Sau khi Hạ Cát và Tạ Ngôn bàn bạc xong những vấn đề liên quan đến các món đồ nhỏ, cũng thuận tiện khoe khoang xong Long Úy tốt như thế nào mới vui vẻ trở lại cửa hàng của mình. Hiện tại cậu đang cảm thấy cực kỳ háo hức, nghĩ đến chuyện cửa hàng thú cưng sau này sẽ được mở rộng, nhất định phải thiết kế một khu vực chuyên chăm sóc sức khỏe cho thú cưng, để Long Úy đi thi lấy chứng chỉ. Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ, chính là phải kiếm thật nhiều tiền!
Lúc Hạ Cát quay về, có ba người cả nam lẫn nữ cũng vừa lúc đi ra khỏi cửa. Có hai nữ sinh nhấp nháy ra hiệu với nhau, còn che miệng thầm thì: "Cậu có thấy anh chủ cửa hàng này quá ư là đẹp trai không! Không biết anh ấy có bạn gái chưa nữa?!"
Cô nàng còn lại cười hi hi cốc đầu bạn mình: "Có hay không chẳng liên quan gì đến cậu hết. Chính cung của cậu còn đang đứng bên cạnh đây này."
Cậu chàng đi cùng hai bạn nữ nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, chẳng biết nói gì, chỉ đành bày ra vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Hạ Cát thầm nghĩ hỏng rồi, lời Tạ Ngôn nói ấy thế mà lại trúng phóc, cái mặt của Long Úy quả thật rất biết hút hoa đào tới mà. Cậu mới rời đi được bao lâu cơ chứ, hoa đào đã tự động đến, không những một, còn là hai. Hạ Cát đột nhiên có cảm giác mình nhặt được bảo bối, còn chưa kịp tìm chỗ giấu đã bị người ta phát hiện.
Hạ Cát đẩy cửa đi vào, Long Úy đang ngồi chơi điện thoại sau quầy.
Hạ Cát hỏi: "Ba người vừa tới làm gì vậy?"
Long Úy nhìn thấy cậu đã về, cất di động đi, nói: "Nghe mấy đứa bảo là thấy địa chỉ ở trên Weibo nên tìm thử xem sao, cũng muốn tới ngắm thú cưng trong cửa hàng nữa."
"Có dự định nhận nuôi à?" Hạ Cát lập tức tỉnh táo lại.
Long Úy lắc đầu: "Trông có vẻ như không mấy hứng thú với thú cưng ở cửa hàng chúng ta lắm, hình như là tới để xem A Phượng."
Hạ Cát có hơi thất vọng, lại lo lắng đến chuyện A Phượng không biết che giấu đột nhiên mở miệng nói chuyện dọa sợ người ta, vội hỏi Long Úy: "Vậy bọn họ gặp A Phượng chưa?"
"Chưa, A Phượng trốn biệt ở trong phòng cậu không chịu ló mặt. Cậu không ở đây, tôi cũng ngại đi vào phòng cậu tìm nó." Long Úy nghiêm túc trả lời.
Hạ Cát than thở trong lòng, phòng tôi anh không dám vào, vậy mà tay tôi anh lại có gan liếm, chẳng biết xấu hổ là gì. Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Cát lại vô thức nhéo nhéo đầu ngón tay mình.
Long Úy chú ý tới hành động nhỏ này của cậu, bèn hỏi: "Ngón tay cậu đã ổn chưa?"
Hạ Cát có hơi hồi hộp, nhịp tim bắt đầu gia tốc. Cậu đang suy ngẫm xem nên trả lời thế nào, cuối cùng lại nói: "Tay tôi không còn chảy máu nữa, nhưng lại không thấy kết vảy."
Quả nhiên Long Úy lại nhíu mày, trông như có đôi chút không yên lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn nói: "Không chảy máu nữa cũng không sao, đừng gấp."
"Vậy à." Hạ Cát kinh ngạc phát hiện mình lại có chút thất vọng.
