Trần Nặc siết chặt nắm đấm, đẩy đám người vây xem ra, không để ý đến mèo con đang vùng vẫy mà ôm chặt nó vào trong lồng ngực, sau đó xông ra khỏi sàn giao dịch chứng khoán.
Mèo con mới đầu bị dọa sợ, vẫn luôn giãy giụa trong ngực Trần Nặc, hai móng vuốt cào cấu loạn xạ khiến anh ta đau đến mức suýt thì gào lên. Anh ta cắn răng chạy ra khỏi sàn giao dịch, đôi chân không ngừng nghỉ, một hơi chạy vào trong công viên kế bên, ngồi xuống một cái ghế dài còn trống.
Đau rát trước ngực khiến Trần Nặc như thể tỉnh khỏi cơn mê, anh ta quay đầu nhìn tòa cao ốc trung tâm kia, cảm thấy mình thật là nực cười!
Anh ta chưa bao giờ dũng cảm với sự thất bại của bản thân, thậm chí còn ký thác sự hồi sinh của một công ty lên một con mèo bé nhỏ, vì 'niềm hy vọng' hoang đường này mà còn đi làm trộm. Trần Nặc cảm thấy mình là kẻ tồi tệ.
Anh ta lại khóc lóc thảm thiết, nội tâm bấy giờ mới cảm giác như được giải thoát. Bé mèo tam thể núp trong lồng ngực anh ta dần bình tĩnh trở lại. Tựa như cảm nhận được sự thống khổ trong từng tiếng nghẹn ngào của anh ta, bé mèo con không biết ghi thù là gì còn vươn đầu lưỡi nho nhỏ của mình ra liếm lên miệng vết thương.
Cho đến khi cảm xúc của Trần Nặc đã bình thường trở lại, mèo tam thể đều cực kỳ ngoan, nó khe khẽ kêu, đầu dụi dụi vào trong ngực Trần Năc, giống như một hành động an ủi trong yên lặng.
Trần Nặc cảm thấy trong lòng ấm áp, anh ta lau nước mắt, nói với mèo con trong ngực: "Mày có đói không? Xin lỗi, bây giờ tao sẽ đưa mày trở về, nhận tội với chủ nhân của mày, nhé?"
Anh ta ôm mèo tam thể trong lồng ngực, lại đi bộ trở về đường cũ, một con đường, nhưng người đi lại mang hai tâm thái khác nhau. Cổ phiếu trượt giá, công ty phá sản, đáng lẽ ra anh ta nên là một kẻ đáng thương, còn cảm thấy bản thân có lẽ không thể sống nổi được nữa. Nhưng khi cúi đầu nhìn cục bông mềm mềm ấm ấm nằm cuộn tròn trong lòng, đột nhiên Trần Nặc nhận ra cuộc đời mình chưa hẳn đã tuyệt vọng đến thế. Anh ta một lần nữa bắt đầu từ con số 0, lại dò dẫm từng bước từng bước một, có lẽ cũng không đáng sợ như anh ta vẫn luôn nghĩ.
Ngẫm như vậy, bước chân Trần Nặc trở nên nhanh nhẹn hơn, bụng cũng bắt đầu kêu. Anh ta còn có tâm trạng trêu đùa mèo nhỏ: "Không biết tao xin lỗi chủ nhân của mày rồi, cậu ấy còn có thể cho tao miếng cơm không nữa."
Mèo nhỏ chỉ kêu 'meo meo', Trần Nặc cúi đầu nhìn nó, lại thoáng thấy dưới chân có một tờ 20 tệ không biết ai đánh rơi...
Buổi sáng, sau khi Hạ Cát rời giường, việc đầu tiên là gọi thợ đến sửa cửa kính. Vì lý do an toàn, cậu không dùng kính thủy tinh nữa, thay vào đó là một cái cửa chống trộm. Sau khi cửa đã được thay, cậu lại không định mở tiệm mà chuẩn bị ra ngoài tìm mèo với Long Úy, nhưng không ngờ lại có người tìm tới tận cửa.
Hạ Cát chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc xe nào sang trọng ở trong con hẻm bé tí này, huống chi là con xe Lincoln này, cậu chỉ sợ tài xế không thạo tay có khí còn va quệt vào góc tường làm xước sơn xe.
