Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 44: Quả trứng thứ năm và thứ sáu



44-1


Đây là lần đầu tiên Lâm Kiều nhìn thấy mèo có chiếc đuôi kỳ lạ như thế, cô hỏi Hạ Cát: "Cho em hỏi chút, sao đuôi chú mèo này lại thành ra thế này ạ?"

Hạ Cát ngừng việc trong tay, lại gần giới thiệu: "Sinh ra đã vậy rồi. Cũng bởi lý do này mà nó bị chủ vứt bỏ khi mới sinh không lâu."

"Bị vứt sao? Thật đáng thương." Lâm Kiều nhìn mèo trắng lại gần mình, cô chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt v e nó.

Hạ Cát nhìn ra Lâm Kiều rất có hảo cảm với chú mèo này, bèn nói rõ: "Nếu như bạn dự định nhận nuôi nó, có một số điều tôi phải nói trước với bạn. Chú mèo này không phải là giống mèo bản địa, mà là 'mèo tuyệt hậu'."

"Mèo tuyệt hậu?" Lâm Kiều nghi hoặc ngẩng đầu, hiển nhiên chưa từng nghe đến khái niệm này.

Hạ Cát giải thích: "Mèo tuyệt hậu chính là giống mèo được sinh ra bằng sự lai tạo giữa hai chú mèo trưởng thành không thích hợp để giao phối. Sở dĩ xuất hiện giống mèo này là do chủ nhân không đưa mèo cưng đi triệt sản, hoặc nguyên nhân do lòng tham của thương nhân vô lương tâm phối giống cận huyết. Hậu quả của việc lai tạo này khiến các đoạn gen bị hỏng hoặc khiếm khuyết phóng đại lên rất nhiều lần, dẫn đến khả năng sinh ra con non bị dị tật rất cao. Bé mèo trắng này chính là một trong số những trường hợp đó, không chỉ bẩm sinh có chiếc đuôi dị dạng, sức khỏe cũng kém vô cùng, chăm sóc sẽ rất hao tốn tâm trí và tiền của."

"Này, chăm sóc nó rắc rối như vậy, hay là thôi nhé." Lúc Cố Tiểu Tiểu đi tới cũng vừa lúc nghe thấy lời giải thích của Hạ Cát, vội vàng lên tiếng ngăn cản Lâm Kiều đồng ý nhận nuôi chú mèo này.

Hạ Cát hy vọng bé mèo này sẽ tìm được chủ nhân nguyện ý quan tâm, chăm sóc nó, cậu cũng gật đầu đồng ý: "Bạn của bạn nói đúng đấy. Tôi nghĩ bạn nên suy nghĩ kỹ càng hơn, trong cửa hàng của chúng tôi cũng có rất nhiều thú cưng khỏe mạnh khác."

Lâm Kiều nhanh chóng trả lời: "Không, em chỉ muốn bé mèo này thôi."

"A Kiều, quen đi." Cố Tiểu Tiểu kéo Lâm Kiều từ dưới đất lên, khuyên nhủ: "Tớ cảm thấy tâm trạng của cậu gần đây không tốt lắm, hẳn cũng không đủ sức để chăm sóc thú cưng đâu."

Lâm Kiều nắm chặt tay cô, nói: "Nhưng bé mèo này có vẻ ngoài rất giống Nguyên Nguyên, tớ phải tìm một bé mèo để thay thế Nguyên Nguyên trước khi Trần Nguyên trở về, để anh ấy cảm thấy không có gì thay đổi cả, có lẽ...."

"A Kiều, vô dụng thôi, tớ cảm thấy cậu đang để tâm vào quá nhiều chuyện vụn vặt...." Cố Tiểu Tiểu đang chuẩn bị tiếp tục khuyên nhủ Lâm Kiều đã bị Hạ Cát cắt ngang.

