Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản

Chương 174: NGƯỜI CÓ Ô DÙ.



Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Miêu Doanh Doanh nhận được tin nhắn của Hạ Cô Hàn, thì đang trên đường trở lại công ty Nhậm Tĩnh Tĩnh, xem xong tin nhắn cô liền lập tức xoay trở lại Bộ ngành đặc thù Đồng Châu.

Bộ ngành đặc thù Đồng Châu hiện tại khá bận rộn, các thành viên ai cũng đều có việc của riêng mình.

Khi Miêu Doanh Doanh đến, Hạ Cô Dần đang ngồi cùng Trương Cảnh Lâm tra tư liệu.

Bởi vì hai người tuổi xấp xỉ, nên khi Hạ Cô Dần vào Bộ ngành đặc thù  Đồng Châu, Thiết Diện liền an bài Trương Cảnh Lâm và cậu cùng một tổ. Đương nhiên, đây chỉ là nguyên nhân bên ngoài.

Nhìn cả hai có vẻ khá hợp nhau, luôn đi cùng, còn cười cười nói nói.

Lúc này trước máy tính xuất hiện tư liệu của Nhậm Học Bác.

Trương Cảnh Lâm: “Cậu tra Nhậm Học Bác làm gì?”

“Lão là dượng của Kỷ Cần,” Hạ Cô Dần nghiêm túc mà nhìn chằm chằm máy tính, vừa nhìn vừa trả lời: “Tớ muốn xem hộp đêm của Kỷ Cần có quan hệ gì với lão hay không? Kỷ gia cũng không phải hào môn, chỉ có thể tính là gia đình khá giả nên mở một cái hộp đêm có thể sẽ mượn tiền của Nhậm Học Bác, tớ không tin hộp đêm của Kỷ Cần bán cái thứ kia, mà Nhậm Học Bác không biết gì.”


Ánh mắt Trương Cảnh Lâm hơi hơi trầm trầm, “Cậu nghi ngờ Nhậm Học Bác cũng tham dự vào chuyện này?”

“Ừm” Hạ Cô Dần gật gật đầu, lại có chút ảo não, “Cậu nói xem, sao Kỷ Cần lại có thể kín miệng như thế? Làm cách nào cũng không thể cạy ra được, gã là con trai thành tinh hay gì? Nếu có cách cạy miệng gã, thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi.”

Hạ Cô Dần nhìn trái nhìn phải thấy không ai chú ý bên này, liền nhỉ giọng mà cùng Trương Cảnh Lâm nói: “Cảnh Lâm, cậu không phải có thuật đọc tâm sao? Hay chúng ta lén đến thẩm vấn Kỷ Cần đi? Khi thẩm vấn ra manh mối, không phải chúng ta lập đại công ư?.”

Hạ Cô Dần một bộ nóng lòng muốn thử, hận không thể chạy ngay đến phòng thẩm vấn, để Trương Cảnh Lâm đem toàn bộ nội tâm của Kỷ Cần đọc ra.

Trương Cảnh Lâm lập tức lắc đầu, tràn đầy kiêng kị mà nói: “Không được, tổ trưởng không cho.”


“Tổ trưởng không phải không ở đây sao?” Hạ Cô Dần tiếp tục xúi giục, “Chúng ta chỉ lén vào một chút thôi, tìm được manh mối quan trọng thì không cần mỗi ngày đều cắm mặt vào máy tính thế này.”

Ngoại trừ lần đầu gặp mặt, Hạ Cô Dần biểu hiện khá ổn trọng, thì khoảng thời gian sau ở cạnh Trương Cảnh Lâm, Hạ Cô Dần liền bộc lộ bộ dáng hấp tấp không kiên nhẫn của chính mình. Ngoại trừ trước mặt Thiết Diện cậu còn ổn trọng được một chút, còn đối với ai Hạ Cô Dần cũng lộ ra cái bộ dáng bản thân nhất định tìm ra manh mối, là người đầu tiên túm được kẻ xấu về quy án.

Chỉ mới đến Bộ ngành đặc thù Đồng Châu không lâu, nhưng đã có thiên sư đằng sau lưng nói Hạ Cô Dần là dựa vào Hạ Cô Hàn, để được vào Bộ ngành đặc thù, bản lĩnh thị không có, nhưng khoác lác lại thượng thừa.


