Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 39: Ông bô già phát uy



Hạ Cát rất nghiêm túc với quyết định mỗi tuần sẽ đưa thú cưng đến trường học đặc biệt một lần, cũng không phải là lời nói suông. Nhưng cậu lại không muốn giao nhiệm vụ này cho Long Úy, dù sao thì nhìn cô giáo Chu kia có vẻ rất thích Long Úy, chắc chắn không thể để hai người họ gặp nhau lần nữa.

Trên xe, Hạ Cát lén nhìn trộm Long Úy, ngập ngừng hỏi: "Anh Long, anh có thể dạy em cách huấn luyện Ninja Mèo được không? Dù sao thì mỗi tuần đến trường một lần cũng rất mệt, em học xong cũng có thể tự mình đi, không cần anh phải đi theo em nữa."

Long Úy lại thờ ơ đáp: "Không sao, lần sau tôi vẫn sẽ đi cùng với cậu."

Hạ Cát vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: "Ừm...huấn luyện cho thú cưng rất khó sao?"

"Không khó." Long Úy quay đầu lại nhìn Hạ Cát một chút: "Cũng tùy người mà thôi. Nhưng dựa vào tính cách của cậu thì chắc chắn Ninja Mèo sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu."

"..." Kiểu tính cách như thế này là trời sinh, Hạ Cát cũng buồn lắm đấy. "Nói mới thấy đúng, đúng là A Phượng không nghe lời em thật, chẳng lẽ là do em không quá nghiêm khắc ư?"

"Cậu cầm tinh con dê đúng không?" Long Úy đột nhiên hỏi.

Hạ Cát trả lời: "Đúng vậy, sao anh biết?"

Long Úy nói: "Con giáp cũng sẽ ảnh hưởng đến tính cách. Loại động vật như dê thường rất ôn hòa, cho nên đám thú cưng kia rất khó để sợ cậu."

"Thì ra còn có cả cách giải thích như thế này." Hạ Cát cảm thấy quá huyền diệu, nhưng cậu vẫn không từ bỏ việc học huấn luyện Ninja Mèo.

....

Chạng vạng, Hạ Cát và Long Úy về tới cửa hàng thú cưng.

Hạ Cát vừa xuống xe, liếc mắt thoáng qua đã thấy trên cửa sổ thủy tinh sát đất có nước đang nhỏ giọt, xuyên qua lớp nước có thể thấy loáng thoáng bóng dáng một cục bông rực lửa đang bay tới bay lui trên bể cá.

Trong lòng Hạ Cát có dự cảm không tốt, cậu lập tức mở cửa tiệm, một chân vừa bước vào trong đã thấy sũng nước. Cậu nhìn vào bên trong, mặt tường, bàn ghế, sàn nhà....khắp nơi đều là nước.

A Phượng bị nước xối ướt như chuột lột đang nổi giận đùng đùng vây quanh bể cá tránh trên tránh dưới, tìm cơ hội để mổ trúng bé Tiên Cá. Mà quả cầu nước trong tay bé Tiên Cá cũng chưa từng dừng lại, nhắm mắt ném loạn khắp nơi, xài hết cả nửa bể nước. Bé Chuột đáng thương nước mắt rưng rưng đang cầm một cái khăn nhỏ lau nước trên sàn nhà, nước không khô được bao mà quần áo đã ướt đẫm....

Hạ Cát nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt, huyết áp không ngừng tăng lên, cảm thấy tức ngực, không thể thở nổi... Cậu mới chỉ rời nhà hơn nửa ngày, đàn giặc giời này đã bắt đầu muốn lật trời rồi!

"Dừng hết lại cho tôi!!!!" Hạ Cát nổi giận gầm lên, định vọt tới, không ngờ trên sàn nhà lại toàn là nước đọng lại trơn như rêu. Cậu chạy quá gấp, chân vừa bước được một bước đã trượt một cái, nặng nề ngã chổng vó lên trời: "A!!!!"

