Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 67: Đẹp, không sợ!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

67-1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần kết kén này của bé Tằm Ngọc cực kỳ dài, sáng ngày thứ hai Hạ Cát có qua xem, trên giường vẫn là một cái kén cực kỳ to.

Hạ Cát có hơi lo lắng, tra trên 'Bách khoa toàn thư thú cưng các vị diện' thấy có ghi Tằm Ngọc có thói quen kết kén nhiều lần, thường lặp đi lặp lại trong quá trình trưởng thành, tự chữa trị bản thân hoặc cảm thấy chán nản. Nhiều nhất làg ba ngày, người chăm sóc không cần lo lắng.

Hạ Cát thấy có nguyên nhân do cảm thấy chán nản bèn thấy đau lòng, hi vọng đứa trẻ này không phải vì cú sốc ngày hôm qua mà không muốn phá kén. Cậu muốn làm công tác tư tưởng cho bé, nhưng bây giờ cũng chỉ đành đợi bé ra rồi mới tính.

Ban ngày, giáo viên của trường học đặc biệt Lục Phong có tới đây một chuyến, Hạ Cát cũng có một khoảng thời gian không tới thăm học sinh nên có chút bất ngờ.

"Ông chủ Hạ, cho cậu xem ảnh này, có phải lớn lên khoẻ mạnh hơn trước nhiều không? Bọn trẻ rất thích dắt Đại Bạch đi dạo quanh khuôn viên trường." Cô Chu cho Hạ Cát xem ảnh và video trong điện thoại.

Hạ Cát phát hiện trạng thái tinh thần của chú chó này đúng là khá hơn trước, mặc dù vẫn không nghe được nhưng đôi mắt lại rất sáng, lúc nào cũng chăm chú nhìn bọn nhỏ. Cậu xem từng ảnh chụp, từng video một, hiển nhiên bọn nhỏ và nó đã trở thành những người bạn thân nhất, Hạ Cát vui mừng nói: "Tốt quá rồi, tôi thấy bọn nhỏ cũng hoạt bát hơn nhiều lắm."

Cô Chu cất điện thoại, cười nói: "Đúng vậy, thể chất của bọn nhỏ cũng cải thiện hơn rất nhiều. Rất nhiều đứa trẻ lúc trước không thích hoạt động, từ khi có sự xuất hiện của chú chó này, mỗi ngày đều tích cực tản bộ, chơi đùa, vô tình cũng đã tự rèn luyện thân thể mình."

"Thật sự là quá tốt rồi!" Hạ Cát cực kỳ vui mừng khi thấy kết quả cả hai bên đều hài lòng thế này.

Sau khi cô Chu thông báo tình hình của Đại Bạch gần đây cho Hạ Cát, cô mới bắt đầu nói rõ ý đồ của mình trong chuyến đi lần này: "Hiệu trưởng cho rằng việc nhận nuôi thú cưng rất có hiệu quả trong việc nâng cao sức khoẻ tinh thần học sinh, vì vậy lần này chúng tôi dự định sẽ nhận nuôi một chú mèo. Lượng vận động của mèo không lớn, thích hợp nuôi trong nhà. Một bộ phận học sinh khiếm thị bình thường không tiện ra ngoài cũng có thể chơi đùa với mèo ở trong lớp. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ phân bổ thời gian hợp lý để nó có thể cảm thấy thoải mái nhất khi sống cùng chúng tôi."

"Chuyện này không vấn đề gì, tình cờ trong cửa hàng chúng tôi còn hai bé mèo vẫn đang chờ người nhận nuôi, đều không có vấn đề nghiêm trọng gì về sức khoẻ. Chỉ là có một bé ly hoa có khiếm khuyết một bên tai, nhìn không được đẹp mắt cho lắm; chân trước của bé bò sữa đã từng bị tổn thương, không thể dùng lực quá mạnh, nhưng vẫn có thể đi lại bình thường. Cô xem cô muốn chọn bé nào." Hạ Cát dẫn cô Chu tới gần hai chiếc lồ ng, để cô tự mình lựa chọn.

"Đáng yêu quá, tôi nên chọn bé nào đây?" Cô Chu lâm vào khó khăn trong việc chọn lựa.

Hai bé mèo rất thông minh, dường như cảm nhận được người trước mặt này tới nhận nuôi mình, nhao nhao chạy đến bên cạnh lồ ng, mở to đôi mắt long lanh nhìn cô, một chân thò ra ngoài lồ ng vẫy vẫy.

Cô Chu suy nghĩ trong thoáng chốc, nói: "Vậy tôi quyết định nhận nuôi bé ly hoa này đi, dù sao học sinh trường chúng tôi không trọng bề ngoài. Dáng dấp xinh đẹp của bé bò sữa sẽ có rất nhiều cơ hội được nhận nuôi, chân trước lại còn từng bị thương, nếu chơi với bọn trẻ sẽ tốn rất nhiều sức. Ông chủ Hạ, cậu thấy sao?"

Cô Chu suy nghĩ rất chu đáo, Hạ Cát cũng biểu thị đồng ý: "Được, vậy thì bé ly hoa này đi." Hạ Cát ôm mèo ly hoa từ trong lồ ng ra, lại xoa đầu bò sữa để an ủi nó.

Như thường lệ, Long Uý là người sắp xếp các vật dụng dành cho thú cưng, cô Chu nhìn thấy hắn bèn nở nụ cười duyên dáng: "Anh Long, đã lâu không gặp."

