Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ

Chương 94: Triển lãm



Từ khi Hạ Cát giao lại quyền quản lý shop Taobao cho Cầu Gai nhỏ và Thỏ Hổ Phách, việc kinh doanh của shop ngày càng tốt hơn, hiệu suất làm việc của hai đứa nhỏ cao đến kinh ngạc, ngay cả Hạ Cát cũng cảm thấy xấu hổ.

Cầu Gai nhỏ thường xuyên xuống quán cà phê làm việc sau khi đã đóng gói và giao hàng cẩn thận. Độ hot của Nhím nhỏ ngày càng cao khiến 'đầu bảng' phục vụ là A Phượng cưc kỳ ghen tị.

"Ha ha ha, có phải thật không? Em trai à, không được phép nói dối đâu đấy!" Mấy nữ sinh viên đại học H ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, tò mò thích thú nhìn Cầu Gai nhỏ.

"Em có nói dối hay không lát nữa các chị sẽ biết ngay mà!" Cầu Gai nhỏ bắt chước nam chính trong phim tổng tài, nở nụ cười tự cho là đẹp trai ngời ngời.

Các nữ sinh đại học trao đổi ánh mắt với nhau, nghĩ trong lòng không biết 'thanh niên tài tuấn' từ đâu tới mà còn dùng phương pháp bắt chuyện cũ rích như làm ảo thuật này để làm quen với họ. Tuy nhiên, mọi người có ấn tượng khá tốt với Cầu Gai nhỏ, lúc cười lên nhìn đặc biệt có sức sống, vì vậy không ai vạch trần, còn làm ra những hành động cực kỳ ủng hộ.

Cầu Gai nhỏ thần bí rút một bông hoa từ lọ hoa trên bàn và nói: "Bây giờ em sẽ bỏ đoá hoa này vào trong túi áo ngực của em, túi áo sơ mi này của em được kết nối với một không gian vô tận, em sẽ dùng đoá hồng này đổi thành một vật khác."

"Lợi hại quá! Em trai, em định đổi vật gì vậy?" Các nữ sinh đại học hờ hững hỏi lại.

"Em đổi thành sô cô la được không ạ?"

" Ha ha, chị muốn đổi thành nhẫn kim cương cơ!"

Cầu Gai nhỏ chột dạ cười cười, trong không gian của nó làm gì có nhẫn kim cương: "Các chị không tò mò vì sao em làm được sao ạ?"

"Ảo thuật mà tò mò quá thì còn gì hay nữa, các chị biết mà." Các nữ sinh viên lộ ra vẻ mặt hiểu biết, cười trêu chọc nó.

Cầu Gai nhỏ nhìn ra thật ra các chị cũng không quá tin tưởng, bèn sửa lời: "Không bằng thế này, để chứng minh sự thần kỳ của không gian, em sẽ lấy bông hoa này từ trong túi xách của một chị được không?" Nói rồi nó nhét hoa vào túi áo.

"Lấy hoa từ trong túi của chúng tôi ư?" Mấy nữ sinh viên nhìn nhau, sau đó đều cùng nhìn xuống túi xách của mình.

Cầu Gai nhỏ tuỳ tay chỉ vào một người: "Chị này nhé."

Nữ sinh viên được chọn nửa tin nửa ngờ lấy túi của mình rồi đặt lên bàn, cái túi này rất nhỏ, bỏ chìa khoá và điện thoại vào là hết chỗ, hiện tại cơ bản là túi rỗng. Nữ sinh mở túi ra trước mặt mọi người, mò tay vào trong túi, nói: "Không có mà."

Cầu Gai nhỏ nói: "Bởi vì không gian thần kỳ đã nhận chủ, chỉ em mới có thể lấy ra."

"Hử?" Các nữ sinh đã trở nên hứng thú hơn, các cô đều tò mò nhìn chằm chằm tay Cầu Gai nhỏ. Tiết trời đầu thu vẫn còn nóng, áo của Nhím nhỏ là dạng ngắn tay, vì vậy cánh tay đều lộ hết ra ngoài, không chỗ nào có thể giấu được hoa.

Cầu Gai nhỏ xoè tay ra, chứng minh trong tay mình không hề có thứ gì, sau đó mời thò tay vào trong túi.

Mới vừa rồi nữ sinh nói không muốn quá tò mò về ảo thuật lúc này đều chăm chú nhìn tay Cầu Gai nhỏ. Nhìn thấy vẻ mặt của mấy chị gái, Cầu Gai nhỏ mới nỏ nụ cười đắc ý.

"Ta ta ta tà~~" Cầu Gai nhỏ lấy một bông hoa ra từ túi xách của chị gái kia thật.

"Oa! Lấy được thật kìa!"

"Tớ vẫn nhìn chằm chằm vào túi áo sơ mi của em ấy, đúng là chưa chạm tay vào thật! Giỏi quá!"

"Ha ha ha, em trai lợi hại quá!"

Mấy nữ sinh viên hồ hởi vỗ tay, đúng là phải lau mắt mà nhìn thằng nhóc này, không ngờ mới lớn bây nhiêu mà đã giỏi vậy rồi.

Cầu Gai nhỏ tặng bông hoa đó cho chị sinh viên kia, sau đó lại thò tay vào trong túi: "Ồ, hình như trong túi em có gì đó, để xem là cái gì nào."

Mọi người lập tức yên tĩnh, tò mò nhìn chằm chằm động tác của nó.

"Ô! Thì ra là mặt nạ tơ tằm!" Cầu Gai nhỏ lấy mặt nạ tơ tằm từ trong túi ra, ra vẻ kinh ngạc: "Nếu là mặt nạ thì phải tặng các chị gái xinh đẹp ở đây mới đúng. Em nghe nói mặt nạ này có công dụng dưỡng da rất tốt, các chị thử dùng một chút nhé. Nếu như cảm thấy hiệu quả tốt, các chị nhớ ghé qua Shop Taobao ủng hộ em nha!"

