Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 137: MỘT CON MÈO ĐEN.



Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Đỉnh đầu Năm 2-3 nhanh chóng hiện lên dấu hỏi chấm thật lớn, ánh mắt ngơ ngác nhìn về Năm 1. Không phải khi nãy nói là phòng vệ chính đáng ư? Vì cái gì mà nhận lỗi nhanh đến vậy?

Bất quá, Năm 2-3 cũng vô cùng nghe lời chị, nên chỉ nghi hoặc một giây thì liền học theo bộ dáng Năm 1, hai tay liền ôm đầu, cực kỳ nghiêm túc thành khẩn mà nhận sai: "Ông chủ nhỏ, tụi con biết sai rồi."

Hạ Cô Giang thật không nhịn cười, nếu không phải hiện tại đang lái xe thì cậu nhất định xoay sang ôm ba cục cưng vào lòng mà vuốt ve xoa nắn một phen rồi, ăn cái gì mà cưng thế không biết.

Hạ Cô Hàn nghe được lời nhận sai của ba đứa nhỏ, liền lười biếng mà mở hai mắt, "Biết chính mình sai chỗ nào rồi?"

Cả người y thoạt nhìn lười biếng cực kỳ, thân thể như không xương mà dựa hết vào người Cố Tấn Niên, nhưng vẫn đủ khiến ba đứa nhỏ không dám thở mạnh.


Ngày thường ba đứa nhỏ vô cùng thân cận Hạ Cô Hàn, lâu lâu còn làm nũng bán manh với y, nhưng khi y nghiêm túc thì vẫn khiến chúng sợ không nói nên lời. Quả thật cảm giác sợ hãi này không khác gì với lão quỷ.

Cho nên cảm nhận được áp suất thấp trên người Hạ Cô Hàn, ba đứa nhỏ liền trở nên thành thành thật thật. Hạ Cô Hàn hỏi cái gì, chúng nó đáp cái nấy.

Hạ Cô Hàn hỏi chúng nó nơi nào sai rồi, Năm 1 lập tức trả lời: "Chúng con không nên công kích nhân loại!"

Năm 2: "Ý con giống tỷ tỷ!"

Năm 3 lần này lại không phụ họa theo, ngược lại còn tự ngẫm một phen, sau đó thành thật nghiêm túc mà nói từng chữ: "Hông nên để tú cảnh sát bắt đi."

Bé hiện tại nói chuyện vẫn chưa rành rọt, nói chậm có hơi ngọng nhưng vẫn khiến người xung quanh nghe hiểu được.

Hạ Cô Giang nghe vậy thiếu chút nữa dẫm một chân phanh lại, hoàn toàn không nghĩ tới Năm 3 sẽ nói cái này, vội vàng xoay đầu mà nhìn đứa nhỏ, thấy bộ dạng nhỏ bé ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh ở giữa anh chị, hai bàn tay xoắn lại với nhau, vô cùng nghiêm túc mà nói tiếp: "Lúc tú cảnh sát tới, chúng ton nên chạy, hông nên ở lại...."


Từ tiếp sau đó, bé lại không biết nên nói thế nào, trực tiếp kẹt lại.

Năm 1 ngồi bên cạnh nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở em út: "Ham chiến."

"Đún!" Năm 3 gật đầu thật mạnh, giống sữa non nớt có chút ngọng, "Chính nà ham chiến."

Hạ Cô Giang ở một bên đã trợn mắt há hốc mồm, không thể nghĩ nổi bé út Năm 3 mỗi ngày đều mềm mại đáng yêu, vậy mà là một bảo bảo phúc hắc nha.

Nhưng Hạ Cô Hàn nghe xong thì cười khẽ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại không nói, giống như đã chấp nhận những gì Năm 3 nói.

Cố Tấn Niên nhéo nhéo vành tai Hạ Cô Hàn, ở bên tai y mà nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng chúng nó, chúng nó làm việc có chừng mực."