"Ừ, đã lâu không gặp." Long Uý vừa chào hỏi vừa không chớp mắt giúp cô ôm mèo vào trong lồ ng cầm tay.

Hạ Cát đứng bên cạnh ha ha trong lòng, than thở: anh Long, anh nhớ rõ mặt mũi người ta à? Lại còn đã lâu không gặp?!

Cô Chu vuốt tóc, cố ý nói: "Anh Long, lúc trước em có liên hệ với anh để nhờ anh hướng dẫn việc chăm sóc thú cưng, nhưng anh lại không trả lời lại em."

Long Uý lạnh nhạt đáp: "Ừm, bình thường tôi rất ít dùng điện thoại, cũng có thể là do bận rộn quá không để ý tới."

Cô Chu không nói lời nào, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng người đàn ông đẹp trai lạnh lùng trước mặt, cô muốn nhìn rõ người đàn ông này thực sự bình tĩnh hay chỉ giả đứng đắn.

Hai người cứ như vậy không coi ai ra gì nhìn chằm chằm nhau, Hạ Cát gấp đến độ gặm ngón tay, nghĩ thầm hai người rốt cuộc còn muốn nhìn nhau đến khi nào?!

Mấy giây sau, cô Chu phá lên cười: "Được được được, xem như em phục anh. Đây là lần đầu tiên em gặp dạng người như anh đấy.'

Cô Chu thầm nghĩ, người đàn ông này quá bình tĩnh, cho dù bị cô nhìn chằm chằm cũng có thể không rung động, ánh mắt không lộ ra một chút hảo cảm nào, cô căn bản không nhìn ra được suy nghĩ của hắn.

Sao đột nhiên lại phá lên cười thế, hai người đang ám hiệu cái gì vậy? Đôi bên nhìn nhau vô cùng bình tĩnh, người mất bình tĩnh lại là Hạ Tiểu Cát đang chịu trách nhiệm làm phông nền, toàn thân tiến vào trạng thái cảnh giác cấp một, mạnh mẽ xen vào: "Cô Chu hôm nay cũng tới một mình à? Nhiều đồ thế này đi một mình cầm không xuể, để tôi đưa cô về nhé? Cô về nhà hay là đi thẳng tới trường luôn?"

Cô Chu nhìn Hạ Cát, lại nhìn Long Uý, vẻ mặt bừng tỉnh như thể đã hiểu ra điều gì đó, sau đó thản nhiên cười nói: "Cảm ơn ông chủ Hạ, hôm nay tôi có người đưa đón rồi, không làm phiền cậu nữa."

Cô vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên. Cô Chú nhìn thoáng qua, sau đó nhận lấy đồ từ tay Long Uý: "Người đón tôi đến rồi, tôi đi trước nhé, hoan nghênh hai người đến thăm trường chúng tôi trong thời gian tới."

Ra đến cửa, cô Chu bỗng nhiên quay lại nhìn Hạ Cát, cười một cái: "Ông chủ Hạ cũng không dễ dàng gì, tôi chỉ đành nói cố lên với cậu vậy."

".....Cảm ơn?" Hạ Cát loá mắt bởi nụ cười của cô Chu, hoàn toàn không hiểu ý của cô, chỉ cảm thấy mình nên nói lời cảm ơn.

Cô Chu cười lắc đầu, sau đó xách đồ lên chiếc ô tô màu đen đỗ trước cửa tiệm. Cửa sổ hạ xuống, Hạ Cát nhìn thoáng qua, ngồi bên ghế lái là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, hai người cười cười nói nói, hẳn quan hệ không tệ.

Hạ Cát thở ra một hơi, cảm thấy mình đúng là lo bò trắng răng, xem ra cô Chu đã có bạn trai rồi, cũng không biết cô nghĩ gì mà đi ghẹo Long Uý. Hạ Cát thở dài, dù sao cậu cũng không giỏi giao tiếp với phụ nữ xinh đẹp lại thông minh như vậy.

Sau khi tiễn 'kẻ gây rối' đi rồi, lúc Hạ Cát chuẩn bị quay vào nhà thì chợt thoáng thấy có một tấm vải đen phủ bên ngoài cửa hàng bên cạnh. Điểm mấu chốt là mảnh vải này rất lớn, phủ kín từ lầu hai xuống lầu một, che kín kẽ cửa hàng, nhìn xa như thể một lỗ đen đột nhiên xuất hiện trên phố thương mại Vân Lai, rất dễ chú ý tới.

Hạ Cát nhớ ra đây là cửa hàng của Hồ Thiên, bèn gọi điện thoại cho anh ta.

"Ông chủ Hạ, đã lâu không gặp, hôm nay gọi cho tôi là có chuyện gì thế?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng và thản nhiên thường ngày của Hồ Thiên.

"Alo, ông chủ Hồ à, tôi vừa thấy mặt tiền cửa hàng của anh phủ một tấm vải đen nên gọi điện hỏi anh một chút, sợ có người bày trò đùa ác ý với anh." Hạ Cát giải thích.

Hồ Thiên nghe thấy bèn cười: "À, cửa hàng của tôi đang tiến hành sửa chữa, bên trong khá là bừa bộn. Để không ảnh hưởng tới hàng xóm và người qua đường nên tôi nhờ đội thi công phủ vải lên che lại."

"Thì ra là thế, vậy tôi yên tâm rồi. Có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?" Hạ Cát hỏi.

