CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO

Chương 36: Cậu Bé Năm Ấy Chính Là Anh



Lục gia

Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường về đến thấy cả căn biệt không một tiếng động, mọi thứ đều rất im lặng, hai người cẩn thận, từ từ bước vào bên trong, anh và cô đều đã đoán ra được chắc chắn là mọi người sẽ tạo bất ngờ muốn làm cho hai người giật mình, ngạc nhiên.

Bùm! Bùm! Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng bước qua cánh cửa, Lục Trân Trân và bạn của cô bắn pháo giấy vào người của hai người, những thứ này không ngoài dự đoán của anh và cô, hai người không cảm thấy bất ngờ hay là gì cả.

Lục Dĩ Tường nhướng mày, ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn người Dạ Thành Đông ở đấy, Bạch Nhã Băng cười nhẹ đi đến khoác tay Hạ Tử Quyên. Lục Dĩ Tường nhìn bọn người Âu Hoằng Phong ánh mắt tò mò, thắc mắc cất tiếng hỏi:

"Tại sao các cậu lại ở đây?"

Âu Hoằng Phong khoác tay lên vai Lục Dĩ Tường, nhướng mày nhìn Lục Trân Trân:"Là em gái của cậu đi đến từng tập đoàn của bọn tôi để mời đến đây đấy, em gái cậu đã có thành ý như vậy bọn tôi không đến làm sao được?"

Lê Ngọc Quân nở nụ cười hiền từ, dịu dàng lên tiếng nói với mọi người:

"Thôi chúng ta đừng đứng ở đây nữa hãy vào trong ăn đi."

Mọi người khẽ gật đầu đi vào bên trong ngồi xuống bàn ăn, bọn người Dạ Thành Đông mang quà ra tặng cho Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng, Phương Thần vỗ nhẹ vai của Lục Dĩ Tường cười nhẹ nói:

"Đợi đến khi hai người tổ chức hôn lễ bọn tôi nhất định sẽ tặng cho hai người món quà lớn hơn nữa."

"Đến em, đến em. Chị dâu! Đây là quà của em, em đã cất công cùng bạn lựa cả một ngày đấy." Lục Trân Trân cầm một cái túi đưa cho Bạch Nhã Băng, gương mặt mong chờ cô mở ra xem, trong đầu Lục Trân Trân đã tưởng tượng ra cảnh Bạch Nhã Băng khi nhìn thấy món quà mà mình tặng sẽ vui vẻ như thế nào.

Bạch Nhã Băng cầm lấy mở ra xem, gương mặt của cô dần biến sắc, khóe môi giật giật im lặng không nói một lời nào, Hạ Tử Quyên thấy sắc mặt của cô thay đổi liền lên tiếng hỏi:"Tiểu Băng! Cậu sao vậy? Em ấy đã tặng quà gì cho cậu vậy?"

"Cậu xem đi." Bạch Nhã Băng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc đưa cho Hạ Tử Quyên xem.

Hạ Tử Quyên vừa xem thì bật cười nhìn Lục Trân Trân:"Trân Trân! Em tặng cho chị dâu của em một cái váy màu đỏ sao?"

Lục Trân Trân gật gật đầu, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì? Chẳng lẽ cô làm sai cái gì sao?

"Chị dâu! Chị không thích quà em tặng sao?"

"Không phải!" Bạch Nhã Băng lắc đầu, vẫy vẫy tay ngay lập tức đáp lại.

Hạ Tử Quyên lên tiếng giải thích giúp Bạch Nhã Băng:"Trân Trân! Cái váy em tặng thật sự rất đẹp nếu như là cô gái khác nhận được chắc chắn sẽ rất vui nhưng đối với một người chỉ mặc vest như Tiểu Băng thì cái váy sau khi nhận chỉ để trưng thôi."

Lục Trân Trân há hốc miệng, tròn mắt không thể tin được một người phụ nữ xinh đẹp như Bạch Nhã Băng lại không thích mặc váy, Lục Trân Trân môi mấp máy hỏi cô:

"Chị dâu! Chị thật sự không thích mặc váy sao? Vậy từ trước đến giờ khi chị đi dự tiệc chị cũng mặc vest sao?"

Hạ Tử Quyên khoác tay qua vai Lục Trân Trân tươi cười cất tiếng:

"Trân Trân! Chị dâu của em đi dự tiệc quả thật là mặc váy nhưng số lần Tiểu Băng đi dự tiệc chỉ đếm trên một bàn tay thôi, những buổi tiệc mà cậu ấy đi toàn là những buổi tiệc lớn."

Bạch Nhã Băng cầm lấy món quà mà Lục Trân Trân tặng rồi chậm rãi lên tiếng:

"Thôi được rồi, hai người hãy bỏ qua chuyện này đi. Trân Trân! Món quà này chị sẽ nhận, cảm ơn em rất nhiều."

