CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO Lục Dĩ Tường chạy xuống sảnh hỏi tiếp tân:"Cô ấy đang ở đâu?" Khóe môi của nữ tiếp tân giật giật ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc, khó tin khi thấy dáng vẻ vội vàng, gấp gáp của anh, tay của cô chỉ chỉ về phía của Bạch Huyền Nghị:"Chủ tịch! Không phải cô ấy mà là anh ấy." Lục Dĩ Tường nhíu chặt đôi mày hướng mắt nhìn Bạch Huyền Nghị, Bạch Huyền Nghị nheo mắt quan sát tỉ mỉ, từ từ tiến đến gần anh: "Không ngờ ở ngoài đời anh khá đẹp trai đấy nhưng vẫn không đẹp bằng tôi." Lục Dĩ Tường nhìn Bạch Huyền Nghị với ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén: "Cậu là ai? Tại sao lại mạo nhận Tiểu Băng chứ?" "Ây do~ Tiểu Băng! Từ lúc nào mà chị của tôi lại cho anh gọi chị ấy bằng cái tên thân mật như vậy?" Bạch Huyền Nghị nhướng mày có chút bất ngờ khi anh gọi Bạch Nhã Băng là Tiểu Băng. "Chị của cậu? Tiểu Băng là chị của cậu sao?" Lục Dĩ Tường hơi híp mắt lại ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Bạch Huyền Nghị. "Anh theo đuổi chị tôi mà lại không biết chị ấy có em trai sao? Vậy thì tôi xin tự giới thiệu tôi tên Bạch Huyền Nghị hôm nay tôi đến đây là để cứu anh đấy." Những nhân viên ở đấy nghe Bạch Huyền Nghị nói anh theo đuổi liền xôn xao, thì thầm to nhỏ:"Theo đuổi? Chủ tịch của chúng ta đang theo đuổi chị của cậu ta sao?" "Chủ tịch không phủ nhận thì đó là sự thật rồi đây là lần đầu tiên tôi nghe và thấy chủ tịch theo đuổi ai đó đấy." "Mà không biết cô gái đó là ai? Thân thế ra sao mà lại được lọt vào mắt xanh của chủ tịch." Lục Dĩ Tường vừa dãn đôi mày ra lại phải cau chặt lại không hiểu ý của Bạch Huyền Nghị nói:"Cứu tôi?" Bạch Huyền Nghị gật gật đầu bước đến gần anh khẽ nói:"Tôi nói cho anh biết chị tôi là một người rất dữ dằn, cứng đầu, bướng bỉnh không để ai vào mắt cả lại lạnh lùng, khó tính là một người vô cùng vô cùng đáng sợ." Lục Dĩ Tường nhếch môi cười nhẹ không nhanh không chậm đáp lại: "Những điều mà cậu vừa nói tôi đều đã biết rồi." Bạch Huyền Nghị khẽ nói với tai của anh:"Còn một điều mà ít ai biết được anh biết đó là điều gì không? Đó chính là chị ấy rất thích triệt sản đàn ông vì vậy anh hãy mau tránh xa chị ấy đi nếu không muốn bị triệt sản." A Tôn đứng bên cạnh vừa nghe thế liền nín thở, trợn mắt cảm giác kinh sợ trong đầu thầm nghĩ:"Cha mẹ ơi ~ Con gái gì mà đáng sợ dữ vậy còn có sở thích triệt sản đàn ông với cái bản tính si tình đến mức u mê của chủ tịch thì lần này anh ấy chết chắc rồi. Trời đất thánh thần ơi~ Thật sự không dám nghĩ đến cái ngày mà chủ tịch bị triệt sản." Lục Dĩ Tường nuốt nước bọt hơi kinh sợ nhưng vẫn cố tỏ vẻ không sợ hãi, điềm tĩnh cười nhạt chậm rãi đáp lại: "Cho dù cậu nói thế nào thì tôi vẫn theo đuổi Tiểu Băng chỉ cần cô ấy vui là được." A Tôn lắc đầu bó tay với Lục Dĩ Tường, Bạch Huyền Nghị vặn vẹo gương mặt ánh mắt đầy sự nghi ngờ nhìn anh, thầm nghĩ: "Tên này não có bị vấn đề không vậy trời? Đã nói như thế rồi mà vẫn cười nhất quyết theo đuổi chị của mình? Lục Dĩ Tường này thật sự đã bị chị của mình làm cho mê mụi đầu óc rồi." Bạch Huyền Nghị thở dài một hơi cất giọng nói với anh:"Tùy anh thôi dù sao tôi cũng đã cảnh báo rồi anh nghe hay không thì tùy." Quay người đi được vài bước Bạch Huyền Nghị bỗng ngoảnh đầu lại: "À đúng rồi, tôi có lòng tốt nói cho anh biết chị của tôi đã có người trong lòng rồi anh theo đuổi cũng