Để giúp tám thú cưng còn lại trong tiệm sớm tìm được chủ nhân hợp ý, Hạ Cát chụp cho mỗi đứa một tấm, lại bảo Long Úy kiểm tra lần nữa cho chúng nó. Sau đó kết hợp với câu chuyện ông nội đã viết lại trong nhật ký mà viết cho mỗi đứa một đoạn tiểu sử, xong rồi mới đăng lên Weibo. Cậu hy vọng rằng sau khi đã biết rõ quá khứ của chúng, những người quan tâm yêu thương chúng sẽ xuất hiện sớm hơn.
Sau khi chỉnh sửa và đăng tám câu chuyện nhỏ lên Weibo, trời cũng đã tối. Hạ Cát đóng cửa tiệm, trước khi lên lầu hai để nghỉ ngơi, cậu sẽ đặt một bát thức ăn cho mèo ở cửa sổ. Trong lòng cậu vẫn không thể nào quên được bé mèo mun thần bí lần trước. Lúc trước trong cửa hàng bị trộm ghé thăm, may mà có nó 'ra tay nghĩa hiệp'. Hạ Cát vẫn có ý muốn chăm sóc nó, nhưng từ ngày đó cho tới bây giờ, nó không còn xuất hiện nữa.
Hạ Cát vừa đi tới bậc thang đã nhìn thấy bé Chuột nhỏ đang ôm đuôi đứng đó chờ mình, cậu thở dài, ôm bé Chuột vào trong lòng. Hạ Cát cảm thấy có hơi đau đầu, bé Chuột nhỏ quá dính người, như thể đứa trẻ loài người còn chưa dứt sữa, rõ ràng cậu đã đút cho bé nhiều thuốc tăng trưởng thế cơ mà.
Cậu vừa mở cửa phòng ngủ đã nhìn thấy A Phượng đang nhảy tung tăng ở trước máy tính, cái đầu nhỏ ngẩng cao, một bộ tranh công: "Ba ba, hôm nay A Phượng rất ngoan, A Phượng tự mình Livestream kiếm thật nhiều thật nhiều phòng cạnh biển cho ba á."
"Thật à? Để ba xem nào." Hạ Cát ngồi xuống trước máy tính, đăng nhập vào nền tảng phát sóng trực tiếp xem số tiền khen thưởng hôm nay, kết quả phát hiện hôm nay A Phượng vậy mà livestream tận năm tiếng đồng hồ! Phòng live cũng hot luôn rồi! Hạ Cát nhìn chuỗi số không dài trên giao diện khen thưởng, không khỏi chậc lưỡi cảm thán.
Hạ Cát đoán rằng nguyên nhân chủ yếu là do A Phượng đã uống rất nhiều thuốc tăng trưởng và thuốc gia tăng năng lực, may mắn và độ hot đều rất cao, mà chính ra bản thân thằng nhóc này đã vô cùng đáng yêu rồi.
Hạ Cát dịu dàng xoa đầu A Phượng, hỏi nó:"A Phượng giỏi quá! Hôm nay con có thấy mệt không?"
"Con không thấy mệt chút nào hết!" A Phượng phấn chấn trả lời lại.
Hạ Cát cưng chiều nhìn nó:"A Phượng không cần phải quan tâm đến chuyện kiếm tiền, con chỉ cần vui vẻ là được. Việc kiếm tiền này cứ để đấy cho ba, nhé."
"Chip!" A Phượng vui vẻ vẫy vẫy đôi cánh nhỏ, vừa định nhào vào lòng cậu, không ngờ lại phát hiện ra bé Chuột đang thiu thiu ngủ trong ngực ba, bèn tức giận.
Hạ Cát tắt máy tính, ngáp một cái. Cậu đã bận bịu cả một ngày, lúc này cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, vốn định ôm Bé Chuột lên giường đi ngủ.
A Phượng bị ba lãng quên ở bàn máy tính, tức đến nỗi nổ thành một quả cầu. Nó thu hai cái chân mảnh khảnh của mình, lui vài bước lấy đà, đến mép bàn thì nhảy lên, cơ thể tròn ủm của nó nảy lên mặt bàn một cái, lao thẳng vào chiếc giường bên cạnh, nện một cú đau điếng người vào mặt Hạ Cát...
