Mặc dù đúng là Hạ Cát trắng đêm không về, nhưng mọi chuyện cũng không phải như Tạ Ngôn tưởng tượng.
Tối qua Hạ Cát một mình đi ngâm suối nước nóng, dự định lên kế hoạch tỏ tình với Long Úy. Không ngờ tới nơi lại chợt thấy A Phượng và Bé Chuột đã ngất đi trong lúc ngâm nước nóng, lập tức kinh hoảng.
Không biết có phải do ngâm nước nóng quá lâu hay không mà cả hai đứa đều biến về bản thể, cục bông đỏ rực ngâm nước nở lớn gấp đôi, còn Bé Chuột nho nhỏ lại đang phát sáng. Hạ Cát nhân lúc không có người vớt hai đứa lên, ôm hai đứa về phòng khách sạn. Sau đó vì lo lắng mà ở lại chăm sóc đến nửa đêm, cuối cùng vì không thể nhịn được cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Tạ Ngôn dậy sớm, ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà đã canh trước cửa phòng Long Úy, tính đến chuyện 'bắt gian', phải cưỡng chế giáo dục với đôi cẩu nam nam không biết xấu hổ này.
Đợi chừng mười lăm phút cửa mới mở ra, Long Úy ăn mặc chỉnh tề từ phòng đi ra, bất ngờ khi thấy Tạ Ngôn đang chắn ở cửa phòng, hắn có đôi chút sửng sốt.
Tạ Ngôn không nhìn thấy Hạ Cát, kiễng chân ngó qua vai Long Úy chăm chú nhìn vào bên trong, tự mình tưởng tượng một phen rồi lại ghen ghét hỏi lại: "Cậu ta đâu? Đừng nói là bị anh 'làm' đến mức không đứng dậy nổi chứ hả?"
Long Úy không hiểu ra sao: "Ai?"
Tạ Ngôn trợn trắng mắt, hừ hừ nói: "Còn lá mặt lá trái với tôi, đêm qua Hạ Cát không về phòng, chẳng lẽ không phải là mò vào phòng anh qua đêm à?"
Long Úy nghe vậy sững sờ đáp: "Hôm qua cậu ấy không đến phòng tôi."
"Vậy cậu ta trắng đêm đi đâu? Hay là bị người lạ xách đi đâu luôn rồi?" Tạ Ngôn bắt đầu nói linh tinh.
Nhưng sau khi Tạ Ngôn nói câu này, lông mày Long Úy đã cau chặt lại. Hắn suy tư vài giây, sau đó đến trước cửa phòng của A Phượng và Bé Chuột, gõ cửa.
Gõ hồi lâu cửa mới mở ra, Hạ Cát dụi mắt ló đầu ra. Nhìn thấy Hạ Cát, đôi mày vẫn luôn nhíu lại của Long Úy mới giãn ra.
"Chào buổi sáng." Hạ Cát ngáp, rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ.
Tạ Ngôn hoàn toàn không ngờ hôm qua cậu ngủ ở phòng em trai, tự mình nghĩ vớ vẩn rồi hậm hực cả đêm, oán giận nói: "Hạ Tiểu Cát, cậu là cái đồ cuồng em trai! Cậu thà chen chúc với hai đứa em ngủ chung một phòng còn hơn là ngủ cùng tớ phải không?!"
"Ha...." Hạ Cát không biết phải giải thích thế nào, thuận miệng bịa chuyện: "Đêm qua A Phong và Tiểu Kim có chút không khỏe, tớ mới đến chăm sóc chúng, sau đó không biết sao lại ngủ quên mất."
"Hai đứa không sao chứ?" Long Úy hỏi.
"Khả năng là do ngâm nước nóng quá lâu, em định để hai đứa nó ở trong phòng hai ngày này." Hạ Cát nghĩ vẫn nên để cả hai đứa ở lại phòng mới yên tâm, nhỡ mà có biến về bản thể lại bị người ta nhìn thấy thì chết.
"Được rồi, lát nữa tớ sẽ yêu cầu khách sạn cung cấp ba bữa ăn đưa thẳng lên phòng cho hai đứa. Cậu thay quần áo rồi xuống ăn sáng đi." Tạ Ngôn nói.
"Cảm ơn cậu!" Hạ Cát đáp.
Tạ Ngôn và Long Úy xuống ăn sáng. Trong bữa ăn, Tạ Ngôn cứ len lén nhìn Long Úy suốt, vừa nhìn vừa nhắn tin cho Hạ Cát.
