A Phượng dừng lại, thở hồng hộc, lau mồ hôi trên mặt, cúi đầu nhìn Bé Chuột nhàn nhã ngồi trong túi áo mà phàn nàn: "Anh nói này, bao giờ thì chú hóa hình được thế?"
Hai tay Bé Chuột nắm mép túi, ngửa đầu lo lắng liếc cậu ta một cái, nhỏ giọng đáp: "Hông, hổng biết nữa."
A Phượng dùng ánh mắt chán ghét nhìn Bé Chuột, không còn cách nào đành phải tiếp tục đèo bồng.
Tối qua A Phượng và Bé Chuột trà trộn vào trong buổi dạ hội chỉ biết ăn và ăn, quên mất phải ngăn ba ba tỏ tình. Cũng may hôm qua ba về phòng trông không mấy vui vẻ, hẳn là tỏ tình không thành công. Sáng nay ba lại hào hứng ra cửa, A Phượng cảm thấy chắc là ba tính đi gặp người ba thích, thế là hai đứa lại vụng trộm theo đuôi.
Nhưng cậu ta nghĩ mãi không ra tại sao ba lại phải đi vào cái chốn rừng sâu núi thẳm này, chẳng lẽ ba thích nơi này ư?
"Nhanh lên! Shu Shu." Bé Chuột duỗi tay nhỏ ra chỉ, thúc giục A Phượng. A Phượng ngẩng đầu nhìn, cậu ta chỉ dừng lại thở dốc một lát đã không còn nhìn thấy bóng dáng Hạ Cát đâu, hết cách, A Phượng đành phải cắn răng đuổi theo. Cũng may Bé Chuột có cái mũi siêu thính, không sợ mất dấu.
A Phượng bò lên một cái dốc nhỏ, tầm mắt đột nhiên trở nên trống trải, phía trước là một dòng suối nhỏ, cậu ta đã nhìn thấy Hạ Cát ở bên dòng suối ấy.
Hạ Cát ngồi xổm bên dòng suối dùng tay vốc nước, suối nước vừa mát vừa ngọt, cậu không nhịn được uống thêm mấy hớp. Long Úy đã vượt suối đứng ở đầu bên kia chờ cậu.
A Phượng nhìn xa xa, nuốt nước miếng, leo núi lâu như vậy, cậu ta cũng thấy khát khô cả cổ. Nhưng cậu ta không dám để ba phát hiện ra mình, chỉ có thể đứng ở đây trông mong nhìn qua.
Đúng lúc này, Hạ Cát đứng lên chuẩn bị vượt qua con suối nhỏ này, dưới chân dẫm lên đá cuội trơn nhẵn, trượt một cái mất trọng tâm ngã thẳng về phía trước.
"Ba!" A Phượng không nhịn được hô lên một tiếng, khi nhận ra được mình vừa làm gì, A Phượng lùi về phía sau, bịt miệng ngồi thụp xuống.
Hạ Cát lắc lư ngã thẳng vào trong ngực Long Úy, nhịp tim cực kỳ nhanh, không ngờ lần đầu tiên giả té lại có thể thành công đến thế!
Một đường leo núi, cậu không ngừng nghĩ đến việc phải tạo cơ hội tiếp xúc thân mật giữa hai người, vất vả lắm mới tìm thấy một dòng suối, tất nhiên sẽ không thể bỏ qua được rồi! Lúc cậu ngồi xổm bên dòng suối cũng có chút do dự, có nên giả vờ ngã để Long Úy ôm không nhỉ? Hay là vờ làm ướt giày để anh ấy cõng mình một đoạn? Nhưng dòng suối cũng chỉ có bấy nhiêu, nói ướt giày thì cũng giả trân quá, vậy là Hạ Cát quyết đoạn sử dụng phương án ban đầu.
Trăm phương ngàn kế tạo cơ hội tiếp xúc thân mật, đây cũng là lần đầu Hạ Cát tính kế với người khác, dĩ nhiên cũng lo lắng Long Úy nhìn ra, hồi hộp đến mức tim đập bất thường. Cậu cắn răng, nhắm mắt lại, cũng may Long Úy chạy lại đỡ cậu kịp thời.
Nhưng Hạ Cát chỉ vừa cảm nhận cái ôm ấm áp của người mình thích, lại đột nhiên nghe thấy tiếng la của A Phượng, dọa cậu nhô đầu ra khỏi vai Long Úy dáo dác nhìn bốn phía. Đến khi không thấy ai, Hạ Cát mới thở phào một hơi. Ngẫm lại cũng thấy buồn cười, đương lúc này thế mà cậu lại nhớ đến hai ông giời con nhà mình.
A Phượng trốn ở lùm cây phía xa, trông thấy Long Úy vẫn cứ ôm chặt Hạ Cát, hai mắt trừng lớn, dự cảm bất an không ngừng dâng lên. Bé Chuột ngửi ngửi trong không khí, cũng không nhịn được bắt đầu phát run.
Chờ Hạ Cát và Long Úy đi xa rồi, A Phượng mới đứng dậy, khóc chít chít nói với Bé Chuột: "Người ba thích...hổng phải chớ....?"
Bé Chuột cũng mếu máo gật đầu: "Đúng vậy, em vừa mới ngửi được mùi của tình yêu."
A Phượng: "...Chúng ta chết chắc rồi! QAQ"
A Phượng đặt mông ngồi xuống đất, tinh thần sa sút: "Nếu như ngài ấy trở thành mẹ kế của chúng ta thật thì sao?"