vô ích thôi." Bạch Huyền Nghị đeo kính râm rời khỏi tập đoàn Lục thị, mặt của Lục Dĩ Tường xám xịt, khó coi lẩm bẩm:"Người trong lòng? Người đó là ai chứ?" Buổi tối tại biệt thự của Lục Dĩ Tường, Lục Trân Trân gọi A Tôn đến kéo anh ngồi xuống ghế lên tiếng hỏi: "A Tôn! Anh hãy nói cho em biết cô gái mà anh trai em theo đuổi là người như thế nào? Thân thế ra sao?" A Tôn sờ mũi nhìn Lục Trân Trân và Lê Ngọc Quân không nhanh không chậm trả lời:"Cô gái đó tên là Bạch Nhã Băng là đại tiểu thư của Bạch gia cô ấy rất lạnh lùng lúc trưa em trai của cô ấy có đến nói rất nhiều điều trong đó có một điều rất đáng sợ." "Là điều gì? Anh cứ yên tâm hiện tại anh của em không có ở đây anh ấy đi gặp bạn mình rồi." Lục Trân Trân tròn mắt hiếu kỳ, tò mò hỏi anh. "Em trai của Bạch tiểu thư nói cô ấy rất thích triệt sản đàn ông." A Tôn nuốt một ngụm nước bọt, môi mấp máy trả lời. Lục Trân Trân hít sâu một hơi, trợn mắt quay lại nhìn Lê Ngọc Quân bà khẽ bật cười:"Con đừng có hoảng sợ như thế mẹ nghĩ đây không phải là sự thật đâu con hãy thử nghĩ xem A Tôn đã nói vị Bạch tiểu thư đó luôn lạnh lùng và từ chối Dĩ Tường rất nhiều lần nên em trai của cô ấy đến nói thế chắc cũng chỉ là hù dọa để anh con không theo đuổi nữa thôi cũng có thể vị tiểu thiếu gia ấy không muốn chị mình có bạn trai nên mới tự ý đến dọa Dĩ Tường." Lục Trân Trân gật gù cảm thấy lời của mẹ của mình nói rất đúng chắc chắn là như vậy rồi, A Tôn vẫn kinh sợ cho dù thế nào thì anh cũng không thể không sợ Bạch Nhã Băng cả. Trên đường đi đến quán bar Lovers, Lục Dĩ Tường vô tình nhìn thấy Bạch Nhã Băng một mình đánh nhau với một đám người trong con hẻm nhỏ anh liền thắng gấp xuống xe vội vàng chạy đến đó. Vừa chạy đến đó thì cô đã hạ được tên cuối cùng tất cả sáu người đều nằm dưới rên la đau đớn, khóe môi của anh giật giật nuốt một ngụm nước bọt quay người lại gương mặt hiện rõ sự lo lắng, hai tay nắm lấy hai cánh tay của cô rồi quan sát khắp nơi: "Tiểu Băng! Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?" Một trong sáu tên lưu manh đó ôm mặt từ từ dìu đồng bọn của mình đứng dậy lên tiếng nói với anh: "Này anh trai! Anh có nhầm lẫn gì không vậy? Cô ta thì có bị cái gì chứ? Người thê thảm là chúng tôi đây này." Lục Dĩ Tường không để mắt để bọn họ mà hỏi cô:"Tiểu Băng! Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao em lại đánh nhau với đám lưu manh này chứ? Còn nữa hai vệ sĩ thân cận của em đâu rồi? Thường thì họ luôn theo sát em mà." Bạch Nhã Băng lạnh lùng, phớt lờ anh tay cứ phủi phủi quần áo không thèm để ý đến anh. Lục Dĩ Tường trừng mắt nhìn đám lưu manh kia, bọn họ giật thót vội nói: "Chúng tôi thấy cô ta xinh đẹp nên mới trêu một chút ai ngờ cô ta lại lợi hại đến như thế." Bạch Nhã Băng quăng cho bọn họ ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh tựa như băng: "Tôi cảnh cáo các người tốt nhất là sau này khi gặp tôi thì tránh xa ra còn không thì các người sẽ được đến Bạch gia chơi đấy." Vừa nghe đến Bạch gia sắc mặt của bọn họ ai nấy đều tái nhợt vội bỏ chạy, Bạch Nhã Băng quay người bỏ đi, Lục Dĩ Tường vội đuổi theo kéo tay của cô lại: "Tại sao lúc nào em cũng lạnh nhạt tỏ vẻ xa cách với anh đến như vậy? Chẳng lẽ em ghét anh đến như thế sao?" "Đúng vậy! Tôi ghét anh ghét đến mức không muốn gặp anh." Bạch Nhã Băng lạnh nhạt thẳng thắn đáp trả.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.