Hạ Cát bình tĩnh lại, nhớ tới lời nhắc nhở của hệ thống bèn vội vàng bế bé Tiên Cá ra khỏi lồng ấp trứng.
Lúc chạm vào cơ thể bé nhỏ của bé Tiên Cá, Hạ Cát bất ngờ vì cảm giác lạ lẫm. Cơ thể bé vừa ẩm vừa trơn lại lạnh buốt, thậm chí còn bốc lên cả khí lạnh, hoàn toàn không giống với những thú cưng khác.
Tiên Cá thời kỳ bé con không thể rời khỏi nước, Hạ Cát lo lắng không biết nên đặt bé ở đâu mới được. Dưới tầng có một cái bể cá lớn đang để không, nhưng bây giờ là thời gian kinh doanh, vẫn còn có nhiều khách ở quán, vốn không thể dẫn bé Tiên Cá xuống được. Hạ Cát đột ngột nhớ ra phòng tắm.
Lúc hệ thống tiến hành thăng cấp cửa hàng, nhân tiện thăng cấp luôn cả phòng tắm. Hiện tại trong phòng tắm có một cái bồn tắm cực kỳ lớn, tạm thời để bé Tiên Cá ở chỗ này cũng được.
Hạ Cát đi vào phòng tắm, xả nước vào bồn, chuẩn bị cẩn thận đặt bé Tiên Cá nhà mình vào bồn. Trong khoảng thời gian này, bé con này chưa hề mở mắt ra nhìn đời lấy một lần. Hạ Cát không yên lòng, hỏi hệ thống: "Tiểu Sủng, sao bây giờ bé vẫn chưa tỉnh vậy? Tôi đặt bé vào trong nước liệu bé có biết thở không thế?"
[...Tiểu Sủng cũng không biết đáp án, đề nghị ký chủ nhanh chóng mua quyển 'Bách khoa toàn thư thú cưng' càng sớm càng tốt.]
"Mấu chốt là tôi không mua nổi mà." Hạ Cát im lặng, đành phải cẩn thận đặt bé Tiên Cá xuống nước, quan sát tỉ mỉ phản ứng của bé.
Ngay khi chiếc đuôi cá nho nhỏ màu trắng bạc của bé Tiên Cá chìm xuống nước, Hạ Cát chợt có cảm giác đuôi cá khẽ khàng lay động. Sau đó cái đầu nhỏ vẫn luôn gục xuống của bé Tiên Cá đột nhiên ngẩng lên, mở mắt.
Mái tóc trắng như chỉ, làn da mềm mại trắng nõn cùng đôi mắt to tròn mang sắc xanh biếc như màu của biển sâu, Hạ Cát cảm thấy trái tim mình đập hụt một nhịp. Cậu không khỏi cảm thán, loại sinh vật Tiên Cá này quả đúng như trong truyền thuyết, quá đẹp.
Hai tay Hạ Cát vẫn còn đang bế thân thể bé nhỏ mềm mềm của bé Tiên Cá, bé con mở to đôi mắt xanh thẳm của mình nghiêng đầu dò xét Hạ Cát trong chốc lát. Đột nhiên bé con rút ngón tay trong miệng mình ra, sau đó nắm lấy ngón trỏ của Hạ Cát ngậm vào miệng.
"A! Bẩn!" Hạ Cát còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy đau nhói trên đầu ngón tay, có vẻ như hàm răng sắc của bé con đã cắn nát ngón tay mình. Sau đó cậu cảm nhận được chiếc lưỡi nho nhỏ lành lạnh cuốn lấy miệng vết thương, hút lấy máu đang chảy.
Hạ Cát sợ ngây người, tại sao bé Tiên Cá...sao lại hút máu của cậu mất rồi?
May mắn là bé Tiên Cá chỉ hút vài hơi rồi buông ra, vui vẻ nhìn Hạ Cát. Hạ Cát tranh thủ rút tay về nhìn ngó nghiêng, đầu ngón tay vẫn còn đang chảy máu.