Nghe tiếng Hạ Cát kêu thảm, ba ông giời con đồng loạt ngưng động tác, nhìn sang bên này.

"Ba!" Bé Chuột hô lên một tiếng, ném cái khăn nhỏ sang một bên, lập tức chạy lại, A Phượng cũng vỗ cánh bay đến bên cạnh Hạ Cát. Chỉ có Tiên Cá nhỏ không cách nào rời khỏi bể cá, bé ghé vào mép bể vẫy đuôi lo lắng suông.

Hạ Cát vốn định phải dạy dỗ bọn nhỏ một trận ra trò, nhưng không ngờ rằng không những không dạy bảo được mà còn làm trò cười trước mặt đám cướp cạn này. Lúc vừa mới té xuống, cậu đã giãy giụa định đứng lên, nhưng cú ngã này không nhẹ, Hạ Cát cảm giác xương cụt vừa nóng vừa đau, hồi lâu vẫn không thể ngồi dậy được.

Lúc Long Úy xách theo Ninja Mèo đi vào trong cửa hàng đã thấy Hạ Cát nhăn nhó nằm trên sàn nhà. Hắn ném mèo xuống ghế, chạy lại dìu cậu.

"A a a a từ từ, đau đau đau." Hạ Cát vừa mới được đỡ dậy đã cảm thấy chỗ xương cụt đau không chịu được. Cậu cắn răng nhịn một hồi mới bám lấy cánh tay Long Úy nói: "Anh Long, em cảm thấy có chút nghiêm trọng rồi, anh đưa em đi bệnh viện đi. Anh có biết lái xe không?"

Long Úy đáp ngay tắp lự: "Biết, tôi đưa cậu đi, đứng lên được không?"

Hạ Cát thử hai lần, nhưng thực sự là đau quá, cậu lại không muốn xấu mặt trước nhóm nhóc con hư đốn này, đành phải liều chết cắn môi. Long Úy nhìn cậu đau thành một cục, không nói hai lời lập tức bế ngang đi ra ngoài.

"Ba, ba có sao không? Ngài muốn đưa ba tôi đi đâu?" A Phượng sốt ruột hỏi, phành phạch hai cánh định đuổi theo, lại bị ánh mắt lạnh căm của Long Úy chấn ngay tại chỗ.

Khí tràng đáng sợ của Thần thú nháy mắt phóng thích ra ngoài, đừng nói trong tiệm toàn thú cưng từ cấp độ đặc biệt trở xuống, mà kể cả là yêu thú cơ bản cũng không cách nào chịu nổi. Toàn thân run lẩy bẩy, Tiên Cá nhỏ bị dọa sợ phải chui xuống đáy bể.

"Trước khi ta về phải dọn cho xong cửa hàng." Long Úy không nói nhiều, lạnh lùng buông xuống một câu rồi ôm Hạ Cát rời đi.

May mắn hôm nay mượn được xe Van, Hạ Cát đau không ngồi được, đành phải nằm xuống hàng ghế sau. Long Úy dùng điện thoại định vị cơ sở bệnh viện gần đây nhất, nhanh chóng lái xe đi.

Long Úy lái xe rất ổn định, nhưng không may họ lại đi đúng vào giờ tắc đường, trên đường xe cộ chật như nêm. Xe nhích được một chút lại ngừng, Hạ Cát bị lay người đau đến muốn hô ra tiếng, nhưng lại ngại bản thân là đàn ông mà kêu rên thì rất mất mặt, đành phải cắn cổ tay mình.

Cuối cùng tới được bệnh viện, Hạ Cát đã đau ra một thân mồ hôi. Bác sĩ khoa chỉnh hình đã tan ca, Hạ Cát đành phải đăng kí vào phòng cấp cứu, bác sĩ nhìn Hạ Cát đau không cong người được bèn đoán rằng khả năng xương cụt của cậu bị gãy rồi, phải cho đi chụp X – quang vội. Hạ Cát lại lê lết đi chụp X-quang, trong lòng lo chết đi được, nếu gãy xương thật thì phiền phức lắm.

