Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 115: SƠN TRANG LỬA LỚN.



Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Hạ Cô Hàn cũng không ngăn cản Mặc Khánh Dương đánh cắp khí vận Mặc Sầm.

Không phải vì y thấy chết không cứu, mà vì lão ta đánh cắp khí vận của Mặc Sầm khá nhỏ giọt, nói là thử thì đúng hơn là trộm.

Nhưng vì cái gì mà Mặc Khánh Dương lại muốn thử? Vì cái gì lão phải sử dụng vận khí của Mặc Sầm?

Mặc Sầm thấy Hạ Cô Hàn đứng bất động, nghi hoặc nói: “Ông chủ Hạ , còn có việc gì sao?”

Hắn như cũ vẫn không tin Hạ Cô Hàn nói, đối với từ “Trộm” của y liền ghim trong lòng. Nhưng tu dưỡng không cho phép hắn làm ra hành động kinh thường hay chán ghét trên mặt, trong lòng chỉ nghĩ Hạ Cô Hàn không xứng để kết giao.

Hạ Cô Hàn trước nay không phải người quá nhiệt tình, y càng không phải dạng lấy mặt nóng dán mông lạnh, nên khi nhận ra cảm xúc của Mặc Sầm thì cũng không nói gì, mà xoay người bỏ đi.


Thay xong y phục, liền nhàn nhã đi vào ngâm suối nước nóng.

Thượng Tiều đảo là một đảo nhỏ phương nam, mặc dù tới đông nhiệt độ cũng không quá thấp nhưng cũng ảnh hưởng Hạ Cô Hàn, vì xưa nay nhiệt độ cơ thể y luôn thấp hơn người thường.

Cả người ngâm trong suối, nước nóng ấm áp bao phủ khắp toàn thân, thoáng đuổi đi hàn ý bên ngoài, y không khỏi thoải mái mà phát ra một tiếng thở thoả mãn.

Hạ Cô Hàn ngâm suối nước nóng không phải cái suối công cộng mà là cái nằm trong phòng riêng.

Cả người thoải mái dựa vào bên thành hồ hai tay cũng gác lên, hai mắt nhắm lại hưởng thụ.

Hơi nước mù mịt, áo bị nước nhuộm làm cho trong suốt ôm chặt vào da thịt, ẩn ẩn hiện lên làn da mịn màng trắng nõn có chút ửng hồng vì nhiệt độ.

Không những thế trên làn da điểm lên những dấu vết ái muội đêm qua.


Ngâm suối nước nóng hay không đối với lão quỷ Cố Tấn Niên cũng chả có gì khác nhau, nhưng lúc này đây trước mắt hắn chính là bức tranh "Mỹ nhân ngâm nước" khiến hắn chả thể nào tập trung vào tiểu thuyết đang đọc.

Đang muốn xuống nước vùng vẫy với vợ iu, liền nghe được thanh âm lười biếng của Hạ hoàng thượng: “Lão quỷ, xoa bóp vai giùm em.”

Quả thật, Hạ Cô Hàn sai đến mượt, đủ để thấy vị trí trong nhà của y.

Cố Tấn Niên nghe xong liền ngoan ngoãn bước đến gần thành hồ, ngồi xổm sau lưng Hạ Cô Hàn mà thay y xoa bóp vai.

Có lẽ Hạ Cô Hàn không biết nhưng trong đầu của Cố Tấn Niên đã vạch ra một kế hoạch dài như sớ thượng triều.

Hắn nhất định phải lên chợ hoa rảo một vòng để học thêm về suối nước nóng play lẫn massage play mới được, đến lúc đó có một căn nhà view biển còn có thêm hồ nước nóng là đẹp cả đôi đường.


Vì thế, kế hoạch mua nhà của Cố Tấn Niên lại thêm một cái yêu cầu——  suối nước nóng.

Chờ ngâm suối xong thì cũng qua hai giờ.

Sơn trang suối nước nóng còn có nhà hàng bên trong, bất quá Hạ Cô Hàn lại lười không muốn đi nên trực tiếp nhờ phục vụ đưa cơm đến tận phòng.

Tổ trọng án cũng quá hiểu cái nết của tổ trưởng mình nên không ai đến quấy rầy y.