Hạ Cát lơ ngơ: "Tiểu Sủng, sao bé nó lại hút máu tôi?"
[Ngân Giao là loại thú cưng tương đối hiếm thấy, Tiểu Sủng cũng không nắm rõ tập tính của loài này, phỏng đoán có thể đây là hành vi nhận thân của Ngân Giao.]
"Hành vi nhận thân?" Hạ Cát ngơ ngác nhìn ngón tay mình.
Bé Tiên Cá cười thật tươi nhìn Hạ Cát, thấy Hạ Cát đang nhìn ngón tay bị thương của mình, bé duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay cậu an ủi, đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Không sợ nha."
Hạ Cát: "!" Thì ra Ngân Giao cũng biết nói à.
Bé Tiên Cá bỗng buông tay Hạ Cát, uốn éo người trong bồn tắm, cố gắng hết sức để đuôi của mình nổi lên mặt nước. Sau đó bé nhướn mày, duỗi tay nhỏ ra giật ra một chiếc vảy be bé đưa cho Hạ Cát.
"Sao con lại giật đứt vảy của mình chứ!" Hạ Cát giật nảy mình, nhào qua xem xét đuôi của nó xem có bị thương hay không. Lúc Hạ Cát lại gần mới phát hiện ra đuôi cá của bé Tiên Cá như đang lóe sáng, vảy nhỏ sắp xếp cực kỳ ngay ngắn, đẹp đẽ, căn bản không tìm thấy nơi vừa bị giật lấy là chỗ nào. Chiếc đuôi màu bạc vỗ nhẹ lên mặt nước rồi chìm xuống dưới bồn.
Hạ Cát lo lắng hỏi: "Con không thấy đau à?"
Bé Tiên Cá còn cứng đầu nâng chiếc vảy nhỏ trong tay mình, cười hì hì nhìn cậu.
Quả thực Hạ Cát bị hành động của bé dọa sợ, sau khi thấy bé không có việc gì mới thở dài, nhận lấy miếng vảy kia.
"Không sợ nè." Bé Tiên Cá lại nói lại một lần, một tay nhỏ vỗ lên mu bàn tay một cái, dường như đang ra hiệu cho Hạ Cát đặt vảy nhỏ lên miệng vết thương.
Hạ Cát nghi hoặc làm theo, đặt vảy nhỏ sáng bóng lên ngón cái đang chảy máu, chỉ thấy vảy nhỏ nhanh chóng tan ra thành nước, vết thương kéo da non lành lại rất nhanh, trong nháy mắt đã hoàn toàn khép lại.
"Hì hì." Bé Tiên Cá nhìn thấy ngón tay Hạ Cát khỏi, vui vẻ vẫy tay.
Hạ Cát càng thêm kinh ngạc: "Đây là..."
[Ngân Giao là thú cưng hệ chữa trị, tất có năng lực chữa trị.]
Hạ Cát hoảng hồn nhớ tới ngón tay trước đó bị A Phượng mổ, Long Úy cũng dùng nước bọt giúp mình khép lại vết thương, vậy là Tiên Cá nhỏ và Long Úy có năng lực giống nhau.
"Ừm...uống sữa nha?" Hạ Cát lắc lắc bình sữa trong tay, cậu cũng không biết phải cho người cá ăn gì.
Tiên Cá nhỏ bơi tới, ghé sát vào bình sữa ngửi ngửi, đuôi đập xuống nước một cái, biểu thị rằng mình không thích.
Hạ Cát hỏi: "Vậy con muốn ăn gì?"
"Thịt thịt!" Tiên Cá bé bỏng giơ tay trả lời.
Hạ Cát:.... Thì ra Tiên Cá là động vật ăn thịt.
"Được, vậy con ngoan ngoãn ở đây, ba đi lấy thức ăn cho con."
Lúc Hạ Cát đi ra khỏi phòng tắm vẫn còn cảm thấy choáng váng, không thể tin được rằng mình đã ấp ra một bé Tiên Cá, lại còn nuôi trong bồn tắm nhà mình, sao cứ cảm thấy mơ màng thế nhỉ.