Mấy nữ sinh viên cười tươi như hoa nhận mặt nạ từ tay Cầu Gai nhỏ, lúc này mới phát hiện ra thì ra là tên nhóc này đang chào hàng. Nhưng đúng là quá thần kỳ, đối với phương pháp chào hàng này cũng không ai cảm thấy phản cảm, thậm chí còn thấy khá thú vị.

...

"Tôi phát hiện nhân viên cửa hàng của cậu đều rất thú vị." Hồ Sóc ngồi ở một góc hẻo lánh, ngay cạnh cửa sổ sát đất cười nói. Hôm nay hình như là ngày nghỉ của anh ta, một thân trang phục quần áo giản dị, nhìn qua không khác gì anh trai nhà bên.

"Ha ha ha, tôi cũng cảm thấy thế." Hạ Cát cười gượng đáp. Cậu còn tưởng Cầu gai nhỏ có sở thích nói chuyện phiếm cùng khách hàng, hôm nay mới phát hiện ra thằng oắt này chào hàng bài bản thật, trách không được lượng tiêu thụ mặt nạ đợt này tăng nhanh chóng mặt....Đối mặt với hai đứa con kính nghiệp thế này, tâm tình ông bô họ Hạ vô cùng phức tạp.

"Hôm nay là ngày nghỉ của Hồ tổng ư? Khó có được anh ghé qua, anh có muốn thử món chiêu bài của tiệm nhà chúng tôi không?" Hạ Cát nhiệt tình chiêu đãi.

Hồ Sóc chỉ tấm bùa may mắn treo trên điện thoại của mình, nói: "Thật ra đây không phải là lần đầu tiên tôi tới, tôi đã tới một lần rồi."

"Hả? Thật sao?" Hạ Cát hết sức kinh ngạc.

"Tôi chỉ vô tình theo dõi Weibo Cửa hàng của cậu thôi. Mỗi lần xem trang Weibo của cậu, tôi cảm thấy rất thư giãn, sau đó vẫn luôn chú ý tới hoạt động trên trang page của cậu. Cậu rất sáng tạo, ý tưởng của cậu rất thú vị, nghiệp vụ kinh doanh cũng rất khá." Hồ Sóc nói.

Lần đầu tiên có người khen Hạ Cát thẳng thừng như thế, cậu có hơi xấu hổ: "Hồ tổng, anh nói quá rồi. Tôi cùng lắm cũng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ, sao so sánh được với anh đang quản lý cả một công ty lớn."

Hồ Sóc lắc đầu: "Phương thức hoạt động của công ty lớn cũng đã định hình từ trước, muốn kinh doanh tốt cửa hàng thú cưng lại cần có sự sáng tạo và thay đổi không ngừng. Không nói những điều này nữa, thật ra hôm nay tôi đến đây cũng là có việc."

Hồ Sóc mở email trên điện thoại, đưa cho Hạ Cát nhìn: "Công ty chúng tôi chuyên về lĩnh vực Trung tâm thương mại, cuối tuần này sẽ có một buổi triển lãm về các thương hiệu quốc tế, cũng là buổi triển lãm có quy mô lớn nhất trong năm nay. Các thương hiệu lớn sẽ trưng bày sản phẩm mới nhất của mình tại buổi triển lãm, cũng tổ chức rất nhiều các hoạt động trải nghiệm. Nếu như cậu có thời gian, tôi muốn mời cậu tới tham gia."

Hạ Cát nhìn thư mời trên mail, thấy có hơn năm trăm thương hiệu lớn từ khắp nơi trên thế giới, ăn uống vui chơi cái gì cũng có, quả thật là một sự kiện hoành tráng. Cậu cảm thấy rằng nếu có thể được tham gia, mình sẽ được mở mang tầm mắt rất là nhiều, mà bọn trẻ nhà mình cũng rất thích cho xem.

Nhưng Hạ Cát lại chú ý tới cuối thư mời có một dòng ghi chú rằng buổi triển lãm này không mở cửa cho công chúng, chỉ có nội bộ nhân viên và nhân sự được mời đặc biệt mới có thể tham gia.

"Sao thế? Không muốn đi ư?" Hồ Sóc thấy Hạ Cát mãi không có câu trả lời, hỏi.

"À, không phải, tôi rất mong chờ buổi triển lãm này." Hạ Cát ngượng ngùng bày tỏ: "Nhưng mà...."

"Nhưng mà?" Hồ Sóc vẫn đang lắng nghe.

Hạ Cát do dự trong chốc lát, sau đó hỏi thẳng: "Hồ tổng, chuyện này....tôi có thể dẫn bạn bè tới không?"

Hồ Sóc thoáng có chút bất ngờ, phóng khoáng đáp: "Được chứ, thì ra là cậu lo lắng về chuyện này."

Hạ Cát nghe có thể mang bạn tới bèn yên tâm, cậu nghĩ Hồ Sóc đứng đầu một công ty, nếu có thể mời cậu, hẳn là mời thêm vài người cũng không sao. Nhưng cậu cũng nên hỏi cho rõ ràng, tránh việc người ta khó xử.

Hạ Cát tính nhẩm trong đầu, lại hỏi: "Ừm...Hồ tổng, tôi muốn đưa nhân viên cửa hàng tôi cùng đi, tổng cộng là sáu người, có hơi nhiều....Nếu như khiến anh khó xử, vậy thì coi như tôi chưa nói gì."

Hồ Sóc nghe xong cười: "Xem ra tôi không nhìn lầm thật, cậu đúng là một ông chủ tốt bụng."

