Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 20: Bùa cầu mạnh khỏe



Tạ Ngôn mắng Hạ Cát một hồi, mắng cậu là cái đồ không biết xấu hổ, rồi gửi cậu đường link Taobao mua thuốc tiêu sưng giảm đau, sau đó block cậu luôn.

Hạ Cát lại chẳng quan tâm cho lắm, kiểu gì cậu ta cũng sẽ add lại thôi, dù sao thì phí thuê cậu còn chưa trả đâu. Hạ Cát vào đường dẫn của Tạ Ngôn mới gửi, chốt một hộp thuốc mỡ.

Hạ Cát nhìn con phố bên ngoài cửa hàng, hôm nay là cuối tuần mà người đi lại thì vẫn cứ thưa thớt như cũ, con phố thương nghiệp này quá tiêu điều rồi. Hạ Cát thở dài đi lên tầng hai, cậu tìm trong thư phòng ra số thuốc tăng trưởng và tăng cường năng lực còn lại lúc trước đã mua trong giao dịch của hệ thống. Ấy vậy mà chỉ còn lại có bốn lọ, lại phải mua thêm thôi.

"Tiểu Sủng, giá trị mơ ước của tôi hiện tại là bao nhiêu?"

[Giá trị mơ ước hiện tại của ký chủ là 6200.]

Hạ Cát tính toán trong lòng: "Tôi nhớ lúc bé mèo nhà mình được nhận nuôi, chúng ta đã nhận được 5800 giá trị. Nếu tính kỹ thì trong khoảng thời gian này chúng ta chỉ nhận thêm được có 400 giá trị mơ ước, còn không đủ để mua một lọ nữa." Hạ Cát cầm lấy hai lọ thuốc mà lòng đau như cắt, lại hỏi hệ thống: "Mà, tình huống tối qua là như nào thế?"

[Tình huống mà ký chủ đang nói có phải là Hoàng kim Thụy Thử và chim Phượng Hoàng làm ra hành động 'mút xi' cậu phải không?]

Hạ Cát che mặt: "Đừng nói ra thế chứ! Tôi cũng biết xấu hổ đấy!"

[Đây chỉ là hành vi bản năng của con non mà thôi, quá trình trưởng thành của thú cưng quá chậm sẽ xuất hiện loại hành vi này.]

Hạ Cát vẫn không hiểu: "Nhưng tôi vẫn cho hai đứa nó uống thuốc tăng trưởng thường xuyên mà, vì sao lại vẫn còn tính là giai đoạn con non?"

[Chim Phượng Hoàng và Hoàng Kim Thụy Thử đều là thú cưng cấp đặc biệt trở lên, muốn nhanh chóng tiến vào giai đoạn trưởng thành phải cung cấp cho chúng rất nhiều thuốc tăng trưởng, ít nhất mỗi ngày đều phải uống. Ký chủ cách một đoạn thời gian mới cho chúng uống, căn bản không cách nào thỏa mãn nhu cầu cần trưởng thành của chúng, hiệu quả của thuốc tăng trưởng cũng sẽ giảm đi ít nhiều.]

Suy cho cùng vẫn là do giá trị mơ ước quá ít, Hạ Cát không biết hôm nay là lần thứ mấy cậu thở dài: "Được rồi, trước tiên phải bỏ ra 6200 giá trị mơ ước đi, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu."

[Hệ thống đã kết toán, mời ký chủ kiểm tra và nhận đồ.]

Trong nháy mắt, rương nhỏ trong giao diện của Hạ Cát đã xuất hiện thêm hơn mười ống thuốc tăng trưởng nhỏ.]

[Đã mua khoảng mười thuốc tăng trưởng, hiện tại số dư của ký chủ chỉ còn lại 200.]

Được đấy, một đêm trở lại trước giải phóng. Ông bô già họ Hạ nhận mệnh, dù sao có nghèo cũng không thể để trẻ con nhà mình bị đói được. Hai thằng oắt này, mỗi ngày uống một ống, tính ra chỉ có thể đỡ được năm ngày, hy vọng trong khoảng thời gian này có Mạnh Thường Quân nào đó hảo tâm tới tiệm nhận nuôi thú cưng.

