Lục Dĩ Tường không dám mở miệng năn nỉ nữa thà ngủ dưới sàn nhưng ít ra nó vẫn ở trong phòng còn hơn là ra tận ngoài phòng khách. Anh xoa bóp cho cô, cười hì hì:
"Vợ! Em đừng giận nữa, anh biết anh sai rồi, em đừng giận sẽ ảnh hưởng đến tiểu bảo bối trong bụng, không tốt đâu." Bạch Nhã Băng hừ một tiếng, lườm lườm nhìn anh, càng nhìn càng tức.
Lục gia
Ba năm sau, một cậu bé từ bên ngoài chạy vào trong phòng khách ôm lấy chân của Bạch Nhã Băng, mếu máo nói với cô:"Mẹ! Ba nói nếu con còn dám giành mẹ với ba nữa thì ba sẽ đưa con sang Bạch gia ở không cho con về đây nữa."
Bạch Nhã Băng trừng mắt nhìn Lục Dĩ Tường:"Anh dám?" Cô bế con trai của mình lên xoa xoa đầu, dịu dàng cất giọng:"Đình Quân! Con yên tâm con sẽ không đi đâu hết, sẽ ở lại đây với mẹ nếu có đi thì ba con đi mới đúng."
Lục Dĩ Tường kìm nén cơn giận, anh thật sự hối hận khi nghe lời Black sinh thêm một đứa nữa cứ tưởng Lục Đình Quân sẽ chơi với Lục Như n nhưng không ngờ vẫn bám cô như thường, hại anh ra rìa một lần nữa, anh nhất định phải tìm Black tính sổ cái gì mà sinh nhiều thì để bọn chúng tự chơi với nhau chứ? Lừa người, hại anh càng ngày càng không có chỗ đứng trong nhà.