"Ha ha ha, cảm ơn ông chủ Hạ. Tôi đã sắp xếp xong chuyện sửa chữa rồi." Hồ Thiên dừng lại giây lát, sau đó bổ sung. "À đúng rồi, miếng vải đó có thể giảm bớt tạp âm, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến mở cửa và nghỉ ngơi của anh, anh cứ yên tâm."

"Được rồi, vậy nếu như có gì cần hỗ trợ thì cứ liên hệ với tôi, đừng khách sáo."

Hạ Cát cúp điện thoại, trong lòng không khỏi hiếu kì, che một tấm vải đen là có thể giảm bớt tạp âm? Mảnh vải kia phải dày bao nhiêu cơ chứ?

Nghe Hồ Thiên nói như vậy, Hạ Cát tò mò lại gần cửa tiệm nhà Hồ Thiên, quan sát miếng vải kia một chút, thậm chí còn sờ. Nhưng nó cũng chỉ là một miếng vải bình thường, không có gì quá đặc biệt.

Hạ Cát xích lại gần, vểnh tai nghe thử thanh âm bên trong, nhưng đứng hồi lâu mà vẫn chưa nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, bên trong không giống như đang sửa chữa, mà căn bản là còn không có người nào. Hạ Cát tính xốc miếng vải đen lên nhìn thử, nhưng hình như hành động này không ổn cho lắm, người ta đã phủ vải lên chứng tỏ là không muốn người ngoài dòm ngó. Vậy là cậu đứng trong chốc lát, sau đó quay về cửa hàng.

Hạ Cát lên thư phòng, trong lồ ng ấp lại có thêm hai quả trứng, cậu chăm chú nhìn chốc lát, đứng dậy cầm bút lại gần.

Từ khi cửa hàng được nâng cấp, phòng ở trên lầu hai cũng nhiều hơn, Hạ Cát dự tính sắp xếp lại.

Hiện tại chỉ có thư phòng, phòng ngủ của cậu và Long Uý là cố định, những phòng khác đều gần như là sử dụng một cách khá linh hoạt. Trên cơ bản tất cả gian phòng trống đều biến thành chỗ ăn chơi của nhóm thú cưng, chúng ngủ ở bất kỳ phòng nào mà chúng muốn. Quần áo, đồ chơi bày bừa rải rác khắp các phòng khiến việc sắp xếp vô cùng rắc rối.

Cái khác tạm không nói đến, Hạ Cát cảm thấy ít nhất phải sắp xếp cho thú cưng đã hoá hình trưởng thành một gian phòng, vật dụng cá nhân để chúng tự sắp xếp theo ý thích.

Trước mắt có năm thú cưng đã tiến vào giai đoạn trưởng thành, hai quả trứng chưa nở, chờ đến khi có người nguyện ý nhận nuôi bé bò sữa, hệ thống hẳn sẽ ban thưởng thêm một quả trứng thú cưng nữa. Nói cách khác, nhiều nhất sẽ có ba thú cưng không biết có thể hoá hình được hay không.

Hạ Cát đếm số phòng trên tầng hai, có vừa đúng tám phòng trống, dù sao cũng đủ để phân chia, cho dù sau này thú cưng nở ra không thể hoá hình thì cũng có thể dùng làm kho chứa đồ.

Hạ Cát vẽ lên giấy, sắp xếp phòng cho mọi người, sau đó đến phòng chứa đồ lấy hộp dụng cụ, dự định làm bảng số phòng.

Bận rộn hơn nửa ngày, bảng số phòng cuối cùng cũng đã làm xong. Hạ Cát dán ảnh chụp của nhóm thú cưng lên cửa phòng, anh lùi vài bước, ngắm nghía thấy cũng khá là dễ thương.

Sau khi lắp bảng số và dán hình lên các cửa phòng xong, cậu lại bắt đầu cần mẫn dọn dẹp từng phòng một như một bà mẹ già. Vốn còn định phàn nàn vài câu, nhưng khi bà mẹ già họ Hạ tìm thấy một đống bánh quy ăn thừa, vỏ kẹo, đồ chơi cố ý giấu đi, lại muốn phá lên cười. Mặc dù có thể hoá thành người lớn, nhưng bản chất cũng chỉ là những đứa trẻ còn chưa tròn nổi một tuổi.

Dọn dẹp đến phòng của bé Tằm Ngọc, kén lớn trên giường vẫn không hề có một chút động tĩnh nào cả, Hạ Cát thở dài, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng xoa: "Tiểu Ngọc nhanh phá kén nhé. Ba dọn cho con phòng này, sau này căn phòng này là của riêng mình con."

Hạ Cát nói xong, lòng bàn tay có cảm giác cái kén có hơi cử động, giống như bé Tằm Ngọc đang đáp lại lời của cậu. Hạ Cát cảm thấy yên lòng, mở cửa đi ra ngoài.

Mèo hoa ly - hay còn gọi là mèo Dragon Li





Mèo bò sữa - hay còn gọi là mèo Tuxedo - mèo nhị thể






67-2


Sáng ngày thứ ba, Hạ Cát mơ màng dậy làm bữa sáng, đi được nửa cầu thang đã nghe thấy tiếng ca như có như không truyền ra từ phòng bếp, là một giọng ca nữ.

