa.

Tấn thămg làm Nhị phẩm phi vị Tương phi đã là chủ vị của Yêu Nguyệt Cung.

Nàng vịn tay cung nữ ưu nhã bước xuống từ bộ liễn, giẫm lên hoa sen mà bước vào chính điện, ngồi trước bàn trang điểm hoa lệ tinh xảo.

Mặc cho cung nữ Thái Liên chải cho mình một búi tóc tinh xảo, bên trên là trâm cài xích kim hồng ngọc xa xỉ xinh đẹp, phối với một thân váy xòe kim tuyến màu đỏ vung hoa khắp nơi trên đất.

''Nương nương, màu sơn móng đỏ có muốn đổi không?''

''Đổi, hôm nay là ngày chính, đổi thành màu đỏ đi, ngụ ý khởi đầu tốt đẹp'' Tương phi nhẹ nhàng nâng bàn tay ngọc ngà lên.

''Haiz!''

Thái Liên cung kính nâng nước sơn móng chu sa lên, giúp nương nương nhà mình bôi một ít.

''Nhan sắc tươi đẹp như vậy, có khi nào đoạt mất sự nổi trội của Diệp quý phi nương nương không nhỉ'' Thái Liên có chút lo lắng.

Tương phi cười nhạt.

''Yên tâm, Diệp quý phi nương nương không có nhỏ mọn như vậy, chính miệng nàng ta nói với ta, làm tốt chuyện của mình là được, không cần ta phải như Thiên Lôi sai đâu đánh đó''

Bôi xong nước sơn, Tương phi nhẹ nhàng nâng móng tay dài lên, đôi môi đỏ tươi thổi hơi.

''Ta thân là cung phi của Hoàng thượng, ăn mặc chỉnh tề, cũng coi như chuyện đương nhiên''

''Nương nương nói rất đúng''

...

Buổi tối giờ Tuất, yến hội bắt đầu.

Triệu Nguyên Cấp một mình ngồi trên chính vị, tay trái tay phải hai bên theo thứ tự là Tố quý phi và Diệp quý phi ngồi.

Dưới Diệp quý phi là Tương phi ngồi bên cạnh.

Bên cạnh Tố quý phi là Lý tiệp dư và Triệu tiệp dư, thứ tự chỗ ngồi phía sau cũng sắp xếp theo trình tự.

Triệu Nguyên Cấp đánh giá một vòng bố trí của An Khang điện, không nhịn được tán dương.

''Tương phi làm không tệ, đền đẹp, cảnh trí đẹp, vị trí cũng hợp lý''

Tương phi thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng lên.

''Hoàng thượng tín nhiệm, thần thiếp không dám không tận tâm, còn có rất nhiều chỗ thiếu sót, kính xin Hoàng thượng và hai vị Quý phi tỷ tỷ chỉ bảo nhiều hơn''

Là người cũ vào cung nhiều năm, biểu hiện của Tương phi cũng coi như là thoải mái tự nhiên.

Triệu Nguyên Cấp gật đầu ra hiệu ngồi xuống.

Lại nói vài câu 'khó có được đại yến, mọi người đừng câu nệ' các thứ, tuyên bố yến hội bắt đầu.

Diễn tấu nhạc khí sáo trúc cùng vang lên, ca cơ vũ nữ nhẹ nhàng lên đài.

Nhạc khúc du dương uyển chuyển êm tai, vũ cơ dáng người nhẹ nhàng, như vũ yến trong mây, các ca cơ càng khẽ giương giọng hát, như chim tước khẽ ngâm nga, như hoàng anh hót.

Nhất thời toàn bộ đại sảnh ca múa mừng cảnh thái bình, múa nhạc cùng bay, khiến người ta nhìn liền cảm thán ''Không hổ là Đại Cảnh triều thịnh thế thái bình''

Diệp Tư Nhàn cũng đã lâu chưa thấy yến hội long trọng như vậy, sau khi uống mấy ngụm trà, ngước mặt hết sức chuyên chú xem ca múa.

Tâm tình Triệu Nguyên Cấp vô cùng tốt, liên tục nâng chén.

Mỗi lần nhìn về phía Diệp Tư Nhàn, nàng khi thì không nhìn thấy, khi thì không nghe thấy, việc này khiến Triệu Nguyên Cấp dở khóc dở cười.

Vẫn là Tương phi trông thấy cảnh này, đứng dậy nâng chén kính Hoàng thượng, mới khỏi sự xấu hổ.

''Hoàng thượng đăng cơ mấy chục năm, ngày đêm vất vả, thần thiếp kính Hoàng thượng một chén, chúc Đại Cảnh triều mưa thuận gió hòa quốc thái dân an, chúc Hoàng thượng long thể khỏe mạnh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế''

Tương phi biết làm việc, tài ăn nói tất nhiên cũng không kém.

Nàng nói đến giọt nước cũng không lọt, cũng làm cho Triệu Nguyên Cấp có chút nhìn bằng cặp mắt khác.

''Không tệ!''

Uống rượu trước, hắn cố ý nhìn thoáng qua Diệp Tư Nhàn, muốn chọc tức nàng.

Kết quả Diệp Tư Nhàn thấy vũ nữ đang nhảy điệu thủy tụ*, hai đầu thủy tụ thật dài được múa như rồng bơi, hết sức tươi đẹp.

*bung ống tay áo thường thấy trong phim.

''Hay!''

Diệp Tư Nhàn thở nhẹ lặng lẽ vỗ tay, tròng mắt không một khắc nào rời đi.

Triệu Nguyên Cấp chỉ nhìn một chút liền thu hồi ánh mắt, được lắm, không chọc tức được nàng mà còn tự chọc tức chính mình, thực sự là thất sách.

Một chén rượu mạnh đi vào bụng, Triệu Nguyên Cấp bắt đầu có chút lâng lâng.

Ánh mắt càng không thể khống chế, lâng lâng mà nhìn thẳng lên người Diệp tư Nhàn, trong đầu đầy suy nghĩ rối loạn.

'Nàng ấy không nhìn ta'

'Tại sao nàng ấy không nhìn ta'

'Nàng dựa cái gì mà không nhìn'


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.