Ba đứa nhỏ tuy nhiều lúc nghịch ngợm thật, nhưng quả thật đúng với những gì Cố Tấn Niên nói, vẫn rất đúng mực và biết giới hạn là đâu. Cũng giống như lần này, chúng nó quả thật đã công kích Hoàng Thu Quảng, nhưng ngoại trừ vết xước trên trán cùng vài vết bầm xây xác nhỏ thì cũng không có miệng vết thương lớn, quả thật vô cùng phù hợp với tình huống uống say quậy phá rồi tự té ngã, chứ đâu ai hoài nghi đến ba con rối bông.


"Ưʍ." Hạ Cô Hàn lên tiếng, tìm vị trí thoải mái trong ngực ông chồng quỷ, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần.

Năm 1-2 thấy Hạ Cô Hàn không truy cứu nữa, vô cùng bất ngờ mà xoay sang nhìn em út đang ngồi ở giữa, trực tiếp vươn tay ôm Năm 3 vào người, ba đứa nhỏ nhanh chóng ôm thành đoàn lăn lộn ở ghế phụ.

***

Tối nay bầu trời đêm một mảng tối đen, trăng cũng mờ đạm không ánh sáng. Nam hạ dòng nước lạnh quát lên gió to, đem lá cây thổi đến xôn xao vang vọng.

Xa xăm có ánh đèn pha của ô tô chiếu đến, sau đó chiếc xe nhanh chóng rẽ vào hầm xe chung cư.

Cửa xe mở ra, Hoàng Thu Quảng cùng mẹ của gã từ xe bước xuống. Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, mẹ của Hoàng Thu Quảng mới có lại giọng nói, nhưng có lẽ chuyện này cũng không khiến bà ta sợ hãi, mà cả đoạn đường về vẫn liên tục mắng chửi chuyện ở đồn cảnh sát, bà ta còn cảm thấy hối hận vì khi đó túm hụt Hạ Cô Hàn nếu không bà đã giãy nảy lấy được từ y thêm chút tiền.
Hoàng Thu Quảng trước kia thực thích nghe mẹ gã lải nhải, giống như chỉ có như thế thì oán khí trong lòng gã mới có thể phát tiết ra ngoài. Nhưng hôm nay, nghe những lời lải nhải mắng chửi đó mà gã cảm thấy phiền phức vô cùng, càng nghe càng cảm thấy oán khí đè nặng lồng ngực khiến gã thở không thông.

.

Dù trải qua chuyện khi nãy nhưng men rượu trong người gã vẫn chưa tiêu hết, rốt cuộc không nhịn được mà hét lớn,"Mẹ mày có thể câm miệng hay không?"

Mẹ Hoàng bị gã rống thì sửng sốt không thôi, nhưng bà cũng không để tâm câu từ gã thốt ra, mà lại còn cảm thấy vô cùng lo lắng nhìn về phía Hoàng Thu Quảng, thật cẩn thận mà duỗi tay chạm vào vết xước trên trán của gã, "Để mẹ nhìn xem, có phải hay không khi nãy đã đập đến đau đầu? Con gái mẹ nó, hạng chúng nó là thá gì mà dám dụng đến con! Con nói cho mẹ nghe xem, cái tiệm đó là ở đâu? Ngày mai mẹ đến đó lấy lại công đạo cho con!"
Đối mặt Hoàng Thu Quảng, mẹ Hoàng như đổi thành người khác, từ thần thi đến ngữ khí, giọng nói cũng nhẹ nhàng như dỗ con nít, giống như Hoàng Thu Quảng chỉ mới có 3 chủi, mà không gã đàn ông trung niên 30 tuổi.

Nhắc tới Hạ Cô Hàn, Hoàng Thu Quảng theo bản năng co rúm lại một chút, giây tiếp theo, gã giống như thẹn quá thành giận, hung hăng mà hất bàn tay mẹ Hoàng ra, rồi hét lên: "Con mẹ nó, tao bảo mày câm miệng, có phải mày điếc hay không?"