Anh lấy tờ danh thiếp từ trong túi ra đưa cho Hạ Cát: "Buổi triển lãm sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ sáng ngày Chủ Nhật, vốn tôi định tới đón cậu, nhưng không ngờ lại nhiều người như vậy, xe của tôi không chứa được hết, vậy các cậu tự mình qua nhé. Sự kiện được tổ chức ở tổng bộ công ty, địa chỉ đã có trên danh thiếp, đến lúc đó tôi sẽ bảo người đứng dưới đón các cậu. Để tiện liên hệ, chúng ta kết bạn Wechat nhé."

Hạ Cát vui vẻ kết bạn Wechat với Hồ Sóc, còn thuận miệng hỏi: "Cơ hội khó có được như thế này, ông chủ Hồ cũng sẽ đi đúng không?"

"Ừm..." Hồ Sóc trả lời hàm hồ, kỳ thật anh chưa từng nghĩ tới sẽ mời Hồ Thiên. Bạn‎ có‎ biết‎ t𝐫ang‎ t𝐫𝒖𝓎ện‎ #‎ 𝑇𝙍‎ 𝒖M𝑇𝙍𝖴𝗬𝘌𝐍.𝒱n‎ #

Hạ Cát tự cho rằng sở dĩ Hồ Sóc mời cậu là do giao tình giữa cậu và Hồ Thiên, hai người lại còn là hàng xóm, anh trai giúp em trai tạo mối quan hệ thân thiết với láng giềng là chuyện bình thường, lòng vui vẻ không thôi: "Hồ tổng, cảm ơn anh đã mời, tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào. Nếu như anh thích đồ lưu niệm nào trong cửa hàng của tôi, cứ nói với tôi, đừng ngại. Anh có muốn thử dùng mặt nạ tơ tằm không? Tôi đưa anh mấy hộp nhé."

Hồ Sóc uyển chuyển cự tuyệt, quà tặng từ Cửa hàng thú cưng anh đã sớm sưu tầm đủ: "Đừng khách sáo với tôi làm gì, chỉ cần cuối tuần cậu vui vẻ đến dự là được."

.....

Hồ Sóc rời đi, Hạ Cát nóng lòng báo tin vui này cho Long Uý: "Anh Long, có phải rất tuyệt không? Đây là cơ hội khó có được, cả nhà chúng ta đi chơi một ngày, chủ nhật nghỉ bán."

Long Uý sau một hồi suy nghĩ: "Nếu không cậu dẫn chúng đi, tôi ở lại trông tiệm."

Hạ Cát nói: "Không cần anh phải ở nhà, anh quên rồi ư? Sau khi nâng cấp, trộm không lẻn vào được cửa hàng của chúng ta đâu. Hơn nữa còn có Cua Kim Cương, Mèo Ninja ở nhà, không cần quá lo lắng. Anh đi cùng mọi người chứ? Hiếm khi chúng ta được nghỉ cuối tuần!"

Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hạ Cát, Long Uý không muốn phá hỏng tâm tình của cậu, bèn đồng ý.

Vì vậy, Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng treo biển đóng cửa trước ba ngày, chiều thứ Bảy, Hạ Cát đi thuê một chiếc SUV bảy chỗ. Lúc thuê, cậu thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề mua một chiếc xe, cậu tính sơ qua doanh thu tháng này, tiền nợ ngân hàng hẳn là đã có thể quyết toán xong, bắt đầu tiết kiệm mua xe được rồi.

Sáng sớm Chủ Nhật, mọi người tụ tập dưới lầu, Hạ Cát theo thói quen vẫn dặn dò các vấn đề cần chú ý khi đi ra ngoài. Nhưng lần này cậu cũng không quá lo lắng, bởi vì mấy đứa này huyễn hoá đã lâu, cũng đã hiểu rõ về xã hội loài người. Hạ Cát cẩn thận mạng theo cả Rồng Ngón Cái để tiện cho việc liên hệ.

Mười giờ sáng, Hạ Cát đến dưới lầu công ty Hồ Sóc. Cậu ngồi trong xe tặc lưỡi, không hổ là công ty lớn tổ chức buổi triển lãm cho hơn 500 thương hiệu trên toàn thế giới, cái toà nhà chọc trời này hẳn là sang chảnh nhất cả cái đất Giang thành này rồi còn gì.

Hạ Cát dừng xe, nhắn tin cho Hồ Sóc, thông báo rằng mình đã tới.

Long Uý ngồi bên ghế phụ lái nhìn thoáng qua tin nhắn Hạ Cát gửi cho Hồ Sóc, bất thình lình hỏi: "Hai người đã add Wechat rồi ư?"

Hạ Cát đầu không ngẩng, đáp: "Đúng vậy, để tiện cho việc liên hệ ngày hôm nay mà. Hồ tổng nói sẽ bảo thư ký đến đón chúng ta."

Long Uý không nói gì, trầm mặc cùng mọi người xuống xe.

Chẳng mất bao lâu, một thư ký ăn mặc cực kỳ thời trang vội vã đi từ trong toà cao ốc ra, cô cầm một xấp thẻ trong tay và đi thẳng lại nhóm Hạ Cát.

"Có phải ông chủ Hạ không ạ? Hồ tổng bảo tôi xuống đón các vị, đây là thẻ ra vào, vui lòng đeo trước ngực ạ." Nữ thư ký cười tươi, phát xấp thẻ ra vào cho từng người.

"Cảm ơn, phiền chị quá ạ." Hạ Cát nhận xấp thẻ phát cho mọi người.

"Mời các vị theo tôi." Nữ thư ký dẫn mọi người vào trong hội trường.

Vốn Hạ Cát vẫn có chút không được tự nhiên, cứ nghĩ rằng hẳn mọi người sẽ âu phục phẳng phiu, ngập tràn mùi nhân sĩ tinh anh, không ngờ mọi người ăn mặc khá giản dị, có lẽ có liên quan đến buổi triển lãm.