Cái khuyết điểm này lộ ra trước mặt Trương Cảnh Lâm rất nhiều lần, hôm nay còn thực giục Trương Cảnh Lâm trộm đi thẩm vấn Kỷ Cần.

“Trương Cảnh Lâm, cậu rốt cuộc có đi hay không?” Hạ Cô Dần thấy Trương Cảnh Lâm không phản ứng, liền thò lại gần hỏi, ngữ khí phi thường vội vàng.

Trương Cảnh Lâm nhíu nhíu mày, thô thanh cảnh cáo nói: “Hạ Cô Dần, chuyện này không phải phận sự của chúng ta! Cậu rốt cuộc đến Đồng Châu để làm gì?”

“Tra án lập công a!” Hạ Cô Dần đúng lý hợp tình mà nói, nhưng ngữ khí lại có chút căm giận: “Anh tớ là Hạ Cô Hàn, nên có người nói tớ có thể vào được Bộ ngành chính là nhờ anh ấy, còn dựa vào Hạ gia. Nên tớ muốn làm chuyện đại sự, cho bọn họ thấy, tớ có tư cách vào Bộ ngành đặc thù hay không?”

Trương Cảnh Lâm đã hiểu, Hạ Cô Dần tới đây là muốn dùng vụ án này mà tạo thanh thế cho chính mình.
Trong mắt Trương Cảnh Lâm nhanh chóng hiện lên tia mỉa mai, gã còn nghĩ Hạ Cô Hàn là người công tư phân minh, thì ra cũng là vận dụng mối quan hệ để đưa người quen vào.

Trương Cảnh Lâm nhanh chóng thu liễm  ánh mắt, lời lẽ chính đáng nói: “Tớ không quan tâm mục đích của cậu là gì, nhưng cái chuyện thẩm vấn không nằm trong phận sự, tớ không dám làm. Nếu cậu cứ muốn đi, thì cậu tìm người khác đi chung đi!”

“Sao tớ nói đến vậy cậu vẫn không hiểu thế?” Hạ Cô Dần làm bộ dạng như chán nản: “Cái này chúng ta đâu phải đi tọc mạch, cái này gọi là hỗ trợ phá án! Nhanh chóng phá án, nhanh chóng cứu ra càng nhiều người bị hại càng tốt. Sao qua miệng cậu lại tớ lại trở thành cái đứa không biết phận sự, đi phá chuyện người khác thế?”

Trương Cảnh Lâm kiên trì: “Cậu muốn đi thì tìm người khác đi chung đi!”
“Cậu……” Hạ Cô Dần còn định nói tiếp, thì đã nghe có người gọi tên mình.

“Hạ Cô Dần.”

Hạ Cô Dần xoay người, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Miêu Doanh Doanh đang đứng phía sau, tuy cô thấp hơn cậu, nhưng ánh mắt bễ nghễ, đầy ghét bỏ của cô lại khiến cậu trở nên nhỏ bé vô cùng. Hạ Cô Dần tâm niệm liền chuyển, nhanh chóng phối hợp mà làm ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, nhiệt tình mà nói: “Chị Doanh Doanh, sao chị lại đến đây?”

Miêu Doanh Doanh ngữ khí không kiên nhẫn, “Ông chủ Hạ nói tôi đưa cậu đi tra án.”

Hạ Cô Dần ánh mắt sáng lên, lập tức buông chuyện trong tay, hí lên một tiếng mà phóng lại chỗ Miêu Doanh Doanh, “Vừa lúc em không có gì làm, là phiền chị Doanh Doanh rồi.”

Miêu Doanh Doanh ghét bỏ mà nhìn Hạ Cô Dần  một cái, xoay người liền đi, bộ dạng không muốn cùng Hạ Cô Dần nói chuyện.
Mà trên mặt Hạ Cô Dần vẫn giữ nguyên nét tươi cười, nhưng sau khi  Miêu Doanh Doanh vừa xoay liền biến mất hầu như không còn, trong mắt cũng đầy chán ghét, không tiếng động mà dùng mũi hừ một cái. Nhưng khi xoay sang Trương Cảnh Lâm, lại như không có chuyện gì, vẫn tràn đầy hưng phấn mà nói: “Tớ phải đi rồi, nếu có manh mối quan trọng, tới nhất định về nói với cậu. Nhưng nếu cậu có cơ hội thẩm vấn Kỷ Cần, cũng phải nói cho tớ biết á……”

“Hạ Cô Dần!” Giọng nói không kiên nhẫn của Miêu Doanh Doanh từ cửa truyền đến, “Cậu có đi hay không!”

