CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO

Chương 73: Lấy Vợ Là Để Yêu Thương, Không Phải Để Trừng Trị Tiểu Tam



Tập đoàn Lục thị

Cốc! Cốc! Cốc! A Tôn đứng trước cửa phòng làm việc của Lục Dĩ Tường, gõ cửa trên tay cầm một hộp đồ ăn, Lục Dĩ Tường vẫn cặm cụi làm việc, cất giọng đều đều vọng ra:"Vào đi!"

A Tôn đẩy cửa bước vào trong, tay cầm hộp đồ ăn đặt lên bàn, vẻ mặt không chút biểu cảm, cất tiếng nói:"Chủ tịch! Hứa tiểu thư đem hộp đồ ăn này đến bảo tôi đem cho anh."

"Cho tôi? Có nhầm lẫn gì ở đây không thế?" Lục Dĩ Tường ngẩng đầu lên, tay chỉ vào mình, nghi hoặc hỏi A Tôn.

"Không nhầm lẫn đâu ạ, Hứa tiểu thư quả thật là mang đến cho anh, bảo rằng hộp đồ ăn này là thay lời cảm ơn vì anh đã đồng ý hợp tác với Hứa thị, cô ấy còn nhấn mạnh là tự tay mình làm cho anh." A Tôn khẽ lắc đầu, khẳng định với Lục Dĩ Tường, anh liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Dĩ Tường xem chủ tịch của anh phản ứng như thế nào? Nhiều lúc anh rất ngưỡng mộ Lục Dĩ Tường, lúc nào cũng có người theo đuổi, nghĩ lại mình anh cảm thấy khá tổn thương.

Gương mặt của Lục Dĩ Tường chỉ có một biểu cảm đó là lạnh, càng lúc càng lạnh, anh nhìn A Tôn, đôi mắt nheo lại cất giọng hỏi:

"Chẳng phải Hứa Tiểu Niệm là bạn thân của Tiểu Băng sao? Cô ta làm như vậy hình như là không được ổn cho lắm, đúng không?"

A Tôn gật đầu lia lịa, rất không ổn luôn, anh cười nhạt cất giọng đáp lại Lục Dĩ Tường:"Chủ tịch! Anh định giải quyết cái hộp đồ ăn này như thế nào ạ?"

"Cho cậu đấy, cậu hãy mang đi ra ngoài ăn đi." Lục Dĩ Tường xua xua tay bảo nhưng đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng, anh chau mày nói:

"Sao tôi cảm thấy cái tác phong này không giống Hứa Tiểu Niệm, từ lúc nào cô ta lại sống tình cảm như vậy chứ?"

A Tôn cười hì hì, anh thật sự không hiểu Lục Dĩ Tường đã là người có vợ rồi, ít ra cũng là người biết về tình yêu hơn anh, tại sao cái này anh hiểu rõ còn chủ tịch của anh thì lại không chứ?

"Chủ tịch! Cái này không phải gọi là sống tình cảm mà là tình yêu dành cho anh đấy, Hứa tiểu thư thích anh, cô ấy thể hiện quá rõ ràng rồi, lúc nãy tôi đã lén nhìn bên trong, tôi thấy đồ ăn bên trong được xếp thành hình trái tim đấy."

Lục Dĩ Tường chính là muốn né cái ý này, mong rằng không phải như những gì anh nghĩ nhưng bây giờ ngay cả một người ế lâu năm như A Tôn cũng nhận ra ngay thì người tinh mắt như Bạch Nhã Băng chắc chắn sẽ nhận ra ngay, không được anh tuyệt đối không thể để vợ của mình hiểu lầm, anh nghiêm mặt nói với A Tôn:

"A Tôn! Cậu tuyệt đối không được cho Tiểu Băng biết chuyện này, tôi không muốn cô ấy hiểu lầm, tôi cần phải xác minh lại chuyện này không thể chỉ vì một hộp đồ ăn mà có thể kết luận chắc chắn như vậy được, nếu thật sự như những gì chúng ta nghĩ thì tôi sẽ đích thân xử lý."

A Tôn gật gật đầu nhưng thường thì anh thấy người xử lý tiểu tam là vợ chứ hiếm khi thấy chồng ra tay, anh khẽ nói với Lục Dĩ Tường:

"Chủ tịch! Thường thì tôi thấy người xử lý tiểu tam là người vợ từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy đàn ông xử lý tiểu tam cả, với lại tôi thấy để phu nhân xử lý tiểu tam thì sẽ tốt hơn." Anh nghĩ với thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn, ra tay vô cùng dứt khoát của Bạch Nhã Băng thì người thích hợp xử lý tiểu tam chính là cô.