"Vậy thì tới mẹ tặng quà cho con dâu mình rồi." Lê Ngọc Quân lấy ra một hộp trang sức tặng cho Bạch Nhã Băng.

Bạch Nhã Băng cắn khóe môi, cô không thể nhận cô cảm thấy mình không xứng với một bộ trang sức đẹp đến như thế, Lê Ngọc Quân thấy cô im lặng dường như định muốn từ chối bà liền cất giọng nói:

"Tiểu Băng! Con không được từ chối món quà này của mẹ đấy."

Bạch Nhã Băng nét mặt gượng gạo, miễn cưỡng gật đầu đồng ý nhận, cô nghĩ sau này khi cô và Lục Dĩ Tường ly hôn thì sẽ trả lại, món quà này cô sẽ giữ gìn thật cẩn thận.

Đột nhiên, Lê Ngọc Quân nhớ ra chuyện gì đó nhìn Lục Dĩ Tường rồi nở nụ cười thích thú bà lấy ra một cuốn album đưa cho Bạch Nhã Băng:

"Tiểu Băng! Mẹ cho con xem hình ảnh lúc nhỏ của Dĩ Tường, lúc đó nhìn nó rất là ngố, rất buồn cười."

Mọi người vừa nghe đến ảnh lúc nhỏ của Lục Dĩ Tường liền phấn khích, hứng thú rời khỏi ghế đi đến xem cùng. Khi bà vừa mở cuốn album ra, sắc mặt của Bạch Nhã Băng liền biến sắc, sững sỡ, kinh ngạc, không thể nào tin vào mắt mình được nữa, môi cô mấp máy lên tiếng hỏi:

"Mẹ! Đây chính là ảnh lúc nhỏ của Dĩ Tường sao?"

"Đúng vậy! Con xem lúc đấy trông nó rất buồn cười đúng không?"

Bạch Nhã Băng hướng mắt nhìn Lục Dĩ Tường, khóe mắt tràn đầy sự mừng rỡ, hạnh phúc, đến bây giờ cô vẫn chưa tin được rằng người cứu cô năm đó chính là anh, cậu bé năm ấy chính là anh, người mà cô vẫn luôn đợi chờ, tìm kiếm.

Xem ảnh xong, mọi người quay trở lại bàn ăn, ăn xong Hạ Tử Quyên kéo tay của Bạch Nhã Băng ra phía hồ bơi, Hạ Tử Quyên cảm thấy từ lúc xem ảnh của Lục Dĩ Tường xong cô có gì đó rất lạ:

"Tiểu Băng! Cậu bị làm sao vậy? Từ lúc cậu nhìn thấy ảnh lúc nhỏ của Lục Dĩ Tường thì cậu trở nên rất kì lạ, có chuyện gì sao?"

Bạch Nhã Băng nhẹ nhàng cau môi lên nở một nụ cười rất tươi, tràn đầy hạnh phúc nói:"Quyên Quyên! Tớ đã tìm thấy cậu bé năm ấy rồi."

"Thật sao? Cậu đã tìm thấy rồi?" Hạ Tử Quyên có chút bất ngờ khi nghe cô nói nhưng bỗng Hạ Tử Quyên xâu chuỗi lại những chuyện vừa xảy ra, đôi mày của Hạ Tử Quyên khẽ chau lại, dường như cô đã hiểu ra cậu bé ấy là ai rồi:

"Tiểu Băng! Cậu đừng nói với tớ cậu bé ấy chính là Lục Dĩ Tường nha?!"

Bạch Nhã Băng gật đầu khẳng định chắc chắn với Hạ Tử Quyên, Hạ Tử Quyên thật sự không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến như thế:

"Vậy thì tốt quá rồi, thật sự không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến như vậy bây giờ mọi chuyện có thể nói rằng cậu và Lục Dĩ Tường chính là duyên trời định, hai người sinh ra đã là của nhau rồi. Tiểu Băng! Cậu đừng vì áp lực sợ rằng Lục Dĩ Tường sẽ gặp nguy hiểm mà chối từ tình cảm của anh ấy, tớ có thể nhận ra cậu cũng yêu Lục Dĩ Tường, cậu hãy trân trọng tình cảm này đừng bỏ lỡ nếu không cậu sẽ hối hận đó."

Từ bên trong biệt thự, Lục Dĩ Tường nhìn ra phía hồ bơi thấy Bạch Nhã Băng nở nụ cười rạng rỡ như thế tim anh một lần nữa lại loạn nhịp, đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười rạng rỡ, hạnh phúc như thế. Anh hy vọng ngày nào cô cũng có thể cười tươi như thế, một nụ cười rất đẹp khiến cho anh không thể nào thoát ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.