Hạ Cát xuống thẳng dưới lầu mới nhớ tới mình chưa cho Tiên Cá uống thuốc tăng trưởng. Đại khái là do lần đầu tiên gặp phải thú cưng sống dưới nước nên tay chân có chút luống cuống, căn bản không nhớ ra được.
Lúc này chính là khoảng thời gian ăn tối, khách trong tiệm đều đã ra về, A Phượng mệt mỏi thu dọn cốc chén, Ninja Mèo làm ổ trên ghế sô pha không nhúc nhích. Hạ Cát quay người vào phòng bếp, muốn nhờ Bé Chuột làm thịt viên cho Tiên Cá.
"Bé con mới ra đời rồi à ba?" Bé Chuột nắm tay đặt trước ngực, vô cùng chờ mong mà nhìn Hạ Cát.
"Bé Chuột à, sao con biết?" Hạ Cát bất ngờ.
Bé Chuột cực kỳ phấn khích: "Con, con ngửi được mùi của bé con, mặn mặn."
Hạ Cát tưởng tượng, chắc là mặn thật: "Đúng vậy, là một bé Tiên Cá, tạm thời đang ở bồn tắm trên tầng. Bé con muốn ăn thịt, Bé Chuột có thể làm giúp ba không?"
"Đương, đương nhiên là được ạ!" Bé Chuột hưng phấn cực kỳ, lập tức bận rộn quanh cái bếp.
Hạ Cát đi ra khỏi phòng bếp, ngồi nghỉ ngơi trên ghế salon, thuận tiện lướt Weibo, muốn xem thử đánh giá của khách hàng về quán như thế nào.
Kết quả vừa mở Weibo ra xem đã thấy có mấy trăm tin nhắn chờ, Hạ Cát mở ra xem, phát hiện ra mọi người đang cùng hỏi về một thứ "Bánh gato cầu nguyện".
Hạ Cát không hiểu, 'bánh gato cầu nguyện' là cái quỷ gì?
Cậu nhấn mở status của một vị fan, thì ra là khách hàng hôm nay ghé quán.
"Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng hôm nay ra mắt Bánh gato cầu nguyện! Không chỉ ngon mà còn siêu siêu linh, mọi người mau đến đi nào!"
Weibo này vừa đăng không lâu mà đã có hơn ba ngàn bình luận, trong đó có rất nhiều ảnh chụp của những người khác nhau. Mọi người đều biểu thị rằng rất linh nghiệm, dưới bài đăng người tò mò cũng nhiều không kém.
Hạ Cát nhấn mở hình ảnh họ đăng và phát hiện ra rằng đó chỉ là một chiếc bánh gato vị matcha bình thường mà Bé Chuột làm thôi, sao lại biến thành 'Bánh gato cầu nguyện' rồi? Cậu đang trăm mối không có lời giải.
"Lạ thật." Hạ Cát đưa cho Long Úy xem, hỏi hắn: "Anh Long, anh xem này, mọi người đăng lên mạng nói rằng tiệm chúng ta có bán 'Bánh gato cầu nguyện', tên này là ai lấy vậy?"
Long Úy nhấn mở hình ảnh nhìn kỹ một chữ, chợt phát hiện ra đầu mối nhỏ. Hắn mở lại bình luận, quả nhiên đang thấy có người tâng bốc A Phượng, rất nhanh hắn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Không sao đâu, Phượng Hoàng lại ngứa da ấy mà."
"?" Hạ Cát một mặt người da đen hỏi chấm.
Long Úy cho Hạ Cát xem mấy bình luận, bản thân thì đi tìm A Phượng.
"Cái thằng giặc giời này, lại nghịch nữa rồi!" Hạ Cát nhìn bình luận, cuối cùng cũng phát hiện ra dấu chân nhỏ trên bánh gato, tức suýt ngất. Hạ Cát nghĩ tính A Phượng khá tự luyến, chỉ coi như là một ấn ký khoe khoang.