Ăn xong cơm trưa, Hạ Cô Hàn liền lăn lên giường mà nằm liệt, không bao lâu liền gáy ở o o ngủ khì, quả thật tối hôm qua lăn lộn rồi hôm nay ngâm suối nước nóng sảng khoái đến nổi mắt mở không nổi luôn.

Chỉ là giấc ngủ của Hạ Cô Hàn không được bao lâu, đã bị Cố Tấn Niên lay tỉnh, vừa mở mắt đã thấy cả phòng ngập tràn khói

Gì đây? Hơi nước nóng nhiều dữ vậy à???

Y từ giường ngồi dậy, trong mắt lại vô cùng thanh tỉnh.
"Cháy sao anh?"

Y có thể cảm nhận được sức nóng tưg ngoài truyền đến, khói đen cũng theo khe cửa mà ồ ạt tiến vào phòng, nháy mắt đã khiến căn phòng mờ mịt.

Hạ Cô Hàn cũng không vì cháy mà sốt ruột, còn ngồi ở trên giường hơi ngẩn ra suy nghĩ, chắc chắn mà nói: “Đồ ăn buổi trưa nhất định có vấn đề.”

Hẳn là trong thức ăn có thuốc mê, chỉ là do y luôn buồn ngủ nên mới không phát giác.

Nếu không phải vì thân thể y khác người thường, Cố Tấn Niên sao có thể lay y tỉnh?

Hạ Cô Hàn còn định nói chuyện, Cố Tấn Niên liền cầm một cái khăn ướt trực tiếp che lại miệng mũi cho y, nhẹ giọng nói: “Tạm thời em khoan hãy nói.”

“Ưʍ.” Hạ Cô Hàn lên tiếng.

Lửa bên ngoài thật lớn, dù Hạ Cô Hàn biết sẽ không ảnh hưởng đến mình nhưng y vô cùng thích việc Cố Tấn Niên đối với mình như trân bảo.
Lửa cũng nhanh chóng bén đến phòng Hạ Cô Hàn.

"Chúng ta ra ngoài thôi."

Hạ Cô Hàn hơi hơi híp híp mắt, ngữ khí đột nhiên trầm xuống.

Có Cố Tấn Niên ở đây căn bản y không cần động thủ, ông chồng quỷ đã nhanh chóng bồng y ra khỏi sơn trang suối nước nóng.

Ngọn lửa thổi quét khắp sơn trang, đem cả sơn trang đỏ rực một mảng, bên ngoài lại không có bao nhiêu người chạy ra.

Mặc Linh cùng Mặc Sầm nhận được điện thoại liền nhanh chóng chạy tới, khuôn mặt hai người sốt ruột mà nhìn sơn trang đang rực lửa, không ngừng gọi điện thoại cứu viện. 

Hạ Cô Hàn khi ra bên ngoài cùng lúc thấy Sở Quân Hành cõng một đứa nhỏ  từ trong biển lửa chạy ra, anh nhìn thấy Hạ Cô Hàn cũng không có thời gian nói chuyện mà vội vàng đặt đưa nhỏ xuống rồi lại chạy ngược vào bên trong.

Sở Quân Hành là quân nhân, trên người có thiên chức bảo hộ tính mạng lẫn an toàn của người dân. Dù biết phía trước lửa lớn, anh cũng phải xông vào ứng cứu, tận lực mà cứu người.
Không chỉ có là Sở Quân Hành, mà các thành viên trong Tổ trọng án cũng đang lao mình trong biển lửa, dụng chính khả năng của mình để cứu người. 

Hạ Cô Hàn thấy Sở Quân Hành định chạy vào thêm lần nữa thì liền vươn tay cản lại: “Người bên trong sẽ không có chuyện gì.”

Khi Cố Tấn Niên nhận ra sơn trang cháy thì đã đặt bảo hộ ở mỗi một sinh mạng bên trong sơn trang, vòng bảo hộ này không chỉ giúp họ tránh khói lửa ngộp cùng bỏng cháy, mà còn giúp họ không bị hoảng loạn khi hoả hoạn phát sinh.

Nghe được những lời này của Hạ Cô Hàn, tâm Sở Quân Hành mới thả lỏng.