Bé Chuột run lẩy bà lẩy bẩy: "Hu hu hu"
"Chú có ngửi nhầm không? Mùi vị của tình yêu là cái mùi gì?" A Phượng còn ôm tâm lý may mắn hỏi lại, cậu ta không tài nào chấp nhận được cái sự thật tàn khốc này.
Bé Chuột hít hít mũi, cũng không dám xác định chắc chắn.
A Phượng đứng dậy cau mày nói: "Chúng ta đi qua xem tiếp thế nào."
....
Ngọn núi mà hai người Hạ Cát leo không cao lắm, nên không mất nhiều thời gian đã tới đỉnh núi. Nhìn từ trên cao, non sông tươi đẹp được thu hết vào tầm mắt, gió mát thoảng qua khiến cả người lẫn tinh thần đều sảng khoái. Hạ Cát cảm thấy đây chính là thời khắc tuyệt vời nhất để tỏ tình.
Hạ Cát lặng lẽ nhích người lại gần Long Úy, cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Tối qua Tạ Ngôn đã có một buổi phụ đạo cấp tốc cho cậu, cậu ta nhấn mạnh rằng khoảng cách cả hai càng gần càng tốt, tốt nhất là khi quay đầu nhìn nhau không vượt quá mười xen ti mét, đây chính khoảng cách khiến con người ta rung động nhất. Mười xen ti mét....mười xen ti mét... Hạ Cát ghi nhớ khoảng cách này trong lòng, cơ thể lại như ốc sên di chuyển chậm chạp lại gần người ta.
"Sao thế? Lạnh à?" Long Úy đột ngột hỏi cậu.
"Hả?" Hạ Cát tưởng hắn phát hiện ra, phản xạ có điều kiện bắn ra xa, đỏ mặt nói: "Không, không phải."
Long Úy liếc cậu một cái, lại thấy khuôn mặt cậu đỏ bừng, nhìn không giống bị lạnh cho lắm bèn không nói thêm gì nữa.
Lời vừa ra khỏi miệng Hạ Cát đã hối hận, sao tự nhiên mình lại kéo giãn khoảng cách thế! Cơ hội tốt thế này, đúng ra khi Long Úy hỏi xong mình nên nói lạnh mới đúng! Không chừng còn có cơ hội được anh ấy ôm đấy! Hạ Tiểu Cát, mày có được không đấy! Sao lại đần thế này?!
Hạ Cát tự phỉ nhổ bản thân một trận, sau đó lại lặng lẽ nhích lại gần Long Úy: "Anh Long, thật ra em có một tin tốt muốn nói với anh. Em đã mua căn nhà sát vách kia rồi, về sau em chính là chủ thuê của anh."
Long Úy nhìn cậu đầy bất ngờ, nhưng sau đó bình tĩnh lại rất nhanh: "Ừm, sau này tiền thuê nhà cậu cứ trừ trực tiếp từ tiền lương của tôi là được."
"Em sẽ không thu tiền thuê nhà của anh." Hạ Cát ngượng ngùng đáp, cậu ngước mắt nhìn cảnh sắc hùng vĩ trước mặt, bắt đầu miêu tả tương lai đầy hứa hẹn của mình: "Anh Long, lần này cửa hàng tân trang lại, em bảo người liên thông hai nhà, mở rộng mặt bằng. Nhưng tầng hai vẫn sẽ giữ nguyên cho anh, sau này phòng của anh sẽ ở cách vách phòng em. Tầng một em định mở một quán cà phê thú cưng để thu hồi vốn, chờ có tiền rồi lại tiếp tục mở rộng cửa hàng, phân ra một khu vực thành phòng khám thú ý cho anh."
Ánh mắt Hạ Cát tràn ngập chờ mong nhìn sang Long Úy, hỏi: "Anh Long, anh cảm thấy thế nào?"
....
A Phượng và Bé Chuột núp sau một tảng đá lớn, gió núi không ngừng thổi tới, hương vị tình yêu vô cùng rõ ràng, trên mặt hai đứa lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
A Phượng hỏi: "Lần này chú đã chắc chắn chưa?"
Bé Chuột hai mắt rưng rưng: "Không nhầm được đâu! QAQ!"
Hai ông giời con này bèn hoảng sợ, hai đứa trông không khác gì hai quả bóng xì hơi, lời nói hùng hồn lúc trước bị bỏ quên không còn một mảnh.
Cả một buổi sáng leo núi, A Phượng vừa mệt vừa đói, bụng bắt đầu sôi ùng ục.
Bé Chuột hít hít cái mũi nhỏ, lập tức chỉ vào mặt bên kia của tảng đá nói: "Ngọt."
"Cái gì ngọt?" A Phượng thuận theo hướng chỉ của Bé Chuột tò mò đi qua, phát hiện phía sau tảng đá có thứ gì đó hình cầu, gần đó còn có rất nhiều côn trùng màu vàng be bé vù vù bay qua bay lại. A Phượng không biết đây là cái gì, cực kỳ hiếu kỳ hỏi.
"Nâng cao, nâng cao lên." Bé Chuột lo lắng bảo A Phượng.
A Phượng bèn ôm Bé Chuột từ trong túi ra, giơ lên gần với thứ hình cầu kia. Bé Chuột duỗi cái đuôi dài của mình, nhẹ nhàng đâm một lỗ, chóp đuôi lập tức dính một ít chất lỏng sền sệt màu vàng óng ánh.
Bé Chuột ôm lấy cái đuôi dài của mình, liếm chất lỏng dính ở chóp đuôi, hai mắt mở to, vui vẻ nói: "Oa! Ngon lắm!"