Công ty Hồ Sóc dành trọn hai tầng lầu để tổ chức buổi triển lãm. Tầng hai chủ yếu giới thiệu các thương hiệu thực phẩm nhập khẩu và nhu yếu phẩm hàng ngày, trong khi tầng ba lại tập trung vào lĩnh vực giải trí. Triển lãm bắt đầu không lâu mà đã có rất nhiều người, một phần vì liên quan đến công việc kinh doanh, còn một phần giống như nhà Hạ Cát, đơn giản chỉ tới chơi.

"Buổi triển lãm sẽ kết thúc vào năm giờ chiều, mọi người có thể vui chơi thoả thích" Chị gái thư ký xinh đẹp còn cố ý nói nhỏ cho Hạ Cát: "Thật ra thẻ ra vào của mọi người có cấp bậc ngang với thẻ VIP, tất cả trải nghiệm trong buổi triển lãm đều miễn phí. Không ít nhãn hiệu có chuẩn bị quà tặng cho khách VIP, mọi người nhớ nhận nhé."

"Ha ha, đây đúng là tin quan trọng, cảm ơn cô nhiều lắm!" Hạ Cát khó nén nổi tâm trạng kích động, cảm thấy cực kỳ biết ơn Hồ Sóc, cậu bèn hỏi thư ký: "Sao tôi không thấy Hồ tổng nhỉ?"

"Hồ tổng vẫn còn vài việc chưa làm xong, sếp để mọi người vui chơi trước, chờ làm xong rồi sẽ xuống tìm mọi người. Tôi còn có việc, tạm biệt mọi người." Thư ký nói rồi bèn đi khỏi.

Địa điểm tổ chức triển lãm cực kỳ rộng lớn, người cũng nhiều, bảy người cùng đi có vẻ rất bắt mắt, mà chỗ mọi người muốn đi dạo thì khả năng lại khác nhau. Vậy là Hạ Cát hẹn xong thời gian và địa điểm tập hợp, sau đó để mọi người tự do giải tán.

"Nhớ không được nghịch ngợm, chú ý lễ phép, có thích gì thì nhớ ghi vào, về ba mua cho nhé." Hạ Cát dặn dò.

"Vâng ạ!" Tâm hồn của mấy đứa này đã sớm treo ngược cành cây.

Sau khi giải tán, Hạ Cát và Long Uý chậm rãi đi dạo, phát hiện cái tấm thẻ ra vào này của Hồ Sóc cho đúng là quá tuyệt vời. Mỗi khi họ dừng chân ở một gian hàng nào đó, nhân viên cực kỳ nhiệt tình, mời họ rất nhiều đồ ăn và thức uống khác nhau. Hạ Cát được mời nhiệt tình đến mức choáng ngợp, chỉ chốc lát sau đã no căng bụng.

"Anh Long, em chưa từng nghe các thương hiệu này bao giờ, thì ra đồ ăn cũng ngon phết, cảm giác rất khó biết món nào ngon nhất, anh nghĩ sao?" Hạ Cát kích động hỏi Long Uý.

"Cũng được." Long Uý trả lời qua loa.

Hạ Cát ăn uống no đủ lúc này mới phát hiện đều là mình huyên thuyên nói không ngừng, Long Uý nói rất ít, cảm giác như thể không hào hứng lắm.

"Anh Long, có phải anh không thích đi dạo những nơi như thế này không?" Hạ Cát hơi hối hận trong lòng, cũng chỉ vì mình thích đi, căn bản không hỏi Long Uý có thích hay không.

"Không có, có muốn đi phía trước xem qua không?" Long Uý vừa nói vừa vượt lên trước.

Tâm trạng hưng phấn của Hạ Cát nhanh chóng bình tĩnh lại, nghi hoặc đi theo sau, rõ ràng nhìn Long Uý có vẻ không vui vẻ lắm.

Không ngờ đến gian hàng phía trước lại gặp thư ký của Hồ Sóc.

"A, ông chủ Hạ, các anh đã đi đến tận đây rồi cơ à?" Nữ thư ký vẫy tay gọi.

Hạ Cát vẫn hơi buồn trong lòng, nhanh chóng thay đổi biểu cảm, cười nói: "Sao cô lại tới gian hàng này vậy?"

Nữ thư ký giải thích: "Gian hàng này là một thương hiệu thuộc sở hữu của công ty chúng tôi, chuyên về phụ kiện dành cho nam giới. Mùa này chúng tôi ra mắt mẫu kính râm mới, anh có muốn thử không?"

Hạ Cát không tiện chối, nhưng cậu vẫn lo cho Long Uý bèn không tự giác nhìn hắn, nữ thư ký thuận theo ánh mắt cậu nhìn sang, bỗng nhiên nói: "Bạn của ông chủ Hạ đẹp trai quá! Rất hợp với mẫu kính râm mới của chúng tôi!"

Nhân viên trong gian hàng đều là con gái, sau khi nhìn thấy Long Uý đều nhiệt tình vây quanh hắn, tranh nhau đề cử sản phẩm, cũng may Long Uý cũng không bài xích mấy.

Long Uý đeo thử, Hạ Cát lặng lẽ ngồi đợi bên cạnh, thầm nghĩ Long Uý đeo quả thật rất hợp, không bằng mua cho hắn một bộ đi.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên có tiếng vang, Hạ Cát giở ra xem, Hồ Sóc gửi Wechat.

"Thế nào rồi? Tôi sắp xong việc rồi, có đồ muốn cho cậu xem, cậu đến văn phòng của tôi đi, sau đó chúng ta cùng nhau đi xuống."

Trong lúc Hạ Cát đang suy nghĩ có nên đến đó hay không thì thư ký của Hồ Sóc đã lại gần: "Ông chủ Hạ, tôi nhận được tin nhắn của sếp. Đi thôi, tôi đưa anh đến văn phòng."

