Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 81: Lạ lùng



Giám đốc Tần lái xe chở Long Uý về nhà mình. Ông ấy sinh sống ở khu tập thể Hoa Hướng Dương, nằm trong một khu học chánh, gần đó có hai trường tiểu học và một trường trung học cơ sở, vì vậy dân cư rất đông dân cư, trẻ con cũng nhiều.

Lúc Giám đốc Tần đưa Long Uý về nhà mình thì cũng đã giữa trưa, khu tập thể có một số ít học sinh đi lại, chắc là học ở trường gần đây, buổi trưa về nhà ăn cơm. Ngoài ra, Long Uý cũng thấy khu này có rất nhiều dắt chó đi dạo, hẳn chỗ này nuôi thú cưng cũng nhiều.

Hai người xuống xe, bầu trời chuyển sang trạng thái âm u. Giám đốc Tần xem dự báo thời tiết trên điện thoại, báo chiều tối nay sẽ xuất hiện mưa giông.

Ông dẫn Long Uý đi vào hành lang, vừa đi vừa giới thiệu: "Bình thường bác cũng không có sở thích gì, chỉ thích nuôi chó, khu tập thể này nhà bác cũng có rất nhiều người có sở thích giống bác, chiều chiều dắt chó đi dạo cũng sẽ tập hợp một chỗ để trao đổi kinh nghiệm. Nhưng khó là bên này không có bệnh viện thú cưng, chó bị bệnh muốn khám cũng không tiện. Chàng trai trẻ, nếu cháu bày bàn khám bệnh tại đây, đảm bảo đông như trẩy hội."

Long Uý lại nói: "Theo lời bác nói thì nơi này đúng là nơi rất tốt để kinh doanh."

Giám đốc Tần cười: "Ha ha ha, đúng là thế còn gì! Phiền cháu đến nhà bác một chuyến, ăn bữa tối rồi mới về nhé."

Nhắc đến ăn cơm, Long Uý chợt nhớ ra từ lúc bị biến nhỏ lại, Hạ Cát vẫn chưa ăn gì, vậy là uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm ơn bác, nhưng hôm nay phòng khám có chút việc, cháu xin phép về sớm."

"Vậy à, vậy bác không giữ cháu lại buổi tối nữa." Giám đốc Tần đã về đến nhà, ông lấy chìa khoá ra khỏi túi quần, nheo mắt cắm chìa mở khoá chống trộm.

Chìa khoá còn chưa kịp cắm, cửa đã mở ra, lộ ra một cái đầu tròn tròn đáng yêu: "Ông nôi về rồi! Con nghe thấy tiếng chìa khoá của ông!"

"Ối chao! Thính lực của con tốt thật đấy!" Giám đốc Tần xoa đầu thằng nhóc, giới thiệu với Long Uý: "Đây là cháu nội của bác, tên Tần Vũ, vừa mới vào tiểu học thôi. Trường bọn nhóc mai mới khai giảng."

Giám đốc Tần lại nói với Tần Vũ: "Chào anh đi con, anh đến khám bệnh cho Hoan Hoan nhà mình đấy."

Tần Vũ mở to đôi mắt đen bóng nhìn Long Uý, nghĩ thầm anh trai này đẹp trai thật, nhìn còn rất có uy, lập tức ngoan ngoãn chào, còn chủ động cầm dép cho Long Uý thay.

Lúc Long Uý ngồi xuống cời giày, hành động có hơi nhanh, Hạ Cát ngồi trong túi áo hắn không kịp vững, suýt nữa rơi ra khỏi túi, may cậu bám chặt lấy mép túi.

Tần Vũ đưa dép cho Long Uý, lúc ngẩng đầu lại vô tình nhìn thấy méo túi áo của Long Uý có thứ gì đó vừa rụt vào, như thể bên trong có vật sống. Cậu nhóc mở to mắt nhìn chằm chằm túi áo hắn.

Long Uý nhận dép lê, rất tự nhiên giơ tay che khuất túi áo, chặn ánh mắt tò mò của Tần Vũ, nhanh chóng đổi dép rồi đứng lên. Bởi vì chiều cao còn quá thấp, Tần Vũ không còn nhìn thấy túi áo của Tần Vũ có gì nữa.

Long Uý theo Giám đốc Tần đi vào phòng khách, Tần Vũ tò mò cũng chăm chăm theo đuôi. Không biết vì sao, nhóc có cảm giác trong túi áo anh trai này nhất định có gì đó rất thú vị!

Giám đốc Tần mời Long Uý ngồi, sau đó hô vào phòng bếp: "Bà nó ơi, nhà chúng ta có khách, bà pha ấm trà mời khách giúp tôi nhé."

Vợ Giám đốc Tần ló đầu ra từa cửa phòng bếp, chào hỏi Long Uý: "Hoan nghênh hoan nghênh, xong ngay đây."