Khi Lâm Kiều nói câu kia, Hạ Cát nghe rất rõ ràng, cậu cực kỳ nghiêm túc: " Xin lỗi vì đã chen ngang, bé mèo nhà tôi cần chủ nhân thực sự yêu thích nó, không phải là vật thay thế cho bất kỳ chú mèo nào khác."

Các phương diện khác có lẽ Hạ Cát sẽ rất dễ nói chuyện, nhưng khi đã nói tới thú cưng, cậu cực kỳ bao che, không xuất phát từ tấm lòng, cậu nhất quyết không đồng ý làm thủ tục nhận nuôi.

Hai người Lâm Kiều và Cố Tiểu Tiểu đỏ mặt, có chút xấu hổ, Cố Tiểu Tiểu kéo người rời đi: "Cậu xem đi, ông chủ đã nói như vậy rồi, chúng ta vẫn nên đi thôi."

"Không được." Lâm Kiều ngoài mặt hiền dịu, nhưng lại bướng cực kỳ, cô năn nỉ Hạ Cát: "Ông chủ, em xin nói thật với anh là em muốn nhận nuôi chú mèo này cũng vì vẻ ngoài của nó rất giống Nguyên Nguyên của em. Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới tình yêu của em dành cho nó cả. Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó. Ông chủ, làm ơn, xin anh cho em nhận nuôi chú mèo này." Lời vừa dứt, cô thậm chí còn cúi gập người với Hạ Cát.

Trường hợp này khiến Hạ Cát không biết phải làm thế nào.

Hạ Cát nhìn gương mặt tái nhợt của Lâm Kiều cùng với dáng người mảnh khảnh, luôn cảm thấy đến bản thân cô ấy còn không tự chăm sóc được chứ nói gì thêm một chú mèo bị khuyết tật, cậu vẫn uyển chuyển cự tuyệt: "Xin lỗi, bạn vẫn nên..."

"Em van xin anh!" Lâm Kiều cắt ngang Hạ Cát, tiến lên một bước nắm thật chặt tay Hạ Cát, đến cái oi nóng của mùa hạ cũng không thể khiến tay cô ấy ấm lên.

Lâm Kiều đỏ hốc mắt, lệ trực tuôn trào: "Cầu xin anh, em rất cần bé mèo này, em cam đoan sẽ tốt xử tốt với nó, em cam đoan."

"Cái này..." Hạ Cát phát hiện trạng thái của cô gái trước mặt mình không ổn, cậu thấy Cố Tiểu Tiểu đứng sau dùng mắt ra hiệu cho mình, dường như muốn cậu tạm thời đồng ý yêu cầu của Lâm Kiều.

Hạ Cát bất đắc dĩ, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Tôi có thể để bạn nhận nuôi, nhưng bạn phải điền đầy đủ thông tin vào giấy nhận nuôi, thời gian thử nhận nuôi là bảy ngày. Trong thời gian ấy, bạn phải gửi ảnh thú cưng cho tôi để tôi có thể đánh giá bạn có đủ điều kiện để nhận nuôi hay không. Nếu bạn đồng ý, tôi sẽ đi lấy giấy nhận nuôi."

Hạ Cát nghĩ, đến lúc đó có thể thông qua hệ thống xem giá trị ước mơ để phán đoán Lâm Kiều có thích hợp làm chủ bé mèo này không. Nếu như sau bảy ngày giá trị ước mơ không tăng, thú cưng cũng không cảm thấy hạnh phúc, lúc đó cậu sẽ đến nhà Lâm Kiều đưa bé mèo về lại tiệm.

"Không vấn đề gì, em sẽ điền đầy đủ thông tin, cảm ơn anh." Lâm Kiều lau mắt, gật đầu thật mạnh.

Lâm Kiều điền xong bảng biểu, Hạ Cát đối chiếu với thẻ căn cước của cô, sau đó cầm một bộ dụng cụ dành riêng cho thú cưng để cô cầm.

Lâm Kiều không nhận: "Không cần đâu ạ. Trong nhà em rất đầy đủ, sau khi Nguyên Nguyên mất, em vẫn không nỡ vứt bỏ."