"Thật hả?" A Phượng đói không chịu được bèn duỗi tay quệt một ít cho vào miệng, không ngờ lại vừa ngon vừa ngọt!
Hai thằng oắt này một lớn một nhỏ bắt đầu chuyên tâm ăn mật ong, tiếng vù vù từ mấy con côn trùng nhỏ xung quanh thứ hình cầu này càng ngày càng lớn, A Phượng lấy tay xua hai lần, cau mày nói: "Ồn quá đi!"
Nhưng côn trùng càng đuổi càng nhiều, A Phượng cảm thấy phiền, vậy là dứt khoát dứt cả thứ hình cầu này xuống muốn ôm đi. Ngay lúc cậu ta vừa dứt được nó ra, đám côn trùng tựa như phát điên mà đồng loạt đâm tới, đáng sợ nhất là bên trong thứ hình cầu này càng ngày càng nhiều côn trùng bay ra, A Phượng bị dọa ném cả nó xuống.
Thứ hình cầu vừa rơi xuống đất, côn trùng bay quanh hai người càng ngày càng nhiều, đuổi thế nào cũng không đi.
"Ai da!" A Phượng cảm thấy mặt rất đau, quát to một tiếng, không ngờ loại côn trùng này thế mà còn biết đốt người! Mặt A Phượng nhanh chóng sưng to, cậu ta còn chưa kịp phản ứng, côn trùng đốt cậu ta càng lúc càng nhiều, đau đến mức buộc cậu ta phải biến về hình thái chim Phượng Hoàng.
Đám côn trùng còn lại táo bạo vù vù bay qua bay lại trong không trung, dọa A Phượng phải đập hai cái cánh nhỏ, ấy vậy mà cũng bay được, mặc dù cũng chỉ là tà tà dưới mặt đất.
"Mau lên!" Trông thấy Bé Chuột vẫn còn ngốc nghếch đứng tại chỗ, A Phượng gấp gáp quát lên.
A Phượng bay qua, dùng hai cái chân mảnh khảnh của mình quặp chặt cái đuôi của Bé Chuột, sau đó ra sức đập cánh bay lên, tính mang theo cả Bé Chuột rời khỏi chỗ này.
Cảm giác A Phượng bắt được cái đuôi của mình, thân mình bắt đầu bay lên, Bé Chuột ngạc nhiên phát hiện thế giới trước mặt bắt đầu lộn ngược, A Phượng vậy mà biết bay cơ!.... Nhưng có thể bay cao hơn không, đầu của bé ma sát xuống đất đau quá!
A Phượng cố hết sức kéo Bé Chuột bay, cũng không rảnh quan tâm đến cái khác, 'cộc' một tiếng, đầu của Bé Chuột đập vào tảng đá nhỏ: "...QAQ...."
....
"Anh Long, khoảng thời gian này cũng may có anh giúp đỡ nhiều, thực sự cảm ơn anh!" Hạ Cát hồi hộp đến mức bắt đầu nói năng linh tinh. Trời ơi, lúc này còn nói cảm ơn cái gì, cũng có phải là phát thẻ người tốt đâu.
"Không sao, đều là công việc cả." Long Úy cũng rất nghiêm túc trả lời cậu.
Hạ Cát không muốn lan man nữa, càng nói càng xa, cậu quyết định liều một phen, tính nói thẳng luôn.
Hạ Cát cắn môi, đột ngột quay người đối mặt với Long Úy, lặng lẽ nhìn hắn, hít sâu một hơi nói: "Anh Long, thật ra em...."
"Khoan đã." Long Úy đột ngột ngắt lời cậu, nhíu mày động lỗ tai, có vẻ như nghe thấy thanh âm gì đó. Nghe trong chốc lát, sắc mặt hắn nhanh chóng biến đổi, kéo Hạ Cát muốn rời đi.
"Hở? Anh Long...." Hạ Cát giật nảy mình, vừa định hỏi Long Úy sao lại rời đi lúc này, bỗng nghe thấy tiếng vù vù từ xa mà tới, trong lòng cũng căng thẳng.
Chỉ trong một cái nháy mắt, đàn ong bị phá tổ đã phát điên, bắt đầu tấn công tất cả vật sống gần đó.
"A a a!" Hạ Cát sợ hãi đến nhũn chân, một đàn ong mật rừng đột nhiên xông tới, cậu theo bản năng vung tay, nhưng căn bản không chặn nổi tấn công như điên của đàn ong, chỉ trong chốc lát đã bị đốt đến kêu oa oa.
"Đừng chạy lung tung! Cẩn thận dưới chân!" Long Úy đứng bên cạnh vừa xua đuổi ong mật vừa nhắc nhở Hạ Cát đang hoảng hốt. Đàn ong mật này như có ý thức, vừa đốt người vừa đẩy người đến sát lan can.
Nhưng mà Hạ Cát bị đốt đến hoảng, bên tai đều là tiếng vù vù, căn bản không nghe thấy giọng của hắn. Cậu nhắm mắt tránh né đàn ong, vô tình đã đứng dựa sát vào lan can an toàn.
"Cẩn thận!!!!!" Long Úy đột nhiên hét lớn.
Hạ Cát nghe thấy thanh âm của Long Úy, vô thức mở to mắt, nhưng thân thể theo quán tính lui về sau. Mắt thấy sắp lật người rơi ra ngoài lan can, Long Úy nhào tới bắt lấy chân cậu.
Lan can quá thấp, Hạ Cát ngã ngửa về sau, cả thân thể đều treo cả bên ngoài lan can. Sau một trận trời long đất lở, Hạ Cát cảm thấy trái tim mình cũng vọt lên tận cổ họng rồi.