Hạ Cát bàng hoàng đi vào phòng bếp, tưởng đó là giọng nói biến âm của bé Tiên Cá hoặc của Bé Chuột, ai ngờ khi bước vào lại hoàn toàn chết lặng.

Hơi nước bốc lên không ngừng từ chiếc nồi đang đun sôi trên bếp, mờ mịt như một màn sương mỏng chớm thu, ánh ban mai chiếu qua khung cửa sổ rơi lên dáng người mảnh khảnh đứng bên bếp nấu.

Người nọ vóc dáng thon dài duyên dáng, đang cúi đầu nhìn nồi nước sôi, nắng sớm chiếu lên làn da trắng nõn mịn màng như tượng thạch cao, mái tóc xoăn màu trắng sữa được màu nắng nhuộm thành vàng nhạt. Mái tóc hơi dài chạm đến ngang vai, rủ xuống cần cổ thon thon, cô gái khẽ hé miệng, ngân nga một giai điệu không biết tên bằng giọng ca ngọt ngào. Ga giường trắng thuần quấn quanh người khiến cô trông giống như nữ thần trong những câu chuyện Hy Lạp cổ, xinh đẹp đến mức không thể rời mắt.

Hạ Cát những tưởng mình đang nằm mơ, sửng sốt hồi lâu mới có thể mở miệng nói chuyện, ngây ngốc hỏi: "Này mỹ nhân, cô là ai thế?"

Đối phương nghe thấy giọng của cậu, quay đầu nhìn một cái, sau đó tắt lửa, trên mặt nở một nụ cười đẹp đến nao lòng, đáp: "Ba, con mà." Âm thanh này trầm trầm từ tính, rõ ràng là của một người đàn ông manly, như thể giọng ca quyến rũ vừa rồi không phải là cô ấy hát.

Hạ Cát hoàn toàn mơ hồ, đầu óc chập mạch một vài giây, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Ai cơ?"

Người đẹp có vẻ rất hài lòng với phản ứng ngây ngốc của Hạ Cát, cô ôm chặt tấm ga giường, dạo một vòng quanh người cậu, lấy lại giọng ngọt ngào, cười nói: "Con là Tiểu Ngọc đây ba! Ba, con đáng yêu không?"

"Tiểu Ngọc?" Hạ Cát cố gắng nhập hai chữ này vào đầu, cuối cùng cũng hồi tưởng lại được dáng vẻ mập mạp trắng trẻo của bé Tằm Ngọc, nhưng cậu thực sự không cách nào dung nhập được dáng vẻ yêu kiều này với giới tính nam của đứa con nhà mình được, cậu khó tin hỏi: "Con...là Tiểu Ngọc thật sao? Con biến thành nữ được à?"

Tiểu Ngọc dừng chân, sờ lên yết hầu, dùng tông giọng nam trả lời: "Không phải đâu ba, con có thể biến đổi giữa giọng nam vừa giọng nữ thôi, dù sao giọng nữ cũng đáng yêu hơn mà! Hi hi hi"

"...." Ông bô họ Hạ khoé miệng giật giật, rất khó có thể tiêu hoá sự thật rằng thằng con nhà mình có giới tính linh hoạt.

Nhìn thằng con đi tới đi lui với tấm ga giường, Hạ Cát cay cả con mắt, cậu đỡ trán, nói: "Con trả ga giường lại cho ba đi, ba đi tìm quần áo bình thường cho con mặc."

"Dạ." Tằm Ngọc bất đắc dĩ phải kéo tấm ga trải giường xuống, lộ ra bộ ng ực phẳng lì, Hạ Cát nhìn thoáng qua, khẽ thở ra một hơi, may quá, chỉ là giọng nói có hơi bất nam bất nữ mà thôi.

Dáng người Tằm Ngọc mảnh khảnh, Hạ Cát nghĩ có lẽ lần này đã mặc vừa được quần áo của cậu rồi nên đã tìm cho Tằm Ngọc vài bộ quần áo. Kết quả tên này còn ghét bỏ ra mặt, dùng giọng con gái ỏn ẻn nói: "Ba, quần áo của ba quê quá, không thích hợp với người đáng yêu như con."

Gân xanh trên thái dương Hạ Cát hằn lên, cắn răng nói: "Không được nói chuyện với ba bằng cái giọng đấy, ngoan ngoãn mặc quần áo vào cho ba!"

"Ôi ba, ba dữ thế! Hức hức hức!" Tằm Ngọc bĩu môi tròng quần áo lên người.

Hạ Cát niệm mấy lần Thanh tâm chú trong lòng, sau khi đã bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện: "Tiểu Ngọc à, dáng vẻ khi trước của con cũng rất tốt. Ba chỉ muốn nói với con là bất kể con biến thành hình dạng gì, ba đều thương con như thế. Vì vậy con đừng đuổi theo thứ gọi là vẻ đẹp l0lita mà đánh mất chính mình. Con phải nhớ, con là bé trai!"

"Ba, con biết con là con trai mà, con trai còn dễ thương hơn nhiều đứa con gái, hi hi hi hi~" Tằm Ngọc ôm lấy gương mặt tinh xảo của mình cười một cách vô tri.

Ông bô họ Hạ bất lực, tuyệt vọng ngửa mặt lên trời.

Hạ Cát vốn cho rằng thay đổi lớn nhất của Tằm Ngọc chính là vẻ ngoài, nhưng sau đó cậu nhận ra rằng mình đã quá ngây thơ rồi!

