Ba tên bắt cóc ấy ngồi dưới đất lạnh lẽo, cả người run bần bật, tên đầu trọc ngẩng đầu lên, lắp bắp hỏi Bạch Nhã Băng:"Cô là ai? Tại sao lại muốn truy cùng giết tận bọn ta chứ? Chúng tôi và cô không thù không oán, cớ sao cô lại phải làm vậy?"
Bạch Nhã Băng hừ lạnh, nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt nhìn ba người họ rất đáng sợ, khát máu như ác quỷ vậy, không những khiến cho ba tên bắt cóc sợ hãi mà còn khiến cho tất cả những người ở đó cũng một phen kinh hãi, thở cũng không dám thở mạnh:
"Không thù không oán, các người không nhớ tôi là ai sao? Tôi chính là đứa bé gái mà các người muốn bán đi đầu tiên vào năm đó cũng chính là con gái của cảnh sát bị các người bắn chết, các người nói tôi và các người không thù không oán là như thế này sao?"
Tên đầu trọc hoảng hốt, trợn mắt nhìn thẳng vào Bạch Nhã Băng, gương mặt đã tái mét, run rẩy nói:"Cô...cô là đứa bé gái năm đó?" Hắn ta vội dập đầu van xin Bạch Nhã Băng:
"Tôi van xin cô, xin cô hãy tha cho tôi, xin cô hãy tha cho tôi một con đường sống."
Hai người còn lại cũng dập đầu cầu xin Bạch Nhã Băng, cô nhếch môi cười đầy mỉa mai, khinh bỉ:"Ba người hãy mau nói cho tôi biết kẻ đứng sau sai khiến các người là ai? Nếu các người không nói thì cũng biết hậu quả rồi đấy."
Hai tên bên cạnh nhìn tên đầu trọc, tên đầu trọc sợ sệt không dám không khai, vội nói hết những gì hắn biết với cô:
"Ông ta là ai thì tôi không biết, mỗi lần tôi gặp ông ta thì ông ta luôn mang một cái mặt nạ che hết gương mặt, ông ta cho tôi một số tiền lớn bảo tôi bắt cóc cô còn đưa hình bảo chúng tôi giết chết ba của cô. Bọn tôi chưa kịp hành động thì cảnh sát đã tới, nhìn thấy ba của cô bọn tôi liền thực hiện theo yêu cầu của ông ta luôn."
"Cũng là người của Bạch gia? Nói vậy là có ý gì?" Bạch Nhã Băng trừng mắt, lạnh giọng hỏi, ánh mắt của cô chăm chú vào tên đầu trọc ấy, thấy hắn im lặng cô lớn tiếng quát:"Nói!"
Hai tên bên cạnh giật mình, một trong hai người bọn họ, run lẩy bẩy, sợ đến mặt trắng bệch, khai ra hết toàn bộ:"Xin cô hãy tha cho tôi, tôi sẽ khai ra hết những gì mà tôi biết. Năm đó, sau khi chúng tôi trốn thoát thành công thì người đeo mặt nạ đó lại liên lạc với chúng tôi bảo chúng tôi bắt cóc một người phụ nữ ở Bạch gia."
"Người đó là ai?" Bạch Nhã Băng ngay lập tức hỏi hắn, năm đó trong Bạch gia chỉ có hai người phụ nữ một là mẹ của cô hai là La Tố Chi mà thôi.
"Tôi không biết nhưng nếu cho tôi thấy người phụ nữ đó một lần nữa tôi chắc chắn sẽ nhận ra."
Bạch Nhã Băng nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa cho hắn ta xem hình mẹ của cô, hắn vừa nhìn thấy liền gật đầu lia lịa khẳng định:
"Chính là người này, năm đó ông ta chính là bảo chúng tôi bắt người phụ nữ này."