"Tớ có nói với Long Úy là cậu cả đêm không về phòng, anh ta nhìn rất lo lắng, đúng là anh ta có quan tâm đến cậu thật."
"( ̄v ̄) Tớ bảo rồi mà, rõ ràng là anh ấy có thích tớ! Tớ định tỏ tình với anh ấy trong khoảng thời gian này luôn!"
"Quát đờ...? Hai người định lên xe trước mua vé sau à?" Trong miệng Tạ Ngôn vẫn còn đang nhai quả trứng gà, suýt chút nữa bị nghẹn chết.
"Căn bản cửa xe còn chưa mở nữa là!" Hạ Cát mặt đỏ tía tai rep lại tin nhắn, sau đó ném di dộng qua một bên.
Cậu thay mấy bộ quần áo, ngắm mình trong gương. Dù sao thì cũng là tỏ tình, ăn mặc không đẹp nhìn sao được.
A Phượng đã tỉnh, đang nhảy lên nhảy xuống trên giường lớn, Bé Chuột lại xây cho mình một cái tổ bằng chăn và gối, hai đứa chơi vui quên cả trời đất.
"A Phượng, con đừng nhảy trên quần áo của ba, nhăn hết bây giờ." Hạ Cát mắng A Phượng.
"Dạ." A Phượng nghe lời dừng lại, nhìn Hạ Cát một hồi, sau đó dùng hai cái chân que tăm của mình chạy đến trước gương: "Ba, hôm nay ba định livestream ạ? Con thấy ba thay rất nhiều quần áo luôn."
Hạ Cát không nhịn được cong khóe miệng: "Không phải, ba muốn đi tỏ tình."
"Tỏ tình là gì à?" A Phượng nghiêng đầu hỏi cậu.
"Tỏ tình là..." Hạ Cát vuốt vuốt tóc trước gương, cười nói: "Tỏ tình là ba thích người khác, ba muốn tìm cho các con một người mẹ."
Hạ Cát vừa dứt lời, A Phượng lập tức nóng nảy, vửa nhảy vừa nói: "Ba, không phải ba bảo ba thích A Phượng nhất sao?" Ngay cả Bé Chuột cũng chui từ trong ổ của mình ra, leo lên người Hạ Cát, dùng tay nhỏ kéo góc áo cậu, nhỏ giọng nói: "Shu Shu không cần mẹ, không cần mẹ."
Hạ Cát không ngờ hai đứa lại có phản ứng mạnh mẽ đến thế, nhưng cảm giác được người tranh giành này cũng không tệ. Hạ Cát xoa đầu hai nhóc, an ủi: "Yên tâm, cho dù ba có thích người khác, nhưng ba vẫn rất yêu hai đứa."
"Hai đứa nhanh chóng bình phục để hóa hình nhé. Hôm nay không được chạy linh tinh, phải ở trong phòng chơi, ngày mai ba đưa hai đứa ra ngoài chơi, nhé?" Hạ Cát dặn dò, sau đó ngâm nga một bài hát đi xuống lầu.
Cánh cửa vừa đóng, A Phượng lập tức hóa hình, tức giận ngồi xuống giường vừa mặc quần áo vừa nói: "Ba bị người khác cướp đi rồi!"
Bé Chuột nước mắt rưng rưng, ôm cái đuôi của mình gấp đến xoay quanh: "Shu Shu..."
A Phượng nắm chặt tay, tràn đầy ý chí chiến đấu: "Hừ, anh sẽ không để cho người kia được như ý, chờ cô ta thấy sự lợi hại của anh đây, chắc chắc sẽ bị dọa chạy." Cậu nhóc cúi đầu nhìn Bé Chuột: "Thế chú có đi cùng anh không?"
Bé Chuột lập tức gật đầu.
"Vậy thì nhanh biến thành người đi chứ!" A Phượng thúc giục.
Bé Chuột lo lắng chạy đi chạy lại vài vòng, vô cùng đáng thương: "Quá khó chịu, biến không được á..."
A Phượng nhíu mày: "Chậc."
A Phượng xách Bé Chuột lên, nhét vào trong túi áo trước ngực: "Đi! Chúng ta đi cướp ba về!"
Bé Chuột nhô cái đầu nhỏ ra từ trong túi áo, hai tay nắm chặt mép túi, chân thành nhất trí: "Đúng!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tỏ tình xong thì nhóm nhỏ mới chạy đến.... ước chừng hiện trường phải dài đến 3000 chữ. (🥲)