Tâm tình thấp thỏm chụp x-quang xong rồi đưa cho bác sĩ xem, run rủi làm sao mà không bị gãy, chỉ bị nứt, Hạ Cát thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Thanh niên trẻ tuổi lần sau đi đường cho cẩn thận, lần này không có việc gì lớn, tôi cho cậu thuốc bôi, mỗi ngày bôi một ít là được, trước khi khỏi hẳn không được vận động mạnh." Bác sĩ viết đơn thuốc đưa cho Hạ Cát, sau đó hô ra phía cửa: "Người tiếp theo."

"Vậy là xong rồi ạ?" Hạ Cát hỏi.

"Xong rồi, cũng không nghiêm trọng gì mấy." Bác sĩ đang xem hồ sơ bệnh án của bệnh nhân tiếp theo trên máy tính, đầu cũng không ngẩng lên.

Long Úy đứng bên cạnh, Hạ Cát ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi: "Nhưng mà bác sĩ ơi, cháu đau quá, chú có thể tiêm cho cháu một mũi được không? Không thì kê thuốc giảm đau cũng được."

Bác sĩ trừng mắt qua cặp kính, nhìn Hạ Cát: "Đau quá thì về chườm nóng, thanh niên trai tráng hở chút là đòi tiêm, đau có thế đã không chịu được thì còn làm ăn gì."

Hạ Cát bị bác sĩ nói đến đỏ cả mặt, không có cách nào đành phải chịu đau cầm tờ đơn ra ngoài tiệm thuốc. Mua xong thuốc, hai người lái xe về lại cửa hàng thú cưng.

Lúc về đến cửa hàng thú cưng, bể cá đã được đổ đầy nước, cửa kính cũng được lau dọn sạch sẽ không dính một giọt nước. Long Úy dìu Hạ Cát vào cửa, A Phượng và Bé Chuột đang nằm sấp trên sàn nhà lau nước. Thấy Hạ Cát trở về, hai đứa lập tức đứng lên, muốn tới xem ba có làm sao không nhưng lại bị ánh mắt hung ác của Long Úy dọa sợ.

Lúc Hạ Cát té ngã, A Phượng nhìn thấy rất rõ ràng biểu hiện đau đớn của cậu, nó cảm thấy vừa lo lắng vừa áy náy, bây giờ rất muốn xem ba có sao không. A Phượng nắm chặt khăn trong tay, không để ý đến ánh mắt của Long Úy, lo lắng hô một tiếng "Ba...", lấy can đảm đưa tay về phía Hạ Cát, nhưng lại bị Hạ Cát nghiêng người né tránh.

"!" Trước kia A Phượng chưa từng gặp phải tình huống này, lập tức ngẩn người tại chỗ.

Hạ Cát tức cũng đã tức, bây giờ thấy đám nhỏ, ngược lại nhiều hơn là bất đắc dĩ, thở dài nói: "Nào, đừng nghịch nữa. Bây giờ ba không còn sức để dạy dỗ mấy đứa, ngày mai nói sau, ba đi nghỉ đã." Nói xong cậu vịn Long Úy lên lầu

Trong lòng A Phượng cực kỳ tủi thân, nhìn bóng lưng Hạ Cát đang lên lầu mà muốn khóc, sợ hãi nói: "Xong rồi, có phải ba ghét mình rồi không?"

Long Úy đỡ Hạ Cát lên phòng, Hạ Cát nằm sấp trên giường, sau mông vừa rát vừa đau, cậu chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào.

"Còn đau lắm à? Có muốn chườm nóng không?" Long Úy hỏi.

"Vâng...Anh Long, phiền anh mang giúp em khăn nóng, em cảm ơn." Hạ Cát cố gắng nặn cười.