"Sau...sau khi bắt người phụ nữ ấy, anh ta...anh ta đã cưỡng bức rồi còn đánh đập người phụ nữ đó, sau đó...sau đó anh ta để người phụ nữ đó trốn thoát sở dĩ anh ta để cho trốn thoát là vì anh ta đã đặt bom trên xe, anh ta muốn xóa hết dấu vết muốn để mọi người thấy đó chỉ là một vụ tai nạn mà thôi."
Bạch Nhã Băng thả lỏng cánh tay, buông cổ áo của hắn ra, đôi mắt đã ngấn lệ, cô nhìn tên đầu trọc ấy bằng ánh mắt như một con quỷ dữ đang khát máu, giận dữ, cô rút súng bắn không ngừng vào tên đầu trọc ấy cho đến khi hắn chết cô cũng không ngừng bắn.
Bạch Nhã Băng bắn cho đến khi trong súng không còn một viên đạn nào, cô gồng mình không để cho nước mắt rơi xuống, đôi mắt vô hồn, giọng nói độc ác, tàn nhẫn cất lên:"Đem bọn họ băm ra thành từng mảnh quăng cho cá ăn cho tôi."
"Vâng." Thuộc hạ của cô đồng loạt đáp lại, bắt đầu tiến hành theo những gì mà cô đã nói.
Tay Bạch Nhã Băng buông lỏng khiến cho khẩu súng rơi xuống đất, cô thất thần quay người rời khỏi đấy, đến khi bước lên xe cô mới thả lỏng cơ thể, nước mắt cứ như thế rơi xuống không ngừng, cô gục đầu vào vô lăng khóc nức nở, miệng liên tục gọi:"Mẹ...mẹ...tại sao bọn chúng lại có thể đối xử với mẹ như thế? Tại sao?"
Cô ngẩng mặt lên, lời nói nghẹn ngào, nói trong tiếng nấc:"Mẹ yên tâm con nhất định sẽ trả thù cho mẹ, trả thù cho ba, con sẽ khiến cho kẻ đó phải trả giá đắt."
Tại một căn biệt thự ở ngoại ô, người đàn ông trung niên đưa Dụ Bối vào trong, đưa cô ta vào một căn phòng rất lớn, cánh cửa được mở ra, Dụ Bối nhìn thấy một người đàn ông đang đeo mặt nạ che hết cả gương mặt đang ngồi chễm chệ trên một cái ghế lớn, ông ta nhìn chăm chăm vào cô, cất giọng:
"Cô đến rồi sao? Hoan nghênh cô đã đến đây."
"Ông là ai? Tại sao lại muốn giúp tôi?" Dụ Bối vẫn không ngừng nghi ngờ, trên đời này làm gì có ai chủ động giúp đỡ mà không có mục đích chứ?
"Cô không cần phải biết nhiều, cô chỉ cần biết tôi giúp cô đạt được mục đích thì cũng chính là lúc tôi cũng đặt được mục đích của mình, bây giờ cô chỉ cần nghe tôi là được."
Ông ta nhìn người đàn ông trung niên ấy rồi ra lệnh:"Lão Hữu! Đưa cô ta đi đến phòng của mình đi."
"Vâng ạ." Lão Hữu cho người đưa Dụ Bối đi đến phòng của mình, ông ở lại đấy tiến đến nói với chủ nhân của mình.
"Chủ nhân! Ba tên bắt cóc trốn thoát đã bị Bạch Nhã Băng tóm được rồi ạ, bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo ạ?"
Người đàn ông thần bí ấy điềm tĩnh, chậm rãi cất tiếng nói:"Với cái tính nhát gan của bọn chúng chắc chắn bọn chúng đã khai ra hết tất cả rồi, vậy thì chúng ta hãy làm thế này đi."
Người đàn ông thần bí đấy ngoắc ngoắc lão Hữu, lão Hữu tiến đến khom người xuống, ông ta khẽ nói vào tai của lão Hữu. Lão Hữu vừa nghe xong liền gật đầu đi làm ngay.