Hạ Cô Dần lập tức chạy tới, cợt nhả nói: “Không phải em đang tới ư!”

Đến lúc hai người đi khuất, Trương Cảnh Lâm mới nghe được những thiên sư xung quanh xì xầm to nhỏ.

“Người có ô dù có khác, đi điều tra mà còn có người hầu theo, cuối cùng công lao dâng lên cho hắn.”
“Đúng là thời nào cũng vậy mà, ai bảo cậu ta là người Hạ gia, là em trai của ông chủ Hạ??”

“Nghe nói cậu ta mới là thiên sư bậc 1.  Đúng là người Hạ gia khác với thiên sư khác mà, tu vi không cao, lại có thể tham dự hạng mục điều tra quan trọng, nâng đỡ cũng làm quá rồi.”

“Không thấy nữ thiên sư kia cũng bất mãn ư? Ô dù thì sao, có ngày ô lủng, lọt hết cả đám ra!”

……

Trương Cảnh Lâm ngồi nghe những thiên sư đó xì xầm cũng không nói gì, ánh mắt lại dừng trên màn hình máy tính của  Hạ Cô Dần.

Trên màn hình còn hiện rõ tư liệu của Nhậm Học Bác, ở phía cuối còn một lời chỉ thị nhỏ, Trương Cảnh Lâm duỗi tay giật giật con chuột, bấm vào kết quả ——

Người hiềm nghi quan trọng.

Trương Cảnh Lâm nhìn chằm chằm này năm chữ, không khỏi híp híp mắt.

Hạ Cô Hàn bọn họ rốt cuộc đã tra ra được gì rồi?
***

Thẳng đến khi cùng Miêu Doanh Doanh lên xe, Hạ Cô Dần mới từ không diễn nữa.

Miêu Doanh Doanh liền hướng về phía cậu giơ ngón tay cái, “Nhóc con, kỹ thuật diễn không tồi a.”

Quả thật là kỹ thuật diễn không tồi, phản ứng cũng vô cùng nhạy bén. Cái kịch bản này là lâm thời thêm vào, vậy mà Hạ Cô Dần liền có thể ứng diễn ngày. Thậm chí, Miêu Doanh Doanh còn nghĩ do bản thân biết là đang diễn, nếu không thật cô còn nghĩ  Hạ Cô Dần chính là còn người chả ra gì như thế!

“Quá khen.” Hạ Cô Dần khiêm tốn mà cười. Kỹ thuật chỉ là phụ, chủ yếu cậu cảm nhận được cảm xúc của Miêu Doanh Doanh thay đổi, nên mới kịp thời phối hợp.

Hạ Cô Dần ngồi lại đàng hoàng mà seatbelt, hỏi: “Anh của em nói chị đến để diễn vở kịch cho Trương Cảnh Lâm xem sao?”

“Cũng là một phần.” Miêu Doanh Doanh khởi động xe, sau đó lái ra khỏi bãi đỗ của Bộ ngành đặc thù, “Chút nữa em về, còn phải diễn tiếp một vở kịch cho Trương Cảnh Lâm xem đấy.”
Miêu Doanh Doanh một bên lái xe một bên đem kế hoạch của Hạ Cô Hàn nói ra cho Hạ Cô Dần biết.

Hạ Cô Dần thường thường gật đầu, hoàn toàn hiểu ý tứ của Hạ Cô Hàn.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, đến lúc đó liền có thể biết Trương Cảnh Lâm rốt cuộc là Lý Quỳ hay là Lý quỷ.

Hơn nửa giờ sau, Miêu Doanh Doanh cùng Hạ Cô Dần đến công ty Nhậm thị. Hai người dựa theo những gì Kỷ Tĩnh Nhu nói, tiến vào bãi đỗ xe mà tìm phòng an ninh, quả thật tìm được một cái máy tính cũ nát.

Miêu Doanh Doanh thử khởi động máy, quả thật máy tính cần mật mã, mới có thể vào.