"Uống chậm thôi nào." Hạ Cát đưa hai ống thuốc cho hai đứa bé, A Phượng biến thành Trư Bát Giới phá bàn đào, hận không thể một nốc hết sạch, mấy giọt thuốc trân quý cũng từ mép nó chảy ra ngoài đến mấy giọt.

"Chậc chậc." A Phượng chẹp miệng mấy lần, vẫn cảm thấy còn chưa đủ nhét kẽ răng, lại nhìn sang thấy hai tay nhỏ của bé Chuột vẫn còn đang ôm ống thuốc, uống từng ngụm từng ngụm, không nhịn được nảy lên tâm tư muốn cướp.

Hạ Cát vừa thoáng cái đã phát hiện ra ý đồ của nó, cậu duỗi tay đè đầu nó lại, cảnh cáo: "Uống xong ống thuốc này, bắt đầu từ hôm nay, không được bén mảng lại gần phòng ngủ của ba, nghe chưa?"

A Phượng nghe xong, lập tức cảm thấy không cam lòng: "Ba ba thiên vị...."

Hạ Cát biết ngay nó sẽ nói vậy mà, lập tức đánh gãy lời nó, lại nói với bé Chuột bên cạnh: "Em trai Chuột cũng sẽ như thế, từ bây giờ trở đi hai con sẽ phải tự ngủ một mình."

Bé Chuột ôm ống thuốc đã trống rỗng oan ức cực kỳ: "Shu Shu...QAQ."

Hạ Cát cách một lớp áo sờ lên ngực mình, hạ quyết tâm, hai thằng nhãi có làm nũng thế nào cậu cũng quyết không mềm lòng.

Xưởng sản xuất Tạ Ngôn hợp tác rất đáng tin cậy, mới ba ngày đã gửi hàng mẫu tới. Tạ Ngôn tự mình giữ lại một ít, còn lại đóng gói gửi tất cho Hạ Cát.

Hạ Cát nhìn lần lượt từng món đồ, cảm thấy rất hài lòng, liên hệ với xưởng để bắt đầu sản xuất hàng loạt.

Từ khi Hạ Cát không cho A Phượng và Bé Chuột ngủ cùng mình, A Phượng bèn dỗi Hạ Cát, nhìn thấy cậu thì hừ một cái rồi quay đi. Trong lúc đó còn bị trướng khí một lần, bị Long Úy tiến hành cưỡng ép thuận khí một hồi.

Lúc này khi nhìn thấy số hàng định chế đều có hình của mình, nó lập tức quên đi cơn giận, hấp tấp chạy vòng quanh một đống bùa may mắn, sờ cái này lại mổ mổ cái kia. Mỗi cái đều thích đến không rời tay, đắc ý đến mức cái đuôi cũng vểnh cả lên trời.

Hạ Cát nhìn mấy thứ này được A Phượng tự mình 'khai quang', chắn hẳn sẽ cực kì linh bèn up Weibo làm hoạt động rút thăm trúng thưởng phát phúc lợi cho hai vạn fan khiến fan hâm mộ 'bạo động'.

"Đừng có ai đoạt với tui đấy nhé! Tui còn phải vội đi kết hôn đấy!"

"Kết hôn thì sao? Mị còn đang vội làm học bá đây! Sắp thi cuối kỳ đến nơi rồi!"

"Thi cuối kỳ to tát quá cơ! Tôi còn muốn mua cổ phiếu đấy!"

"Tất cả xê xê ra! Ông mày còn đang vội đi đầu thai!"

....

Hạ Cát nhìn mấy comment này mà cười không thở được, cậu lại up tiếp một Weibo để mọi người không quá hoảng loạn. Trừ hoạt động rút thưởng lần này, qua một thời gian ngắn nữa bên cửa hàng cũng sẽ tung những sản phẩm này ra bán. Rất nhiều fan hỏi Hạ Cát địa chỉ mua, Hạ Cát nghĩ một hồi, quyết đoán đăng ký một tài khoản Taobao.

Hạ Cát không có cho fan leo cây thật, ngay tối hôm ấy đã mở rút thưởng, tổng cộng nhận thưởng là hai mươi người. Hạ Cát viết địa chỉ, phát hiện ra trong đó có mấy người cùng thành phố, sáng sớm hôm sau cậu đã chuyển phát nhanh cho mọi người.