"Đừng giãy giụa! Tôi kéo cậu lên." Long Úy lớn tiếng nói.
Cũng không biết có phải do giây phút nguy hiểm kích thích Hạ Cát hay không, cậu đột nhiên ý thức được thế sự vô thường, có những lời không nói ra, không biết sau này còn có cơ hội hay không nữa. Ngay lúc mấu chốt này, Hạ Cát bỗng có dũng khí tỏ tình.
"Anh Long, em thích anh."
Long Úy đang dùng lực kéo cậu lên, đột nhiên được tỏ tình, hắn còn cho là mình nghe nhầm: "Cậu...nói cái gì?"
Hạ Cát bình tĩnh nhìn hắn, lúc này không thẹn thùng nữa, nói rõ ràng từng chữ: "Anh Long, em nói em thích anh, anh có muốn ở bên em không?"
"..."Long Úy hoàn toàn sững sờ, không biết nên trả lời thế nào. Xung quanh vẫn còn đàn ong đang vây quanh, táo bạo chích hắn.
Lan can ở đây cũng không rắn chắc mấy, chịu đựng sức nặng của hai người mà bắt đầu kẽo kẹt, nếu còn rề rà nữa, cả hai rơi xuống vực là điều chắc chắn. Nhưng đàn ong vẫn cứ đáng ghét thế đấy, đuổi thế nào cũng không đi.
Long Úy nhắm mắt, trầm mặc. Sau vài giây, hắn lại mở mắt ra nói với Hạ Cát: "Cậu nhắm mắt lại, tạm thời đừng mở ra."
Long Úy nói rất nghiêm túc, Hạ Cát vô thức làm theo.
Chỉ thấy trong mắt Long Úy lóe lên ánh sáng màu vàng kim, trong một khoảnh khắc, gió núi chỉ đang thoảng qua đột ngột gào thét, một bóng dáng to lớn dữ tợn chậm rãi xuất hiện.
Bộ lông màu đen phất phơ trong gió, nanh vuốt sắc bén, ánh mắt hung ác khiến tất cả động vật e sợ. Một tiếng gầm gừ vang lên, đàn ong mật vẫn đang phát điên như bị tắt tiếng, một giây sau, chúng tựa như gặp phải thiên địch tứ tán chạy trốn.
Hạ Cát cảm thấy cơ thể mình được nâng lên nhẹ nhàng, giống như bay lên, bàn tay đang chạm vào thứ gì đó rất mềm mại. Cậu sờ soạng một lúc, còn đang nghi hoặc, lại bất chợt nghe thấy tiếng dã thú, đột ngột mở mắt.
Hạ Cát tuy không chết vì ngã xuống núi, nhưng sau khi mở mắt ra, cậu xém nữa bị dọa chết.
Cậu phát hiện mình đang nằm trên lưng một cự thú to lớn màu đen, mà dáng vẻ của cự thú này nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu. Cậu vô thức nắm chặt lớp lông trong tay, lại bất ngờ nhận ra xúc cảm này rất quen thuộc.
Cự thú nhảy lên một cái, nhẹ nhàng rơi vào khoảng an toàn ở đài quan sát, hạ thấp cơ thể, đặt Hạ Cát từ trên lưng xuống.
Hạ Cát co quắp ngồi dưới đất, nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, sợ hãi nuốt nước miếng. Không đợi cậu đặt câu hỏi vì sao quái thú này lại xuất hiện, một trận gió lớn lại bất ngờ nổi lên, bộ lông của cự thú tung bay, chậm rãi hóa thành sương mù, cuối cùng biến mất.
Sau khi gió ngừng thổi, Hạ Cát mở to mắt nhìn, Long Úy từ trong sương mù đi ra, lại còn....trần như nhộng.
"Anh, anh, anh..." Hạ Cát bị ý nghĩ to gan của mình dọa cho chết khiếp, quái thú vừa rồi là Long Úy ư? Long Úy không phải con người?
"Cậu không sao chứ?" Long Úy đến gần Hạ Cát, nếu như không phải tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, hắn còn định giấu Hạ Cát một thời gian nữa.
Hạ Cát nhìn Long Úy, tâm trí hỗn loạn, vừa khiếp sợ lại vừa không nhịn được cứ liếc về chỗ nào đó....Đại ca à, anh có thể mặc quần áo vào rồi hẳn nói chuyện với tôi được không?
Hạ Cát đỏ mặt cúi đầu, nhưng Long Úy lại ngồi xổm xuống trước mặt cậu, thứ nào đó của Long Úy lại nằm gọn trong tầm nhìn của Hạ Cát, cậu dứt khoát nhắm mắt vào cho xong.
Long Úy nhìn Hạ Cát như vậy, còn tưởng là cậu sợ mình, vội cam đam: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại đến cậu."
Hạ Cát nghe thấy bèn mở choàng mắt, nhất thời trong lòng trăm mối ngổn ngang. Cậu có quá nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Cậu buồn rầu nhìn Long Úy, cuối cùng chỉ có thể nói ra được nửa câu: "Anh là....?"
"Cậu vừa nhìn thấy bản thể của tôi, theo lời của nhân loại thì tôi là một thần thú." Long Úy xếp bằng ngồi đối diện Hạ Cát.
"Thần thú?" Hạ Cát mơ hồ có một chút liên tưởng.
Long Úy gật đầu: "Cậu hẳn là cũng đoán được rồi, tôi cũng là một trong những thú cưng được ấp nở từ trứng thú cưng, là trường hợp đầu tiên và duy nhất mà Hạ Mộ Thần ấp nở thành công một quả trứng thú cưng cấp bậc truyền thuyết."