Đầu tiên, trong bữa sáng, A Phượng đang say sưa vùi đầu ăn ngon lành, Tằm Ngọc giống như một chú bướm xinh đẹp dập dờn bay lại gần A Phượng, nói khẽ bên tai A Phượng một câu: "Còn ăn nữa là mỡ trên bụng sẽ chạm đất đó nha a a a ~" Doạ đến mức A Phượng làm rớt cả miếng thịt viên đang nhai trong miệng, cúi đầu nhìn bụng mình.

Sau sáng hôm đó, A Phượng - con chim báo ăn như hạm đội mới ăn có nửa bữa đã cảm thấy no bụng.

Sau khi cửa hàng mở cửa, Tằm Ngọc nóng lòng muốn giúp đỡ, dưới quy định bắt buộc của Hạ Cát, cậu không được sử dụng giọng nữ, mà phải giao tiếp bằng giọng nam.

Mới đầu cậu không nói, quả thực không ai hoài nghi giới tính của cậu, thậm chí không ít khách nam còn lén chụp ảnh. Hạ Cát còn nghe thấy có mấy người hỏi xin Wechat của Tằm Ngọc, nhưng đều bị con hàng này khinh thường nói lời từ chối.

Khách nữ trong tiệm cũng không rời mắt khỏi người Tằm Ngọc, vừa sợ hãi thán phục lại vừa hâm mộ không thôi. Tằm Ngọc làm bộ như vô tình lượn qua lượn lại trước mặt mọi người, trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ: Hiện tại mình đẹp như vậy, sao các chị ấy lại không tìm mình muốn chụp ảnh cùng nhỉ?

Le ve hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng có một khách nữ yếu ớt giơ tay: "Xin hỏi....."

"Quý khách cần hỗ trợ gì không ạ?" Tằm Ngọc ngay lập tức cười híp mắt lại gần.

"!" Nguyên một bàn khách nữ đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, một hồi sau mới đỏ mặt, lắp bắp: "Anh, anh là nam ạ?"

"Đúng vậy, tôi có thể giúp gì được ạ?" Tằm Ngọc cười quyến rũ.

"A a a a a!!!!" Sau giây phút yên lặng một cách kỳ lạ, các cô gái bùng nổ ngay tại chỗ, còn hưng phấn hơn trước một vạn lần.

"Trời ơi! Anh ơi, anh quá đẹp!!!!"

"Giọng nói cũng cuốn hút muốn chết! Anh mở miệng nói chuyện em muốn quỳ thật sự!!!!"

"Anh là phục vụ mới ạ? Anh có tiềm chất của một minh tinh đấy ạ!"

"Xin hỏi em có thể chụp với anh một tấm ảnh được không ạ? Làm ơn!"

Đôi mắt Tằm Ngọc sáng quắc, cuối cùng cũng chờ được câu nói này!

Các cô gái vây quanh cậu chụp ảnh không ngừng, chụp xong còn lập tức up lên vòng bạn bè, nhất trí đăng cùng một dòng caption: Đáng yêu như vậy, nhất định là con trai!!!!

Tằm Ngọc ngoan ngoãn ngồi một bên đợi các cô nàng đăng ảnh lên mạng, mấy cô gái lại bắt đầu ríu rít hỏi han. Lúc này cậu không hề cảm thấy vui vẻ, cau mày chìa tay ra: "Hình cũng đã chụp xong rồi, các chị không cho em sô cô la ạ?"

"A?" Các cô gái lúc đầu còn bối rối, sau đó lại hét rầm rầm lên: "Anh trai à, anh đáng yêu đến mức phạm quy rồi đó! Anh thích ăn sô cô la ạ?"

"Có có có! Cho anh tất!"

"Em không có sô cô la nhưng em có kẹo hạnh nhân tự làm, anh có muốn không?"

Tằm Ngọc nhận một nắm đầy sô cô la và kẹo hạnh nhân, cười tít mắt vui vẻ.

Cánh đàn ông ngồi xung quanh: "....."

Bé Tiên Cá nhìn Tằm Ngọc cực kỳ được hoan nghênh, bánh kẹo vốn dĩ thuộc về mình cũng bị cướp sạch, cũng không có ai tìm bé chụp ảnh chung, bé cảm thấy không vui chút nào. Thế là bé chạy lên lầu lấy ra những bộ váy xinh đẹp nhất của mình, chuẩn bị xuống lầu giành lấy sự 'sủng ái' của các chị gái.

Kết quả vừa xuống đến đầu cầu thang đã đụng phải Tằm Ngọc đang phồng má nhai kẹo, cậu nhìn qua bé Tiên Cá nói: "Cho dù váy có đẹp hơn nữa cũng vô dụng thôi, anh không thể xinh đẹp hơn em được đâu!"

Bé Tiên Cá hung dữ nhìn Tằm Ngọc chằm chằm, giọng nói trong trẻo đáp lại: "Tại sao chứ?"

Tằm Ngọc bĩu môi, chỉ vào bé: "Bởi vì anh là người lùn!"

Bé Tiên Cá cúi đầu nhìn đôi chân ngắn của mình, sau đó lại nhìn sang đôi chân dài đối diện, lập tức mếu máo chạy đi tìm Hạ Cát cáo trạng: ".....QAQ, ba, Tiểu Ngọc bắt nạt con."

"Ha ha ha ha~" Tằm Ngọc ôm đồ ăn vặt, che miệng cười sau lưng bé Tiên Cá.