"...." Hạ Cát không nói thêm gì, chỉ hy vọng rằng quyết định này của mình là chính xác.

Lâm Kiều hài lòng ôm mèo có chiếc đuôi kỳ lạ định rời đi.

Cố Tiểu Tiểu vội vàng nói: "A Kiều, cậu ra đường lớn bắt taxi trước đi nhé, tớ mua hai phần bánh mang về nữa."

Lâm Kiều nghe vậy ôm mèo đi trước.

Cố Tiểu Tiểu chặp tay trước ngực cảm tạ Hạ Cát: "Anh chủ, cảm ơn anh rất nhiều."

Hạ Cát nhíu mày đáp trả: "Bạn không cần cảm ơn tôi, nếu như tôi thấy bạn của bạn đối xử với mèo nhà tôi không tốt, tôi sẽ đến tận nhà đón nó về đấy."

"Vấn đề này anh cứ yên tâm, em cam đoan với anh A Kiều không phải là người thích ngược đãi động vật. Cô ấy chỉ là quá căng thẳng mà thôi." Cố Tiểu Tiểu giải thích.

Hạ Cát do dự: "Cô ấy không sao chứ....Nói thật, nhìn trạng thái bây giờ của cô ấy khiến người khác cảm thấy thật lo lắng."

"Haizz." Cố Tiểu Tiểu thở dài: "Vợ chồng A Kiều đã xa nhau hơn một năm nay. Chồng cô ấy sắp tới sẽ về nước, cô ấy ngày ngóng đêm trông...." Cố Tiểu Tiểu ý thức được bản thân suýt nữa thì lỡ miệng, lập tức sửa lời: "Khả năng mong đợi nhiều quá dẫn đến bồn chồn, lo lắng."

"Dù sao thì cũng cảm ơn anh rất nhiều." Cố Tiểu Tiểu cúi đầu, sau đó rời khỏi cửa hàng thú cưng.

Trên xe taxi, Lâm Kiều vui vẻ ôm mèo, Cố Tiểu Tiểu lo rằng cô ấy hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Cố Tiểu Tiểu, Lâm Kiều và Lâm Kiều là bạn rất nhiều năm. Khi còn học đại học, hai người là là cặp đôi kiểu mẫu ai cũng thấy cũng phải ghen tị. Sau khi tốt nghiệp, hai người cũng nhanh chóng tiến tới hôn nhân. Đáng tiếc cuộc sống hôn nhân không màu hồng giống như mong đợi, đôi bên thường xảy ra mâu thuẫn, xích mích, cãi vã suốt ngày, cuối cùng dẫn đến ly hôn.

Dù sao cũng đã có tình cảm nhiều năm, chính thức trở thành vợ chồng mới vỏn vẹn nửa năm, đôi bên đều không muốn phải đi đến con đường chia đôi ngả này. Hai người thỏa thuận cho nhau một năm thời gian, sau đó mới đưa ra quyết định. Tình cờ Trần Nguyên trong khoảng thời gian ấy lại có cơ hội được xuất ngoại, vậy là anh ấy chọn đi nước ngoài, Lâm Kiều ở lại trong nước, vẫn sống trong căn nhà của hai người trước đó.

Sau khi tách nhau, một mình sinh hoạt một khoảng thời gian, nỗi nhớ làm phai mờ đi khuyết điểm của đối phương, ưu điểm lại càng hiện rõ. Đến lúc này Lâm Kiều mới nhận ra mình không thể sống xa Trần Nguyên. Cô ấy đã liên hệ cho Trần Nguyên qua điện thoại hỏi khi nào Trần Nguyên có thể trở về, anh ấy trả lời rằng đã đồng ý với công ty sẽ xuất ngoại trong một năm, không thể giữa chừng đã bỏ về được. Vì vậy, Lâm Kiều vẫn luôn chờ đợi.

Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo. Lâm Kiều cho rằng chỉ cần Trần Nguyên trở về, hết thảy đều lại về vị trí cũ, quan hệ của hai người vẫn mặn nồng như thuở nào. Nhưng Cố Tiểu Tiểu lại nhìn thấy rõ ràng, có lẽ Lâm Kiều vẫn là Lâm Kiều của năm đó, nhưng Trần Nguyên có lẽ đã không phải là Trần Nguyên của Lâm Kiều nữa rồi.

Lâm Kiều về đến nhà, tra tin tức về chuyến bay của Trần Nguyên, sau đó mới gọi điện cho anh ấy.

"A lô." Giọng nói của Trần Nguyên khàn khản, nhuốm mỏi mệt, bên kia hẳn là buổi tối.

Lâm Kiều vừa vuốt mèo vừa hỏi: "A Nguyên, năm giờ chiều ngày mai anh đáp máy bay đúng không? Em đến sân bay đón anh nhé?"

"Không cần đâu, công ty sẽ phân người tới đón anh, trên đường anh còn có chút chuyện cần làm. Họ sẽ đưa anh về nhà, em cứ ở nhà đợi đi."

"Dạ.... vậy cũng được. Anh có muốn ăn gì không? Em nấu cho anh." Lâm Kiều dịu dàng hỏi.

Trần Nguyên biết cô không biết nấu nướng, trả lời: "Em gọi đồ ăn nhà hàng đi, đừng vất vả quá."

Lâm Kiều mừng rỡ vì Trần Nguyên còn nhớ cô không biết nấu ăn, cười nói: "Anh đừng coi thường em, một năm nay tay nghề của em tiến bộ rất nhiều đấy. Ngày mai anh thử ăn sẽ biết."

"Vậy ư? Anh rửa mắt mong chờ." Trần Nguyên cũng cười theo.

Tiếng cười trầm thấp của Trần Nguyên như dùi trống gõ vào trái tim cô, không khí nhẹ nhàng ngọt ngào này khiến Lâm Kiều cảm thấy như mình và anh ấy vẫn còn trong khoảng thời gian tình yêu cuồng nhiệt. Cô không thể ngăn mình nhớ tới khi đó, cũng càng mong chờ đến ngày mai có thể gặp mặt Trần Nguyên.

Cúp điện thoại, Lâm Kiều dọn dẹp lại nhà cửa, bảo đảm mỗi một chi tiết trong căn nhà vẫn giống với khi Trần Nguyên rời đi, sạch sẽ, gọn gàng, ấm áp.

Mèo nhỏ lặng lẽ cuộn mình trên sô pha, Lâm Kiều bế nó lên, đặt nó vào ổ mèo mềm mại trong phòng ngủ.

"Nguyên Nguyên, lần sau ngủ ở đây nhé. Đừng ngủ trên mặt đất, lạnh đấy." Lâm Kiều sờ đầu nó nhẹ nhàng dặn dò.

"Meo." Mèo nhỏ mở to hai mắt, tò mò nhìn cô.

"Hẳn là con đói lắm đúng không? Mẹ đi lấy đồ ăn con thích nhất cho con nhé?"

Lâm Kiều đi vào bếp lấy một hộp ức gà, mở hộp đặt trước mặt mèo nhỏ. Mèo nhỏ lại gần ngửi ngửi một chút, nhưng cũng không có ý định ăn.

"....Sao con lại không ăn? Không phải con thích cái này nhất sao?" Lúc này Lâm Kiều mới nhớ tới bé mèo này chỉ có ngoại hình giống Nguyên Nguyên, khẩu vị chưa chắc đã giống.

Vậy là cô ấy lấy 1 ít thức ăn từ nhiều loại đồ hộp đến, mèo nhỏ ngửi toàn bộ, cuối cùng ăn cá đóng hộp.

"Trời ơi, vậy mà con lại thích vị này nhất. Không hay rồi, Nguyên Nguyên trước kia ghét vị này nhất, vì vậy mà trong nhà cũng chỉ có mỗi hộp này thôi." Lâm Kiều rầu rĩ nói.