Hạ Mộ Thần là tên ông nội Hạ Cát, lần này Hạ Cát trợn trừng hai mắt, quả nhiên ông nội trước đây cũng bị khóa với hệ thống! Nếu như Long Úy là thú cưng nở ra từ trong trứng, như vậy Hạ Cát trở thành người thừa kế của cửa hàng thú cưng, bị trói định với hệ thống, hẳn Long Úy ngay từ đầu đã biết.
Hạ Cát nghĩ không ra: "Vậy anh...Sao anh lại giả làm người bình thường tiếp cận em?"
Long Úy thản nhiên nói: "Tôi cũng không có ác ý gì, sau khi biết cậu là cháu nội Hạ Mộ Thần, tôi dự định giúp cậu kinh doanh cửa hàng. Sở dĩ giấu giếm thân phận, là do không muốn dọa cậu."
Hạ Cát nhớ lại những chuyện trước đó, Long Úy xuất hiện đúng lúc cậu cần người nhất. Bây giờ nghĩ lại, hẳn anh ấy hiểu biết tập tính của loài chim Phượng Hoàng cũng không có gì lạ. Nhưng chân tướng này khiến Hạ Cát không làm sao vui nổi, cậu ngượng ngùng hỏi: "Cho nên, anh giúp đỡ em nhiều như vậy, đối tốt với em chỉ bởi vì...ông nội em?"
Long Úy nghe câu hỏi này, sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới thản nhiên đáp: "Cũng có thể nói như vậy."
Hạ Cát chẳng vui vẻ nổi, cảm thấy toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau, vẻ mặt cầu xin hỏi hắn: "Những lời em nói vừa rồi, anh có nghe thấy không?"
"...." Long Úy trầm mặc không nói, hắn đương nhiên nghe thấy.
Thấy Long Úy không đáp, Hạ Cát càng cảm thấy khó chịu hơn, đau từ trong lòng cho đến bên ngoài cơ thể. Mặc dù biết Long Úy không phải nhân loại, cho dù cậu có hoảng sợ, nhưng yêu thích dành cho Long Úy lại chẳng giảm đến nửa phần.
Nhìn thấy của Long Úy phản ứng như vậy, trong Hạ Cát tựa như đã có đáp án, nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, run rẩy hỏi: "Không nghe thấy cũng không sao, em nói lại lần nữa là được." Cậu dừng lại trong một chốc, hai mắt đỏ bừng nói: "Em thích anh, anh có thích em không?"
Long Úy cúi đầu không nhìn cậu, lâu sau mới đáp: "Tôi không ghét cậu, nhưng..."
"Được rồi, anh không cần phải nói đâu." Hạ Cát tức giận nói. Trong lòng cậu vừa giận vừa xót, cậu cảm thấy mình đúng là thằng khờ, thế mà lại xuân tâm nảy mầm với một Thần thú, lại còn ngu ngốc đi tỏ tình.
Hạ Cát không muốn phải già mồm cãi láo, hai tay vuốt mặt một cái, ý đồ che giấu đi khổ sở trong lòng. Nhưng tay vừa đụng lên mặt, cậu bị đau đến mức phải hít sâu một hơi.
"Không ổn, môi của cậu..." Long Úy nhìn Hạ Cát, cau mày lại.
"Môi của em thế nào?" Hạ Cát vô thức dùng tay sờ lên miệng mình, vừa đụng đã đau đến suýt rơi nước mắt. Không biết từ lúc nào mà hai cánh môi cậu sưng lên như hai cái xúc xích, vừa cứng lại vừa đau. Hạ Cát khóc không ra nước mắt, sao lại xui xẻo thế này, tỏ tình thất bại thì cũng thôi, bản thân lại chật vật thành ra thế này!
"Có thể là bị ong chích trúng rồi, đau không?" Long Úy xích lại gần xem xét.
Hạ Cát nhìn khuôn mặt Long Úy gần mình trong gang tấc, còn vẻ mặt lo lắng của hắn, cậu không ngừng cảnh cáo bản thân: "Là do anh ấy nể mặt ông nội mới quan tâm mày như vậy, không phải thích mày đâu!"
Hạ Cát nghiêng đầu tránh né Long Úy, mạnh miệng đáp: "Không đau."
"Sưng thành thế này rồi, nhất định phải khử trùng mới được." Nói xong, Long Úy bưng lấy mặt Hạ Cát, nháy mắt đưa mặt lại gần muốn hôn.
"!!" Hạ Cát đột ngột đẩy Long Úy ra, vừa sợ vừa hoảng nói: "Anh đã không thích em, cớ gì lại đột nhiên muốn hôn em?"
Long Úy còn bày ra vẻ mặt cực kỳ tỉnh táo, thản nhiên đáp: "Cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn giúp cậu tiêu sưng mà thôi. Nước miếng của thần thú có tác dụng trị các loại thương tích của con người."
"Anh, anh..." Hạ Cát nghẹn khí nhả lời, cái buff này của thần thú sao hố người thế! Vô tình thả thính con người ta còn không biết, chỉ khổ cậu!
Hạ Cát thở phì phò trừng mắt nhìn Long Úy, cuối cùng chỉ mắng được một câu: "Đồ tồi!" Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy chưa đủ chính xác bèn đổi thành: "Cầm thú!"
Hạ Cát chết sống không chịu để Long Úy trị liệu, quả thực là có ý định cứ thế mà để cặp môi xúc xích kia của mình đi về.
