Hạ Hạo Miểu sững sờ, ông cau mày, sắc mặt trầm xuống hỏi: “Chẳng lẽ con không thoả mãn chuyện tứ hôn này? Vì sao?”
“Bởi vì con không thích Hề thiếu tướng quân, xin phụ hoàng ân chuẩn.”
Hạ Triều Ca khấu đầu trước Hạ Hạo Miểu một cái thật mạnh.
“Sao có thể? Không phải hôm qua Thiên Túng vừa mới tới xem ý con sao? Con cũng không phản đối mà!”
Hạ Hạo Miểu hiển nhiên không tin lí do thoái thác của Hạ Triều Ca.
“Cầu phụ hoàng thành toàn “
Hạ Triều Ca lại cúi đầu xuống đất, vẫn không nhúc nhích, không giải thích, cũng không đổi ý.
Hạ Hạo Miểu nhìn dáng vẻ của Hạ Triều Ca, đau lòng không tả.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Triều Ca tới bây giờ đều muốn gì được đấy, bây giờ lại không than một tiếng quỳ trước ngự thư phòng dưới nắng lâu như vậy, có thể thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Hạ Hạo Miểu ngẩng đầu nhìn về Xuân Liễu phía sau Hạ Triều Ca, lớn tiếng hỏi: “Nói, chuyện gì xảy ra, không cho phép có nửa lời giấu giếm!”
Xuân Liễu sợ hãi vội vàng dập đầu trên mặt đất mấy cái liên tiếp, đầu dường như muốn vỡ ra.
“Hồi hoàng thượng, ngày hôm qua sau khi thái tử rời khỏi, nhị công chúa tới thăm trưởng công chúa.”
Nghe nói thế, sắc mặt Hạ Hạo Miểu càng khó coi vài phần.
“Xuân Liễu, không được nói bậy.”
Hạ Triều Ca lên tiếng quát lớn Xuân Liễu, Xuân Liễu sợ hãi vội vàng ngậm miệng.
“Nói, nói tiếp, một chữ cũng không được thiếu! Bằng không hôm nay trẫm liền trảm ngươi!”
Xuân Liễu bị Hạ Hạo Miểu hù dọa như vậy, kể hết toàn bộ đầu đuôi, nửa chữcũng không dám giấu giếm.
“Nhị công chúa nói, người và Hề thiếu tướng quân tâm đầu ý hợp, yêu thương lẫn nhau, cầu xin trưởng công chúa buông tha Hề thiếu tướng quân, trưởng công chúa nể tình tỷ muội, bằng lòng với nhị công chúa, cho nên mới đi cầu xin hoàng thượng sửa lại việc tứ hôn!”
Hạ Hạo Miểu nghe nói thế, giận đến run người.
“Buồn cười, tôn ti bất phân, kháng chỉ bất tôn, đoạt phò mã của đại tỷ, Uyển Tình thật to gan! Đi, truyền nó đến cho ta!”
Hạ Triều Ca nghe lời này, vội vàng ngồi dậy ôm lấy hai chân Hạ Hạo Miểu.
Hôn sự nhất định phải hủy, Hạ Uyển Tình cũng không thể xảy ra chuyện gì.
“Phụ hoàng, không được, các ngươi ai dám đi!”
Hạ Triều Ca gầm lên một tiếng, khiến cho bọn thái giám đang muốn ra ngoài đều khó xử.
“Triều Ca, con biết đây là tội gì không?” Hạ Hạo Miểu ngồi xổm người xuống ôm lấy Hạ Triều Ca.
“Con chỉ cầu phụ hoàng hủy bỏ chuyện tứ hôn, giúp Triều Ca an lòng, con không muốn mọi thứ lại phức tạp hơn.”
“Đứa nhỏ ngốc, phụ hoàng không thể nhìn con chịu ủy khuất, càng không thể để người ta nắm mũi dắt đi.” Hạ Hạo Miểu thương tiếc vuốt đầu Hạ Triều Ca.
“Hôn sự này, phụ hoàng sẽ không hủy bỏ, con về đi.”
“Phụ hoàng!”
Hạ Hạo Miểu buông Hạ Triều Ca ra, đứng dậy đi vào trong Ngự Thư phòng.