Từ trên xe bước xuống bốn anh chàng vệ sĩ cao to mặc vest đen phẳng phiu, sau đó là một nữ thư ký thân hình gợi cảm cùng một người đàn ông trung niên mặc một thân đường trang xuống xe. Bốn vị vệ sĩ thân hình lực lưỡng trực tiếp chắn luôn cánh cửa không cho hai người ra ngoài.
Nữ thư ký dìu người đàn ông kia đi vào, Hạ Cát lần đầu tiên được thấy cảnh này ngoài đời thực, đầu lưỡi bắt đầu thắt nút vào nhau. Cậu dần rụt người ra sau Long Úy, căng thẳng nói: "Khách quan, tiểu điếm nay đóng cửa."
Long Úy:.....
Hạ Cát nhận ra bản thân vừa lỡ miệng, tranh thủ thời gian vớt vát lại chút mặt mũi: "À, không, không, cửa hàng chúng tôi hôm nay không hoạt động."
Người đàn ông mặc đường trang kia rõ ràng là một ông chủ lớn, mặt mày bặm trợn, phẫn nộ quát Hạ Cát: "Thanh niên trẻ tuổi, trước mặt ta chớ có hoa ngôn xảo ngữ. Thời gian của ta là vô giá, nghe nói trong cửa hàng của các cậu có một con mèo chiêu tài, hôm nay ta phải có được nó, báo giá đi."
Hạ Cát bó tay rồi, sao đến cả tư bản cũng nghe nói nhà cậu có mèo chiêu tài thế? Người làm ăn ai cũng mê tín thế này à? Nguyên tắc sống của Hạ Cát là không nên đắc tội ai, cậu lấy lòng cười nói: "Ông chủ, gia sản ngài lớn như vậy, còn cần mèo chiêu tài làm gì nữa ạ."
"Việc này không đến lượt cậu quan tâm, dù sao mấy đứa ba tuổi ranh như các cậu làm sao mà hiểu được, mèo chiêu tài kiểu gì cũng bị các cậu nuôi như vật nuôi. Nói đi, bao nhiêu tiền mới chịu bán cho ta?" Ông chủ lớn quát lớn, gậy baton cầm trong tay cứ gõ cộp cộp lên đất, nhìn như có vẻ đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Hạ Cát cực kỳ phiền chán mấy người cứ mở miệng ngậm miệng chỉ nói đến tiền, mấy người giàu quá rồi ăn no rửng mỡ à? Ông đây cứ không bán đấy! Giọng Hạ Cát lạnh lùng đáp: "Cửa hàng không có ý định bán, chỉ giúp thú cưng tìm chủ nhân có lòng hảo tâm nhận nuôi, không bán!"
Đôi mày của ông chủ càng cau chặt hơn, nhếch mép nhìn Hạ Cát không nói lời nào. Nữ thư ký đứng bên cạnh ông ta hất tóc nói: "Anh chàng đẹp trai này, anh công khai rầm rộ tìm chủ nhân cho mèo trên mạng, mục đích chính không phải là muốn nổi tiếng sao? Thực ra anh không cần phải máy móc như vậy đâu, mèo anh bán cho chúng tôi, anh vẫn có thể bảo với người ngoài rằng mèo đã được nhận nuôi. Hơn nữa, anh đã từng nghe thấy tên công ty Baoli bao giờ chưa? Vị đứng bên cạnh tôi đây chính là chủ tịch của Baoli, anh cứ yên tâm nói ra một con số cụ thể, chúng tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi anh."
Hạ Cát cảm thấy bị người ta hạ nhục, tức giận đến mặt mũi đỏ rần, cứng cổ cãi lại: "Không bán là không bán! Mấy người từ đâu đến thì mau về lại đó đi!"
Vị chủ tịch này chắc hẳn chưa từng bị ai từ chối nên giận đến mức kiềm không được, ông ta giơ cây baton lên, vung tới đánh Hạ Cát. Hạ Cát không ngờ lão già này thế mà lại dám đánh người, miệng vừa há ra định kêu to, ai ngờ cây gậy giơ đến giữa không trung đã bị Long Úy một tay bắt được.
"Mày...." Lão chủ tịch tức đến mức hai con ngươi muốn rớt cả ra khỏi đôi mắt, mồm thở hổn hển, toàn thân phát run. Hạ Cát cảm giác như thể mình sắp lên cơn đau tim đến nơi, cái lão già mất nết này thế mà lại tác oai tác quái như vậy.