Quần áo trên người Long Úy đã bị rách toang lúc biến thân, không biết bị gió thổi bay đi đâu, Hạ Cát đành phải cởi áo sơ mi của mình ra cho hắn thắt ở hông, đưa ba lô cho hắn che trước ngực.
Một người mặt mũi bầm dập, một người áo rách quần manh cứ như thế mà quay về khách sạn. Trên đường về gặp phải rất nhiều người, có người thậm chí còn giơ điện thoại lên chụp hình.
Tâm tình Hạ Cát sa sút, lười so đo cùng đám người này, lủi thủi về phòng buồn một mình, thu thập hành lý chuẩn bị buổi trưa về lại thành phố.
Dọn được một nửa bèn nghe thấy tiếng gõ cửa, Hạ Cát mở cửa ra, thì ra là Tạ Ngôn.
Tạ Ngôn vừa nhìn thấy mặt Hạ Cát, bèn không nể nang ai phá lên cười.
"Bảo bối à, các cậu đây là 'chiến' ác liệt thế nào mà tự biến bản thân thành thế này." Tạ Ngôn ghẹo cậu.
Hạ Cát trừng mắt lườm cậu ta, không nói chuyện, quay người vào toilet soi gương. Không nhìn không biết, quả thực bản thân xấu đến trình độ đến mình nhìn còn thấy khủng khiếp! Đôi môi sưng như lạp xưởng, lại còn đỏ rừng rực, trên trán cũng bị ong chích thành một cục u to đùng. Hạ Cát kiểm tra toàn thân một lần, phát hiện trên cánh tay, trên đùi đều bị ong chích kín. Lúc này mới chậm chạp phát hiện ra chỗ nào cũng đau.
Hạ Cát dùng nước lạnh rửa mặt để bản thân tỉnh táo hơn. Cậu ngã người lên giường, cảm thấy mình cũng đáng thương quá.
Tạ Ngôn phát hiện cảm xúc của cậu không đúng, lập tức thu hồi sắc mặt tươi cười, cẩn thận ngồi xuống hỏi cậu: "Thế nào? Chẳng lẽ không thuận lợi sao?"
Hạ Cát không muốn nói, với lấy cái gối che mặt, ai ngờ lại bị đau đến kêu lên một tiếng.
Tạ Ngôn nhìn mấy vết ong chích trên người Hạ Cát, lo lắng nói: "Tớ gọi phục vụ phòng mang thuốc lên cho cậu nhé?"
"Không cần, cứ để tớ đau chết là được." Hạ Cát rầu rĩ đáp lại.
Tạ Ngôn bật cười: "Cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, đâu cần đến mức như vậy chứ."
Tạ Ngôn thấy Hạ Cát thế này, đoán được ra ngay tỏ tình thất bại rồi, vội hỏi chi tiết: "Sao lại không thành? Chẳng lẽ Long Úy không thích cậu?"
Hạ Cát mếu máo, hồi lâu sau mới buồn tủi gật đầu.
"Không đúng, chẳng phải trước đó cậu có nói hắn liếm tay cậu sao? Không thích cậu thì sao làm thế?" Tạ Ngôn buồn bực.
Hạ Cát không có cách nào giải thích cho Tạ Ngôn hiểu được đây chỉ là một skill của thần thú người ta mà thôi, chỉ nói: "Dù sao thì anh ấy đối tốt với tớ cũng không phải liên quan đến tình yêu."
Tạ Ngôn đảo mắt, nói: "Đã vậy thì cậu sa thải anh ta đi, để anh ta làm người mẫu cho tớ!"
Hạ Cát phản đối: "Mỡ đấy mà húp!"
Tạ Ngôn cười đểu cáng: "Cái loại Sở Khanh không chịu trách nhiệm này mà cậu còn muốn giữ lại ăn tết à?"
"Cậu quản tớ làm gì!" Hạ Tiểu Cát mới rồi còn rầu rĩ bây giờ lại giống như một con chó săn nhỏ, ánh mắt vừa ác vừa dữ.
Tạ Ngôn vỗ tay đứng dậy: "Được được được, tớ mặc kệ cậu. Đợi lát nữa tớ gọi phục vụ mang thuốc lên cho cậu. Cậu nghỉ ngơi một lát đi, buổi chiều chúng ta về thành phố."
....
Buổi chiều lúc mọi người tập hợp, A Phượng và Bé Chuột cũng đã biến trở lại hình người, nhưng dấu vết bị ong đốt trên mặt lại cực kỳ rõ. Sau khi ở trên núi phá tổ ong mật, mặc dù cũng đã trốn được về khách sạn, nhưng cũng bị Long Úy lôi ra đánh cho một trận nhừ tử. Lúc này hai đứa đang thu mình lại một góc trong xe SUV, ngoan ngoãn đến mức không hé răng nói lấy một lời.
Tạ Ngôn tấm tắc lấy làm lạ: "Sao hôm nay cả đám đều bị ong đốt hết vậy?"
Hạ Cát vừa nhìn thấy tình hình này bèn đoán được vì sao trên núi lại đột nhiên xuất hiện đàn ong mật đi tấn công người như vậy, hai thằng ranh này giờ phút nào cũng chỉ biết ăn rồi báo ba chúng nó. Nhưng hiện tại tâm tình Hạ Cát cũng không tốt, lười mắng.
Vào đến thành phố, Hạ Cát rầu rĩ ngồi ở ghế phụ. Trên đường đi, trong xe im lặng đáng sợ. Tạ Ngôn là người vô tư cũng bị không khí căng thẳng này ép đến sắp điên.
Trời tối, mọi người cuối cùng cũng về lại được thành Tây.