A Phượng bị Long Úy xách từ trong bếp ra, dọa đến nỗi biến trở về thành một cục bông đỏ rực, đang không ngừng run rẩy.
"A Phượng, hôm nay con lại nghịch phải không?" Hạ Cát thở dài.
"Con không có mà QAQ" A Phượng lắc đầu nguầy nguậy.
Hạ Cát cho nó xem ảnh, nghiêm túc nói: "Con còn nói không có, sao con lại dám dẫm lên bánh gato bán cho khách chứ?!"
"Con, con có rửa chân sạch sẽ mà." A Phượng giơ đôi chân mảnh khảnh của mình lên cho Hạ Cát xem.
Hạ Cát nâng trán thở dài: "...Được rồi, đây cũng là một điểm quan trọng."
Dưới uy áp khủng bố của Long Úy, A Phượng mới run rẩy há mỏ nói rõ đầu đuôi sự tình. Hạ Cát nghe xong cũng cảm thấy đúng là không nên chỉ trích A Phượng. Cũng là do A Phượng chó ngáp phải ruồi, vô tình làm ra 'Bánh gato cầu nguyện', cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
"Được rồi, đúng là lần này không thể trách con được, nhưng lần sau không được làm như vậy nữa, nghe không?"
Hạ Cát nhìn bình luận trên Weibo, cảm thấy có thể lợi dụng cơ hội lần này biến 'Bánh gato cầu nguyện" thành điểm nhấn của quán.
Lúc này Bé Chuột đã làm xong một đĩa thịt viên thơm cực kỳ, mang lên tầng hai cho Tiên Cá nhỏ.
Khi cửa phòng tắm mở ra, Tiên Cá bé bỏng nhạy bén ngửi được mùi thơm trong không khí, bé nhô đầu ra khỏi mặt nước, hai bàn tay nhỏ nắm lấy thành bồn, tò mò nhìn Bé Chuột.
Bé Chuột bị sự xinh đẹp của Tiên Cá làm cho chấn động, che miệng cảm thán: "Nhìn em thật xinh đẹp."
"Hì hì." Bé Tiên Cá mỉm cười vô hại với Bé Chuột, hỏi cậu: "Anh mang thịt tới cho bé ăn hả?"
"Đúng vậy." Bé Chuột trả lời.
"Vậy anh lại gần đây một chút nào." Bé Tiên Cá vẫy vẫy đuôi.
Bé Chuột vội vàng tiến lên hai bước, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn, Tiên Cá nhỏ chủ động cầm lấy tay của cậu, không kịp đợi cậu vui vẻ đã thấy Tiên Cá nhỏ há mồm cắn mạnh.
"A! Đau, đau, đau...." Bé Chuột kêu lớn: "Sao em lại cắn anh chứ? QAQ"
Bé Tiên Cá nhả miệng, nghi hoặc nhìn cậu: "Ơ, anh không phải thịt cho bé ăn à?"
Bé Chuột bị dọa sợ, bưng đĩa thịt viên lên, cà lăm nói: "Đừng, đừng ăn Shu Shu, ăn cái này nè."
"Ồ." Tiên Cá nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn, cầm một viên thịt ném vào miệng nhai nhai. Sau đó hai mắt bé phát sáng, bưng luôn đĩa, đổ hết thịt viên vào miệng, phồng má nhai liên tục.
Bé Chuột nhìn đến run rẩy.
"Ngon!" Tiên Cá nhỏ lau miệng, cảm thán. Bé thấy Bé Chuột vừa bị mình cắn nát tay đang run như cầy sấy, lập tức nói: "A, chờ một chút."
Sau đó bé không chút do dự giật một miếng vảy từ trên đuôi của mình xuống, đưa cho Bé Chuột.
Bé Chuột:...
Tác giả có lời muốn nói:
Tiên Cá bé bỏng: bé giật, bé giật, bé giật nè...
Hạ Cát:...Đứa nhỏ này có ngốc không vậy? Không sợ giật trọc đuôi mình luôn hả?