"Nhà ăn là nơi phát lửa."

Sở Quân Hành đứng điều hoà lại nhịp thở, bình tĩnh trở lại thì nói một câu giống hệt Hạ Cô Hàn nghĩ

Sở Quân Hành là quân nhân, anh trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, khi ăn hoặc uống đều nhận ra có trá, nên trước đó cũng đã kịp thời nhắc nhở các thành viên
Lúc ấy, Sở Quân Hành cũng đã gửi tin nhắn cho Hạ Cô Hàn, nhưng y vừa ăn xong đã lăn ra ngủ nên không thấy tin nhắn đó.

Vì không ăn thức ăn trong sơn trang suối nước nóng, nên ngọn lửa bùng lên thì các thành viên đều phát hiện và chạy ra kịp thời.

Nhưng chạy ra ngoài họ lại phát hiện ngoại trừ họ thì những du khách còn lại trong sơn trang đều không thoát ra.

Sở Quân Hành lúc này mới nhớ tới các du khách ăn đồ ăn trong nhà hàng ở sơn trang, hẳn là lúc này đang ngấm thuốc mê chưa tỉnh. Lập tức không suy nghĩ gì mà vọt vào bên trong cứu giúp, anh cứu trước một đứa bé đang ngủ say sưa ra.

Lục tục lại có thêm vài người được các thành viên trong Tổ trọng án cứu ra, ngay cả Tùng Mân đến thiên sư còn chưa được tính mà cũng cõng ra được một nhà ba người. 

Chờ đem người cứu ra sau, bọn họ mới phát hiện du khách chỉ là ngủ, chứ hoàn toàn không bị gì.
Mọi người đều không ngốc, nên rất nhanh liền biết Hạ Cô Hàn ra tay.

Tâm tình lo lắng, vội vàng được vuốt phẳng.

Nhưng nghi hoặc theo đó cũng sinh ra: Hạ Cô Hàn có thể bảo hộ hơn trăm du khách, thì sẽ có khả năng ngăn chặn trận hoả hoạn này. Nhưng tại sao cuối cùng lửa vẫn bùng lớn cắn nuốt mọi thứ như thế?

Đây chỉ là nghi hoặc vì Hạ Cô Hàn không có nghĩa vụ phải ngăn trận hoả hoạn, mọi người cũng biết như thế.

Khách trong sơm tranh suối nước nóng đều được cứu ra, có thể nói ai cũng bị thuốc mê, nhưng có người lại kháng được thuốc mà mơ màng chạy ra ngoài. Ra đến bên ngoài mới ý thức được bản thân trốn khỏi biển lửa cũng thật dễ dàng. Trừ bỏ áo quần bị xém khói lửa đôi chút thì cơ thể lại không có một vết thương nào khác.

Mặc Sầm cùng Mặc Linh hai chị em từ khi được báo tin chàng đến đều vô cùng nôn nóng lo lắng, những những khách nhân chạy ra ngoài lông tóc vô thương thì lập tức cảm thấy có điều không đúng.
Trận hoả hoạn này lớn vô cùng, có thể nói cơ hội sống sót của người bên trong cực lực thấp, chứ đừng nói có thể chạy ra mà không bị ảnh hưởng gì nhiều thế này.

Cả hai không hẹn mà cùng nhau xoay đầu nhìn về phía Hạ Cô Hàn, vẫn là bộ dáng nhập nhèm chưa tính ngủ đang dựa lưng vào thân cây gần đó. Giống như trận hoả hoạ này chỉ là ruồi muỗi không thể khiến y chấn động.

"Chị..." mở miệng, “Chị nói xem, ông chủ Hạ. Hắn……”

Câu còn chưa nói ra thì Mặc Linh đã hiểu, chỉ khẽ cười một tiếng dời đi tầm mắt:  “Ai biết được?”

Phòng cháy chữa cháy trên đảo nhanh chóng chạy tới.

Lửa lớn bao trùm toàn bộ sơn trang suối nước nóng, vòi nước của lính cứu hoả chưa kịp kéo ra thì lửa đã tắt hoàn toàn.