Chỉ trong chốc lát, vợ Giám đốc Tần bưng trà cũng ít bánh trái ra, Giám đốc Tần nói: "Nào ăn đi, cháu không ở lại ăn cơm tối với nhà bác, tốt xấu cũng ăn chút bánh trái đi, bác tiếp đãi không chu đáo rồi."

"Ngài khách sáo quá!" Long Uý nói lời cảm ơn.

Từ sáng đến giờ Hạ Cát chưa ăn gì, còn chơi cùng đám A Phượng hết trò này đến trò kia, lúc này đã đói đến không chịu được.

Thính lực Long Uý rất tốt, nâng chung trà lên uống một ngụm, mượn chung trà che mắt lén nhìn Hạ Cát trong túi, Hạ Cát đỏ mặt ôm bụng.

Tần Vũ cũng rất thính tai, cậu nhóc ngồi cạnh Long Uý cũng nghe thấy tiếng bụng sôi nho nhỏ. Mặc dù nhóc không biết đó là tiếng gì, nhưng chắc chắn truyền ra từ túi áo Long Uý.

Long Uý cầm miếng bánh xốp lên thưởng thức, cười khen: "Ngon lắm ạ."

"Thích ăn thì ăn thêm đi." Giám đốc Tần đứng lên nói: "Bác đi xem Hoan Hoan, nó là chó nhà bác, hiện tại cũng đã lớn tuổi rồi, bình thường chỉ nằm yên trong ổ, lát bác dẫn nó ra."

Long Uý gật đầu: "Vâng."

Giám đốc Tần dặn cháu mình: "Tiểu Vũ, tiếp đãi anh chu đáo nhé, không được nghịch ngợm đâu đấy."

Đôi mắt Tần Vũ mở to, ngoan ngoãn đáp: "Vâng, ông nội!"

Giám đốc Tần đi vào phòng trong, vợ ông ấy lại bận rộn trong bếp, trong phòng khách chỉ còn lại Long Uý và Tần Vũ. Long Uý chậm rãi uống trà, Tần Vũ tò mò không biết bên trong túi của Long Uý có gì, nhưng lại ngại vẻ mặt lạnh lùng của hắn không dám hỏi. Nhưng nhóc lại không hề muốn rời đi, bèn yên lặng ngồi một bên ăn bánh.

Long Uý đột nhiên lấy hai miếng bánh xốp từ trên đ ĩa, nhanh như chớp nhét vào túi áo, còn làm bộ bỏ vào miệng.

Tần Vũ: "!"

Nhóc vừa thấy rõ ràng nhé, anh trai vừa bỏ hai miếng bánh vào trong túi xong! Quả nhiên trong túi của anh ấy có thứ gì đó!

Tần Vũ nhịn không được kích động hỏi: "Anh ơi, trong túi anh có thứ gì đó đúng không ạ? Anh có thể cho em xem không!"

Hạ Cát núp trong túi Long Uý ăn như hổ đói, nghe Tần Vũ nói bị doạ đến nín thở.

Long Uý nhìn Tần Vũ, mặt không đổi sắc: "Không có."

Tần Vũ không chịu, tiếp tục nói: "Em vừa thấy anh bỏ bánh vào trong túi áo mà! Có phải anh cho động vật nhỏ nào đó ăn không? Có phải chim nhỏ không ạ? Hay là hamster?" Nhóc nũng nịu lôi kéo cánh tay Long Uý: "Anh cho em xem một chút thôi, em hứa sẽ không làm tổn thương nó đâu."

Hạ Cát ăn hết miếng bánh xốp to gần bằng người mình, nhưng vẫn không có cảm giác no. Xem ra năng lực của Thỏ Hổ Phách chỉ thay đổi kích thước vật thể, chứ không thể thay đổi bản chất. Mặc dù Hạ Cát nhỏ, nhưng sức ăn vẫn của một người đàn ông trưởng thành, miếng bánh bé thế này không đủ để cậu lót dạ. Nhưng cậu không dám ăn tiếp, chỉ sợ nhóc con tên Tần Vũ này phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Long Uý lạnh lùng hất tay Tần Vũ ra, nói: "Không có động vật nào bên trong hết, anh cũng không bỏ bánh vào trong, em nhìn nhầm rồi."

Trẻ con tính tò mò cao, càng không nói cho nó, nó càng muốn biết. Lúc Tần Vũ đang muốn quấn chặt lấy hắn, tiếng hô đầy lo lắng của Giám đốc Tần từ trong phòng vang cả ra bên ngoài: "Hoan Hoan! Hoan Hoan!"

Long Uý đột nhiên có cảm giác khác thường, hắn đứng dậy đi về phía phòng ngủ có thanh âm.

Cửa phòng ngủ mở rộng, Long Uý thấy Giám đốc Tần đang ngồi xổm ngoài ban công, ở nơi đó có ổ chó, thức ăn và nước uống cho chó đầy đủ.