Tác giả có lời muốn nói:

Long Uý: Bản bảo bảo rất không vui.jpg

Từ khi Hạ Cát giao lại quyền quản lý shop Taobao cho Cầu Gai nhỏ và Thỏ Hổ Phách, việc kinh doanh của shop ngày càng tốt hơn, hiệu suất làm việc của hai đứa nhỏ cao đến kinh ngạc, ngay cả Hạ Cát cũng cảm thấy xấu hổ.

Cầu Gai nhỏ thường xuyên xuống quán cà phê làm việc sau khi đã đóng gói và giao hàng cẩn thận. Độ hot của Nhím nhỏ ngày càng cao khiến 'đầu bảng' phục vụ là A Phượng cưc kỳ ghen tị.

"Ha ha ha, có phải thật không? Em trai à, không được phép nói dối đâu đấy!" Mấy nữ sinh viên đại học H ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, tò mò thích thú nhìn Cầu Gai nhỏ.

"Em có nói dối hay không lát nữa các chị sẽ biết ngay mà!" Cầu Gai nhỏ bắt chước nam chính trong phim tổng tài, nở nụ cười tự cho là đẹp trai ngời ngời.

Các nữ sinh đại học trao đổi ánh mắt với nhau, nghĩ trong lòng không biết 'thanh niên tài tuấn' từ đâu tới mà còn dùng phương pháp bắt chuyện cũ rích như làm ảo thuật này để làm quen với họ. Tuy nhiên, mọi người có ấn tượng khá tốt với Cầu Gai nhỏ, lúc cười lên nhìn đặc biệt có sức sống, vì vậy không ai vạch trần, còn làm ra những hành động cực kỳ ủng hộ.

Cầu Gai nhỏ thần bí rút một bông hoa từ lọ hoa trên bàn và nói: "Bây giờ em sẽ bỏ đoá hoa này vào trong túi áo ngực của em, túi áo sơ mi này của em được kết nối với một không gian vô tận, em sẽ dùng đoá hồng này đổi thành một vật khác."

"Lợi hại quá! Em trai, em định đổi vật gì vậy?" Các nữ sinh đại học hờ hững hỏi lại.

"Em đổi thành sô cô la được không ạ?"

" Ha ha, chị muốn đổi thành nhẫn kim cương cơ!"

Cầu Gai nhỏ chột dạ cười cười, trong không gian của nó làm gì có nhẫn kim cương: "Các chị không tò mò vì sao em làm được sao ạ?"

"Ảo thuật mà tò mò quá thì còn gì hay nữa, các chị biết mà." Các nữ sinh viên lộ ra vẻ mặt hiểu biết, cười trêu chọc nó.

Cầu Gai nhỏ nhìn ra thật ra các chị cũng không quá tin tưởng, bèn sửa lời: "Không bằng thế này, để chứng minh sự thần kỳ của không gian, em sẽ lấy bông hoa này từ trong túi xách của một chị được không?" Nói rồi nó nhét hoa vào túi áo.

"Lấy hoa từ trong túi của chúng tôi ư?" Mấy nữ sinh viên nhìn nhau, sau đó đều cùng nhìn xuống túi xách của mình.

Cầu Gai nhỏ tuỳ tay chỉ vào một người: "Chị này nhé."

Nữ sinh viên được chọn nửa tin nửa ngờ lấy túi của mình rồi đặt lên bàn, cái túi này rất nhỏ, bỏ chìa khoá và điện thoại vào là hết chỗ, hiện tại cơ bản là túi rỗng. Nữ sinh mở túi ra trước mặt mọi người, mò tay vào trong túi, nói: "Không có mà."

Cầu Gai nhỏ nói: "Bởi vì không gian thần kỳ đã nhận chủ, chỉ em mới có thể lấy ra."

"Hử?" Các nữ sinh đã trở nên hứng thú hơn, các cô đều tò mò nhìn chằm chằm tay Cầu Gai nhỏ. Tiết trời đầu thu vẫn còn nóng, áo của Nhím nhỏ là dạng ngắn tay, vì vậy cánh tay đều lộ hết ra ngoài, không chỗ nào có thể giấu được hoa.

Cầu Gai nhỏ xoè tay ra, chứng minh trong tay mình không hề có thứ gì, sau đó mời thò tay vào trong túi.

Mới vừa rồi nữ sinh nói không muốn quá tò mò về ảo thuật lúc này đều chăm chú nhìn tay Cầu Gai nhỏ. Nhìn thấy vẻ mặt của mấy chị gái, Cầu Gai nhỏ mới nỏ nụ cười đắc ý.

"Ta ta ta tà~~" Cầu Gai nhỏ lấy một bông hoa ra từ túi xách của chị gái kia thật.

"Oa! Lấy được thật kìa!"

"Tớ vẫn nhìn chằm chằm vào túi áo sơ mi của em ấy, đúng là chưa chạm tay vào thật! Giỏi quá!"

"Ha ha ha, em trai lợi hại quá!"

Mấy nữ sinh viên hồ hởi vỗ tay, đúng là phải lau mắt mà nhìn thằng nhóc này, không ngờ mới lớn bây nhiêu mà đã giỏi vậy rồi.

Cầu Gai nhỏ tặng bông hoa đó cho chị sinh viên kia, sau đó lại thò tay vào trong túi: "Ồ, hình như trong túi em có gì đó, để xem là cái gì nào."

Mọi người lập tức yên tĩnh, tò mò nhìn chằm chằm động tác của nó.

"Ô! Thì ra là mặt nạ tơ tằm!" Cầu Gai nhỏ lấy mặt nạ tơ tằm từ trong túi ra, ra vẻ kinh ngạc: "Nếu là mặt nạ thì phải tặng các chị gái xinh đẹp ở đây mới đúng. Em nghe nói mặt nạ này có công dụng dưỡng da rất tốt, các chị thử dùng một chút nhé. Nếu như cảm thấy hiệu quả tốt, các chị nhớ ghé qua Shop Taobao ủng hộ em nha!"