Lính cứu hoả hai mắt nhìn nhau, khuôn mặt hoàn toàn mê mang. Trong nghề nhiều năm, nhưng đây là trường hợp đầu tiên họ gặp phải.
Không mất một mạng người còn không để lại một vết thương, hơn nữa vật phẩm tư nhân của du khách hoàn toàn nguyên vẹn mà nằm trong đống phế tích.

Chỉ có mỗi tài sản của sơn trang suối nước nóng là bị thiêu rụi hoàn toàn.

Sở Quân Hành chủ động cùng đội trưởng bên phòng cháy chữa cháy giao thiệp, anh trực tiếp nói ra thân phận của mình. Hai người liền cùng nhau bắt tay chào hỏi.

"Tôi hoài nghi trận hoả hoạn này là có người cố ý, sơn trang suối nước nóng cũng cấp cơm trưa có chứa thuốc ngủ." Sở Quân Hành nói thẳng ra nghi ngờ.

Độ trưởng PCCC nghe được không khỏi nhíu mi, cũng lập tức nói: "Tôi sẽ thông báo phía cảnh sát cùng hợp tác điều tra."

Trận hoả này đúng là tà, phòng ốc đều cháy thành tro duy chỉ có mỗi phòng bếp là còn nguyên vẹn. Cảnh sát nhanh chóng vào tìm kiếm thì quả thật đồ ăn trưa vẫn còn, kiểm tra đo lường được bên trong có thành phần thuốc ngủ.
Có kẻ cố tình phóng hoả cơ hồ nhiều ván đã đóng thuyền.

Hai chị em Mặc Linh cùng Mặc Sầm cũng không rảnh xót của, hoả hoạ lớn nhưng không dính đến mạng người có thể nói là trong rủi có may rồi.

Hai chị em còn bao nhiêu việc sau đó cần phải giải quyết, nên cũng không quan tâm nhóm Hạ Cô Hàn, mà vội vàng cùng cảnh sát rời đi trước.

Không bao lâu, làng du lịch phái người lại đây trấn an du khách, đem mọi người an bài đến bên khách sạn bên làng du lịch nghỉ ngơi. 

Cả nhóm Hạ Cô Hàn cũng theo đó mà về lại khu biệt thự.

Đến khi vào phòng đóng cửa lại thì mới có người lên tiếng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.

Người là lão quỷ cứu, hỏa là lão quỷ cố ý xem nhẹ.

Nhưng Hạ Cô Hàn biết nguyên do tại sao Cố Tấn Niên không dập lửa.

Dù đó là nhắm vào ai đi nữa, thì cũng thể hiện rõ ràng chính là khí vận của tập đoàn Mặc thị đã cạn, nhân quả tuần hoàn, Cố Tấn Niên có giỏi giang cách mấy cũng không thể nhúng tay phá hư cái nhân quả này được.
Đã làm chuyện xấu, thì phải chịu trả giá đại giới.

Có thể nói sơn trang suối nước nóng bị hoả hoạn cũng chỉ là chân muỗi đối với tập đoàn Mặc thị, nhưng đối với Cố Tấn Niên thì một chút may mắn cũng không muốn bố thí cho họ.

Nếu là Hạ Cô Hàn, y cũng sẽ làm y chang ông chồng quỷ của mình.

Sơn trang suối nước nóng có bị cháy cũng chả sao, chỉ cần du khách bình an là được rồi.

***

Bởi vì nhóm Hạ Cô Hàn có thân phận đặc thù nên án kiện vẫn chưa công khai. Sở Quân Hành cũng nhanh chóng lấy được báo cáo bên phía cảnh sát địa phương.

Kẻ phóng hoả chính là một người đầu bếp trong sơn trang, là người Thượng Tiều đảo chính gốc. Kẻ đó khai nhận chính bản thân hạ thuốc ngủ vào đồ ăn, vì càng nhiều người chết chuyện sẽ càng náo loạn, khi đó làng du lịch trên Thượng Tiều đảo sẽ không thể tiếp tục phát triển.
Nguyên lai tập đoàn Mặc thị ở trên Thượng Tiều đảo mở làng du lịch cũng không phải thuận buồm xuôi gió, thôn dân trên Thượng Tiều đảo đối với chuyện này có hai thái cực, một phản đối, một lại xuôi theo.