"Úi da!!" Hạ Cát bị quả bóng lông này đập trúng, cau mày nói: "A Phượng, rõ ràng con là chim mà! Bao giờ con mới biết bay thế!"
A Phượng mặc kệ, sau khi hai chân chạm đệm đã nhanh chóng chui tọt vào chăn. Hôm nay nó nhất định phải ngủ cùng với ba!
Hạ Cát cũng đã nhận ra ý đồ của nó, thở dài nói: "A Phượng à, con còn nhỏ lắm phải không? Lại còn phải ngủ cùng ba mới chịu nữa."
"Xí! Ba thiên vị vừa thôi!" A Phượng cũng đã tìm vị trí thích hợp trong lòng Hạ Cát, tức giận nói với ba.
"Ai ui...hai ông tướng của tôi ơi!" Ông bô già Hạ Cát cản không nổi, trước khi ngủ còn nghĩ mai không cho hai thằng giặc này uống thuốc tăng trưởng nữa.
Người trên giường nhanh chóng thiếp đi, A Phượng đang nằm trong ngực Hạ Cát, nhưng lại không tài nào ngủ được...Bởi vì bé Chuột bên cạnh càng về đêm càng sáng, chói đến mức nó ngủ không nổi! QAQ
A Phượng ghét bỏ đánh giá bé Chuột, thằng nhãi này vừa nhát gan vừa vô dụng, lại cả ngày cướp ba của mình, hẳn phải đút nó cho mèo ăn mới đúng! Ừ đúng, ngày mai thử xem có thành công không nhỉ?
Trong lòng A Phượng đã nhanh chóng hình thành một kế hoạch tà ác, đột nhiên lại thấy bé Chuột đang ngủ lại giật giật mũi, chép chép miệng, sau đó đầu chuyển động như thể đang đi tìm cái gì, ủi ủi sâu vào lòng Hạ Cát.
Mộng du à? A Phượng căng mắt mà nhìn, lại trông thấy thằng nhãi Chuột nhỏ này lách sâu vào ngực Hạ Cát. Áo ngủ Hạ Cát cài không cẩn thận, bé Chuột chỉ hơi dùng lực một chút đã bung ra. Bé Chuột hai mắt nhắm tịt, mũi lại ngửi ngửi, sau đó mở miệng nhỏ ngậm chặt một đầu ngực Hạ Cát.
"Chụt chụt...." Bé Chuột mơ màng thỏa mãn mút 'xi', hai tay nhỏ còn không quên 'nặn sữa'.
A Phượng ngơ ngác một hồi, tò mò đánh chết đố kị. Nó nhìn chuyện đang xảy ra trước mắt cùng dáng vẻ ăn ngon lành của bé Chuột....cuối cùng ánh mắt nó đặt lên một bên ngực còn lại, nơi đó còn có một cái đấy.
Hai mắt A Phượng tỏa sáng, vụng trộm cọ tới, học bé Chuột mở miệng ngậm lấy, còn dùng hai cái chân que tăm của mình nặn đi nặn lại xung quanh. Nó dùng sức mút 'xi', nhưng lại chẳng có gì chảy ra cả, thế mà càng mút càng thấy nghiện, cảm giác dưới chân cũng rất tuyệt "Chụt chụt...." không bao lâu sau, A Phượng hài lòng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, Hạ Cát vì cơn đau đớn bất ngờ ở ngực mà bật tỉnh, cậu nhìn xuống, bất ngờ phát hiện hai thằng ranh nằm úp sấp trên ngực mình! Hai oắt con này nhân lúc cậu ngủ mà....lại còn mỗi bên một cái miệng....
A Phượng vẫn chưa thôi mút 'xi', Hạ Cát bị nó ngậm cả suốt đêm, da trước ngực cơ hồ cũng bị nó mài rách!
Mặt cậu xanh mét, tay run run ôm đám nhóc trên ngực mình xuống, bên bé Chuột ngậm lại không thấy bị gì, bên A Phượng mặc dù không bị xước sát gì, nhưng cũng đã sưng lên một cục!