....

Tối hôm đó, A Phượng và bé Tiên Cá bị đả kích tinh thần nặng nề đều không muốn ăn cơm tối, lại tình cờ gặp nhau ở tầng hai bèn quyết định cùng nhau xem một bộ phim hoạt hình để giải toả tâm trạng. Bộ phim mà hai đứa chọn chính là phim hoạt hình kinh điển "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn", khi đến cảnh Hoàng Hậu độc ác và chiếc gương thần xuất hiện, hai nhóc con này tỏ ra thích thú vô cùng.

A Phượng và bé Tiên Cá anh một câu em một câu hỏi chiếc gương trên tủ quần áo: "Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?"

Đương nhiên tấm gương không cách nào trả lời được, vậy là hai đứa thay phiên nhau trả lời.

"Đương nhiên là A Phượng đại nhân rồi! A Phượng đại nhân đẹp nhất thế giới!"

"Không, người đẹp nhất phải là Tiểu Ngân bảo bảo! Tiểu Ngân bảo bảo đáng yêu nhất thế giới!"

"Không phải, anh đẹp nhất!"

"Còn lâu ấy! Em đáng yêu nhất!"

Cuối cùng, hai bạn nhỏ vì vấn đề 'ai là người đẹp nhất' mà xảy ra cãi vã, náo loạn hồi lâu rồi lăn ra ngủ mất.

Tằm Ngọc đứng ngoài cửa vô tình nghe thấy tiếng cãi vã, che miệng cười khúc khích. Thừa dịp hai người ngủ say, cậu cầm bút dạ lẻn vào phòng.

....

Hạ Cát đang tính sổ sách dưới lầu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét của A Phượng và bé Tiên cá, lập tức chạy lên tầng, lo lắng hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì?"

Hai đứa nhỏ oan ức khóc gào khóc, chỉ vào tấm gương lên án: "Ba, Tiểu Ngọc thật đáng ghét!"

Hạ Cát nhìn sang, chỉ thấy trên mặt gương có một dòng chữ được viết bằng bút dạ: "Người đẹp nhất thế giới chính là tiểu Ngọc!" Để tránh việc A Phượng và bé Tiên Cá không biết chữ, còn cẩn thận vẽ khuôn mặt mình ngay bên cạnh.

Hạ Cát: "......"

Tác giả có lời muốn nói:

Tằm Ngọc: Đẹp, không sợ!

Hạ Cát: ....Làm ơn trả lại bé Tằm Ngọc ngây thơ đáng yêu của ngày xưa cho tôi!!!!!!

Sáng ngày thứ ba, Hạ Cát mơ màng dậy làm bữa sáng, đi được nửa cầu thang đã nghe thấy tiếng ca như có như không truyền ra từ phòng bếp, là một giọng ca nữ.

Hạ Cát bàng hoàng đi vào phòng bếp, tưởng đó là giọng nói biến âm của bé Tiến Cá hoặc của Bé Chuột, ai ngờ khi bước vào lại hoàn toàn chết lặng.

Hơi nước bốc lên không ngừng từ chiếc nồi đang đun sôi trên bếp, mờ mịt như một màn sương mỏng chớm thu, ánh ban mai chiếu qua khung cửa sổ rơi lên dáng người mảnh khảnh đứng bên bếp nấu.

Người nọ vóc dáng thon dài duyên dáng, đang cúi đầu nhìn nồi nước sôi, nắng sớm chiếu lên làn da trắng nõn mịn màng như tượng thạch cao, mái tóc xoăn màu trắng sữa được màu nắng nhuộm thành vàng nhạt. Mái tóc hơi dài chạm đến ngang vai, rủ xuống cần cổ thon thon, cô gái khẽ hé miệng, ngân nga một giai điệu không biết tên bằng giọng ca ngọt ngào. Ga giường trắng thuần quấn quanh người khiến cô trông giống như nữ thần trong những câu chuyện Hy Lạp cổ, xinh đẹp đến mức không thể rời mắt.

Hạ Cát những tưởng mình đang nằm mơ, sửng sốt hồi lâu mới có thể mở miệng nói chuyện, ngây ngốc hỏi: "Này mỹ nhân, cô là ai thế?"

Đối phương nghe thấy giọng của cậu, quay đầu nhìn một cái, sau đó tắt lửa, trên mặt nở một nụ cười đẹp đến nao lòng, đáp: "Ba, con mà." Âm thanh này trầm trầm từ tính, rõ ràng là của một người đàn ông manly, như thể giọng ca quyến rũ vừa rồi không phải là cô ấy hát.

Hạ Cát hoàn toàn mơ hồ, đầu óc chập mạch một vài giây, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Ai cơ?"

Người đẹp có vẻ rất hài lòng với phản ứng ngây ngốc của Hạ Cát, cô ôm chặt tấm ga giường, dạo một vòng quanh người cậu, lấy lại giọng ngọt ngào, cười nói: "Con là Tiểu Ngọc đây ba! Ba, con đáng yêu không?"

"Tiểu Ngọc?" Hạ Cát cố gắng nhập hai chữ này vào đầu, cuối cùng cũng hồi tưởng lại được dáng vẻ mập mạp trắng trẻo của bé Tằm Ngọc, nhưng cậu thực sự không cách nào dung nhập được dáng vẻ yêu kiều này với giới tính nam của đứa con nhà mình được, cậu khó tin hỏi: "Con...là Tiểu Ngọc thật sao? Con biến thành nữ được à?"

