CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO

Chương 14: Tôi Không Có Bị Điên



Những lời nói ấy như một lưỡi dao cắt vào trong trái tim của Lục Dĩ Tường khiến cho anh rất đau, anh cố gượng cười đến khó coi môi mấp máy hỏi Bạch Nhã Băng:

"Tiểu Băng! Thử chấp nhận, yêu anh lại khó như vậy sao? Em hãy thử mở lòng với anh đi có được không?"

Bạch Nhã Băng mặt không đổi sắc lãnh đạm đáp lại:"Tôi không có bị điên hơn nữa việc yêu anh là một chuyện rất khó đối với tôi và nó sẽ không bao giờ xảy ra đâu anh hãy bỏ cuộc đi."

Bạch Nhã Băng quay người rời khỏi đấy bước lên xe lái xe đi, Lục Dĩ Tường dõi theo bóng lưng của cô đến khi cô biến mất hẳn, anh bước lên xe lái đến quán bar Lovers.

Quán bar Lovers

Lục Dĩ Tường bước vào phòng với gương mặt buồn bã, u sầu bọn người Dạ Thành Đông nhìn nhau Tần Đình Danh lên tiếng hỏi anh:

"Lại có chuyện gì nữa đây? Đừng có bảo với tôi lại là chuyện liên quan đến Bạch Nhã Băng nữa đấy."

"Còn chuyện nào khác khiến tôi như thế nữa sao?" Lục Dĩ Tường chậm rãi cất giọng đáp lại, anh tựa đầu vào ghế ngẩng mặt lên nhắm đôi mắt lại.

"Chuyện là như thế nào cậu hãy mau nói cho bọn tôi nghe xem xem bọn tôi có giúp được gì không?" Dạ Thành Đông từ từ lên tiếng khẽ lắc đầu bó tay với anh.

"Lúc trưa, em trai của Tiểu Băng đến tập đoàn nói rất nhiều điều còn nói Tiểu Băng rất thích triệt sản đàn ông." Lục Dĩ Tường thở dài một hơi.

Phụt! Âu Hoằng Phong đang uống rượu nghe anh nói thế liền phun hết rượu ra ngoài, há hốc miếng hét lớn:"Triệt sản? Dĩ Tường! Tôi nói cậu biết bây giờ cậu hãy từ bỏ Bạch Nhã Băng đi tôi không muốn bạn mình bị triệt sản đâu."

Phương Thần cau mày phủi phủi quần áo của mình:"Hoằng Phong! Cậu có thể sạch sẽ chút được không?"

Lục Dĩ Tường hơi chau mày lại cất giọng nói:"Cái đấy không phải là chuyện đáng nói cái đáng nói ở đây là cậu ấy còn nói Tiểu Băng đã có người trong lòng rồi."

"Đã có người trong lòng? Vậy cậu có biết người đó là ai không?" Dạ Thành Đông nhướng mày có chút ngạc nhiên hỏi.

Lục Dĩ Tường lắc lắc đầu gương mặt lại càng buồn, ủ rũ hơn, Tần Đình Danh cau mày lại anh cảm thấy có gì đó hơi sai:

"Đã có người trong lòng? Không thể nào! Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe đến Bạch Nhã Băng có người trong lòng còn về việc triệt sản thì tên nhóc Huyền Nghị chỉ muốn dọa cậu để cậu không theo đuổi Bạch Nhã Băng nữa thôi."

"Cô ta có hay không thì làm sao cậu biết được chứ?" Âu Hoằng Phong ngay lập tức đáp lại.

"Đúng đó! Đình Danh! Nếu theo cách nói của cậu thì em trai của cô ấy không thích tôi không ngờ tôi lại gây ác cảm như thế." Lục Dĩ Tường gục mặt tay cầm ly rượu lắc lư.

Tần Đình Danh khẽ bật cười giải thích cho mọi người nghe:"Không phải là có ác cảm tên nhóc đó lúc nào cũng vậy cả chỉ cần là ai theo đuổi Bạch Nhã Băng thì cậu ta đều tìm mọi cách bày ra mọi thủ đoạn để người đó bỏ chạy còn về tại sao tôi lại biết nhiều về cô ấy như thế là vì ông của tôi và ông của cô ấy là bạn với nhau nên chúng tôi được xem là biết nhau từ nhỏ nhưng chúng tôi không hề thân thiết gặp nhau thì cũng xem như người xa lạ thôi."

Lục Dĩ Tường cười nhạt uống một ngụm rượu nhìn mọi người chậm rãi cất giọng nói:

"Các cậu nghĩ tôi có nên bỏ cuộc không? Bởi vì chính cô ấy đã nói rằng yêu tôi là một chuyện rất khó cô ấy bị điên mới yêu tôi."