44-2


"Meo." Bé mèo nhỏ cũng đâu hiểu lời cô nói, ăn đến là vui vẻ, kêu lên một tiếng.

Lâm Kiều nhìn chằm chằm tai và chiếc đuôi quăn kì lạ kia trong chốc lát, sau đó đi lấy một chiếc váy hoa cũ từ trong tủ ra, lại lấy hộp kim chỉ tới.

Cô cắt một mảnh vải từ chiếc váy hoa kia, khâu nó thành một chiếc váy nhỏ có mũ trùm đầu, cô ấy mặc nó vào người mèo nhỏ, vừa hay mũ trùm cả tai, váy có thể giấu đi chiếc đuôi kì lạ kia, nhìn qua giống Nguyên Nguyên như đúc.

Buổi tối, Lâm Kiều ôm mèo nhỏ nằm lên giường, ấm áp nho nhỏ trong lồ ng ngực khiến cô cảm thấy cực kì an tâm, nhiều khi không thấy chiếc đuôi quăn cô sẽ coi nó là Nguyên Nguyên. Cô không ngừng nghĩ đến những kỷ niệm khi ở bên Trần Nguyên, mọi thứ đều ngọt ngào và tốt đẹp, cô thậm chí còn không hiểu vì sao hai người lại có quyết định xa nhau một năm.

Đêm đó Lâm Kiều ngủ thiếp đi, trong mộng Trần Nguyên trở về, nhẹ nhàng nằm lên giường, ôm cô vào trong lòng, Nguyên Nguyên nằm giữa hai người, vừa ấm áp vừa ngọt ngào.

Hiếm khi Lâm Kiều có một giấc ngủ ngon, lúc tỉnh giấc cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Cô đứng trước tủ quần áo chọn lựa rất lâu, cuối cùng quyết định mặc lại chiếc váy khi xưa Trần Nguyên khen đẹp. Sau đó cô ấy tập trung trang điểm, mặc dù đã gầy đi không ít, nhưng cô vẫn cảm thấy mình không thay đổi gì nhiều so với trước kia.

Lâm Kiều thu dọn giường, lại xịt chút nước hoa thoang thoảng trong phòng ngủ, mèo nhỏ ngửi mùi không nhịn được hắt hơi một cái.

Bởi vì đã nhận lời nấu cơm cho Trần Nguyên, sáng sớm cô đã tới siêu thị mua nguyên liệu cho bữa tối. Bữa trưa ăn qua loa món gì đó ở bên ngoài, sau đó trở về bận bịu rất lâu ở trong bếp cả buổi chiều.

Thực ra cô cũng chỉ mạnh miệng vậy thôi, tài nấu nướng của cô cũng không khá hơn là bao, dù sao cũng chỉ ở có một mình, không có ý định ngày nào cũng nấu. Năm giờ chiều, cuối cùng Lâm Kiều cũng đã nấu được một bàn đồ ăn tươm tất.

Cô nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Trần Nguyên, không liên hệ được, khả năng máy bay lại delay rồi.

Nấu cơm xong toàn thân ra một thân mồ hôi, cô đi tắm một lần nữa, lại trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp. Bây giờ đã là bảy giờ tối, cô lại gọi điện cho Trần Nguyên một lần nữa, lần này anh ấy đã nghe máy.

"A lô, khi nào anh về tới nhà ạ?" Lâm Kiều lo lắng hỏi.

"Anh vừa mới vào khu chung cư, sắp về rồi đây." Trần Nguyên trả lời.

"Vâng, em chờ anh." Lâm Kiều cúp điện thoại, trái tim đập rộn ràng. Cô lại trước gương soi xem bản thân thế nào, sau đó ngồi trên ghế sô pha, căng thẳng đợi chờ tiếng chìa khóa cắ m vào ổ.

