Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 305: Ăn dấm



Dạ tiệc hoa lệ long trọng, ngay cả Hoàng thượng cũng liên tục khen.

Danh tiếng của Tương phi vượt trội, còn được ban thưởng không ít.

Lúc yến hội kết thúc, các phi tần lần lượt đưa tiễn Hoàng thượng, Diệp quý phi, Tố quý phi, cuối cùng chính là Tương phi.

Tương phi mặc một thân cung trang nhũ đỏ bạc hoa lệ, bàn tay ngọc ngà trắng nõn đỡ trâm vòng trên đầu, vịn tay cung nữ Thái Liên vững vàng ngồi lên bộ liễn, đưa mắt nhìn vào các phi tần chậm rãi rời đi.

Bộ liễn xuyên thẳng qua trên đường cung sáng tỏ.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trong, lại cúi đầu nhìn một thân lộng lẫy của mình, gần như muốn cười thành tiếng.

''Vào cung mười ba năm, coi như đời này của ta đều phải chết già trong cung, không ngờ còn có cơ hội như vậy''

''Cũng không biết ta còn có thể sinh con hay không'' nàng nâng bụng mình lên.

Nếu còn có thể sinh thì tốt biết bao, nếu có con của mình, nói không chừng ngay cả vị trí Thái tử cũng phải tranh một chuyện, chỉ tiếc...

Không biết nghĩ đến điều gì, Tương phi sợ đến thân thể khẽ run rẩy, vội vàng bỏ đi suy nghĩ trong lòng.

''Thôi thôi, vẫn là đừng thèm muốn những thứ không có đó''

''Cuộc sống trước mắt cũng rất tốt, bổn cung đã là Nhị phẩm Phi, chủ vị một cung, không còn giống những kẻ tôm tép kia nữa''

''Bổn cung đã là chủ vị một cung chấp chưởng lục cung''

Tương phi khoan thai cười lớn, biến mất ở cuối đường cung.

...

Phi tần hậu cung kỳ thật rất sợ hãi.

Diệp phi nương nương ác độc các nàng sớm đã có mắt nhìn, tất cả những người đối nghịch với nàng đều không có kết cục tốt.

Tống Dung phi, Hứa quý phi, Hoàng hậu, còn có trước đó là Tôn tài tử, Tống quý nhân, Ngọc phi,...

Nhiều người như vậy, không một ai có thể cướp Hoàng thượng đi từ chỗ của nàng.

Tương phi trước mắt sợ là cũng không thể, đêm nay Tương phi đắc ý như vậy, chỉ sợ phải gặp xui xẻo.

Mấy ngày sau tết Trung thu, các hậu phi không dám ra khỏi cửa.

Mỗi người đều trốn trong tiểu cung điện của mình, sợ gây chuyện hại thân, Ngự hoa viên náo nhiệt ngày nào giờ cũng trống không.

Đáng tiếc.

Các nàng đợi tới đợi lui, cũng không đợi được tin tức xui xẻo của Tương phi.

Đám người buồn bực, cũng bắt đầu lặng lẽ nghe ngóng.

''Chẳng lẽ Diệp quý phi nương nương không định động thủ?''

''Cũng có thể là Diệp quý phi nương nương đang tìm cơ hội mà?'' người còn lại nói.

''Theo ta thì có lẽ Diệp quý phi nương nương vốn không thèm để ý'' lại một người nói.

''Sao có thể?!''

Hai người phía trước đồng loạt nhìn về phía người cuối cùng này, trong mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Thảo luận tan rã trong không vui, sự ngờ vực trong cung cũng càng để lâu càng nhiều.

Lúc lời đồn truyền vào tai Diệp Tư Nhàn, đã là ba bốn ngày sau.

Nàng còn đang hao hết chất xám để giải thích với Hoàng thượng, tại sao lúc trong yến hội không thèm nhìn hắn, không đối mắt với hắn.

Vấn đề này quả thực khiến Diệp Tư Nhàn dở khóc dở cười.

Bọn nhỏ càng nhiều, nam nhân cảm giác như bị xem nhẹ, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng muốn mò cho ra chút cảm giác tồn tại.

Quả thực là....ngây thơ.

''Hoàng thượng, thần thiếp tới từ địa phương nhỏ, chưa thấy qua sự đời, ca múa đẹp mắt như vậy nhất thời để ý, quên nhìn người...''

Lần thứ một vạn Diệp Tư Nhàn bày ra thân thế 'đáng thương' của mình.

Mỗi lần chỉ cần nhắc tới, vấn đề gì cũng đều một kích là trúng.

Quả nhiên, sau khi Triệu Nguyên Cấp nghe xong, đặt đũa xuống, đứng dậy trước trước sau sau bắt đầu dạo bước.

Im lặng một lúc lâu, hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện đồ ăn trong bát của mình tràn đầy chất thành một cái núi nhỏ.

Diệp Tư Nhàn cười đến độ vẻ mặt chột dạ.

''Hoàng thượng, đến dùng bữa đi''

''Người bận rộn cả ngày, không ăn cơm cho no là không được''

''Đây là đầu cá đậu hũ non mà người thích nhất, còn có mì hoành thánh tôm mà người thích nữa, còn có cái này, bánh trôi rượu nếp''

Diệp Tư Nhàn giới thiệu từng món, sắc mặt Triệu Nguyên Cấp cuối cùng cũng không khó coi vậy nữa.