Tiểu Ngọc dừng chân, sờ lên yết hầu, dùng tông giọng nam trả lời: "Không phải đâu ba, con có thể biến đổi giữa giọng nam vừa giọng nữ thôi, dù sao giọng nữ cũng đáng yêu hơn mà! Hi hi hi"

"...." Ông bô họ Hạ khoé miệng giật giật, rất khó có thể tiêu hoá sự thật rằng thằng con nhà mình có giới tính linh hoạt.

Nhìn thằng con đi tới đi lui với tấm ga giường, Hạ Cát cay cả con mắt, cậu đỡ trán, nói: "Con trả ga giường lại cho ba đi, ba đi tìm quần áo bình thường cho con mặc."

"Dạ." Tằm Ngọc bất đắc dĩ phải kéo tấm ga trải giường xuống, lộ ra bộ ng ực phẳng lì, Hạ Cát nhìn thoáng qua, khẽ thở ra một hơi, may quá, chỉ là giọng nói có hơi bất nam bất nữ mà thôi.

Dáng người Tằm Ngọc mảnh khảnh, Hạ Cát nghĩ có lẽ lần này đã mặc vừa được quần áo của cậu rồi nên đã tìm cho Tằm Ngọc vài bộ quần áo. Kết quả tên này còn ghét bỏ ra mặt, dùng giọng con gái ỏn ẻn nói: "Ba, quần áo của ba quê quá, không thích hợp với người đáng yêu như con."

Gân xanh trên thái dương Hạ Cát hằn lên, cắn răng nói: "Không được nói chuyện với ba bằng cái giọng đấy, ngoan ngoãn mặc quần áo vào cho ba!"

"Ôi ba, ba dữ thế! Hức hức hức!" Tằm Ngọc bĩu môi tròng quần áo lên người.

Hạ Cát niệm mấy lần Thanh tâm chú trong lòng, sau khi đã bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện: "Tiểu Ngọc à, dáng vẻ khi trước của con cũng rất tốt. Ba chỉ muốn nói với con là bất kể con biến thành hình dạng gì, ba đều thương con như thế. Vì vậy con đừng đuổi theo thứ gọi là vẻ đẹp l0lita mà đánh mất chính mình. Con phải nhớ, con là bé trai!"

"Ba, con biết con là con trai mà, con trai còn dễ thương hơn nhiều đứa con gái, hi hi hi hi~" Tằm Ngọc ôm lấy gương mặt tinh xảo của mình cười một cách vô tri.

Ông bô họ Hạ bất lực, tuyệt vọng ngửa mặt lên trời.

Hạ Cát vốn cho rằng thay đổi lớn nhất của Tằm Ngọc chính là vẻ ngoài, nhưng sau đó cậu nhận ra rằng mình đã quá ngây thơ rồi!

Đầu tiên, trong bữa sáng, A Phượng đang say sưa vùi đầu ăn ngon lành, Tằm Ngọc giống như một chú bướm xinh đẹp dập dờn bay lại gần A Phượng, nói khẽ bên tai A Phượng một câu: "Còn ăn nữa là mỡ trên bụng sẽ chạm đất đó nha a a a ~" Doạ đến mức A Phượng làm rớt cả miếng thịt viên đang nhai trong miệng, cúi đầu nhìn bụng mình.

Sau sáng hôm đó, A Phượng - con chim báo ăn như hạm đội mới ăn có nửa bữa đã cảm thấy no bụng.

Sau khi cửa hàng mở cửa, Tằm Ngọc nóng lòng muốn giúp đỡ, dưới quy định bắt buộc của Hạ Cát, cậu không được sử dụng giọng nữ, mà phải giao tiếp bằng giọng nam.

Mới đầu cậu không nói, quả thực không ai hoài nghi giới tính của cậu, thậm chí không ít khách nam còn lén chụp ảnh. Hạ Cát còn nghe thấy có mấy người hỏi xin Wechat của Tằm Ngọc, nhưng đều bị con hàng này khinh thường nói lời từ chối.

Khách nữ trong tiệm cũng không rời mắt khỏi người Tằm Ngọc, vừa sợ hãi thán phục lại vừa hâm mộ không thôi. Tằm Ngọc làm bộ như vô tình lượn qua lượn lại trước mặt mọi người, trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ: Hiện tại mình đẹp như vậy, sao các chị ấy lại không tìm mình muốn chụp ảnh cùng nhỉ?

Le ve hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng có một khách nữ yếu ớt giơ tay: "Xin hỏi....."

"Quý khách cần hỗ trợ gì không ạ?" Tằm Ngọc ngay lập tức cười híp mắt lại gần.

"!" Nguyên một bàn khách nữ đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, một hồi sau mới đỏ mặt, lắp bắp: "Anh, anh là nam ạ?"

"Đúng vậy, tôi có thể giúp gì được ạ?" Tằm Ngọc cười quyến rũ.

"A a a a a!!!!" Sau giây phút yên lặng một cách kỳ lạ, các cô gái bùng nổ ngay tại chỗ, còn hưng phấn hơn trước một vạn lần.

"Trời ơi! Anh ơi, anh quá đẹp!!!!"

"Giọng nói cũng cuốn hút muốn chết! Anh mở miệng nói chuyện em muốn quỳ thật sự!!!!"

"Anh là phục vụ mới ạ? Anh có tiềm chất của một minh tinh đấy ạ!"