Một lát sau, không ngờ tiếng chuông cửa lại vang lên, Lâm Kiều bị dọa run cả người, nhanh chóng đứng dậy mở cửa.

Nhìn người đứng ngoài cửa, Lâm Kiều sững sờ, cô không có cảm giác hào hứng và ngây ngất như tưởng tượng, chỉ kinh ngạc nhìn người vừa quen vừa lạ trước mắt.

Không phải mái tóc nâu uốn xoăn mà cô hằng quen thuộc, mà là mái tóc đen ngắn, khuôn mặt vẫn luôn sạch sẽ lại lún phún râu, duy chỉ có nụ cười kia vẫn luôn không hề thay đổi.

"Em nhìn vẫn xinh đẹp như trước kia." Trần Nguyên cười nói.

"Vâng, ừm, anh mau vào đi." Lâm Kiều lấy lại tinh thần, vội vã tránh người để Trần Nguyên đi vào. Cô đưa tay định lấy vali của Trần Nguyên, lại phát hiện ra anh chỉ khoác một chiếc balo. Lâm Kiều cố gắng xem nhẹ điều này, xoay người lấy dép lê cho anh.

"Ngồi máy bay lâu như vậy hẳn anh cảm thấy rất mệt, tắm trước rồi ăn cơm anh nhé?" Lâm Kiều hỏi.

Trần Nguyên do dự, cuối cùng vẫn ngượng ngùng gật đầu: "Được, trời nóng, mồ hôi ra nhiều, khó chịu thật."

"Vậy anh mau đi đi, em lấy quần áo giúp anh." Lâm Kiều đang chuẩn bị về phòng ngủ, Trần Nguyên bèn gọi cô lại.

"Không cần đâu, trong balo của anh có." Trần Nguyên ngồi xổm xuống lấy một bộ quần áo ngủ.

Lâm Kiều vô tình nhìn thoáng qua thấy anh chỉ có vài bộ quần áo, không khỏi hỏi: "Hành lý của anh đâu? Sao lại chỉ mang có mấy bộ thế này?"

"À, vali quá nặng, anh để nó ở trong cốp xe công ti, không lấy xuống." Trần Nguyên thuận miệng trả lời.

Lâm Kiều an ủi mình không nên suy nghĩ quá nhiều, đi vào phòng tắm mở nước sẵn cho anh.

Trần Nguyên đi vào phòng tắm, Lâm Kiều ngồi ngoài bàn ăn, nghe tiếng động trong phòng tắm, rốt cuộc cũng cảm thấy căn nhà này không còn cảm giác lạnh lẽo trống vắng nữa, tựa hồ có chút ấm áp.

Trần Nguyên tắm rất nhanh, ngồi xuống trước bàn cơm, nhìn một bàn tràn đầy đồ ăn, Trần Nguyên tỏ ra cực kỳ kinh ngạc: "Một mình em làm sao?"

Lâm Kiều gắp thức ăn vào bát cho anh, gật đầu: "Vâng, anh ăn thử xem."

Trần Nguyên vùi đầu bắt đầu ăn, cô nhìn tướng ăn vội vã của anh, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cô hỏi: "Ngon không anh?"

Trần Nguyên ngẩng đầu cười với cô, khả năng là quá đói, ăn càng ngày càng nhanh.

Cơm nước xong xuôi, hai người chưa vội vã thu dọn chén bát, ngồi nói chuyện một lát, hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương. Giọng điệu của Trần Nguyên rất thoải mái, nhưng Lâm Kiều lại không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Để anh rửa bát cho." Trần Nguyên chủ động dọn bàn. "Em mau đi tắm đi."

Lâm Kiều đáp ứng, cô rất thích cảm giác chia nhau làm việc nhà như bây giờ, như thể hai người chưa từng có một năm chia ly. Cô tắm trong tâm trạng thấp thỏm, đêm nay hai người sẽ ngủ cùng nhau ư?