Cậu đột nhiên nhớ đến lúc bị A Phượng mổ ngón tay mà mãi vẫn không cầm máu được, cảm thấy bản thân mình xong rồi, cũng không biết có tiêu sưng được không? Nếu như không được...Trời ạ!!!
Hạ Cát im lặng xuống giường, đắp khăn lạnh một lúc lâu nhưng vẫn không thấy thoải mái. Cậu quyết định, bắt đầu từ ngày hôm nay, ai cũng không được phép bước chân vào căn phòng này của cậu nửa bước! Lát nữa cậu sẽ cho hai thằng ranh này uống thuốc tăng trưởng liền, ngay và lập tức!
Chờ Hạ Cát lề mề thay quần áo xong, lúc xuống lầu, Long Úy cũng đã tới làm. Hắn bưng một tách cà phê, chào hỏi cậu: "Chào buổi sáng."
Hạ Cát lại có cảm giác bên ngực đã chườm khăn lạnh cả buổi sáng lại mơ hồ nhoi nhói, cậu không tự chủ được mà bắt đầu nghĩ linh tinh, sau đó hai má cứ thế đỏ bừng lên.
Long Úy nhìn cậu có gì đó là lạ, hỏi: "Sao thế? Sắc mặt cậu nhìn không tốt cho lắm, ngủ không ngon à?" Hắn vừa nói vừa lại gần Hạ Cát.
Hạ Cát nhìn Long Úy càng lúc càng gần lại càng khẩn trương hơn, ấp úng nói: "Không, không, hôm qua tôi ngủ rất ngon."
Long Úy xem xét cậu một hồi, thấy cậu chỉ đỏ mặt bèn không hỏi nhiều nữa, bắt đầu bận bịu công việc của mình.
Hạ Cát ngồi sau quầy, thừa dịp Long Úy quay lưng với mình, cậu lúng túng che mặt, chôn mặt xuống bàn.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên, Hạ Cát liếc nó qua khe hở giữa các ngón tay, thì ra là Tạ Ngôn gửi bản phác thảo thiết kế tới.
Tạ Ngôn hành động rất nhanh, chỉ trong một buổi tối đã phác thảo xong cho Hạ Cát bốn loại bùa may mắn, từ học hành, tình ái, tài vận cho đến sự nghiệp đều có đủ, tất cả đều rất nhỏ nhắn, xinh xắn, có thể treo lên điện thoại di động. Mỗi loại đều có màu sắc khác nhau, phía trước là ảnh chụp của A Phượng. Tạ Ngôn còn note cho Hạ Cát biết hầu hết nguyên vật liệu đều được làm từ silicon, cũng đồng thời báo cả chi phí sản xuất với bên xưởng cho Hạ Cát biết.
Hạ Cát cảm thấy giá cả và thiết kế đều cực kỳ hợp lý, bèn trả lời cậu ta: "Được đấy. Bắt đầu bắt tay vào sản xuất được rồi, mỗi loại làm hai mười nghìn cái nhé."
"Ok!" Tạ Ngôn trả lời lại cậu.
Hạ Cát cảm thấy Tạ Ngôn là chàng thanh niên thời thượng và tinh tế, nhất định sẽ biết được rất nhiều. Nghĩ một lát, cậu hỏi Tạ Ngôn: "Tớ có chuyện muốn hỏi cậu."
Tạ Ngôn: "Chuyện gì?"
Hạ Cát: "Cậu có biết biện pháp nào tiêu sưng hiệu quả nhất không?"
Tạ Ngôn: "Cậu sưng chỗ nào à?"
Hạ Cát đỏ mặt, chần chờ một hồi, lục lọi trên mạng một hồi mới gửi một tấm hình rất hàm xúc qua: "Chỗ đó đó."
Tạ Ngôn: "...."
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Ngôn:....Mẹ nó lại dám show ân ái với ông! Một ngày không diễn là đột tử hay gì! Tuyệt giao! Mẹ nó ông đây phải tuyệt giao!