Trong con phố thương mại tối tăm, từ xa Hạ Cát đã nhìn thấy một tấm biển hiệu sáng đèn, phông chữ màu xanh lam nhạt kèm theo những đám mây trắng bồng bềnh. Trong bóng tối lờ mờ có thể thấy được dòng chữ 'Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng'. Trên biển gắn một chiếc đèn màu vàng nhạt, nhìn vừa đáng yêu vừa ấm áp, khiến cho mọi người cảm thấy như thể được về nhà.
Hạ Cát nóng lòng chạy đến gần, tự hỏi không biết cửa hàng sẽ trông như thế nào sau khi được nâng cấp.
Khi Hạ Cát chạy tới cửa, phát hiện ra hai gian đã được đả thông, tường gạch nguyên bản được đổi hết sang kính cường lực, người qua đường có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình trong tiệm. Cửa lớn đã biến thành cửa cảm ứng, trên cửa lắp một ổ khóa thông minh, khả năng là được kết nối với hệ thống. Ngay khi Hạ Cát vừa bước chân lên bậc, cửa lớn tự động mở ra.
Một chân Hạ Cát vừa đặt vào trong cửa hàng, âm thanh hệ thống vang lên bên tai.
[Hoan nghênh ký chủ trở về, việc nâng cấp và tân trang cửa hàng miễn phí đã hoàn thành. Thiết bị điện tử trong cửa hàng đều đã được kết nối với hệ thống, ký chủ không cần phải tự vận hành, chỉ cần điều khiển bằng ý nghĩ.]
Trong lòng Hạ Cát bèn nghĩ thầm 'bật đèn', ánh đèn trong tiệm lập tức sáng hết lên.
Tầng một cửa hàng đã mở rộng gấp đôi so với trước đây, được chia thành hai khu vực lớn. Bên trái là các phòng nhỏ trông như những con nhộng dành cho thú cưng, mỗi phòng đều có diện tích và kích thước khác nhau, phù hợp cho thú cưng với mọi kích cỡ. Ngoài ra còn có bể cá trang bị hệ thống thay nước và thông gió tự động dành cho thú cưng hệ nước.
Hạ Cát chú ý thấy bên cạnh còn có khu hoạt động dành riêng cho thú cưng, bên trong được đặt rất nhiều đồ chơi. Có những thứ này, thú cưng cũng không phải nằm chán cả ngày ở trong chuồng. Cách bài trí của hệ thống phải nói là cực kỳ chu đáo.
Khu vực bên phải đặt một cái sofa và một bàn trà mang phong cách điền viên, vừa hay cho những vị khách nghỉ ngơi. Điều khiến Hạ Cát vui mừng nhất chính là có một quán bar nhỏ ở ngay tại đây, phía sau quầy bar là một gian bếp mở, có thể nói là chuẩn bị đầy đủ không thiếu thứ gì cho kế hoạch mở một tiệm cà phê thú cưng của Hạ Cát.
Cách trang trí này không có gì để chê, Hạ Cát mong đợi lên lầu hai xem thử, tự hỏi không biết hệ thống có tự động nâng cấp phòng ngủ cho mình hay không.
Đến lầu hai, quả nhiên đúng như Hạ Cát đã dự đoán, tuy cách bài trí trong phòng cũng giống như trước, nhưng lại nhiều thêm mấy gian phòng nữa.
Phòng ngủ chính biến thành hai gian, phòng có cánh cửa màu đỏ là phòng của Hạ Cát, phòng có cành cửa màu xanh là phòng của Long Úy. Hạ Cát đẩy phòng có cánh cửa màu xanh ra trộm nhìn qua, mọi thứ đều giống hệt với tưởng tượng của cậu, nhưng tâm trạng của cậu bây giờ đã hoàn toàn khác.
Khi Hạ Cát xuống lầu, Long Úy đã mang hành lý của mọi người vào trong. Hai người chạm mặt nhau, Hạ Cát mất tự nhiên hắng giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, phòng của anh ở trên lầu hai, là phòng có cánh cửa màu xanh."
Long Úy nhìn cậu rồi trả lời: "Hiện tại cậu đã biết thân phận thật của tôi, tôi ngủ trong phòng hay ở đâu cũng được. Nếu cậu cảm thấy khó chịu, tôi có thể ở ngoài vào ban đêm."
Hạ Cát nghe hắn trả lời, tức giận chất vấn: "Anh muốn bỏ trốn phải không? Chúng ta đã ký hợp đồng lao động!"
Long Úy nhún vai: "Không phải, tôi vẫn luôn canh giữ cửa hàng."
"...." Hạ Cát nghe lời này càng khó chịu hơn, phỉ nhổ trong lòng: Canh cửa tiệm làm gì? Canh chủ tiệm đây này!
Hạ Cát làm bộ nói: "Tóm lại em là chủ tiệm, anh phải nghe lời em, em bảo anh ở đâu là anh phải ở đấy."
Long Úy không nói chuyện, chỉ gật đầu, nghe lời mang hành lý lên lầu hai.
Hạ Cát tắm rửa xong, buồn bực ngán ngẩm nằm trên giường chơi điện thoại. Nhưng cho dù đang xem cái gì thì trong đầu cũng chỉ nghĩ đến Long Úy, sầu đời đành đăng một cái status lên vòng bạn bè: Ông chủ và nhân viên là khoảng cách xa nhất thế giới.
Thanh niên nghiện mạng Tạ Ngôn một giây sau đã bình luận: Ông chủ có thể cầm hợp đồng đến đe dọa nhân viên, sau đó sẽ tiến hành một loạt các loại play ~ Con ruồi xoa tay.jbg ~
Hạ Cát trả lời một từ 'Cút', Tạ Ngôn bèn gọi điện thoại tới.