Nhưng Mặc thị tập đoàn tài lực hùng hậu, rốt cuộc cũng áp xuống phản đối, để mở làng du lịch trên Thượng Tiều đảo.

Chỉ là những người phản đối cũng không chịu để yên, mà người đầu bếp kia chính là kẻ cực đoan nhất.

Gã hạ thuốc trong thức ăn, để du khách mê mang không tỉnh, sau đó lại châm lửa mà đem sơn trang suối nước nóng thiêu đốt. Lửa xuất phát từ  nhà bếp sau đó lan đi, gã nghĩ chỉ cần mọi thứ bị đốt cháy hết, người cũng bị  thiêu chết thì không còn đối chứng.

Sau đó sẽ có người chỉ trích sơn trang suối nước nóng, chỉ cần đem nồi ụp vào đầu tập đoàn Mặc thị, vậy thì không cần lo lắng gì nữa, có khi còn khiến làng du lịch đóng cửa vĩnh viễn. Một mũi tên chết hai con nhạn quá tốt rồi.
Quả thật báo cáo lời khai của nghi phạm quá logic, mà lời nói của đầu bếp cũng là sự thật, hoàn toàn không có lỗ hỏng.

“Tôi thấy có điều không thích hợp." Hạ Cô Giang xem báo cáo xong liền lẩm bẩm: "Nhưng lại không thấy được chỗ nào không thích hợp."

Nói túm lại chính là rất tà.

Những người khác cũng gật đầu đồng ý.

Làng du lịch khai trương mới ba tháng, tai sao đúng thời điểm nhóm bọn họ đến suối nước nóng thì lại xảy ra hoả hoạn?

Cả nhóm không tin chuyện trùng hợp.

“Lập án đi.” Hạ Cô Hàn ngồi trên sofa, đôi mắt tỉnh táo tràn đầy sắc nhọn: "Đảo nhỏ này có vấn đề."

Những lời này, đã nói lên trận hoả hoạn xảy ra là có người nhắm đến họ.

Mà hơn hết kẻ phóng hoả không phải người đầu bếp kia, cũng không nhắm đến làng du lịch mà là nhắm về nhóm họ, hay đúng hơn là nhắm về Hạ Cô Hàn.
“Ông chủ Hạ, ngươi phát hiện cái gì ư?” Mọi người tò mò hỏi.

Hạ Cô Hàn nhún nhún vai, “Cái gì cũng chưa phát hiện.”

Chỉ là y không nhìn nổi kẻ có tâm tư dơ bẩn nên muốn nhanh chóng đem kẻ đó đi trừ bỏ. Vì giấu đi tai mắt người ngoài, thậm chí kẻ đó còn không chùn tay mà muốn sát hại hơn mấy trăm mạng người ở sơn trang suối nước nóng.

Hạ Cô Hàn cũng có chút tò mò về kẻ ở trong Thượng Tiều thôn tối qua đã dùng thời gian chi lực đã thấy gì. Mà đến nỗi sáng nay liền muốn ra tay đem y trừ khử.

Hạ Cô Hàn ngáp một cái từ trên sô pha đứng lên, nhìn về phía Sở Quân Hành: “Anh phái người đến Cảnh khu cổ thành Vụ Châu tìm một người thanh niên tên Hà Duệ, sau đó đưa cậu ta đến đây."

Vận khí của Hà Duệ cũng bị người trộm đi, có lẽ liên quan đến án này, nếu có thể lấy được mạnh mối trên tay cậu ta thì sẽ nhanh phá án hơn.
Sở Quân Hành nhận lệnh sau đó nhanh chóng bước ra ngoài gọi điện thoại cho bên Bộ ngành đặc thù Vụ Châu, mau chóng đem người đến đây.

Cùng thời gian, những người khác cũng nhanh chóng đứng dậy, đi tra tư liệu về Thượng Tiều đảo.

“Nghỉ phép dừng tại đây.” Hạ Cô Hàn thở dài một hơi, đem đầu hướng bên vai Cố Tấn Niên mà dựa.

Ai mà biết được, ra ngoài du lịch cũng đụng án. Không lẽ thể chất Conan là có thật???