Chờ đến khi Lâm Kiều đi ra, Trần Nguyên đã rửa xong bát đũa, đang ngồi trên ghế sofa đùa mèo: "Sao em lại nghĩ ra cho Nguyên Nguyên mặc váy thế? Nhìn hay đấy."

"À, em thấy rất dễ thương, vậy là mua." Lâm Kiều bất an trả lời.

Lâm Kiều nắm chặt tay, bối rối nói: "Anh bay một ngày rồi, hẳn là rất mệt, nên nghỉ sớm thôi." Cô đứng trước cửa phòng ngủ chờ Trần Nguyên đi vào.

Bàn tay đang đùa mèo của Trần Nguyên thoáng dừng trong phút chốc, anh không ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều, vừa đùa mèo vừa như vô ý trả lời: "À, đêm nay anh ngủ ngoài ghế là được rồi, em mau đi nghỉ đi."

Câu nói này của anh khiến cơ thể vừa tắm qua nước nóng của cô trở nên lạnh buốt, cô quay người đóng cửa phòng ngủ, tự an ủi bản thân, không sao cả, vì cả hai đã a nhau quá lâu mà thôi.

Cô nằm trên giường một hồi, làm sao cũng không ngủ nổi, lại quờ quạng trong bóng tối mở cửa thành khe hẹp. Tiếng ngáy nho nhỏ của Trần Nguyên theo khe nhỏ này truyền vào, khiến cô cảm thấy không còn quá tịch mịch nữa. Không biết qua bao lâu, cô mới mơ màng ngủ mất.

Nửa đêm, cô cảm thấy có thứ gì đó vừa mềm mại vừa ấm áp chui vào lòng mình, cô không mở mắt, cũng không đẩy ra, bởi vì một người ngủ quá lạnh.

Sáng hôm sau Lâm Kiều dậy rất sớm, Trần Nguyên vì bị lệch múi giờ vẫn còn ngủ say sưa. Cô nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng bếp làm bữa sáng, lại nhắn tin hỏi Cố Tiểu Tiểu dạo gần đây có phim nào hay không, cô muốn đi xem phim cùng Trần Nguyên.

Đến trưa Trần Nguyên mới tỉnh, Lâm Kiều bưng bữa sáng lên cho anh. Nhân lúc Trần Nguyên ăn sáng, cô một số bộ phim đang chiếu ngoài rạp trên di động lêm cho anh xem, hỏi anh muốn xem bộ phim nào?

"Phim này thì sao ạ? Tiểu Tiểu đã xem rồi, cô ấy nói là hay lắm, vừa hay có suất chiếu lúc ba giờ chiều, xem xong chúng ta đi ăn ngoài luôn nhé?" Lâm Kiều nói ra lịch trình mình đã lên kế hoạch.

Trần Nguyên chỉ ăn sáng, không nói gì.

"Ừm....nếu không thì mình xem phim khác? Em nhớ anh rất thích xem phim đặc công Mỹ đúng không?"

"A Kiều...." Trần Nguyên buông đũa.

"Nếu không thì phim này, ratting rất cao đấy."

"A Kiều, xế chiều nay anh phải đến công ty một chuyến. Xin lỗi em, không thể đi xem phim cùng em được."

Lâm Kiều ngạc nhiên, sau đó hỏi lại: "Anh đi công tác cũng đã một năm, công ty không thể cho anh nghỉ ngơi vài ngày sao ạ?"

Trần Nguyên im lặng nhìn cô.

"Vậy được, chờ anh tan làm chúng ta có thể xem suất chiếu đêm." Lâm Kiều cứng ngắc đổi giọng.

Trần Nguyên lấy balo của mình, rút ra một tập văn kiện đưa cho cô.

Lâm Kiều sững sờ nhìn anh, không dám đưa tay ra nhận.

Trần Nguyên đặt văn kiện xuống trước mặt cô, giọng nói anh vẫn dịu dàng như vậy: "A Kiều, đây là quyết định cuối cùng của anh. Đơn anh cũng đã ký, căn nhà này anh để lại cho em, em có thể sống ở đây, nếu không thích cũng có thể bán đi. Anh...hy vọng cuộc sống sau này của em trôi qua càng ngày càng tốt."