Đám vệ sĩ vẫn luôn canh trước cửa thấy vậy, lập tức vọt cả vào, bao lu và Hạ Cát bên trong. Hạ Cát thầm nghĩ không ổn, hai đánh bốn không chột cũng què.
Long Úy nhìn lướt qua bốn tay vệ sĩ, trả lại baton, lạnh lùng mở miệng: "Ông là người làm ăn cũng nên hiểu đạo lý dĩ hòa vi quý. Dù sao mèo chiêu tài cũng được tính vào hàng tiểu thần, ông làm thế này là trắng trợn cướp đoạt, không sợ hành động của mình xúc phạm thần linh, hàng tai đến việc buôn bán của ông sao?"
Lão chủ tịch bị ánh mắt của Long Úy ghim thẳng người, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Mọi người trong cửa hàng không ai nói gì, Hạ Cát một lần nữa thấy được khí chất bá đạo trên người Long Úy, giống như lần đầu tiên hắn đến cửa hàng.
"Khụ khụ khụ...." Sau một hồi im lặng quỷ dị, lão chủ tịch bắt đầu ho không ngừng, nữ thư ký nhanh tay lẹ mắt vuốt ngực cho ông ta.
Nữ thư ký cũng nhìn ra lão ta bị chọc tức không nhẹ, sốt ruột muốn biểu hiện bản thân, nghiêm nghị nói: "Tôi khuyên các anh đừng có mà không biết tốt xấu, đừng nói đến cái tiệm rách nát này của các anh, cả cái phố này chủ tịch cũng có thể vung tay mua đứt. Nếu như các anh còn có ý định buôn bán thì mau giao mèo ra đây, ít nhất còn có thể kiếm thêm được ít thu nhập."
Long Úy nhìn chằm chằm nữ thư ký chẳng nói lời nào, cô ta bị hắn nhìn đến hoảng. Lúc mới đầu cô ta còn cảm thấy người này vừa đẹp trai lại vừa menly, bây giờ chỉ còn sợ hãi. Cô ta quyết tâm liều mạng, nháy mắt với bốn vị vệ sĩ để họ động thủ, dù sao thì lát nữa bố thí thêm cho ít tiền là được.
Long Úy nhìn ra ý nghĩ xấu xa của cô nàng này, tròng mắt hắn hơi co lại, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, siết chặt hai nắm đấm.
May mắn lão chủ tịch lại gõ gõ gậy baton lên nền đất, nổi giận đùng đùng nói: "Được rồi, đi thôi!"
Nữ thư ký còn ngạc nhiên vì sao chủ tịch lại dễ dàng từ bỏ như thế, vốn định mở miệng khuyên can, nhưng lại bị Long Úy âm thầm nhìn chằm chằm, cô ta không cách nào nói chuyện được, đành phải vịn chủ tịch đi ra ngoài.
Một đoàn người yên vị trong xe, tài xế cẩn thận lái xe, đến lúc quẹo trái ở đầu ngõ, thân xe quả nhiên quẹt qua vách tường, anh ta run rẩy nói: "Chủ tịch, tôi, tôi không cẩn thận...này..."
Lão chủ tịch thở phì phò 'hừ' một tiếng, không yên lòng nói: "Luyên thuyên cái gì, lái xe đi."
Nữ thư ký ngồi trên xe hẳn mười phút mới cảm thấy bớt sợ hơn. Cô ta lấy điện thoại di động ra xem hành trình buổi chiều của chủ tịch, không ngờ công ty lại đột nhiên gọi điện tới. Lúc nữ thư ký nhận được cuộc gọi, mắt cắt không còn một giọt máu, cổ phiếu của công ty đột ngột rớt giá thảm hại, cũng quá tà môn rồi.
Lão chủ tịch không nhịn được lại ho một tràng dài, trong đầu không ngừng vang lên câu nói của người trẻ tuổi kia, cứ lặp đi lặp lại. Ông ta cắn răng, cuối cùng hối hận chỉ biết lắc đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Long Úy: Mi có biết ông đây là ai không? Lại còn muốn kiếm tiền trên đầu ông? Ông mày để mi thảm hại đến mức quần còn không có mà mặc!
Hạ Cát: Anh Long, tôi vừa mua cho anh cái quần mới, mau mau mặc xem vừa không nào.
Beta: Kẻ không có quần lại muốn người khác cũng không có quần =)))))))))))))