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn Lục Dĩ Tường, Tần Đình Danh đứng dậy bước đến ngồi xuống bên cạnh của anh vỗ vai nói:

"Tôi không có quyền yêu cầu cậu tiếp tục theo đuổi hay từ bỏ nhưng tôi muốn nói nếu như cậu thật sự yêu Bạch Nhã Băng thì cậu hãy kiên trì theo đuổi tôi tin với tình yêu chân thành của cậu sẽ khiến trái tim băng giá của cô ấy tan chảy."

Dạ Thành Đông, Phương Thần cùng Âu Hoằng Phong gật gật đầu, Lục Dĩ Tường cười nhẹ:"Vậy thì tôi sẽ tiếp tục kiên trì theo đuổi tôi tin tôi nhất định sẽ khiến cho cô ấy rung động."

"Nhưng tôi thật sự không hiểu tại sao Bạch Nhã Băng lại lạnh lùng, vô tình đến như thế theo như tôi được biết cô ấy cũng có rất nhiều người theo đuổi có người còn theo đuổi tận hai năm trời nhưng cô ấy vẫn lạnh lùng từ chối." Phương Thần không hiểu nổi tại sao cô lại vô cảm đến như thế, chẳng lẽ cô muốn ở một mình đến già sao?

Tần Đình Danh thở dài ngồi tựa lưng vào ghế lên tiếng nói cho mọi người biết:

"Về chuyện này tôi cũng chỉ là vô tình nghe được lúc ông ngoại Bạch Nhã Băng nói chuyện thôi bởi vì cô ấy đã được định sẵn là người thừa kế nên cô ấy phải cứng rắn, lạnh lùng, quyết đoán đặc biệt là về chuyện tình cảm cô ấy không thể nào dễ dàng rung động trước bất kì ai được và một điều nữa đó chính là sự thù hận trong lòng của cô ấy."

"Thù hận?" Lục Dĩ Tường nhíu chặt đôi mày ngoảnh đầu lại nhìn Tần Đình Danh.

Tần Đình Danh gật gù vắt chéo chân tiếp tục nói:"Tôi nghe nói lúc Bạch Nhã Băng còn nhỏ ba của cô ấy là cảnh sát trong lúc làm nhiệm vụ đã bị tội phạm bắn chết và đến bây giờ vẫn chưa bắt được tên đó nên cô ấy lúc nào cũng nung nấu trả thù không ngừng cho người tìm kiếm hắn đến bây giờ vẫn còn tìm. Không lâu sau đó thì mẹ của cô ấy cũng bỏ cô ấy đi đến nay vẫn không một chút tin tức gì dường như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy."

Lục Dĩ Tường thật sự không ngờ được rằng cô đã phải trải qua những chuyện đau khổ, ám ảnh đến như thế sau khi anh biết những chuyện này tình cảm của anh lại càng nhiều hơn anh càng khâm phục cô hơn bởi vì cô là một người con gái rất mạnh mẽ, kiên cường.

Bạch gia

Bạch Triết cùng con trai, con dâu và cháu của mình ngồi ăn tối, khi ăn xong ông đặt nĩa xuống chậm rãi cất giọng ngữ điệu vô cùng uy nghiêm, nghiêm túc:

"Bắt đầu từ ngày mai Tiểu Băng sẽ đến tập đoàn làm việc hai ngày nữa ta sẽ họp cổ đông và những người ở Bạch gia chính thức tuyên bố Tiểu Băng sẽ trở thành chủ tịch Bạch thị và người đứng đầu Bạch gia."

"Sao chứ? Tại sao đột nhiên ba lại gấp đến như vậy nó vẫn là một đứa trẻ chưa biết gì sao có thể trở thành chủ tịch và người đứng đầu Bạch gia được cơ chứ?" Bạch An Lương đặt nĩa xuống cau mày lớn tiếng nói.

"Cái gì gọi là không biết gì? Nếu như Tiểu Băng không biết thì nó có thể học ta hoàn toàn tin tưởng vào Tiểu Băng bây giờ không bàn cãi gì nữa tiếp tục ăn đi còn ta ăn xong rồi ta đi lên phòng đây." Bạch Triết nghiêm giọng đáp trả rồi đứng dậy đi thẳng lên phòng.

Bạch Lan Minh quăng dao nĩa xuống vẻ mặt giận dữ, khó coi:"Tại sao lúc nào cũng là chị ta chứ? Còn con thì sao chứ? Thật là tức chết mà."

"Ba nhất định sẽ không để đứa mồ côi đó được như ý muốn đâu." Bạch An Lương siết chặt hai tay thành nắm đấm, nghiến răng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.