Long Úy nhanh chóng vào phòng tắm cầm khăn nóng ra, nhưng chỗ bị thương lại ở dưới eo, Hạ Cát không có cách nào tự mình làm....

"Tôi giúp cậu." Long Úy nói rồi cởi luôn quần Hạ Cát.

"!" Toàn thân Hạ Cát cứng đơ, mặc dù cậu biết Long Úy chỉ đơn thuần muốn giúp cậu chườm nóng, nhưng chỗ xương cụt kia thực sự là.... Hạ Cát cảm thấy làm khó mình quá rồi.

Trong nháy mắt, quần ngoài đã bị Long Úy kéo xuống. Ngay lúc Long Úy sờ tay đến quần lót, Hạ Cát quát to: "Khoan đã!"

Long Úy nhíu mày ngừng tay.

Hạ Cát cười khan: "Để, để em tự làm."

Hạ Cát nằm sấp trên giường nên không thấy rõ biểu cảm của Long Úy, hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó đưa khăn nóng cho Hạ Cát, còn mình đứng bên cạnh xem cậu làm cách nào chườm nóng được cho bản thân.

"...." Hạ Cát không muốn Long Úy nhìn thấy mông của mình trong trường hợp này, đành phải đắp khăn trực tiếp lên quần lót. Động tác này lại khiến chỗ xương cụt đau nhói, cậu nhịn không được nhe răng, may mà sau khi chườm nóng, cơn đau cũng thuyên giảm đi được một chút.

Long Úy đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, hồi lâu mới lên tiếng: "Đắp khăn nóng xong còn phải bôi thuốc, cậu có thể tự mình làm được không?"

Hạ Cát vừa mới thả lỏng người, nghe được lời này hai mắt đột ngột mở to. Cậu khó khăn vòng tay ra sau, xem mình có thể thuận lợi bôi thuốc hay không.

Long Úy thở dài một hơi, lấy thuốc mỡ ra, cho một ít ở trên đầu ngón tay, quỳ một chân lên giường, dứt khoát lột quần lót của Hạ Cát xuống.

Hạ Cát: "∑ (; ° Д °)..."

Nơi khe mông vừa mới được chườm nóng, đột nhiên lại lộ ra trong không khí khiến cậu cảm thấy có hơi lạnh, cơ bắp phản xạ có điều kiện mà căng chặt lại. Lúc này cả hai người đều không nói gì, gian phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Hạ Cát vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ, hai má đỏ bừng.

Long Úy nhìn cậu căng mông vì căng thẳng, lại nhìn vành tai hồng thấu của cậu, không khỏi bật cười. Trong lòng Hạ Cát hiện tại đang nghĩ gì cũng rất dễ đoán ra, vì vậy hắn cố nhịn, không cười thành tiếng.

Đầu ngón tay thon dài dính lấy chút thuốc lành lạnh bôi lên nơi vừa đau vừa nóng, lúc này Hạ Cát đã không còn cảm nhận được đau đớn, chỉ cảm giác được đầu ngón tay Long Úy đặc biệt rõ ràng, không ngừng phóng đại lên.

"Có phải đỡ hơn rồi không?" Long Úy nhẹ nhàng xoa chỗ xương cụt của cậu, vừa xoa vừa hỏi.

"Dạ, vâng." Hai tay Hạ Cát nắm chặt gối đầu, chôn sâu mặt vào.

Long Úy chậm rãi xoa, còn nói: "Nhìn có hơi nghiêm trọng, sưng lên rồi này, đã bắt đầu bầm lại rồi, cần chườm nóng nhiều hơn."

"....Vâng." Hạ Cát cảm thấy mình đúng là ảo tưởng, người ta chỉ hỗ trợ bôi thuốc mà trong đầu cậu đã bắt đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh nhiều màu sắc.

Long Úy thoa thuốc xong còn cẩn thận mặc quần lại giúp cậu: "Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi xuống dưới dọn dẹp lại cửa hàng. Sáng mai tôi lại giúp cậu chườm nóng, bôi thuốc."