Gã căn bản là không khống chế sức lực, nên cái hất tay này trực tiếp hất mẹ Hoàng ngã ầm ra đất. Mẹ Hoàng cũng không ngờ rằng Hoàng Thu Quảng sẽ làm như vậy, nên ngơ ngác ngồi dưới đất, chân cũng vì vậy mà bị thương.

Bà muốn đứng lên, nhưng làm cách nào cũng không thể đứng nổi, "Quảng nhi, mau đỡ mẹ d......"

Hoàng Thu Quảng căn bản là không muốn để ý đến bà, gã ta phi một tiếng, trực tiếp ngang qua.
"Quảng nhi!"

Mẹ Hoàng ngồi dưới đất nhìn bóng lưng Hoàng Thu Quảng gọi vài tiếng, nhưng gã cũng chả quan tâm, mà bước thẳng đến thang máy.

Bãi đỗ xe là ở tầng hầm, vào ban đêm lại vô cùng an tĩnh, ngoại trừ trong bước chân của Hoàng Thu Quảng càng lúc càng xa dần, thì cơ hồ không còn tiếng động nào khác. Đèn hành lang trước đó đã hỏng nhưng vẫn chưa được sửa, liên tục chớp tắt, khiến Hoàng Thu Quảng không khỏi nhíu mi ngước lên nhìn.

Cơ hồ, ánh sáng chớp tắt khiến mắt gã chịu không nổi, mà nâng tay lên xoa xoa khoé mắt, đột nhiên có gì đó chợt loé qua trước mắt gã.

Bất quá Hoàng Thu Quảng cũng không có vì thế mà cảnh giác, chuyện này trước đó cũng xuất hiện vài lần, lúc đầu gã còn thấy sợ sợ, nhưng sau đó gã phát hiện chỉ có vậy nên cũng dần cảm thấy chả có gì.
Hoàng Thu Quảng xoa xoa đôi mắt, khiêu khích mà cười cười, căn bản là éo quan tâm, bước chân vẫn còn chút chếnh choáng vì rượu và vì ba đứa nhỏ Năm 1-2-3 đánh.

Chờ gã bước vào bên trong thang máy, cửa nhanh chóng đóng lại, tiếng ting thật lớn sau đó cửa thang máy lần nữa mở ra, trống rỗng.

Mà Hoàng Thu Quảng hoàn toàn không hề biết, khi gã bước vào thì bảng điều khiển bên ngoài hiện lên số 35.

Khi cánh cửa đóng lại trước mặt gã, Hoàng Thu Quảng theo bản năng mà vươn tay bấm số trên bảng điều khiển. Nhưng tay gã còn chưa chạm tới thì bóng đèn trên đỉnh đầu lại "Bang" một tiếng nổ mạnh, thang máy lập tức tối sầm.

Hoàng Thu Quảng vội vàng rụt tay về, những giây tiếp theo liền vươn tay bấm liên tục vào nút mở cửa. Nhưng những nút bấm cứ như đã hư, thang máy vẫn như vậy không có phản ứng gì.
"Đinh linh linh ~"

"Đinh linh linh ~"

Thanh âm lục lạc vang lên trong không gian chật hẹp của thang máy, mỗi tiếng như đạp thẳng vào tim Hoàng Thu Quảng. Bây giờ đối với gã tiếng lục lạc không khác gì tiếng chiêu hồn, tùy thời đều có thể cướp lấy sinh mệnh của gã.

Thang máʏ яυиɠ lên ầm ầm, theo đó là một con mèo đen từ đâu xuất hiện trước mặt Hoàng Thu Quảng, bộ dáng ngồi thản thơi ở cửa, lười biếng nâng lên chân trước mà liếm, trong bóng đêm mắt mèo phát ra lục quang quỷ dị.

Lục lạc kim sắc trước ngực phát ra tiếng vang giòn giã, thang máy tối đen chật chội lại thập phần rõ ràng, áp bách từng tế bào thần kinh của Hoàng Thu Quảng.

