"Chị dâu! Rốt cuộc Dụ Bối đã đắc tội gì với chị và anh hai mà khiến cho hai người tức giận đến nổi làm cho tập đoàn Dụ thị biến mất luôn vậy? Chỉ trong một buổi sáng Dụ thị đã được Lục thị chúng ta thu mua, hơn nữa gia đình của Dụ Bối đều biến mất như là bốc hơi khỏi thế gian này vậy."
Bạch Nhã Băng tròn mắt, kinh ngạc, sững sốt, cô không ngờ anh lại ra tay xử lý nhanh như vậy, cô chưa kịp xử lý thì anh đã cho người giải quyết xong rồi. Lục Trân Trân thấy cô kinh ngạc như thì cũng tròn mắt nhìn lại:
"Chị dâu! Chị không biết chuyện này sao? Lúc nãy, em mới vừa nghe Bạch Huyền Nghị nói nên mới chạy về đây hỏi chị, em cứ tưởng chị biết chứ."
"Trân Trân gọi điện đến nói rằng Tiểu Băng đã vội vàng rời khỏi nhà, sợ là đã có chuyện gì nên bây giờ tôi mới gọi điện cho cô ấy nhưng gọi mãi vẫn không được." Lục Dĩ Tường vẫn không ngừng gọi điện cho Bạch Nhã Băng, trong lòng bắt đầu nóng như lửa đốt.
Dạ Thành Đông vỗ vỗ vai của Lục Dĩ Tường trấn an:"Cậu đừng có lo lắng quá, để tôi gọi điện cho Quyên Quyên hỏi thử xem cô ấy có ở đó không."
Dạ Thành Đông lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Tử Quyên nhưng hồi âm lại chỉ là tiếng không thể liên lạc được, bây giờ đến cả Dạ Thành Đông cũng bắt đầu lo lắng:"Tôi không liên lạc được với Quyên Quyên."
u Hoằng Phong, Phương Thần, Tần Đình Danh đồng loạt cầm điện thoại gọi điện cho Từ Phương Hiểu, Clara và Đỗ Huệ Di nhưng ba người các cô nói là không có gặp Bạch Nhã Băng và Hạ Tử Quyên, cứ như thế mọi người vội vàng cho người đi tìm hai người các cô.
Bệnh viện Ái Tâm
Hoàng Việt và Jack tỉnh lại, Bạch Nhã Băng vội tiến đến hỏi han:"Hai người sao rồi? Trong người cảm thấy như thế nào?"
Hoàng Việt cùng Jack đồng loạt lắc đầu, cất giọng nói khá yếu:"Tiểu thư! Chúng tôi không sao ạ."
Hạ Tử Quyên ngồi ở ghế sofa không nhanh không chậm cất giọng nói với hai người các anh:"Nếu như hai người đã không sao vậy bây giờ hai người có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là hai người đã gặp chuyện gì không? Lúc người của Bạch gia đưa hai người đến đây, hai người bị thương nặng lắm đấy, hỏi họ họ bảo không biết chỉ thấy hai người gọi điện bảo đến ứng cứu thôi."
Jack ngồi dậy tựa lưng vào giường, chậm rãi nói cho hai người các cô biết:
"Tôi và Hoàng Việt vô tình nhìn thấy hai trong ba tên bắt cóc đã trốn thoát, hai chúng tôi đuổi theo, đuổi đến căn nhà hoang thì gặp tên bắt cóc còn lại, sau đó chúng tôi đã đánh nhau, bọn họ không phải là dạng tầm thường, rất lợi hại chúng tôi đánh không lại, nên mới bị thương như thế."
Đôi mày Bạch Nhã Băng không thể nhíu chặt hơn được nữa, cô lên tiếng hỏi:"Chẳng phải hai người có súng sao?"
Hoàng Việt ôm vết thương, hơi nhăn mặt lại trả lời:"Chúng tôi chỉ có hai khẩu súng nhưng bọn họ có đến sáu, không thể địch lại. Tiểu thư! Cô yên tâm tôi đã cho người đuổi theo rồi, sẽ nhanh chóng bắt được bọn họ thôi."
Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi xuống, Dụ Bối ngồi ở ngoài đường run lẩy bẩy, hiện tại cô đã không còn nhà để về, ba của mình thì đang nằm bệnh viện vì lên cơn đau tim, mẹ của cô phải ở đấy chăm sóc, bây giờ Dụ Bối đã không còn gì nữa, mất tất cả.
Bỗng, có một người đàn ông mặc vest đi đến đứng trước mặt Dụ Bối, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn, đó là một người đàn ông trung niên, trên mặt còn có một vết sẹo khá lớn, ông ta lạnh giọng hỏi cô:
Dụ Bối nhìn ông ta với ánh mắt nghi hoặc, cứ nhìn chăm chăm không rời:"Ông là ai? Tại sao lại biết mọi chuyện về tôi? Rốt cuộc ông có mục đích gì?"
"Cô không cần biết tôi là ai cô chỉ cần biết chủ nhân của tôi có thể giúp cô lấy lại mọi thứ, cho người trị khỏi bệnh cho ba của cô và giúp cô có được Lục Dĩ Tường khiến anh ta trở thành người đàn ông của cô." Ông ta cất giọng lãnh đạm đáp lại, ngữ điệu thốt ra đầy chắc chắn.
Nghe như thế tất nhiên là Dụ Bối đồng ý, cô phải trả thù, trả thù tất cả những người đã khiến cho cô thành ra như thế, cô phải lấy lại mọi thứ, ánh mắt của Dụ Bối thay đổi, trong ánh mắt tràn đầy thù hận, sự căm phẫn:
"Ông muốn tôi làm thế nào?"
"Trước mắt tôi sẽ đưa cô về biệt thự sau đó sẽ nói cho cô biết phải làm như thế nào?"
Người đàn ông trung niên ấy đưa Dụ Bối lên xe, lấy áo khoác khoác lên người của cô ta.
Năm người các anh đi vào trong bệnh viện hỏi y tá, y tá đưa mấy người các anh đi đến phòng bệnh. Lục Dĩ Tường nhìn thấy Bạch Nhã Băng đang ngồi cạnh Hạ Tử Quyên anh liền vội đi vào:
"Tiểu Băng! Cuối cùng cũng tìm được em, em có biết anh lo lắng cho em lắm không? Lúc anh nghe Trân Trân bảo em vội vã rời khỏi Lục gia, anh gọi điện cho em thì không bắt máy làm mọi người đều lo lắng."
Dạ Thành Đông cũng tiến đến, vẻ mặt giận dỗi nói với Hạ Tử Quyên:"Còn em nữa, anh gọi cho em cũng không được, toàn là bảo không liên lạc được làm anh cũng cho người đi tìm."
Hạ Tử Quyên lấy điện thoại ra xem thì phát hiện điện thoại đã hết pin cô giơ lên cười cười với Dạ Thành Đông:"Điện thoại hết pin lúc nào em không biết."
Bạch Nhã Băng cười trừ nói với anh:"Anh đừng lo lắng thái quá như thế, lần nào cũng vậy chỉ là em hay tin Jack và Hoàng Việt bị thương nằm hôn mê trong bệnh viện em mới vội vàng đi đến xem thế nào."