Cố Tấn Niên duỗi tay xoa xoa trán Hạ Cô Hàn: “Những kẻ đó hẳn là đứng ngồi không yên.”

“Ưʍ.” Hạ Cô Hàn không chút để ý mà lên tiếng, hiển nhiên biết "Những kẻ đó" trong miệng Cố Tấn Niên là ai.

Đây cũng là nguyên nhân Cố Tấn Niên không cứu hoả.

Hơn mấy trăm du khách bình yên vô sự, có thể nói là kì tích. Mà Mặc Khánh Dương bên này hẳn là sẽ nhận ra nên lão ta sẽ suy đoán Hạ Cô Hàn chính là người đã cứu toàn bộ du khách.
Từ đó lão cũng sẽ tự ý thức được thực lực phi phàm của Hạ Cô Hàn.

Mặc Khánh Dương sốt ruột vấn đề trên người mình, rồi lại biết được thực lực của Hạ Cô Hàn, khẳng định rất nhanh lão sẽ mon men đến cửa.

***

Đúng như những gì Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên suy nghĩ, Mặc Khánh Dương lúc này ngồi trên xe lăn, nhìn CCTV quay lại trận hoả hoạ. Chính lão không không biết bản thân đã coi đi coi lại bảo nhiêu lần, nhưng vẫn không hiểu vì cái gì những du khách chạy ra khỏi biển lửa mà lông tóc vô thương đến thần kỳ. Trong mắt dần xuất hiện cảm xúc kích động nóng nảy.

Hồi lâu sau, Mặc Khánh Dương mới tắt CCTV, hỏi gã thiên sư ngồi bên cạnh: “Đại sư, nếu đổi lại là ngài, dưới tình huống như vậy, ngài cứu ra được mấy người."

Thiên sư nãy giờ cũng nhìn CCTV, giờ lại nghe Mặc Khánh Dương hỏi, lại không biết nên trả lời thé nào. 
Nếu mở ra lĩnh vực, gã có lẽ có thể đem toàn bộ du khách cứu ra, nhưng không thể hoàn mỹ lông tóc vô thương được. Chứ đừng nói đến có thể khống chế ngọn lửa như vậy.

Thiên sư trầm mặc để thể hiện đáp án của mình, Mặc Khánh Dương cũng không dây dưa vấn đề này, ngược lại hỏi một vấn đề khác: “Đại sư cảm thấy ông chủ Hạ là người thế nào?”

Ngày hôm qua, gã thiên sư cũng thấy được hình ảnh Hạ Cô Hàn ở ghế lô. Mặc Khánh Dương thậm chí cảm thấy Hạ Cô Hàn biết thiên sư tồn tại, câu cuối cùng Hạ Cô Hàn nói lại chỉ có mỗi mình lão nghệ được.

“Mới thấy một lần, không biết sâu cạn.” Khuôn mặt hiên sư hiện lên vẻ khiêm tốn mà nói, nhưng trong mắt lại đen tối không rõ.

“À?” Mặc Khánh Dương hiển nhiên không tin, lại hỏi: “Nếu du khách trong sơn trang suối nước nóng đều là do ông chủ Hạ cứu, ngài cảm thấy hắn có thể so với ngài hay không?”
Vấn đề vòng đi vòng lại, thì trở về ban đầu.

Thiên sư như cũ không trả lời, chỉ để một câu: “So với vấn đề này, Mặc tổng chắc hẳn tò mò vì sao một ông chủ siêu thị nhỏ có khả năng thần bí, hơn chứ nhỉ?"

“Ngài nói rất đúng,” Mặc Khánh Dương  gật đầu đồng ý: “Cho nên ta muốn nhờ ngài cùng ta đến gặp ông chủ siêu thị này."

Thiên sư nhếch đuôi mắt, che lại những nhanh chóng che lại cảm xúc bên trong: “Đương nhiên là có thể.”

Hai người ra khỏi văn phòng, vừa lúc gặp gỡ Mặc Linh.

“Ba, ngài muốn đi đâu?”

Mặc Khánh Dương không giấu giếm, mà nói: “Đi tìm ông chủ Hạ.”

Lúc này đây Mặc Linh cũng không ngăn trở, lại quan tâm nói: “Muốn con đi cùng ngài không?”

