Hơn nửa chén canh rót vào miệng thanh điểu, sau đó ánh mắt thanh điểu dần trở nên mê man.
Hắn có thể cảm giác được bên trong thân thể có một cỗ kích động mơ hồ và khô nóng.
Hắn bắt đầu nôn nóng bất an, hắn đã biết trong canh bỏ thứ gì.
Đê tiện, thứ này chỉ có tác dụng với phàm nhân ngu xuẩn, loại đồ vật dơ bẩn bỉ ổi này có thể làm gì hắn chứ?
Hắn là tiên thân, đồ vật trần gian căn bản không thể làm gì được hắn!
Nhưng lần trước thanh điểu bị Dao Cơ đánh trọng thương, cổ họng của hắn đã hỏng, hắn không thể nói ra lời.
Hắn chỉ có thể trợn mắt cười nhạt, tỏ vẻ khinh thường.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Tiểu Linh Tử không nhanh không chậm, không tức không giận khẽ cười.
“Ta biết ngươi khinh thường, nhưng mong ngươi cứ từ từ cảm nhận đi.”
Vốn dĩ thanh điểu không muốn phản ứng với hắn, thế nhưng dần dần hắn liền phát giác có gì đó không đúng. Tác dụng của thuốc rất mạnh, nhưng cảm giác rất ít, khiến người ta không cảm thấy được gì.
Ngay cả tiên thể của hắn cũng không thể miễn dịch!
Lẽ nào, đây không phải là thuốc của trần gian?
Trong lòng thanh điểu rơi lộp bộp, đau đớn từ lòng ngực lan tỏa ra.
“Nhận ra rồi? Đây là canh của thần nữ ngươi tâm tâm niệm niệm dâng cho hoàng thượng đó.”