"Xin hỏi em có thể chụp với anh một tấm ảnh được không ạ? Làm ơn!"

Đôi mắt Tằm Ngọc sáng quắc, cuối cùng cũng chờ được câu nói này!

Các cô gái vây quanh cậu chụp ảnh không ngừng, chụp xong còn lập tức up lên vòng bạn bè, nhất trí đăng cùng một dòng caption: Đáng yêu như vậy, nhất định là con trai!!!!

Tằm Ngọc ngoan ngoãn ngồi một bên đợi các cô nàng đăng ảnh lên mạng, mấy cô gái lại bắt đầu ríu rít hỏi han. Lúc này cậu không hề cảm thấy vui vẻ, cau mày chìa tay ra: "Hình cũng đã chụp xong rồi, các chị không cho em sô cô la ạ?"

"A?" Các cô gái lúc đầu còn bối rối, sau đó lại hét rầm rầm lên: "Anh trai à, anh đáng yêu đến mức phạm quy rồi đó! Anh thích ăn sô cô la ạ?"

"Có có có! Cho anh tất!"

"Em không có sô cô la nhưng em có kẹo hạnh nhân tự làm, anh có muốn không?"

Tằm Ngọc nhận một nắm đầy sô cô la và kẹo hạnh nhân, cười tít mắt vui vẻ.

Cánh đàn ông ngồi xung quanh: "....."

Bé Tiên Cá nhìn Tằm Ngọc cực kỳ được hoan nghênh, bánh kẹo vốn dĩ thuộc về mình cũng bị cướp sạch, cũng không có ai tìm bé chụp ảnh chung, bé cảm thấy không vui chút nào. Thế là bé chạy lên lầu lấy ra những bộ váy xinh đẹp nhất của mình, chuẩn bị xuống lầu giành lấy sự 'sủng ái' của các chị gái.

Kết quả vừa xuống đến đầu cầu thang đã đụng phải Tằm Ngọc đang phồng má nhai kẹo, cậu nhìn qua bé Tiên Cá nói: "Cho dù váy có đẹp hơn nữa cũng vô dụng thôi, anh không thể xinh đẹp hơn em được đâu!"

Bé Tiên Cá hung dữ nhìn Tằm Ngọc chằm chằm, giọng nói trong trẻo đáp lại: "Tại sao chứ?"

Tằm Ngọc bĩu môi, chỉ vào bé: "Bởi vì anh là người lùn!"

Bé Tiên Cá cúi đầu nhìn đôi chân ngắn của mình, sau đó lại nhìn sang đôi chân dài đối diện, lập tức mếu máo chạy đi tìm Hạ Cát cáo trạng: ".....QAQ, ba, Tiểu Ngọc bắt nạt con."

"Ha ha ha ha~" Tằm Ngọc ôm đồ ăn vặt, che miệng cười sau lưng bé Tiên Cá.

....

Tối hôm đó, A Phượng và bé Tiên Cá bị đả kích tinh thần nặng nề đều không muốn ăn cơm tối, lại tình cờ gặp nhau ở tầng hai bèn quyết định cùng nhau xem một bộ phim hoạt hình để giải toả tâm trạng. Bộ phim mà hai đứa chọn chính là phim hoạt hình kinh điển "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn", khi đến cảnh Hoàng Hậu độc ác và chiếc gương thần xuất hiện, hai nhóc con này tỏ ra thích thú vô cùng.

A Phượng và bé Tiên Cá anh một câu em một câu hỏi chiếc gương trên tủ quần áo: "Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?"

Đương nhiên tấm gương không cách nào trả lời được, vậy là hai đứa thay phiên nhau trả lời.

"Đương nhiên là A Phượng đại nhân rồi! A Phượng đại nhân đẹp nhất thế giới!"

"Không, người đẹp nhất phải là Tiểu Ngân bảo bảo! Tiểu Ngân bảo bảo đáng yêu nhất thế giới!"

"Không phải, anh đẹp nhất!"

"Còn lâu ấy! Em đáng yêu nhất!"

Cuối cùng, hai bạn nhỏ vì vấn đề 'ai là người đẹp nhất' mà xảy ra cãi vã, náo loạn hồi lâu rồi lăn ra ngủ mất.

Tằm Ngọc đứng ngoài cửa vô tình nghe thấy tiếng cãi vã, che miệng cười khúc khích. Thừa dịp hai người ngủ say, cậu cầm bút dạ lẻn vào phòng.

....

Hạ Cát đang tính sổ sách dưới lầu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét của A Phượng và bé Tiên cá, lập tức chạy lên tầng, lo lắng hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì?"

Hai đứa nhỏ oan ức khóc gào khóc, chỉ vào tấm gương lên án: "Ba, Tiểu Ngọc thật đáng ghét!"

Hạ Cát nhìn sang, chỉ thấy trên mặt gương có một dòng chữ được viết bằng bút dạ: "Người đẹp nhất thế giới chính là tiểu Ngọc!" Để tránh việc A Phượng và bé Tiên Cá không biết chữ, còn cẩn thận vẽ khuôn mặt mình ngay bên cạnh.

Hạ Cát: "......"

Tác giả có lời muốn nói:

Tằm Ngọc: Đẹp, không sợ!

Hạ Cát: ....Làm ơn trả lại bé Tằm Ngọc ngây thơ đáng yêu của ngày xưa cho tôi!!!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.