Hạ Cô Dần: “Để em gọi điện thoại hỏi xem mật mã là……”

Cậu còn chưa nói xong, đã thấy ngón tay dài mảnh của Miêu Doanh Doanh múa trên bàn phím, không bao lâu, mật mã bị phá giải, Miêu Doanh Doanh nhẹ nhàng tiến vào chủ trang.
Hạ Cô Dần:……

Quạt thật, người ở Bộ ngành đặc thù đều là nhân tài lớp lớp, cậu còn kém rất rất xa.

Miêu Doanh Doanh không biết Hạ Cô Dần đang ngưỡng mộ mình, bàn tay vẫn thoăn thoắt thao tác, còn cùng Hạ Cô Dần nói: “Gọi điện thoại cho ông chủ Hạ, nói cậu ấy là đã tìm được rồi. U a……” Miêu Doanh Doanh click mở một phần văn kiện, ngữ khí không khỏi hưng phấn lên, “máy tính này quả thật chứa thứ tốt mà!”

Cô vừa dứt lời, Hạ Cô Dần cũng ra ngoài gọi điện thoại, nói chỉ mấy câu sau đó liền cúp.

“Cô Hàn nói chúng ta về khách sạn trước, anh ấy trở lại liền.”

Miêu Doanh Doanh một tay tắt máy, một tay làm cái dấu ok, cùng Hạ Cô Dần trở lại trên xe, khởi động xe rời khỏi bãi giữ xe.

Hai người lén lút tới, lại lén lút đi, từ đầu đến cuối không có kinh động một người nào.
***

Nhà Nhậm Học Bác.

Hạ Cô Hàn cúp điện thoại, liền từ sofa đứng dậy, duỗi thân ưỡn ẹo mấy cái.

Manh mối Kỷ Tĩnh Nhu cung cấp quả thật rất quan trọng, Hạ Cô Hàn cũng vô cùng bất ngờ.

Lấy tính cách của Nhậm Học Bác, lão ta làm chuyện gì cũng chừa sẵn đường lui cho mình. Lão khẳng định biết cái Thần Tiên Tán này nguy hiểm, nên đã chuẩn bị trước cho bản thân. Nhập cư trái phép xuất ngoại là thân bất do kỉ, còn cái thứ trong máy tính mới là lợi thế của lão, có cái này trong tay, lão có thể dùng làm điều kiện để trao đổi với cái tổ chức kia, cũng có bàn điều kiện với cảnh sát.

Chỉ tiếc đặc thù bộ môn ra tay quá nhanh, Nhậm Học Bác còn chưa kịp chạy đã bị túm. Bị túm rồi, thì Hạ Cô Hàn trực tiếp không cho gã cơ hội để nói, nên chuyện bàn điều kiện coi như vứt.
Manh mối quan trọng đã lấy được, Hạ Cô Hàn cũng chả hơi sức đâu ngồi đây nhìn hai cái vợ chồng này.

“Tôi đi trước.” Hạ Cô Hàn chào hỏi, xong chậm rì rì mà cùng Cố Tấn Niên rời đi.

Đi tới cửa Hạ Cô Hàn bỗng nhiên dừng lại, xoay người cùng Mâu Hàng Âm và Thiết Diện nói: “Có thể tối nay sẽ có kẻ đến gϊếŧ người diệt khẩu, hai người nhớ đem nơi này khôi phục lại nguyên dạng.”

Dứt lời, tầm mắt của y như có như không mà dừng trên người Thiết Diện chốc lát.

Thiết Diện hình như cảm nhận được, nên thoáng sửng sốt, sau đó liền đứng thẳng người. Dùng ngữ khí nghiêm túc, như thề thốt mà nói: “Ông chủ Hạ, cậu cứ yên tâm, buổi tối dù bất luận là ai, một khi đặt chân vào đây, tôi sẽ cho chúng ra công lý!”

Hạ Cô Hàn không chút để ý mà lên tiếng.

Thiết Diện lại hỏi: “Ông chủ Hạ, Kỷ Tĩnh Nhu cùng Nhậm Học Bác cậu tính xử lý thế nào?”
“Đều là hướng về phía Nhậm Học Bác tới, để lão lại đây đi,” Thanh âm Hạ Cô Hàn càng lúc càng xa, “Kỷ Tĩnh Nhu thì cứ đem bà ta giao cảnh sát.”

-----Còn tiếp-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.