Như tháo gỡ được loại khúc mắc nào đó, hắn lại ngồi vào vị trí, từng ngụm dùng bữa.

Thấy sắc mặt Đế vương rốt cuộc khôi phục, Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng thở ra.

''Vậy Hoàng thượng cũng phải thứ lỗi cho thần thiếp, mặc dù không nhìn người, cũng biết người khích lệ Tương phi, còn thưởng đồ cho nàng ta, còn uống rượu với nàng ta, thần thiếp ăn dấm''

Không có nam nhân nào không thích nữ nhân ngạo kiều, không nam nhân nào không thích nhìn nữ nhân ăn dấm.

Bình dấm này quả nhiên chua đến trong tâm khảm của Triệu Nguyên Cấp, bào mòn sạch sẽ một chút ủy khuất của Đế vương cũng không còn.

Ánh mắt Triệu Nguyên Cấp đỏ ngầu nhìn nàng, giọng nói khàn khàn.

''Nhàn Nhàn, là trẫm cố ý''

Lời còn chưa dứt, một nụ hôn đã rơi xuống.

Nến đỏ chập chờn, chăn đệm gợn sóng lăn lộn, lúc này ai mà quan tâm Tương phi cái gì, Quý phi cái gì.

Họ chỉ có nhau, về sau cũng thế.

...

Ngày kế tiếp, lúc mặt trời lên cao, Diệp Tư Nhàn mới kéo thân thể đau nhức tan ra thành từng mảnh ngồi dậy.

Viên Nguyệt và Xảo Yến hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt, Linh Chi và Xuân Thiền thì hầu hạ bữa sáng.

Bữa sáng nóng hổi mang lên bàn, một ngày của Diệp Tư Nhàn chính thức bắt đầu.

Uống chút cháo, ăn mấy cái bánh bao óng ánh và một cái trứng gà ác luộc.

Sau khi súc miệng rửa tay, Diệp Tư Nhàn đang muốn đi xem bọn nhỏ một chút.

Viên Nguyệt bỗng nhiên có việc phải bẩm báo.

''Nương nương, mấy ngày nay trong cung có lời đồn, nói người muốn....trừng trị Tương phi''

''Tương phi?''

Diệp Tư Nhàn dừng một lát mới nhớ tới, Tương phi chính là cao thủ trị gia Vương thuận nghi của Yêu Nguyệt Cung.

''Sao vậy? Nàng ta quản lý lục cung xảy ra vấn đề gì à?'' Diệp Tư Nhàn nghi ngờ.

Viên Nguyệt dở khóc dở cười.

''Không có vấn đề, nhưng mà...''

''Không có vấn đề thì ta trừng trị nàng ta làm gì? Nàng ta làm yến hội cũng không tệ, ca tốt, múa tốt, phải rồi, tạp kỹ cuối cùng cũng rất đẹp''

''Thật khó cho nàng ta có thể nghĩ ra được, buổi yến hội này ngay cả một chút sai sót cũng không tìm ra''

Diệp Tư Nhàn khen không dứt miệng.

Viên Nguyệt: ''...''

''Nhưng người không cảm thấy, trên yến hội nàng ta biểu hiện quá mức khoe mẽ sao? Còn mời rượu với Hoàng thượng, bộ dạng ngông cuồng đó ngay cả nô tỳ cũng không nhìn nổi''

Viên Nguyệt cúi đầu, giống như làm sai việc gì.

Diệp Tư Nhàn nghĩ nghĩ, vỗ vỗ vai Viên Nguyệt, bừng tỉnh đại ngộ.

''Ngươi muốn nói là nàng ta câu dẫn Hoàng thượng?''

Viên Nguyệt cắn môi, khó xử khẽ gật đầu: ''Đúng vậy''

''Chậc, ta còn tưởng là chuyện gì, ngươi dọa ta một hồi'' Diệp Tư Nhàn thở dài nhẹ nhõm.

''Câu dẫn thì câu dẫn đi''

Vào cung nhiều năm như vậy tất cả mọi người đều là bà già hết thời, nàng ta có gì tốt mà câu dẫn, quả thực là không có đầu óc.

Tương phi nhìn không giống sẽ làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, đại khái là có tặc tâm cung không có tặc đảm.

Nếu thật có can đảm đó, Hoàng đế nhiều năm đều không có hứng thú với nàng ta, nàng ta câu dẫn cái rắm gì chứ.

Thấy chủ tử nhà mình không chút hoảng hốt, Viên Nguyệt có chút thất bại.

''Người đúng thật là''

''Nô tỳ nghe mấy cô cô kia bí mật nói, vào cung nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp chủ tử nào như người''

''Ngay cả người khác câu dẫn Hoàng thượng mà cũng có thể khoan dung được''

Diệp Tư Nhàn cười khanh khách: ''Cái này thì có gì mà dung không được, con người cũng nên trải qua ngăn trở mới có thể trưởng thành không phải sao?''

''Muốn nàng ta làm tốt công việc cho ta, dù sao cũng phải cho người ta cơ hội trưởng thành chứ?''

Diệp Tư Nhàn buông tay.

Dưới cái nhìn của nàng, Tương phi trước mắt sẽ không làm việc gì ngu ngốc, là một người tài có thể dùng được.

Nếu không thì một đống cung vụ đều phải đặt trên vai mình, vậy thì quá mệt mỏi.

Nghĩ như vậy, nàng vẫn cảm thấy Tương phi không tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.