Quân Bắc Hàn sững sờ, tay run lên, quay đầu nhìn Mộ Thanh Yên đang ngủ, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Thanh Yên mang thai!
Hắn sắp làm phụ thân rồi sao?
Đây là hài tử của Thanh Yên và hắn!
Đầu Quân Bắc Hàn trống rỗng, vậy mà không biết nên phản ứng như thế nào.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Mộ Thanh Yên, trong mắt, trong tay tràn đầy tình yêu cùng hạnh phúc.
Thấy một màn như vậy, thái y khiếp sợ không thôi, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn nữa.
“Mấy tháng?”
“Thưa, thưa hoàng thượng, hơn hai tháng.”
“Ngươi đứng đầu thái y viện, là một người thông minh.”
Thái y quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, toát mồ hôi lạnh.
“Trẫm có phải bạo quân hay không, thường do biểu hiện của các đại thần quyết định. Trẫm sẽ cho người đưa người nhà ngươi đến chiếu cố thật tốt, mà ngươi, hãy dùng toàn bộ tâm tư chăm sóc thái hậu đi.”
“Vi, vi thần, tuân, tuân mệnh...”
“Đứng lên đi, đứa bé này cần phải được chăm sóc, trẫm muốn nó khỏe mạnh sinh ra, biết không?”
“Vi, vi thần lĩnh chỉ.”
“Đi kê thuốc đi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tự ngươi rõ ràng.”
“Vi thần xin cáo lui.”
Thái y rời khỏi, Quân Bắc Hàn đặt tay Mộ Thanh Yên vào lòng bàn tay mình.