Đúng 8 giờ 40 phút sáng thứ hai, tiếng chuông báo giờ tự học của trường Tiểu học trực thuộc đại học H vang lên. Chu Tiểu Mao – một học sinh lớp bốn, lao từ cửa sau phòng học ra ngoài như một cơn gió, bằng tốc độ nhanh nhất của mình chạy xuống dưới lầu phóng thẳng ra chốt bảo vệ ở cổng chính, sau đó lại từ đó lao về lớp học. Động tác nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh, toàn bộ quá trình chỉ tốn có ba phút.

Chu Tiểu Mao xông vào lớp, giơ hộp giấy lên đỉnh đầu, quát to một tiếng: "Tớ cầm về rồi đây!!!"

Bạn học cùng lớp lập tức hưng phấn vây lại, líu ríu thảo luận không ngừng, đều luôn miệng thúc giục Chu Tiểu Mao nhanh chóng bóc hộp ra đi. Lâm Nhiên ngồi cạnh cửa sổ lại chỉ liếc qua, chẳng chút hứng thú gì nghiêng đầu sang chỗ khác, phờ phạc nằm úp sấp trên bàn học.

Lấy Chu Tiểu Mao làm trung tâm, một đám bạn học còn đang lớn tiếng thảo luận, thanh âm nhốn nháo không ngừng vang lên bên tai.

"Tiểu Mao, đây chính là bùa may mắn mà cậu rút trúng đó hả?"

"Hôm qua tớ cũng thử rút, nhưng lại không trúng, tớ chính là ví dụ điển hình đây."

"Mấy đứa con gái các cậu cứ tin mấy cái mê tín này làm cái gì? Tớ nói rồi, không có tác dụng gì đâu!"

"Này này! Cậu nói không tin, có giỏi thì đừng có nhìn chứ!"

"Tớ ngó một tí thì có làm sao! Cũng có phải của cậu đâu, bày đặt cái gì!"

"Trời trời, ồn ào quá đi, Chu Tiểu Mao, cậu nhanh tay lên xem nào! Tớ nhớ có tận bốn loại bùa cơ mà nhỉ? Không biết cậu rút được loại nào đây!"

"Nếu như là bùa học hành, nói không chừng Tiểu Mao lại là người đứng nhất kỳ này đấy!"

"Thật á! Chỉ có một tấm bùa bé tẹo mà cũng có thể đứng nhất được? Linh thế á? Nếu vậy tớ cũng phải mua một cái mới được."

Chu Tiểu Mao phấn khích bóc hộp, lúc này mới trả lời lại: "Tớ không muốn bùa học hành đâu, cái tớ muốn là loại khác cơ." Cậu vừa nói xong, giấy gói phức tạp cuối cùng cũng đã bóc được, bên trong lộ ra một cái sừng nhỏ màu xanh."

"Reng reng reng!!!!" Tiếng chuông vào học vang lên, các bạn còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc nó là loại bùa gì đã phải ổn định chỗ ngồi, chuẩn bị bắt đầu lên lớp.

Hai mắt Chu Tiểu Mao sáng lên, cầm chiếc sừng nhỏ màu xanh lục về lại chỗ của mình.

Thầy giáo ngữ văn đứng trên bục giảng bắt đầu giảng bài, Chu Tiểu Mao dựng thẳng sách giáo khoa lên để làm tấm bình phong che mắt, lặng lẽ bỏ tấm bùa này vào trong tay Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên đang chống cằm vờ vật ngồi nghe giảng, đột nhiên phát hiện trong tay mình có thêm một trang sức nhỏ, nhìn rất xinh xắn, phía trên còn in hình một con gà béo ú nhìn rất buồn cười. Lâm Nhiên nhìn Chu Tiểu Mao, thầm thì: "Cái gì vậy?"

Chu Tiểu Mao trốn sau sách giáo khoa, quay đầu nói với Lâm Nhiên: "Bùa sức khỏe, tặng cậu đấy, cậu cầm về cho chú đi."

Ánh mắt Lâm Nhiên trở nên buồn rầu, mặt lạnh tanh đẩy tấm bùa về cho Chu Tiểu Mao, nói: "Không cần đâu."