“Con ở lại giúp Mặc Sầm xử lý chuyện bên sơn trang suối nước nóng đi.” Mặc Khánh Dương xua xua tay, chính mình tự chuyển xe lăn đi về phía trước.
Mặc Linh không theo sau, chỉ đứng nhìn theo Mặc Khánh Dương cùng thiên sư rời đi.

Đến ngã rẽ hàng lang, thiên sư bỗng quay đầu liền đối diện với tầm mắt Mặc Linh.

Tầm mắt cả hai chạm nhau liền tách ra, gã thiên sư khẽ cười một tiếng, ý vị thâm trường. Thần sắc Mặc Linh bất biến mà xoay người vội vàng đi xử lí chuyện của mình.

Cùng thời gian, có một con thuyền ngừng ở bến của Thượng Tiều đảo, một đôi vợ chồng khí chất lỗi lạc, theo du khách cùng nhau bước xuống. Hai vợ chồng cách tuổi khá lớn nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy họ thực ân ái, người vợ luôn ôm cánh tay của chồng, rũ mi mỉm cười bô dáng nùng tình mật ý.

Gió biển khá lớn thổi bay loạn mái tóc dài của người vợ, người chồng đứng bên cạnh còn xoay sang ôn nhu duỗi tay vuốt lại cho cô ta, bàn tay người chồng đeo một cặp găng tay trắng tinh, không dính bụi trần. Ánh mắt của gã khi nhìn người vợ bên cạnh đều là thâm tình ngột ngào.
Hai vợ chồng tay trong tay đi ngược hướng với nhóm du khách trên thuyền.

"Ngày mai rước bảo bảo về rồi, không biết bảo bảo của chúng ta trông như thế nào nữa a? Có hay không giống anh nhiều hơn?" Giọng của người phụ nữ tràn ngập lo lắng gấp gáp, giống như muốn thời gian chạy nhanh để đến ngày mai, là cô ta sẽ gặp được bảo bảo mà mình tâm niệm đã lâu.

Ngữ khí người chồng ôn như, nhẹ trấn an vợ mình: "Dù bảo bảo có ra sao, thì tương lai nhất định là một nhà soạn  nhạc  ưu tú, nó sẽ là niềm kiêu hãnh của chúng tay."

Người vợ nghe xong thì cười đến công cả mi, giọng điệu chắc chắn: "Đó là điều đương nhiên, vì phụ thân bảo bảo chính là một nhà soạn nhạc  vĩ đại nhất thế giới mà."

Hai người vừa đi vừa nói, phương hướng chính là Thượng Tiều thôn.

Hơn mười phút sau, cả hai vợ chồng đã đến trước cổng Thượng Tiều thôn. Là người ngoại lai nên cả hai nhanh chóng bị người gác cổng ngăn cản không cho vào.
“Nơi này không phải khu thăm quan, không tiếp khách ngoại lai, mời các ngươi đi về!" Ngữ khí của người giữ cửa khá cường ngạnh, đó cũng chính là vị Kim thúc tối ngày trước.

Người chồng nghe xong khẽ nhíu mày, đối với thái độ của Kim thúc có chút bất mãn, những nghĩ đến bảo bảo của mình còn ở trong thôn nên cố hạ giọng mà nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không phải tới tham quan, chúng ta là tới thăm người thân.”

“Ta mặc kệ các ngươi tới làm cái gì, hiện tại lập tức liền cút cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!”

“Ngươi sao lại ngang ngược vô lý như vậy?”

Vẫn là người vợ lanh lẹ, nhanh chóng lấy trong túi ra một phần văn kiện: "Chúng ta có cái này, ngươi nhìn xem coi chúng ta có thể đi vào hay không?"

Kim thúc nhìn lướt qua văn kiện liền biết là thứ gì, thái độ mềm mỏng hơn một ít, nhưng vẫn kiên trì không cho hai vợ chồng đi vào: "Phía trên đã viết địa điểm cùng thời gian, các ngươi theo đúng như vậy mà đến đó, thôn không cho người ngoài vào."
" Có thể hay không cho chúng ta nhìn..."

Người vợ chưa kịp nói xong thì đã bị Kim thúc cắt ngang: “Không được! Nhanh đi ra chỗ khác, bằng không ta gọi người tới!”