"Tớ nói này Hạ Tiểu Cát, cậu không cần ngu ngốc như thế nữa đâu? Hiện tại người ta đang chướng mắt cậu, cậu không cần cứ mãi mình dính lấy người ta. Mỗi ngày ở chung một chỗ, yêu là chuyện sớm hay muộn thôi mà."
Hạ Cát nghe xong, đột nhiên cảm thấy như đã thông suốt, có chuyện như vậy thật! Yêu đương và kinh doanh, cậu muốn cả hai!
Ông trời thương tiếc cho người cần cù, xem như hắn là thẳng nam, cho dù hiện tại không thích cậu, nhưng cậu không tin mình không bẻ được, huống chi hắn cũng đâu phải con người!
Nói là làm, Hạ Cát bắt đầu chuẩn bị mở quán cà phê thú cưng. Việc quan trọng nhất là phải tìm cho ra được một bartender và người làm bánh, Hạ Cát tính ngày mai sẽ đăng tin tuyển dụng xem thế nào.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, nghe cái kiểu gõ này là Hạ Cát đã đoán được ra là Bé Chuột nhỏ nhà mình, cậu đứng dậy đi mở cửa.
Bé Chuột biến thành người, trong tay bưng một khay điểm tâm, bứt rứt bất an đứng ở cửa phòng. Thấy Hạ Cát mở cửa, bé cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi ba, đây là đồ con làm cho ba á."
Hạ Cát nhìn mấy vết ong đốt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bé Chuột còn chưa hết sưng, càng nhìn càng đau lòng, cũng không dám trách cứ, thở dài nói: "Lần sau con đừng có đi theo A Phượng phá phách nữa nhé."
Bé Chuột ngoan ngoãn gật đầu.
"Cái gì mà đi theo A Phượng phá phách chứ!" A Phượng vẫn luôn trốn ở góc tường nhìn lén, nghe được lời Hạ Cát thiên vị như thế, nó lập tức tức giận nhảy ra ngoài. A Phượng lúc này đang trong hình thái chim Phượng Hoàng, không rõ là do bị ong đốt hay là bị Long Úy đánh, mà cái đầu xù đầy lông của nó chi chít u lớn u nhỏ, nom vừa tức cười vừa đáng thương.
Hạ Cát cười lắc đầu, cắn một miếng điểm tâm, bất ngờ nhận ra miếng bánh này có hương vị giống hệt bánh trái trong bữa tiệc tối tại khách sạn năm sao nằm trong thung lũng kia. Hạ Cát hỏi Bé Chuột: "Con mang từ khách sạn về à?"
Bé Chuột lắc đầu: "Không phải ạ. Con tự làm."
Mặc dù Hạ Cát biết Bé Chuột có khứu giác cực kỳ nhạy, nhưng không ngờ nhạy đến mức có thể phỏng chế lại hương vị mà bé đã từng được ăn. Có loại năng lực đặc biệt này, tương đương với việc chỉ cần nếm một lần là có thể làm ra hương vị y như đúc ư? Thế có khác nào siêu đầu bếp không chứ!
"Tiểu Sủng, Bé Chuột có kỹ năng trâu bò như thế mà cậu không nói cho tôi biết à?"
[Ký chủ, năng lực của thú cưng cực kỳ đa dạng, phương thức vận dụng cũng vô cùng phong phú, Tiểu Sủng không có khả năng giải thích từng cái một được. Tiểu Sủng đề nghị ký chủ mua quyển 'Bách khoa toàn thư thú cưng ba ngàn vị diện', trong đó có giới thiệu chi tiết tất cả các thú cưng ở tất cả các vị diện.]
"Còn có quyển sách này á? Sao cậu không nói sớm?" Hạ Cát than thở.
[Bởi vì giá bán của quyển sách này lên tới 18888 giá trị mơ ước, hiện tại ký chủ không mua nổi đâu.]
Hạ Cát: "..." Không có cách nào phản bác lại được.
[Nhắc nhở hữu nghị, năng lực phục chế hương vị là kỹ năng cơ bản của Hoàng Kim Thụy Thử. Sau khi được uống thuốc gia tăng năng lực thường xuyên, Hoàng Kim Thụy Thử có thể có thêm năng lực sáng tạo ra hương vị mới, thậm chí là hương vị độc nhất vô nhị. Cho nên ký chủ, cậu phải cố gắng kiếm thêm thật nhiều giá trị mơ ước mới được.]
Hạ Cát ôm chặt lấy Bé Chuột, phấn khích nói: "Bé Chuột à, con quả là một đứa bé ưu tú! Con có muốn trở thành thợ làm bánh và bartender của quán cà phê mà ba sắp mở không? Ba sẽ cố gắng kiếm thật nhiều giá trị mơ ước để mua cho con thuốc gia tăng năng lực, được không?"
Bé Chuột vui vẻ đến mức hai má đỏ bừng, đôi mắt sáng như sao, xấu hổ nói: "Dạ! Con thích ba nhất luôn!"
A Phượng ngồi ở một góc hẻo lánh cực kỳ không vui, nó vẫy đôi cánh nhỏ, bay thẳng vào phòng mình và Bé Chuột, 'phanh' một tiếng đóng sập cửa vào.
Tác giả có lời muốn nói:
A Phượng và Bé Chuột tay giơ cờ nhỏ vẫy thật mạnh: "Nói cùng tui nào, tác giả hôm nay thật chăm chỉ ~ ~"
adidaphat tác giả chơi lớn chương này gấp 3 mấy chương trước 🥲