Lục Dĩ Tường khẽ cau mày, lắc đầu, không nhanh không chậm đáp lại:"Tôi không cần biết người khác lấy vợ về như thế nào? Tôi chỉ cần biết tôi lấy vợ về là để tôi chăm sóc, yêu thương, cưng chiều chứ không phải lấy về để trừng trị tiểu tam, tiểu tam phải là để cho người chồng như tôi trừng trị, tôi không muốn tiểu tam làm bẩn tay của cô ấy."

A Tôn khẽ gật gù cảm thấy Lục Dĩ Tường nói rất là đúng, anh phải học tập theo, trước khi đi anh không quên trêu chủ tịch của mình:

"Chủ tịch! Anh đúng là một người chồng quốc dân đó, thật đáng tiếc tôi không phải là con gái nếu không tôi nhất định sẽ theo đuổi anh, tôi phải suy nghĩ lại rằng mình có nên đi chuyển giới không?"

"Cút! Tôi đã là người có vợ rồi." Lục Dĩ Tường trừng mắt, dứt khoát cất giọng bảo A Tôn, nhiều lúc anh nghĩ rốt cuộc anh tuyển A Tôn vào làm trợ lý hay là tuyển người vào để nói móc, trêu chọc anh.

A Tôn cầm hộp đồ ăn nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Lục Dĩ Tường, trưa nay A Tôn không cần phải tốn tiền mua đồ ăn trưa rồi.

Đến chiều, Lục Dĩ Tường tan làm, anh đi xuống sảnh đứng đợi A Tôn vài phút nhưng vẫn không thấy đâu, một nhân viên tiến đến khom người chào anh rồi cất giọng nói:

"Chủ tịch! Trợ lý Thân nhờ tôi chuyển lời đến chủ tịch là anh ấy không khỏe không thể lái xe đưa chủ tịch về được nên chủ tịch hãy lái xe về ạ."

"Không khỏe? Chẳng phải sáng nay tôi còn thấy cậu ấy khỏe lắm mà đâu có bị bệnh gì đâu chứ?" Lục Dĩ Tường cau mày khó hiểu, thắc mắc, hiếu kỳ, anh thấy A Tôn đâu có dấu hiệu gì là bị bệnh đâu chứ, sao đột nhiên lại không khỏe được?

Nhân viên đấy cười cười nói với Lục Dĩ Tường:"Trợ lý Thân không phải bị bệnh mà là bị tào tháo rượt ạ, đến bây giờ anh ấy vẫn còn ở trong nhà vệ sinh không dám bước ra bởi vì chỉ vừa bước ra liền trở ngược vào."

"Cậu ấy đã ăn cái gì mà bị nặng đến như vậy chứ? Suốt cả buổi trưa, các người sao không đưa cậu ấy đến bệnh viện?" Lục Dĩ Tường kinh ngạc, anh nghĩ có lẽ bây giờ A Tôn ngồi trong đấy luôn rồi, cho dù có hết đi chăng nữa cũng không còn sức mà bước ra.

"Tôi cũng không rõ hình như trợ lý Thân đã ăn một hộp thức ăn gì đó, sau khi ăn xong liền bị như thế, mọi người cũng muốn đưa anh ấy đi lắm nhưng không thể chỉ mới vừa dìu anh ấy ra là phải dìu anh ấy trở ngược vào trong. Tôi đã đi mua thuốc cho anh ấy rồi, có lẽ bây giờ đã đỡ hơn rồi."

Khóe môi của Lục Dĩ Tường giật giật, anh cảm thấy mình thật may mắn khi không ăn hộp đồ ăn đấy nếu không bây giờ anh đã thảm rồi, bây giờ anh nghi ngờ không biết rằng Hứa Tiểu Niệm là thật sự thích anh hay là muốn đầu độc anh nữa.

Lục gia

Lục Trân Trân nhìn thấy Bạch Nhã Băng quay về liền chạy nhanh ra ngoài, khoác lấy cánh tay của chị dâu mình, vẻ mặt khó chịu nói với cô:

"Chị dâu! Chị nhanh vào trong xem ai đang đợi chị ở trong đó kìa."

"Hửm? Là ai vậy?" Thấy vẻ mặt khó chịu, không vui của Lục Trân Trân, Bạch Nhã Băng khẽ chau mày lại hỏi, cô rất hiếu kỳ không biết ai lại đến tận đây để gặp cô chứ?

