Ánh nắng đã nhạt dần, mọi người ở trong Lục gia đều đứng tập trung ở cầu thang trông đợi Bạch Nhã Băng bước ra, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cô mặc váy nên rất mong chờ, nhìn thấy Lục Dĩ Tường đi xuống, mọi người ai nấy đều ngó nghiêng tìm Bạch Nhã Băng.
Lục Trân Trân nâng mày hỏi Lục Dĩ Tường:"Anh hai! Tại sao anh đi ra một mình vậy? Chị dâu đâu?"
Lục Dĩ Tường chỉ chỉ tay lên phòng, thở dài một hơi:"Chị dâu của em đuổi anh ra, không cho anh ở trong đó bảo là anh nói nhiều rồi vướng víu tay chân."
"Trân Trân! Mọi người xem anh là người vô hình sao? Ai ai cũng mong chờ Tiểu Băng, còn anh thì sao?" Lục Dĩ Tường cảm thấy từ khi Bạch Nhã Băng vào Lục gia anh đã trở thành người dư thừa rồi.
Lục Trân Trân lườm anh một cái rồi nói:"Ở trong cái nhà này ai chẳng biết là anh đẹp trai, ngày mai cũng thấy anh mặc vest nhìn riết chán rồi, cái bây giờ mẹ, em và mọi người mong đó chính là chị dâu, chị dâu xinh đẹp như thế không biết sau khi mặc váy vào rồi sẽ còn xinh đẹp đến mức nào?"
Lục Dĩ Tường nghiến răng, nuốt cục tức ngược xuống bụng, anh nghĩ chuyện này cũng tốt cô được lòng, anh cứ tưởng sẽ gặp phải chuyện mẹ chồng nàng dâu như những gia đình khác nhưng không anh cảm thấy từ khi có con dâu anh đã trở thành con ghẻ rồi.
"Wow~ Đẹp quá..." Mọi người đồng loạt thốt lên, ai nấy đều phải xuýt xoa khi thấy Bạch Nhã Băng diện một chiếc váy xẻ tà, trễ vai, màu xám bạc ôm trọn cơ thể, mái tóc cô xõa dài xuống, trên tóc là một cái kẹp đính đá, chân mang giày cao gót màu xám bạc, cả người cô toát lên vẻ xinh đẹp kiêu sa động lòng người.
"Đúng là con dâu của mẹ, hôm nay con rất xinh đẹp." Lê Ngọc Quân nở một nụ cười dịu dàng, cảm thấy rất tự hào vì có cô con dâu xinh đẹp như thế, bà không còn từ nào để diễn tả nữa.
"Chị dâu! Chị mặc váy xinh đẹp như thế sao lại không chịu mặc thường xuyên chứ? Mà thôi chị đừng mặc nếu chị mặc váy thường xuyên thì chắc ngày nào anh của em đều phải ăn giấm đấy, sẽ không thể nào tập trung làm việc được bởi vì phải lo giữ vợ." Lục Trân Trân khó lắm mới tìm được một người chị dâu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi lại tốt tính, cho dù nói như thế nào cũng phải giúp anh trai giữ vợ.
"Chị! Chúng ta đi thôi." Bạch Huyền Nghị đứng ở ngoài cửa gọi Bạch Nhã Băng, vẻ mặt không cam tâm.
Bạch Nhã Băng gật đầu chào tạm biệt Lê Ngọc Quân rồi cùng Lục Dĩ Tường rời khỏi Lục gia, Lục Trân Trân vừa bước ra đã quăng cho Bạch Huyền Nghị một cặp mắt đằng đằng sát khí, cô hừ một tiếng rồi bước lên xe, Bạch Huyền Nghị trừng mắt, nghiến răng, khó chịu ngồi vào trong xe rồi lái đi.
Trên xe, Bạch Nhã Băng gọi cho Hoàng Việt:"Hoàng Việt! Một lát nữa, khi tôi vào trong buổi đấu giá, anh cùng Jack ở ngoài quan sát và bảo vệ Trân Trân và A Nghị giúp tôi."
"Vâng!" Hoàng Việt ngay lập tức đáp lại với một ngữ điệu khá lạnh, anh còn để trong lòng chuyện cô muốn ghép đôi anh và Lục Trân Trân.