Mấy nữ sinh viên cười tươi như hoa nhận mặt nạ từ tay Cầu Gai nhỏ, lúc này mới phát hiện ra thì ra là tên nhóc này đang chào hàng. Nhưng đúng là quá thần kỳ, đối với phương pháp chào hàng này cũng không ai cảm thấy phản cảm, thậm chí còn thấy khá thú vị.

...

"Tôi phát hiện nhân viên cửa hàng của cậu đều rất thú vị." Hồ Sóc ngồi ở một góc hẻo lánh, ngay cạnh cửa sổ sát đất cười nói. Hôm nay hình như là ngày nghỉ của anh ta, một thân trang phục quần áo giản dị, nhìn qua không khác gì anh trai nhà bên.

"Ha ha ha, tôi cũng cảm thấy thế." Hạ Cát cười gượng đáp. Cậu còn tưởng Cầu gai nhỏ có sở thích nói chuyện phiếm cùng khách hàng, hôm nay mới phát hiện ra thằng oắt này chào hàng bài bản thật, trách không được lượng tiêu thụ mặt nạ đợt này tăng nhanh chóng mặt....Đối mặt với hai đứa con kính nghiệp thế này, tâm tình ông bô họ Hạ vô cùng phức tạp.

"Hôm nay là ngày nghỉ của Hồ tổng ư? Khó có được anh ghé qua, anh có muốn thử món chiêu bài của tiệm nhà chúng tôi không?" Hạ Cát nhiệt tình chiêu đãi.

Hồ Sóc chỉ tấm bùa may mắn treo trên điện thoại của mình, nói: "Thật ra đây không phải là lần đầu tiên tôi tới, tôi đã tới một lần rồi."

"Hả? Thật sao?" Hạ Cát hết sức kinh ngạc.

"Tôi chỉ vô tình theo dõi Weibo Cửa hàng của cậu thôi. Mỗi lần xem trang Weibo của cậu, tôi cảm thấy rất thư giãn, sau đó vẫn luôn chú ý tới hoạt động trên trang page của cậu. Cậu rất sáng tạo, ý tưởng của cậu rất thú vị, nghiệp vụ kinh doanh cũng rất khá." Hồ Sóc nói.

Lần đầu tiên có người khen Hạ Cát thẳng thừng như thế, cậu có hơi xấu hổ: "Hồ tổng, anh nói quá rồi. Tôi cùng lắm cũng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ, sao so sánh được với anh đang quản lý cả một công ty lớn."

Hồ Sóc lắc đầu: "Phương thức hoạt động của công ty lớn cũng đã định hình từ trước, muốn kinh doanh tốt cửa hàng thú cưng lại cần có sự sáng tạo và thay đổi không ngừng. Không nói những điều này nữa, thật ra hôm nay tôi đến đây cũng là có việc."

Hồ Sóc mở email trên điện thoại, đưa cho Hạ Cát nhìn: "Công ty chúng tôi chuyên về lĩnh vực Trung tâm thương mại, cuối tuần này sẽ có một buổi triển lãm về các thương hiệu quốc tế, cũng là buổi triển lãm có quy mô lớn nhất trong năm nay. Các thương hiệu lớn sẽ trưng bày sản phẩm mới nhất của mình tại buổi triển lãm, cũng tổ chức rất nhiều các hoạt động trải nghiệm. Nếu như cậu có thời gian, tôi muốn mời cậu tới tham gia."

Hạ Cát nhìn thư mời trên mail, thấy có hơn năm trăm thương hiệu lớn từ khắp nơi trên thế giới, ăn uống vui chơi cái gì cũng có, quả thật là một sự kiện hoành tráng. Cậu cảm thấy rằng nếu có thể được tham gia, mình sẽ được mở mang tầm mắt rất là nhiều, mà bọn trẻ nhà mình cũng rất thích cho xem.

Nhưng Hạ Cát lại chú ý tới cuối thư mời có một dòng ghi chú rằng buổi triển lãm này không mở cửa cho công chúng, chỉ có nội bộ nhân viên và nhân sự được mời đặc biệt mới có thể tham gia.

"Sao thế? Không muốn đi ư?" Hồ Sóc thấy Hạ Cát mãi không có câu trả lời, hỏi.

"À, không phải, tôi rất mong chờ buổi triển lãm này." Hạ Cát ngượng ngùng bày tỏ: "Nhưng mà...."

"Nhưng mà?" Hồ Sóc vẫn đang lắng nghe.

Hạ Cát do dự trong chốc lát, sau đó hỏi thẳng: "Hồ tổng, chuyện này....tôi có thể dẫn bạn bè tới không?"

Hồ Sóc thoáng có chút bất ngờ, phóng khoáng đáp: "Được chứ, thì ra là cậu lo lắng về chuyện này."

Hạ Cát nghe có thể mang bạn tới bèn yên tâm, cậu nghĩ Hồ Sóc đứng đầu một công ty, nếu có thể mời cậu, hẳn là mời thêm vài người cũng không sao. Nhưng cậu cũng nên hỏi cho rõ ràng, tránh việc người ta khó xử.

Hạ Cát tính nhẩm trong đầu, lại hỏi: "Ừm...Hồ tổng, tôi muốn đưa nhân viên cửa hàng tôi cùng đi, tổng cộng là sáu người, có hơi nhiều....Nếu như khiến anh khó xử, vậy thì coi như tôi chưa nói gì."

Hồ Sóc nghe xong cười: "Xem ra tôi không nhìn lầm thật, cậu đúng là một ông chủ tốt bụng."