Nước mắt Lâm Kiều tuôn rơi, ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra, cô cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn, bốn chữ 'Đơn xin ly hôn' khiến cô không thở nổi.

"Tại sao?" Cô hỏi Trần Nguyên: "Tối hôm qua chúng ta còn rất tốt...Trần Nguyên anh nhìn xem, mọi thứ trong nhà đều không thay đổi, vẫn giống như trước đây, em và Nguyên Nguyên cũng vậy, chúng ta ở cùng nhau như trước được không anh? Em cam đoan chúng ta sẽ không cãi nhau nữa."

Trần Nguyên đưa khăn cho cô, im lặng không nói.

Lâm Kiều hoàn toàn suy sụp, cô đẩy cánh tay Trần Nguyên, chất vấn: "Có phải anh ở nước ngoài quen người khác không? Trần Nguyên, chúng ta không ly hôn, sao anh có thể làm thế!"

"Không có, anh không quen ai cả." Cuối cùng Trần Nguyên cũng đã lên tiếng.

"Không thể nào, không có người khác sao phải ly hôn với em. Em đợi anh tròn một năm, bây giờ anh lại muốn vứt bỏ em!" Lâm Kiều lớn tiếng oán trách, than thở khóc lóc.

Trần Nguyên cố gắng trấn an cô: "A Kiều, em bình tĩnh lại đi nào, chúng ta đã cách xa nhau quá lâu, không thể trở về như trước kia được nữa."

"Tại sao? Mặc dù tách ra nhưng em vẫn là em mà, tình yêu của em vẫn không hề thay đổi."

Trần Nguyên thở dài: "....Là anh thay đổi."

Trần Nguyên dọn xong quần áo của mình, xách balo, dự định rời đi.

"Trần Nguyên!" Lâm Kiều sụp đổ khóc lớn, lại không biết phải nói gì để giữ anh lại.

"A Kiều, anh thực sự hy vọng tương lai em sẽ sống tốt." Trần Nguyên nói xong câu đó, mở cửa rời đi.

Một tiếng 'cạch' đã phá nát những ước mơ ấp ủ bấy lâu của Lâm Kiều, lúc này cô mới nhận ra rằng một mình muốn duy trì hôn nhân cũng là vô ích.

Lâm Kiều ôm gối ngồi trên sàn nhà, vùi đầu khóc thảm thiết, giống như phát ti3t, lại cũng giống như được giải thoát.

Mèo nhỏ bò từ trên kệ xuống, chui vào lòng cô, khe khẽ kêu mấy tiếng 'meo meo meo'.

Lâm Kiều cảm giác lồ ng ngực mình ấm áp, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, xin lỗi, Nguyên Nguyên không ở đây, con cũng không phải là thế thân của Nguyên Nguyên. Cảm ơn con vẫn nguyện ý ở cùng mẹ!"

"Meo" mèo nhỏ kêu một tiếng, nằm úp sấp trong lòng cô, nhẹ nhàng li3m vệt nước mắt trên gương mặt cô.

....

Hạ Cát đang cầm tờ thông tin, nhìn địa chỉ trên giấy, tra map trên điện thoại. Mèo nhỏ nhà cậu đã được nhận nuôi ba ngày mà vẫn chưa có âm thanh nhắc nhở của hệ thống. Cậu bắt đầu hoài nghi quyết định của mình có phải là sai lầm hay không. Không đợi đến bảy ngày, cậu tính ngay hôm nay đi đón mèo về nhà.

Cậu cầm điện thoại di động, định nói với Long Úy một tiếng trước khi ra ngoài, đột nhiên tiếng hệ thống vang lên bên tai.

[Ting! Chúc mừng ký chủ đạt được 3000 giá trị ước mơ. Phát hiện có một quả trứng thú cưng sắp nở.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.