Hoàng Thu Quảng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, ngoài mạnh trong yếu mà chỉ vào mèo đen mắng: "Có bản lĩnh mày gϊếŧ tao đi, đừng có ở đó giả thần giả quỷ, tao không sợ đâu!"
"Meoooo ~"

Mèo đen lười biếng mà kêu một tiếng.

"Oanh!"

Thang máy bỗng nhiên truyền đến một trận nổ vang, nặng nề mà chấn động, Hoàng Thu Quảng bị chấn đến ngực phát run.

Lúc này, bảng điều khiển trong thang máy rốt cuộc sáng lên, trong bóng tối vô tận cũng leo lét chút ánh sáng, mèo đen quỷ dị kia cũng biến mất, không thấy bóng dáng.

Hoàng Thu Quảng còn chưa kịp thở phào, thì nhìn thấy con số hiện trên màn hình điện tử, đồng tử liền co rút, sợ hãi nhanh chóng hiện lên khuôn mặt.

Tầng 35?

Gã không phải vừa bước vào hầm đỗ xe thứ 2 ư? Từ khi nào lại lên tầng 35?

Không để gã suy nghĩ thêm, thì thang máy lại chuyển động, mà lần này chính là nó hạ xuống một cách nhanh chóng.

Hoàng Thu Quảng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế này, rõ ràng gã cảm nhận được, con mèo kia muốn gϊếŧ gã, mà đáng sợ hơn là con mèo có thể gϊếŧ gã dễ như trở bàn tay.
Gã hiện tại chỉ muốn quỳ xuống dập đầu xin mèo đen kia tha, nhưng thang máy đang rớt một cách nhanh chóng không cho gã làm như vậy. Hoàng Thu Quảng nắm chặt tay vịnh trong thang máy, há mồm hét đến chói tai, giống hệt như tiếng những con chó con mèo kia kêu trước khi chết vậy.

Thân ảnh mèo đen lần nữa hiện ra trong thang máy, dù bản thân nó đang nằm rạp dưới sàn, nhưng bộ dạng lại ngạo nghễ như bậc vua chúa, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hoàng Thu Quảng bị tra tấn.

Từ lầu 35 ào ào rớt xuống, đúng là muốn lấy mạng gã, thời điểm thang máy dừng lại, cả người Hoàng Thu Quảng tê liệt ngã ngồi xuống sàn. Mèo đen cũng đâu tính tha cho gã dễ dàng như vậy. Thang máy vừa xuống lầu 1 thì ào một phát bắn thẳng lên trên, cứ thế lên lên xuống xuống.

Không bao lâu, Hoàng Thu Quảng liền bị trọng thương, hít vào thì nhiều thở ra lại ít, cả người cũng lâm vào hôn mê. Nhưng mà cố tình có một đạo kim quang rất nhỏ bảo vệ tâm mạch Hoàng Thu Quảng, giữ lại hơi thở của gã.
Mèo đen nhận thấy được kim quang tồn tại, không kiên nhẫn mà kêu một tiếng, bước đến bên người Hoàng Thu Quảng ngửi ngửi, sau đó liên tiếp kêu vài tiếng. Nó tựa hồ có chút phẫn nộ, tiếng kêu rất là bén nhọn.

Vì có đạo kim quang này, mà nó không thể gϊếŧ được Hoàng Thu Quảng, chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi vài vòng xung quanh gã. Cuối cùng, không cam lòng, mà nhảy lên người của gã, sau đó vươn móng vuốt "Xoẹt, xoẹt" đi vài đường trên mặt gã.

Nhìn khuôn mặt Hoàng Thu Quảng đầy sọc caro, tức giận trong lòng mèo đen cũng vơi đi không ít, ngửi ngửi trên người gã một chút để ghi nhớ hơi thở của đạo kim quang, thân ảnh của mèo đen dần dần mờ đi, sau đó biến mất trong thang máy.

Nếu có thiên sư bậc hai trở lên ở gần đó, nhất định sẽ thấy được một con mèo đen đeo lục lạc dáng người mạnh mẽ lao nhanh trong đêm, mà phương hướng nó chạy chính là đến hẻm Ôm Nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.