Anh lấy tờ danh thiếp từ trong túi ra đưa cho Hạ Cát: "Buổi triển lãm sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ sáng ngày Chủ Nhật, vốn tôi định tới đón cậu, nhưng không ngờ lại nhiều người như vậy, xe của tôi không chứa được hết, vậy các cậu tự mình qua nhé. Sự kiện được tổ chức ở tổng bộ công ty, địa chỉ đã có trên danh thiếp, đến lúc đó tôi sẽ bảo người đứng dưới đón các cậu. Để tiện liên hệ, chúng ta kết bạn Wechat nhé."

Hạ Cát vui vẻ kết bạn Wechat với Hồ Sóc, còn thuận miệng hỏi: "Cơ hội khó có được như thế này, ông chủ Hồ cũng sẽ đi đúng không?"

"Ừm..." Hồ Sóc trả lời hàm hồ, kỳ thật anh chưa từng nghĩ tới sẽ mời Hồ Thiên.

Hạ Cát tự cho rằng sở dĩ Hồ Sóc mời cậu là do giao tình giữa cậu và Hồ Thiên, hai người lại còn là hàng xóm, anh trai giúp em trai tạo mối quan hệ thân thiết với láng giềng là chuyện bình thường, lòng vui vẻ không thôi: "Hồ tổng, cảm ơn anh đã mời, tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào. Nếu như anh thích đồ lưu niệm nào trong cửa hàng của tôi, cứ nói với tôi, đừng ngại. Anh có muốn thử dùng mặt nạ tơ tằm không? Tôi đưa anh mấy hộp nhé."

Hồ Sóc uyển chuyển cự tuyệt, quà tặng từ Cửa hàng thú cưng anh đã sớm sưu tầm đủ: "Đừng khách sáo với tôi làm gì, chỉ cần cuối tuần cậu vui vẻ đến dự là được."

.....

Hồ Sóc rời đi, Hạ Cát nóng lòng báo tin vui này cho Long Uý: "Anh Long, có phải rất tuyệt không? Đây là cơ hội khó có được, cả nhà chúng ta đi chơi một ngày, chủ nhật nghỉ bán."

Long Uý sau một hồi suy nghĩ: "Nếu không cậu dẫn chúng đi, tôi ở lại trông tiệm."

Hạ Cát nói: "Không cần anh phải ở nhà, anh quên rồi ư? Sau khi nâng cấp, trộm không lẻn vào được cửa hàng của chúng ta đâu. Hơn nữa còn có Cua Kim Cương, Mèo Ninja ở nhà, không cần quá lo lắng. Anh đi cùng mọi người chứ? Hiếm khi chúng ta được nghỉ cuối tuần!"

Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hạ Cát, Long Uý không muốn phá hỏng tâm tình của cậu, bèn đồng ý.

Vì vậy, Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng treo biển đóng cửa trước ba ngày, chiều thứ Bảy, Hạ Cát đi thuê một chiếc SUV bảy chỗ. Lúc thuê, cậu thật sự nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề mua một chiếc xe, cậu tính sơ qua doanh thu tháng này, tiền nợ ngân hàng hẳn là đã có thể quyết toán xong, bắt đầu tiết kiệm mua xe được rồi.

Sáng sớm Chủ Nhật, mọi người tụ tập dưới lầu, Hạ Cát theo thói quen vẫn dặn dò các vấn đề cần chú ý khi đi ra ngoài. Nhưng lần này cậu cũng không quá lo lắng, bởi vì mấy đứa này huyễn hoá đã lâu, cũng đã hiểu rõ về xã hội loài người. Hạ Cát cẩn thận mạng theo cả Rồng Ngón Cái để tiện cho việc liên hệ.

Mười giờ sáng, Hạ Cát đến dưới lầu công ty Hồ Sóc. Cậu ngồi trong xe tặc lưỡi, không hổ là công ty lớn tổ chức buổi triển lãm cho hơn 500 thương hiệu trên toàn thế giới, cái toà nhà chọc trời này hẳn là sang chảnh nhất cả cái đất Giang thành này rồi còn gì.

Hạ Cát dừng xe, nhắn tin cho Hồ Sóc, thông báo rằng mình đã tới.

Long Uý ngồi bên ghế phụ lái nhìn thoáng qua tin nhắn Hạ Cát gửi cho Hồ Sóc, bất thình lình hỏi: "Hai người đã add Wechat rồi ư?"

Hạ Cát đầu không ngẩng, đáp: "Đúng vậy, để tiện cho việc liên hệ ngày hôm nay mà. Hồ tổng nói sẽ bảo thư ký đến đón chúng ta."

Long Uý không nói gì, trầm mặc cùng mọi người xuống xe.

Chẳng mất bao lâu, một thư ký ăn mặc cực kỳ thời trang vội vã đi từ trong toà cao ốc ra, cô cầm một xấp thẻ trong tay và đi thẳng lại nhóm Hạ Cát.

"Có phải ông chủ Hạ không ạ? Hồ tổng bảo tôi xuống đón các vị, đây là thẻ ra vào, vui lòng đeo trước ngực ạ." Nữ thư ký cười tươi, phát xấp thẻ ra vào cho từng người.

"Cảm ơn, phiền chị quá ạ." Hạ Cát nhận xấp thẻ phát cho mọi người.

"Mời các vị theo tôi." Nữ thư ký dẫn mọi người vào trong hội trường.

Vốn Hạ Cát vẫn có chút không được tự nhiên, cứ nghĩ rằng hẳn mọi người sẽ âu phục phẳng phiu, ngập tràn mùi nhân sĩ tinh anh, không ngờ mọi người ăn mặc khá giản dị, có lẽ có liên quan đến buổi triển lãm.