"Em không muốn nói đến người mà em không thích, chị hãy tự vào trong xem đi." Lục Trân Trân bĩu môi, kéo Bạch Nhã Băng vào trong.

Bước vào trong, Bạch Nhã Băng nhìn thấy Bạch Lan Minh đang ngồi đợi ở phòng khách, thấy cô đã về Bạch Lan Minh vội đứng dậy, gục mặt, nở một nụ cười gượng gạo gọi cô:"Chị!"

"Bạch Lan Minh? Tại sao cô lại đến đây?" Đôi mày của Bạch Nhã Băng càng nhíu chặt lại hơn khi nhìn thấy Bạch Lan Minh, Bạch Lan Minh chủ động đến tìm cô như thế thật đúng là chuyện lạ.

"Chị! Chị có thể sắp xếp cho em một chỗ ở có được không? Chỗ nào cũng được miễn sao đừng để ba mẹ của em tìm được em và bắt em quay về là được rồi."

Bạch Lan Minh không dám ngước mặt lên nói chuyện với Bạch Nhã Băng, từ nhỏ đến lớn cô đều không thích người chị họ này của mình, luôn đối đầu với Bạch Nhã Băng, cô thật sự không ngờ có một ngày cô phải đến đây nhờ vả.

"Cô nói gì? Chỗ ở? Tại sao chứ? Cô cãi nhau với hai người họ sao? Nếu không muốn ở Bạch gia thì cô có thể đến khách sạn mà." Bạch Nhã Băng càng lúc càng không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Bạch Lan Minh đến nhờ vả cô sao? Chẳng phải trước giờ Bạch Lan Minh rất ghét cô sao?

Bạch Lan Minh vẫn gục mặt, úp úp mở mở, điều này khiến cho Bạch Nhã Băng cảm thấy rất khó chịu, bực tức trong người, cô nghiêm giọng lớn tiếng bảo Bạch Lan Minh:"Bạch Lan Minh! Từ khi nào người của Bạch gia lại không dám ngẩng mặt nói chuyện vậy? Bây giờ, cô hãy ngước mặt lên nhìn thẳng vào tôi nói cho tôi biết rốt cuộc là đã có chuyện gì?"

Bạch Lan Minh giật mình, ngẩng mặt lên nhìn Bạch Nhã Băng, nuốt một ngụm nước bọt nói với cô:"Ba mẹ của em muốn em kết hôn với thiếu gia của tập đoàn Ngô thị, em không đồng ý nên đã bỏ nhà đi, lần này ba mẹ em rất kiên quyết muốn em sau khi học xong phải lấy chồng, họ biết nếu như em không có tiền nhất định sẽ quay về nên đã cho người đóng băng hết tất cả thẻ của em rồi, hiện tại trong người em không còn một đồng nào cả."

"Một cuộc hôn nhân chính trị sao? Hai người họ đúng là hết thuốc chữa ngay cả con gái của mình cũng dồn ép đến mức đường này." Bạch Nhã Băng khẽ lắc đầu không biết phải nói làm sao với hai con người độc ác, nhẫn tâm kia, cô lại quay sang nhìn Bạch Lan Minh, không nhanh không chậm cất giọng:

"Thôi được rồi, cô hãy ở lại đây đi, cô sẽ ngủ chung phòng với Trân Trân."

Bạch Nhã Băng biết rõ con người Bạch Lan Minh vốn không hề xấu xa, tâm địa gì cả, để cho Bạch Lan Minh ngủ chung phòng với Lục Trân Trân chính là muốn hai người các cô trở thành bạn còn hơn là cứ ghét nhau mãi.

Lục Trân Trân vừa nghe Bạch Nhã Băng nói thế liền trợn mắt phản đối ngay lập tức:"Chị dâu! Tại sao cô ta phải ngủ chung với em chứ? Nhà chúng ta còn rất nhiều phòng sao chị không sắp cô ta ở phòng khác mà lại sắp cô ta ở chung với em chứ? Em không đồng ý."

"Không được cãi, chị đã quyết định rồi không thay đổi được đâu, chuyện của Bạch Lan Minh đợi khi mẹ về chị sẽ đích thân đi nói."

Lục Trân Trân giậm chân giận dỗi đi lên phòng, Bạch Lan Minh cắn khóe môi cúi thấp người, khẽ nói:"Cám ơn chị."

"Mau đem hành lý lên phòng đi." Bạch Nhã Băng vẫy vẫy tay bảo Bạch Lan Minh, cô thật sự không quen cái dáng vẻ yếu đuối, hiền lành này của Bạch Lan Minh, có lẽ cô phải dần dần thích nghi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.