"Cảm ơn anh Long." Hạ Cát vẫn chôn mặt vào gối đầu như cũ, căn bản không dám ngẩng đầu lên. Cho đến khi nghe thấy tiếng khép cửa, cậu mới ngẩng đầu, hít sâu một hơi.

Chỗ khe mông không ngừng truyền đến cảm giác mát lạnh, trong đầu Hạ Cát không ngừng hiện lên câu nói " Sáng mai tôi lại giúp cậu chườm nóng, bôi thuốc", toàn thân nóng đến phát hoảng, hưng phấn hồi lâu mới mơ màng ngủ mất.

Dưới lầu, A Phượng và Bé Chuột đã lau khô nước trên sàn nhà, hai đứa mệt mỏi nằm liệt thở hồng hộc. Bé Tiên Cá nằm ở đáy bể, chỉ lộ ra một đôi mắt xanh thẳm, lo sợ nhìn ra bên ngoài.

Một lát sau, Long Úy lạnh mặt đi từ tầng hai xuống, Bé Tiên Cá toàn thân run lên rúc càng sâu vào góc bể. A Phượng tự biết mình thân béo khó có chỗ trốn, nhận mệnh nhắm mắt lại.

Long Úy dù sao cũng là Thần Thú có lực lượng tối thượng, lại là phụ huynh có quan điểm dùng bạo lực để dạy dỗ, đánh mấy tên giặc giời này không chút nương tay, A Phượng bị đánh đến nỗi từ hình người biến về hình chim. Bé Tiên Cá mặc dù vẫn còn nhỏ nhưng cũng không tốt hơn là bao, bị gõ đến đáy nước, không dám ra ngoài nữa.

A Phượng bị dạy dỗ một trận. tự bản thân cũng biết mình không đúng. Cho dù có bị đánh cũng không khóc, chỉ hít hít mũi, mặt mũi bầm dập bay thẳng lên phòng Hạ Cát muốn nói 'Xin lỗi' với ba.

A Phượng định đi vào phòng, nhưng bất ngờ phát hiện ra cửa phòng đóng chặt, mở cũng không ra. Nó nghĩ bản thân đã chịu đòn rồi, hẳn là ba cũng sẽ bớt giận, vậy là lấy can đảm gõ cửa. Chờ trong chốc lát mà bên trong không có động tĩnh gì cả.

A Phượng luống cuống, sợ hãi gọi một tiếng: "Ba ơi...."

Thế nhưng bên trong vẫn không có lấy một tiếng trả lời.

A Phượng sợ quá bật khóc, từ khi nó ra đời đến nay, Hạ Cát chưa bao giờ không quan tâm đến nó như hôm nay. Chẳng lẽ lần này ba giận thật, không còn thích A Phượng nữa sao?

A Phượng lo lắng gõ cửa, lệ rơi lã chã: "Ba ơi, A Phượng sai rồi! Ba ơi đừng giận con! Ba không cần A Phượng nữa ư?"

Đáp lại nó vẫn là sự im lặng.

"Oa oa!" A Phượng tủi thân chết mất, ngồi xổm trước cửa phòng khóc rống lên. Khóc mệt rồi dứt khoát nằm liệt ra sàn, lệ rơi trong im lặng.

Bé Chuột bưng đồ từ dưới lầu đi lên, trông thấy A Phượng nằm dưới sàn nhà khóc, nước mắt tích thành một vũng nước nhỏ, giật nảy mình hỏi thăm: "A Phượng, anh sao thế?"

A Phượng vẫn rơi nước mắt, bĩu môi: "Đừng quản anh, anh đã là một con chim chết."

Tác giả có lời muốn nói:

A Phượng nện cửa, khóc sướt mướt: Ba, con sai rồi, con xin lỗi oa oa!!! °°°(≧□≦)°°°

Hạ Cát: Zzzzzzz

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.