Công ty Hồ Sóc dành trọn hai tầng lầu để tổ chức buổi triển lãm. Tầng hai chủ yếu giới thiệu các thương hiệu thực phẩm nhập khẩu và nhu yếu phẩm hàng ngày, trong khi tầng ba lại tập trung vào lĩnh vực giải trí. Triển lãm bắt đầu không lâu mà đã có rất nhiều người, một phần vì liên quan đến công việc kinh doanh, còn một phần giống như nhà Hạ Cát, đơn giản chỉ tới chơi.

"Buổi triển lãm sẽ kết thúc vào năm giờ chiều, mọi người có thể vui chơi thoả thích" Chị gái thư ký xinh đẹp còn cố ý nói nhỏ cho Hạ Cát: "Thật ra thẻ ra vào của mọi người có cấp bậc ngang với thẻ VIP, tất cả trải nghiệm trong buổi triển lãm đều miễn phí. Không ít nhãn hiệu có chuẩn bị quà tặng cho khách VIP, mọi người nhớ nhận nhé."

"Ha ha, đây đúng là tin quan trọng, cảm ơn cô nhiều lắm!" Hạ Cát khó nén nổi tâm trạng kích động, cảm thấy cực kỳ biết ơn Hồ Sóc, cậu bèn hỏi thư ký: "Sao tôi không thấy Hồ tổng nhỉ?"

"Hồ tổng vẫn còn vài việc chưa làm xong, sếp để mọi người vui chơi trước, chờ làm xong rồi sẽ xuống tìm mọi người. Tôi còn có việc, tạm biệt mọi người." Thư ký nói rồi bèn đi khỏi.

Địa điểm tổ chức triển lãm cực kỳ rộng lớn, người cũng nhiều, bảy người cùng đi có vẻ rất bắt mắt, mà chỗ mọi người muốn đi dạo thì khả năng lại khác nhau. Vậy là Hạ Cát hẹn xong thời gian và địa điểm tập hợp, sau đó để mọi người tự do giải tán.

"Nhớ không được nghịch ngợm, chú ý lễ phép, có thích gì thì nhớ ghi vào, về ba mua cho nhé." Hạ Cát dặn dò.

"Vâng ạ!" Tâm hồn của mấy đứa này đã sớm treo ngược cành cây.

Sau khi giải tán, Hạ Cát và Long Uý chậm rãi đi dạo, phát hiện cái tấm thẻ ra vào này của Hồ Sóc cho đúng là quá tuyệt vời. Mỗi khi họ dừng chân ở một gian hàng nào đó, nhân viên cực kỳ nhiệt tình, mời họ rất nhiều đồ ăn và thức uống khác nhau. Hạ Cát được mời nhiệt tình đến mức choáng ngợp, chỉ chốc lát sau đã no căng bụng.

"Anh Long, em chưa từng nghe các thương hiệu này bao giờ, thì ra đồ ăn cũng ngon phết, cảm giác rất khó biết món nào ngon nhất, anh nghĩ sao?" Hạ Cát kích động hỏi Long Uý.

"Cũng được." Long Uý trả lời qua loa.

Hạ Cát ăn uống no đủ lúc này mới phát hiện đều là mình huyên thuyên nói không ngừng, Long Uý nói rất ít, cảm giác như thể không hào hứng lắm.

"Anh Long, có phải anh không thích đi dạo những nơi như thế này không?" Hạ Cát hơi hối hận trong lòng, cũng chỉ vì mình thích đi, căn bản không hỏi Long Uý có thích hay không.

"Không có, có muốn đi phía trước xem qua không?" Long Uý vừa nói vừa vượt lên trước.

Tâm trạng hưng phấn của Hạ Cát nhanh chóng bình tĩnh lại, nghi hoặc đi theo sau, rõ ràng nhìn Long Uý có vẻ không vui vẻ lắm.

Không ngờ đến gian hàng phía trước lại gặp thư ký của Hồ Sóc.

"A, ông chủ Hạ, các anh đã đi đến tận đây rồi cơ à?" Nữ thư ký vẫy tay gọi.

Hạ Cát vẫn hơi buồn trong lòng, nhanh chóng thay đổi biểu cảm, cười nói: "Sao cô lại tới gian hàng này vậy?"

Nữ thư ký giải thích: "Gian hàng này là một thương hiệu thuộc sở hữu của công ty chúng tôi, chuyên về phụ kiện dành cho nam giới. Mùa này chúng tôi ra mắt mẫu kính râm mới, anh có muốn thử không?"

Hạ Cát không tiện chối, nhưng cậu vẫn lo cho Long Uý bèn không tự giác nhìn hắn, nữ thư ký thuận theo ánh mắt cậu nhìn sang, bỗng nhiên nói: "Bạn của ông chủ Hạ đẹp trai quá! Rất hợp với mẫu kính râm mới của chúng tôi!"

Nhân viên trong gian hàng đều là con gái, sau khi nhìn thấy Long Uý đều nhiệt tình vây quanh hắn, tranh nhau đề cử sản phẩm, cũng may Long Uý cũng không bài xích mấy.

Long Uý đeo thử, Hạ Cát lặng lẽ ngồi đợi bên cạnh, thầm nghĩ Long Uý đeo quả thật rất hợp, không bằng mua cho hắn một bộ đi.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên có tiếng vang, Hạ Cát giở ra xem, Hồ Sóc gửi Wechat.

"Thế nào rồi? Tôi sắp xong việc rồi, có đồ muốn cho cậu xem, cậu đến văn phòng của tôi đi, sau đó chúng ta cùng nhau đi xuống."

Trong lúc Hạ Cát đang suy nghĩ có nên đến đó hay không thì thư ký của Hồ Sóc đã lại gần: "Ông chủ Hạ, tôi nhận được tin nhắn của sếp. Đi thôi, tôi đưa anh đến văn phòng."

Tác giả có lời muốn nói:

Long Uý: Bản bảo bảo rất không vui.jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.