Chu Tiểu Mao luống cuống, nhét lại tấm bùa vào lại tay cậu, thề son sắt: "A Nhiên, cái này linh lắm đó! Nói không chừng bệnh của chú về sau sẽ tốt lên thôi!"

Lâm Nhiên nhíu mày, đang chuẩn bị nói chuyện thì giáo viên ngữ văn đã đi xuống, phê bình Chu Tiểu Mao: "Chu Tiểu Mao, không được nói chuyện, tập trung nghe giảng cho thầy."

"Vâng." Chu Tiểu Mao ngồi thẳng lưng, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng. Lâm Nhiên cúi đầu nhìn tấm bùa phù hộ mạnh khỏe trong tay mình, thất thần nguyên một tiết học.

Sau khi tan học, Lâm Nhiên còn chưa về nhà mà đeo cặp sách đi thẳng tới Bệnh viện Đa khoa Giang thành. Cậu mua một bát cháo dưới lầu một, còn mua thêm vài món nữa. Gần đây, cứ mỗi khi tan học về, Lâm Nhiên đều sẽ ghé qua mua đồ ăn, bà chủ quán ăn cũng quen mặt cậu, lúc lấy đồ còn cố ý cho thêm.

Lâm Nhiên nói: "Cô ơi, cô không cần phải múc nhiều thịt cho con đâu ạ. Người bệnh cũng không ăn được."

Bà chủ chủ yếu là nhìn cậu nhóc này gầy quá, lại nghĩ tới cái tuổi này là tuổi ăn tuổi ngủ bèn nói: "Thịt này cô múc là cho con ăn đấy."

Lâm Nhiên chỉ nghe, không biết phải trả lời ra sao, đành phải ngượng ngùng nói lời cảm ơn.

Ba Lâm Nhiên gặp tai nạn giao thông trong một chuyến công tác cách đây một tháng, hai đầu gối đều vỡ nát cả. Sau ca phẫu thuật chỉ có thể nằm trên giường, hai chân đến bây giờ vẫn không có cảm giác gì, có khả năng sẽ phải ngồi xe lăn suốt đời. Vì để gánh vác viện phí và tiền thuốc men đắt đỏ, mẹ Lâm Nhiên phải làm việc từ sáng tới tối để kiếm tiền. Ban ngày cô nhờ người nhà bệnh nhân cùng phòng mua cơm hộ, còn buổi tối đây sẽ là công việc của Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên đi vào phòng bệnh, ba Lâm nằm trên giường bệnh, sắc mặt không tốt lắm, nhưng nhìn con trai cầm hộp cháo vào vẫn cứ cười nói: "Con về rồi à?"

"Dạ." Lâm Nhiên theo thói quen nhìn qua chân ba, thấy không có gì khác hôm qua bèn không nói chuyện nữa, bày thức ăn lên bàn nhỏ. Sau đó cậu lấy vở bài tập trong cặp ra đặt lên một cái ghế đẩu gần đó, ngồi xổm xuống làm bài tập.

Ba Lâm ăn một thìa cháo, nghĩ rồi nói: "Sắp thi cuối kỳ phải không con? Con cứ chuyên tâm học hành, dạo này đừng tới đây nữa, ba nhờ người mua hộ cơm cũng được."

Lâm Nhiên không ngẩng đầu, trả lời ba: "Ở đây con cũng học được mà, bà không cần lo ạ."

Ba Lâm không khuyên nữa, hai ba con một người im lặng ăn tối, người còn lại cũng đang tập trung làm bài tập, không khí trong phòng vừa im lặng vừa đè nén.

Chín giờ, mẹ Lâm tan tầm, vác theo bao lớn bao nhỏ chạy vào trong viện, gọi Lâm Nhiên mau về nhà tắm rửa còn đi ngủ.

Lâm Nhiên đứng dậy bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình, cậu đi tới cửa phòng bệnh, mò tới đồ vật trong túi, nghĩ một lát lại quay trở về.

Cậu lặng lẽ treo tấm bùa lên điện thoại di động của ba, ba cậu cười hỏi cậu cái gì thế?

"Bùa khỏe mạnh ạ." Lâm Nhiên nhỏ giọng đáp, sau đó đeo cặp rời khỏi phòng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.