"Sao thế bác?" Long uý hỏi, lúc hắn đi vào chỉ thấy được bóng lưng của Giám đốc Tần, hình như chú chó đang ở trong lồ ng ngực ông ấy.

Giám đốc Tần không nói chuyện, trầm mặc một hồi mới chậm rãi đứng dậy, nghẹn ngào nói: "Hoan Hoan đi rồi!"

Long Uý nhíu mày đến cạnh Giám đốc Tần xem xét, nằm bên trong ổ chó là một chú chó bản địa, miệng hơi mở, một nửa lưỡi thè ra ngoài, nhìn qua đã không còn sự sống.

hắn ngồi xuống kiểm tra con chó này, xét từ màu lông và mức độ mài mòn của răng thì đúng là chú chó này quả thật rất già, thậm chí là một con chó già hiếm thấy. Long Uý nhìn chậu đựng thức ăn bên cạnh, càng ngày càng thấy kỳ lạ.

"Hoan Hoan sao rồi?" Vợ Giám đốc Tần nghe thấy tiếng hô của bạn già, bà chạy từ ngoài bếp vào.

"Haizz." Giám đốc Tần thở dài không nói lời nào.

Long Uý đáp: "Chó nhà ngài vừa mới qua đời."

"Ôi trời ơi." Vợ Giám đốc Tần đỏ cả vành mắt, dù sao cũng nuôi nó mười mấy hai mươi năm, hai vợ chồng bà đã sớm xem nó là một thành viên quan trọng trong gia đình, lúc này trong lòng không khỏi khó chịu.

Ngược lại Tần Vũ không có phản ứng gì, mấy tháng trước con chó này mới cắn cậu nhóc một miếng đấy. Thành ra cậu nhóc rất sợ nó, bình thường không bao giờ lại gần nó.

"Hai vị xin nén bi thương." Long Uý an ủi hai người. "Tuổi thọ của nó đã tận rồi."

Giám đốc Tần lau nước mắt, nói: "Haizz, hai bác cũng biết Hoan Hoan đáng lẽ phải đi từ đầu năm, nhưng thấy nó còn sống, hai bác cũng rất vui...Dù sao nó cũng già quá rồi. Chàng trai trẻ, xin lỗi cháu, hôm nay để cháu tới một chuyến tay không rồi."

Vợ chồng Giám đốc Tần đều chìm đắm trong nỗi buồn, Long Uý cũng không tiện quấy rầy nữa, bèn trao đổi số điện thoại với Giám đốc Tần: "Cháu rất có hứng thú với những nghi nan tạp chứng trên người thú cưng, lần này quả thật đáng tiếc, không thể chữa trị cho chó của ngài. Nếu ngài không phiền, đợi đến khi có thời gian rảnh, chúng ta hãy trao đổi kỹ lưỡng hơn về bệnh tình của Hoan Hoan."

"Ài, được rồi, hôm nay làm phiền cháu quá." Giám đốc Tần áy náy tiễn Long Uý xuống tận lầu.

Lúc Long Uý đi ra khỏi hành lang, gió lớn đã nổi lên, giông bão kéo đến rồi.

Chuyến đi này của hai người thành ra công cốc, Hạ Cát mở giao diện hệ thống, bất ngờ phát hiện ấy thế mà nhiệm vụ vẫn được tính +1, cậu hoàn toàn cảm thấy khó hiểu.

Hạ Cát nhô đầu ra khỏi túi Long Uý: "Anh Long, chuyện này kỳ lạ thật, rõ ràng con chó kia chết rồi, nhưng hệ thống vẫn tính là nhiệm vụ hoàn thành."

Long Uý nhíu mày suy tư trong chốc lát: "Chuyện này đúng là quá kỳ lạ. Bình thường răng của thú cưng đã già sẽ bị mòn nghiêm trọng, chức năng tiêu hoá cũng dần suy yếu. Lượng thức ăn ăn vào sẽ rất ít, nhưng trong bát thức ăn nhà Giám đốc Tần lại đầy thức ăn, phân lượng hoàn toàn giống với chó khi còn mạnh khoẻ. Giống như ngày nào cũng ăn như thế, điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường. Chú chó Hoan Hoan này sao chúng ta đến nhà thì lại mất?"

"Nhưng nó cũng mất rồi, nhiệm vụ cũng biểu hiện đã hoàn thành, chúng ta tạm thời chỉ có thể làm như vậy." Hạ Cát nói.

"Ừ." Long Uý nói: "Trời sắp mưa to rồi, chúng ta nhanh về thôi."

Hạ Cát khẽ gật đầu, chuẩn bị đi sâu vào trong túi, trong khu dân cư đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, thổi quần áo của Long Uý bay phấp phới. Hạ Cát chưa kịp nắm chắc, từ trong túi lộn cả người ra ngoài, không ngờ lại bị gió thổi bay đi mất!

Hạ Cát hét lên trên không trung: "A a a a!!!! Anh Long, cứu em!!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.