“Xem một cái cũng không được sao?”

“Không được! Trên hợp đồng không phải đã ghi rõ ràng ư?” Sắc mặt Kim thúc nhanh chóng tối sầm: “Các ngươi cứ kì kèo không đi, ta liền gọi người tới thật đấy!”

Hai vợ chồng cũng không thể đứng lâu hơn.

***

Khu biệt thự.

“Ta có phát hiện!” Miêu Doanh Doanh ôm máy tính đi đến cái bàn bên cạnh, đem máy tính đặt ở trung tâm.

Thượng Tiều đảo không giao lưu với bên ngoài, tư liệu cực kì ít, các thành viên Tổ trọng án tìm hơn nửa giờ cũng chưa có tin tức hữu dụng. Lúc này Miêu Doanh Doanh nói liền kéo điện chú ý của mọi người, cùng nhau nhanh chóng tụ lại xung quanh bàn.

Miêu Doanh Doanh liền đem những điều chính mình phát hiện nói ra: “Ta ở trên mạng tra được hơn một năm trước, có một tác giả đến Thượng Tiều đảo này du lịch……”
Khi đó Thượng Tiều đảo còn chưa khai phá, chỉ là một cái làng chài nhỏ. Người tác giả kia đi cùng đoàn du lịch, trời xui đất khiến thế nào lại đến

Thượng Tiều đảo này.

Người tác giả đó miêu tả Thượng Tiều đảo không nhiều, chỉ ít ỏi vài nét bút vì hắn chỉ được ở trên đảo một ngày, sau đó liền bị đuổi đi.

Nhưng dù một ngày, cũng khiến hắn ta cảm thấy trên đảo có một nơi kì lạ ——

“Ta ở trên đảo một ngày, liền bị những người dân nghiêm mật mà trông giữ, họ luôn dùng ánh mắt đề phòng để nhìn ta, chỗ nào cũng không cho ta đi. Chính là ngồi trong phòng, nhìn ra thôn trang nhỏ ta phát hiện một điều, thế mà đảo này đều là bé trai, không có một bé gái. Ngẫu nhiên có nghe thôn dân nhắc tới nhưng đại đa số là lời khinh thường chửi rủa vô cùng khó nghe, giống như bé gái không xứng đáng để có mặt trên thế giới này."
Miêu Doanh Doanh tìm ra thêm mấy cái tin tức, là một danh sách tổng điều tra dân cư trên Thượng Tiều đảo.

"Quả thật đúng như những gì người tác giả kia nói, bảo bảo trên đảo đều là con trai. Không chỉ như thế." Miêu Doanh Doanh lại bấm ra một khu bình luận trên một trang web: “Các ngươi xem chỗ này……”

【 tôi biết ở Đồng Châu có một cái đảo nhỏ, chị tôi gả lên đảo ấy, nghe nói trên đảo phong thủy cực tốt, có thế phù hộ thôn dân sinh nam hài. 】

Tùng Mân kinh ngạc cảm thán: “Sao cô có thể tìm được những tin tức này hay dữ vậy?”

Miêu Doanh Doanh cười cười: “Ta học ngành công nghệ thông tin, đưa vào vài từ ngữ mấu chốt liền tìm được.”

Tùng Mân: “……” Hắn không nên hỏi làm gì, hắn vẫn nên sắm vai Linh vật là tốt nhất.

Mọi người cũng nhanh chóng nhìn tin tức của Miêu Doanh Doanh, thì bên này Mặc Khánh Dương cùng gã thiên sư đã tìm đến cửa.
Cả Tổ trọng án nghe được liền nhanh chóng dẹp đi mọi thứ, Hạ Cô Hàn cũng từ tốn mà bước xuống gặp Mặc Khánh Dương.

Mặc Khánh Dương cùng gã thiên sư vào cửa, lão còn chưa mở miệng, thì gã thiên sư bên này vẻ mặt khϊếp sợ mà nhìn Hạ Cô Hàn: “Ngươi là Hạ Cô Hàn!”

Ông chủ siêu thị nhỏ ư?

Mở siêu thị nhỏ sao?

Mở siêu thị để quỷ mua đồ ư???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.